Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 40: Âm mưu
"Chúng ta mau vào trong, nếu không có thể tang thi sẽ đánh hơi thấy mà lại đây."
Lâm Triết dìu người lính bị thương ở tay kia vào trong. Dư Huy nắm tay Vu Thần đi theo sau. Những ánh mắt khác nhau nhìn về phía họ.
Trước đó hôn nhân đồng tính không được thông qua. Bị xã hội xa lánh và kỳ thị, nếu hai người đàn ông nắm tay bên ngoài sẽ bị người khác đàm tiếu, bị ánh mắt tò mò cùng ghê tởm nhìn.
Hiện tại thì không. Hai người đàn ông nắm tay nhau bọn họ dám làm gì khi đồ ăn là từ hai người này đưa cho.
Những người lính tuy mang theo tư tưởng hơi cổ hủ nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Dư Huy tủm tỉm kéo Vu Thần vào trong khu chung cư. Cánh cửa đi vào trong đóng lại, hai người theo đám Lâm Triết đi vào trong. Khu chung cư khá là mới, mới được xây dựng cách đây không lâu.
Có hơn 8 tầng nhưng nơi này lại không có nhiều người sống lắm. Chỉ có khoảng dưới 30 người, nhưng gần hết một nửa đã biến thành tang thi. Có nhiều cái xác của tang thi đều bị ném ra ngoài khu chung cư, tránh cho mùi hôi thối ảnh hưởng.
"Các anh tại sao lại ở đây."
Dư Huy khó hiểu hỏi Lâm Triết. Bọn họ lúc này đang trong một căn hộ bỏ hoang trong chung cư, được cải tạo lại làm khu nghỉ ngơi của bọn họ.
Lâm Triết ngồi ở bên kia ghế sô pha đưa ánh mắt phức tạp về phía anh và Vu Thần bên cạnh. Anh ta cũng kể đầu đuôi lý do tại sao anh ta và ba người kia lại ở đây.
Bọn họ là người thực hiện các nhiệm vụ quan trọng của quân đội. Phía cấp trên đưa xuống cho bọn họ nhiệm vụ cứu giáo sư Phạm đang gặp nguy hiểm ở bệnh viện trung ương thành phố Thái Hoà.
Lúc này dịch bệnh đang tiến triển nhanh chóng, đã đạt ở mức độ nguy hiểm thế giới. Tổ chức y tế thế giới đã thông báo tin tức này cho các quốc gia. Nhưng chính quyền nước A đã giấu nhẹm đi tin tức này, tránh cho việc nhân dân hoảng loạn.
Nhưng dịch bệnh diễn ra rất nhanh chóng, số lượng người nhiễm bệnh ngày càng nhiều. Chính quyền cũng không dấu nổi mà công bố thông tin về dịch bệnh và ra lệnh cấm.
Nhưng người biến thành tang thi đã có, bệnh viện là nơi mà tang thi xuất hiện nhiều nhất. Lúc này giáo sư Phạm là người đứng đầu bệnh viện trung ương, là tiến sĩ đứng đầu về lĩnh vực sinh học.
Phía lãnh đạo ban hành xuống thông tin cứu giáo sư Phạm. Tiểu đội của Lâm Triết lúc đầu có tới 10 người. Nhưng hết 6 người đã chết rồi, còn chưa tới được bệnh viện trung ương.
Số lượng tang thi đông đảo, bọn họ chỉ có 10 người. Mở đường máu để vào bên trong bệnh viện nhưng không được, 6 người đồng đội bỏ mạng nhưng là bỏ mạng công cốc.
Cuối cùng 4 người còn lại trốn được tới đây, tiện tay cứu người. Giờ phải mang nợ, nhiệm vụ của Lâm Triết vẫn phải hoàn thành, từ hôm thất bại tới bây giờ cũng đã 3 ngày rồi.
Số lượng tang thi kia lúc nãy rượt theo bọn hắn chính là từ phía bệnh viện. Bọn họ may mắn chạy thoát được cũng là nhờ Dư Huy, nhưng anh sẽ không nói gì cả.
Hết cả chung cư này đều phân hoá thành beta, kể cả 4 người lính còn sống này cũng là beta. Nên bọn họ cũng không biết rằng sự thay đổi lớn về giới tính do dịch bệnh.
"Vị giáo sư Phạm kia không biết còn sống hay đã chết. Tại sao các anh phải cố chấp ở lại đây."
"Cậu không hiểu đâu, ông ấy là niềm hi vọng của nhân loại, chỉ có ông thấy mới có thể tìm ra cách cứu nhân loại."
"Không còn người khác sao?"
"Vẫn có người khác. Nhưng giáo sư Phạm là người giỏi nhất về lĩnh vực sinh học, nên phía chính phủ mới phái người tới cứu ông ấy."
Dư Huy lại không nghĩ vậy. Người quan trọng vậy tại sao lại để chỉ có 10 người bọn họ đến đây. Phía chính phủ lẽ ra đã nắm được thông tin ở đây, thì tại sao lại chỉ cho 10 người đến đây?
Chắc chắn có điều không ổn. Nhưng không thuộc phạm vi của anh. Anh không có trách nhiệm tìm hiểu quan tâm.
Anh chỉ cần sống, đánh tang thi thăng cấp dị năng, yêu đương là được.
Còn lại những hành động khác chỉ là ngẫu hứng. Ví dụ như cứu những người này chẳng hạn. Anh không có nghĩa vụ cứu người, những người thánh mẫu thường chết rất sớm. Anh đã từng thấy rất nhiều rồi.
Dư Huy đưa ánh mắt đồng cảm về phía Lâm Triết. Ngu ngốc bị cuốn vào âm mưu nào đó mà không biết, chấp hành nhiệm vụ ngu ngốc. Thật là một tên ngu ngốc.
Lâm Triết dìu người lính bị thương ở tay kia vào trong. Dư Huy nắm tay Vu Thần đi theo sau. Những ánh mắt khác nhau nhìn về phía họ.
Trước đó hôn nhân đồng tính không được thông qua. Bị xã hội xa lánh và kỳ thị, nếu hai người đàn ông nắm tay bên ngoài sẽ bị người khác đàm tiếu, bị ánh mắt tò mò cùng ghê tởm nhìn.
Hiện tại thì không. Hai người đàn ông nắm tay nhau bọn họ dám làm gì khi đồ ăn là từ hai người này đưa cho.
Những người lính tuy mang theo tư tưởng hơi cổ hủ nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Dư Huy tủm tỉm kéo Vu Thần vào trong khu chung cư. Cánh cửa đi vào trong đóng lại, hai người theo đám Lâm Triết đi vào trong. Khu chung cư khá là mới, mới được xây dựng cách đây không lâu.
Có hơn 8 tầng nhưng nơi này lại không có nhiều người sống lắm. Chỉ có khoảng dưới 30 người, nhưng gần hết một nửa đã biến thành tang thi. Có nhiều cái xác của tang thi đều bị ném ra ngoài khu chung cư, tránh cho mùi hôi thối ảnh hưởng.
"Các anh tại sao lại ở đây."
Dư Huy khó hiểu hỏi Lâm Triết. Bọn họ lúc này đang trong một căn hộ bỏ hoang trong chung cư, được cải tạo lại làm khu nghỉ ngơi của bọn họ.
Lâm Triết ngồi ở bên kia ghế sô pha đưa ánh mắt phức tạp về phía anh và Vu Thần bên cạnh. Anh ta cũng kể đầu đuôi lý do tại sao anh ta và ba người kia lại ở đây.
Bọn họ là người thực hiện các nhiệm vụ quan trọng của quân đội. Phía cấp trên đưa xuống cho bọn họ nhiệm vụ cứu giáo sư Phạm đang gặp nguy hiểm ở bệnh viện trung ương thành phố Thái Hoà.
Lúc này dịch bệnh đang tiến triển nhanh chóng, đã đạt ở mức độ nguy hiểm thế giới. Tổ chức y tế thế giới đã thông báo tin tức này cho các quốc gia. Nhưng chính quyền nước A đã giấu nhẹm đi tin tức này, tránh cho việc nhân dân hoảng loạn.
Nhưng dịch bệnh diễn ra rất nhanh chóng, số lượng người nhiễm bệnh ngày càng nhiều. Chính quyền cũng không dấu nổi mà công bố thông tin về dịch bệnh và ra lệnh cấm.
Nhưng người biến thành tang thi đã có, bệnh viện là nơi mà tang thi xuất hiện nhiều nhất. Lúc này giáo sư Phạm là người đứng đầu bệnh viện trung ương, là tiến sĩ đứng đầu về lĩnh vực sinh học.
Phía lãnh đạo ban hành xuống thông tin cứu giáo sư Phạm. Tiểu đội của Lâm Triết lúc đầu có tới 10 người. Nhưng hết 6 người đã chết rồi, còn chưa tới được bệnh viện trung ương.
Số lượng tang thi đông đảo, bọn họ chỉ có 10 người. Mở đường máu để vào bên trong bệnh viện nhưng không được, 6 người đồng đội bỏ mạng nhưng là bỏ mạng công cốc.
Cuối cùng 4 người còn lại trốn được tới đây, tiện tay cứu người. Giờ phải mang nợ, nhiệm vụ của Lâm Triết vẫn phải hoàn thành, từ hôm thất bại tới bây giờ cũng đã 3 ngày rồi.
Số lượng tang thi kia lúc nãy rượt theo bọn hắn chính là từ phía bệnh viện. Bọn họ may mắn chạy thoát được cũng là nhờ Dư Huy, nhưng anh sẽ không nói gì cả.
Hết cả chung cư này đều phân hoá thành beta, kể cả 4 người lính còn sống này cũng là beta. Nên bọn họ cũng không biết rằng sự thay đổi lớn về giới tính do dịch bệnh.
"Vị giáo sư Phạm kia không biết còn sống hay đã chết. Tại sao các anh phải cố chấp ở lại đây."
"Cậu không hiểu đâu, ông ấy là niềm hi vọng của nhân loại, chỉ có ông thấy mới có thể tìm ra cách cứu nhân loại."
"Không còn người khác sao?"
"Vẫn có người khác. Nhưng giáo sư Phạm là người giỏi nhất về lĩnh vực sinh học, nên phía chính phủ mới phái người tới cứu ông ấy."
Dư Huy lại không nghĩ vậy. Người quan trọng vậy tại sao lại để chỉ có 10 người bọn họ đến đây. Phía chính phủ lẽ ra đã nắm được thông tin ở đây, thì tại sao lại chỉ cho 10 người đến đây?
Chắc chắn có điều không ổn. Nhưng không thuộc phạm vi của anh. Anh không có trách nhiệm tìm hiểu quan tâm.
Anh chỉ cần sống, đánh tang thi thăng cấp dị năng, yêu đương là được.
Còn lại những hành động khác chỉ là ngẫu hứng. Ví dụ như cứu những người này chẳng hạn. Anh không có nghĩa vụ cứu người, những người thánh mẫu thường chết rất sớm. Anh đã từng thấy rất nhiều rồi.
Dư Huy đưa ánh mắt đồng cảm về phía Lâm Triết. Ngu ngốc bị cuốn vào âm mưu nào đó mà không biết, chấp hành nhiệm vụ ngu ngốc. Thật là một tên ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương