Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 32: Chuẩn bị rời đi
Trên lầu 1 hai người kia quần quật nhau xong ngủ cứ như đang nghỉ dưỡng, bên ngoài thì lại là thảm hoa tận thế.
Nhưng bên dưới tầng lại không như vậy.
Từng âm thanh dm đãng của nữ giới vang lên khắp căn phòng đám người Trạch An ở. Bên trong phòng là cảnh ba người con trai trần trụi cùng 1 thiếu nữ đang thác loạn.
Xui xẻo thay trong nhóm bốn người thì hết 3 con trai đều là alpha, còn thiếu nữ lại là omega. Lúc mới phân hóá xong thì tình cảnh của cô ta không khác gì là thỏ nhỏ được thả vào chuồng sói đói cả.
Mùi chất dẫn dụ của cô ta lan ra khắp cả phòng, kích thích 3 con sói đói phân hóá thành alpha kia. Do đó mới có một màn kích thích đỏ mắt người xem như này, cô nàng không thể chịu đựng được mà ngất xỉu nhưng nhiều lần đều bị làm đến tỉnh.
Trong 3 alpha kia đều muốn đánh dấu cô nàng nhưng người đầu tiên làm với cô ta là Trạch An do đó mà người đánh dấu tạo thành kết với ả ta là Trạch An. Trong kỳ mẫn cảm thì việc đánh dấu giống như là có sẵn trong tiềm thức họ vậy, không thầy dạy nhưng vẫn làm được.
Cuối cùng cô nàng trở thành chỗ cho đám alpha trút hết dục vọng của mình. Giờ ả ta nhìn thảm không còn chỗ nói, bị làm liên tục làm ả tiểu tụy giống như bị rút hết sạch tinh lực vậy.
Trở lại hiện tại, mặt trời đã lên cao. Thi thoảng sẽ vang lên âm thanh kêu cứu giống như sao băng chợt lướt qua rồi biến mất, làm lay động không gian vốn chỉ có tiếng rầm rì của lũ tang thi.
Dư Huy mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trong ngực của Vu Thần. Anh cảm thấy thắt lưng và tay chân hơi nhức mỏi vì làm nhiều tư thế phức tạp. Giờ không phải là lúc nằm đây nghỉ ngơi đâu.
Giai đoạn này lúc đánh tang thi kiếm tinh hạch. Về sau tin tức về tinh hạch được lan truyền sẽ khiến nhiều người bắt đầu chém giết tang thi.
Nhưng giai đoạn về sau đó chém nổi hay không thì Dư Huy dám chắc là không. Tang thi về sau đã trở nên thông minh hơn và sẽ thường xuyên hoạt động theo bầy, chứ không lắc nhắc du đãng như bây giờ.
Anh từng phải giết tang thi kiểm tinh hạch nhưng đa số xém bị giết bởi bọn chúng, sức mạnh của anh không thế chọi lại lũ tang thi không có cảm giác và không biết mệt mỏi là gì.
Anh đánh thức cái người đang ngủ bên cạnh dậy. Bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, tang thi chắc hẳn đã thích ứng được với cơ thể thối rữa kia rồi, tốc độ của bọn chúng cũng được tăng cao.
"Dậy, mau lên."
Dư Huy lay lay người bên cạnh dậy. Vu Thần từ từ mở mắt ra, đôi mắt xám bạc nhìn Dư Huy. Hắn ngồi dậy mà nhìn xung quanh.
Trên người hai bọn họ bây giờ chẳng mặc gì cả, quần áo ném tứ tung dưới sàn, đa số bị rách hoặc là dơ cả rồi nên không mặc lại được.
"Ăn sáng rồi chúng ta lên đường tới Cửu Trùng. Để tới chiều thì sẽ dễ gặp nguy hiểm. Bây giờ cũng nên kiếm thêm chút vật tư dự trữ sẵn qua mắt người khác."
Dư Huy lấy hai bộ đồ từ trong không gian ra. Hai bộ đồ thể thao màu đen y hệt như nhau về màu sắc và kết cấu, chỉ khác là size đồ của Vu Thần lớn hơn.
Vu Thần đã biết Dư Huy có không gian từ lúc mới thức tỉnh. Khi đó anh cũng không định dấu hắn, bởi vì người hắn chắc chắn tin tưởng, không bao giờ phản bội chỉ cơ Vu Thần.
Vu Thần mặc bộ đồ thể thao màu đen vào, bộ đồ rất vừa người. Đây là Dư Huy đi đặt may rất nhiều, thuận tiện cho việc hành động. Dị năng giả thì không bị tang thi lây nhiễm virus, do đó mà họ chính là nòng cốt bảo vệ nhân loại, là lực lượng mạnh mẽ của các căn cứ được xây dựng lên.
Hiện tại căn cứ quân đội được xây dựng ở thành phố Cửu Trùng, tuy vậy căn cứ đó được chia làm 2 phe là đại tướng Tô và đại tướng Mặc.
Không ai chịu khuất phục ai, người nào cũng có dã tâm lớn mà muốn thâu tóm hết thế lực về cho mình. Dù là mạt thế nhưng hai thế lực đó vẫn mạnh mẽ ngầm đấu đá nhau.
Dư Huy muốn tới đó là vì ít nhất vẫn có một nơi an toàn để ở. Chỉ cần bỏ ra chúng vốn liếng là được sống ở nơi an toàn thì tại sao phải để bản thân chịu thiệt.
Vu Thần thì không có ý kiến gì, tất cả mọi thứ trong mắt hắn không có gì quan trọng bằng Dư Huy. Hắn sống cho tới bây giờ chỉ là muốn ở cạnh anh, giờ mạt thế có diễn ra hắn vẫn sẽ bảo vệ anh một đường an toàn.
Nhưng bên dưới tầng lại không như vậy.
Từng âm thanh dm đãng của nữ giới vang lên khắp căn phòng đám người Trạch An ở. Bên trong phòng là cảnh ba người con trai trần trụi cùng 1 thiếu nữ đang thác loạn.
Xui xẻo thay trong nhóm bốn người thì hết 3 con trai đều là alpha, còn thiếu nữ lại là omega. Lúc mới phân hóá xong thì tình cảnh của cô ta không khác gì là thỏ nhỏ được thả vào chuồng sói đói cả.
Mùi chất dẫn dụ của cô ta lan ra khắp cả phòng, kích thích 3 con sói đói phân hóá thành alpha kia. Do đó mới có một màn kích thích đỏ mắt người xem như này, cô nàng không thể chịu đựng được mà ngất xỉu nhưng nhiều lần đều bị làm đến tỉnh.
Trong 3 alpha kia đều muốn đánh dấu cô nàng nhưng người đầu tiên làm với cô ta là Trạch An do đó mà người đánh dấu tạo thành kết với ả ta là Trạch An. Trong kỳ mẫn cảm thì việc đánh dấu giống như là có sẵn trong tiềm thức họ vậy, không thầy dạy nhưng vẫn làm được.
Cuối cùng cô nàng trở thành chỗ cho đám alpha trút hết dục vọng của mình. Giờ ả ta nhìn thảm không còn chỗ nói, bị làm liên tục làm ả tiểu tụy giống như bị rút hết sạch tinh lực vậy.
Trở lại hiện tại, mặt trời đã lên cao. Thi thoảng sẽ vang lên âm thanh kêu cứu giống như sao băng chợt lướt qua rồi biến mất, làm lay động không gian vốn chỉ có tiếng rầm rì của lũ tang thi.
Dư Huy mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm trong ngực của Vu Thần. Anh cảm thấy thắt lưng và tay chân hơi nhức mỏi vì làm nhiều tư thế phức tạp. Giờ không phải là lúc nằm đây nghỉ ngơi đâu.
Giai đoạn này lúc đánh tang thi kiếm tinh hạch. Về sau tin tức về tinh hạch được lan truyền sẽ khiến nhiều người bắt đầu chém giết tang thi.
Nhưng giai đoạn về sau đó chém nổi hay không thì Dư Huy dám chắc là không. Tang thi về sau đã trở nên thông minh hơn và sẽ thường xuyên hoạt động theo bầy, chứ không lắc nhắc du đãng như bây giờ.
Anh từng phải giết tang thi kiểm tinh hạch nhưng đa số xém bị giết bởi bọn chúng, sức mạnh của anh không thế chọi lại lũ tang thi không có cảm giác và không biết mệt mỏi là gì.
Anh đánh thức cái người đang ngủ bên cạnh dậy. Bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, tang thi chắc hẳn đã thích ứng được với cơ thể thối rữa kia rồi, tốc độ của bọn chúng cũng được tăng cao.
"Dậy, mau lên."
Dư Huy lay lay người bên cạnh dậy. Vu Thần từ từ mở mắt ra, đôi mắt xám bạc nhìn Dư Huy. Hắn ngồi dậy mà nhìn xung quanh.
Trên người hai bọn họ bây giờ chẳng mặc gì cả, quần áo ném tứ tung dưới sàn, đa số bị rách hoặc là dơ cả rồi nên không mặc lại được.
"Ăn sáng rồi chúng ta lên đường tới Cửu Trùng. Để tới chiều thì sẽ dễ gặp nguy hiểm. Bây giờ cũng nên kiếm thêm chút vật tư dự trữ sẵn qua mắt người khác."
Dư Huy lấy hai bộ đồ từ trong không gian ra. Hai bộ đồ thể thao màu đen y hệt như nhau về màu sắc và kết cấu, chỉ khác là size đồ của Vu Thần lớn hơn.
Vu Thần đã biết Dư Huy có không gian từ lúc mới thức tỉnh. Khi đó anh cũng không định dấu hắn, bởi vì người hắn chắc chắn tin tưởng, không bao giờ phản bội chỉ cơ Vu Thần.
Vu Thần mặc bộ đồ thể thao màu đen vào, bộ đồ rất vừa người. Đây là Dư Huy đi đặt may rất nhiều, thuận tiện cho việc hành động. Dị năng giả thì không bị tang thi lây nhiễm virus, do đó mà họ chính là nòng cốt bảo vệ nhân loại, là lực lượng mạnh mẽ của các căn cứ được xây dựng lên.
Hiện tại căn cứ quân đội được xây dựng ở thành phố Cửu Trùng, tuy vậy căn cứ đó được chia làm 2 phe là đại tướng Tô và đại tướng Mặc.
Không ai chịu khuất phục ai, người nào cũng có dã tâm lớn mà muốn thâu tóm hết thế lực về cho mình. Dù là mạt thế nhưng hai thế lực đó vẫn mạnh mẽ ngầm đấu đá nhau.
Dư Huy muốn tới đó là vì ít nhất vẫn có một nơi an toàn để ở. Chỉ cần bỏ ra chúng vốn liếng là được sống ở nơi an toàn thì tại sao phải để bản thân chịu thiệt.
Vu Thần thì không có ý kiến gì, tất cả mọi thứ trong mắt hắn không có gì quan trọng bằng Dư Huy. Hắn sống cho tới bây giờ chỉ là muốn ở cạnh anh, giờ mạt thế có diễn ra hắn vẫn sẽ bảo vệ anh một đường an toàn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương