Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 43: Phản đối
Và thế là hai người cứ quần nhau gần cả buổi trưa, đến tận chiều khi ánh nắng chói chang vàng ươm vươn mình chiếu qua cửa sổ.
Trên sô pha, người thiếu niên đang ngồi trên đùi người đàn ông. Nhưng thật ra là ngồi trên d**** v** cứng như sắt đá lên xuống. Trên người đầy rẫy vết hôn, có cả cũ lẫn mới.
Những vết cắn đầy mê loạn. Hai bên eo liên tục bị ôm mà đẩy lên đẩy kéo xuống mà xanh tím một mảng trên làn da trắng trông thật đáng sợ.Dư Huy mệt mỏi, muốn hô hấp thêm không khí mà là chiếc lưỡi phấn nộn ra. Nhưng bị người đàn ông nắm cầm mà quất quít hai chiếc lưỡi với nhau.
Anh cảm nhận được mùi tuyết xung quanh. Do Vu Thần đã cắn vào tuyến thể của anh nên anh có thể cảm nhận và ngửi được mùi chất dẫn dụ của hắn. Mùi hương làm Dư Huy quyến luyến, cảm thấy an tâm mà tham lam hít lấy.
Việc bạn đời thích chất dẫn dụ của mình làm alpha như phát điên mà ra sức làm Dư Huy khiến anh rên la xin tha nhưng không nhận lại được kết quả mong đợi.
Và cuối cùng thì Dư Huy bị làm tới rã rời, bắn cũng hơn 4 lần thì lúc này Vu Thần mới chịu ra một lần. Lỗ nhỏ bị làm đến khiến cho mẫn cảm, mang trên mình màu đỏ yêu kiều.
Cảm giác ấm nóng lấp đầy lỗ nho vừa nhiều vừa nóng mà cứ tưởng bụng anh bị nhét than đỏ hồng vào. Anh vặn vẹo người vì sướng, điểm mẫn cảm bị bắn vào mà run rẩy hai chân co quắp.
Sau đó Dư Huy gục lên người Vu Thần. Anh mệt mỏi mà không muốn làm gì nữa, sai khiên người đàn ông đưa anh đi tắm rửa. Mà nước bị cắt rồi nên chỉ có thể dùng nước sạch từ nước đóng chai.
Tắm xong sạch sẽ, Vu Thần dọn dẹp giường sạch sẽ. Dư Huy nằm lên lăn qua lăn lại. Lần làm t**** này không quá sức lắm, dị năng giả được cường hoá thể chất nên anh vẫn có thể chạy nhảy khoẻ mạnh, không có di chứng gì chỉ trừ chỗ đó hơi khó chịu.
"Em đã bảo làm nhẹ thôi mà. Chỗ đó chắc sưng húp lên mất rồi."
Dư Huy giận dỗi mà phồng má đánh vào tay Vu Thần.
"Ngoan, anh thoa thuốc cho em""Thuốc? Anh có sao?"
Dư Huy ngạc nhiên nhìn Vu Thần. Anh không nghĩ đến việc mua thuốc đặc thù
để thoa chỗ đó, vì ai biết rằng sẽ sài đến mức đó.
"Trong không gian em đó. Nằm trong đống đồ y tế."
"Để em tìm xem."
Dư Huy vận dụng tinh thần lực tìm trong đống đồ trong không gian thì thấy một lọ thuốc lớn màu vàng nhẹ, được bao bọc khá kỹ lưỡng.
Anh lấy ra, mở nắp hộp ra. Một mùi hương nhè nhẹ của thảo dược tự nhiên thơm và thoải mái. Anh đưa cho Vu Thần thoa giúp mình, anh làm thì lại bất tiện.
Tới khi rời giường xuống tìm gặp Lâm Triết thì cũng đã 2 giờ chiều. Hai người vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen kia, nhưng lần này trên cổ Dư Huy có thêm nhiều vết đỏ và răng làm người ta đỏ mặt dùm.
Những người khác ở đây không nói gì nhưng trong lòng thầm mắng Dư Huy là kỹ nam dựa hơi đàn ông, là một con đ*** không biết xấu hổ. Nếu như mà dám nói ra chỉ sợ Vu Thần bên cạnh ghi thù.
Anh tìm thấy Lâm Triết ở ngoài sảnh khu chung cư. Lúc này hình như tất cả người sống còn lại đều ở sảnh lúc này, trên mặt bọn họ đều là những tâm sự muốn nói.
"Không được!! Tôi không đồng ý việc này. Các người tính đem tính mạng bọn tôi vào nguy hiểm sao."
Một người trẻ tuổi to tiếng, cậu ta là kiểu người điển hình vô dụng chỉ biết ăn bám cha mẹ. Hiện tại đã 24 tuổi nhưng vẫn chưa tìm được việc làm, bỏ học đại học từ năm 20 tuổi.
Những người xung quanh không lên tiếng như cậu ta nhưng bọn họ đều là kiểu người sợ chết, gan nhỏ không dám làm liều. Im lặng như ngầm chấp nhận ý kiến của cậu trai trẻ kia.
"Tôi nghĩ rằng ý kiến của cậu chàng kia rất có lý. Nếu như bây giờ chúng ta tiếp tục trụ lại đây sợ là không chết vì tang thi cũng chết đói."
Người mẹ lúc sáng Dư Huy gặp lên tiếng ủng hộ Lâm Triết. Cô nàng tin chắc rằng chỉ có mạo hiểm mới có đường sống, nếu cố chấp ở lại đây chỉ có cô và con mình chịu thiệt.
"Chị nói cái gì? Có phải tên đó dụ dỗ cô gì đó đúng không? Nếu không thì có ai mà muốn vào đường chết."
Tên thiếu niên thấy người mẹ trẻ kia đang ôm con đồng ý muốn mạo hiểm thì hắn tức điên rồi. Hắn không muốn, hắn rất sợ chết. Hắn còn chưa có bạn gái, còn chưa kiếm được việc làm, chưa có gì cả nhưng bây giờ thì tận thế rồi.
Mạng sống của gã là quan trọng nhất. Nên những người kia đừng mơ gã sẽ nghe theo. Nhưng cậu chàng này không biết rằng pháp luật bây giờ đã không còn giá trị, vũ lực lên ngôi.
Một tên "thùng rỗng kêu to" như vậy có tác dụng gì? Chả ai lên tiếng đồng ý hay không đồng ý, như vậy thì gã ta rất là bất lợi.
Gã phản đối rời đi. Nhưng cũng không muốn một mình ở lại đây, nên gã phải lựa chọn thế nào đây?
Trên sô pha, người thiếu niên đang ngồi trên đùi người đàn ông. Nhưng thật ra là ngồi trên d**** v** cứng như sắt đá lên xuống. Trên người đầy rẫy vết hôn, có cả cũ lẫn mới.
Những vết cắn đầy mê loạn. Hai bên eo liên tục bị ôm mà đẩy lên đẩy kéo xuống mà xanh tím một mảng trên làn da trắng trông thật đáng sợ.Dư Huy mệt mỏi, muốn hô hấp thêm không khí mà là chiếc lưỡi phấn nộn ra. Nhưng bị người đàn ông nắm cầm mà quất quít hai chiếc lưỡi với nhau.
Anh cảm nhận được mùi tuyết xung quanh. Do Vu Thần đã cắn vào tuyến thể của anh nên anh có thể cảm nhận và ngửi được mùi chất dẫn dụ của hắn. Mùi hương làm Dư Huy quyến luyến, cảm thấy an tâm mà tham lam hít lấy.
Việc bạn đời thích chất dẫn dụ của mình làm alpha như phát điên mà ra sức làm Dư Huy khiến anh rên la xin tha nhưng không nhận lại được kết quả mong đợi.
Và cuối cùng thì Dư Huy bị làm tới rã rời, bắn cũng hơn 4 lần thì lúc này Vu Thần mới chịu ra một lần. Lỗ nhỏ bị làm đến khiến cho mẫn cảm, mang trên mình màu đỏ yêu kiều.
Cảm giác ấm nóng lấp đầy lỗ nho vừa nhiều vừa nóng mà cứ tưởng bụng anh bị nhét than đỏ hồng vào. Anh vặn vẹo người vì sướng, điểm mẫn cảm bị bắn vào mà run rẩy hai chân co quắp.
Sau đó Dư Huy gục lên người Vu Thần. Anh mệt mỏi mà không muốn làm gì nữa, sai khiên người đàn ông đưa anh đi tắm rửa. Mà nước bị cắt rồi nên chỉ có thể dùng nước sạch từ nước đóng chai.
Tắm xong sạch sẽ, Vu Thần dọn dẹp giường sạch sẽ. Dư Huy nằm lên lăn qua lăn lại. Lần làm t**** này không quá sức lắm, dị năng giả được cường hoá thể chất nên anh vẫn có thể chạy nhảy khoẻ mạnh, không có di chứng gì chỉ trừ chỗ đó hơi khó chịu.
"Em đã bảo làm nhẹ thôi mà. Chỗ đó chắc sưng húp lên mất rồi."
Dư Huy giận dỗi mà phồng má đánh vào tay Vu Thần.
"Ngoan, anh thoa thuốc cho em""Thuốc? Anh có sao?"
Dư Huy ngạc nhiên nhìn Vu Thần. Anh không nghĩ đến việc mua thuốc đặc thù
để thoa chỗ đó, vì ai biết rằng sẽ sài đến mức đó.
"Trong không gian em đó. Nằm trong đống đồ y tế."
"Để em tìm xem."
Dư Huy vận dụng tinh thần lực tìm trong đống đồ trong không gian thì thấy một lọ thuốc lớn màu vàng nhẹ, được bao bọc khá kỹ lưỡng.
Anh lấy ra, mở nắp hộp ra. Một mùi hương nhè nhẹ của thảo dược tự nhiên thơm và thoải mái. Anh đưa cho Vu Thần thoa giúp mình, anh làm thì lại bất tiện.
Tới khi rời giường xuống tìm gặp Lâm Triết thì cũng đã 2 giờ chiều. Hai người vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen kia, nhưng lần này trên cổ Dư Huy có thêm nhiều vết đỏ và răng làm người ta đỏ mặt dùm.
Những người khác ở đây không nói gì nhưng trong lòng thầm mắng Dư Huy là kỹ nam dựa hơi đàn ông, là một con đ*** không biết xấu hổ. Nếu như mà dám nói ra chỉ sợ Vu Thần bên cạnh ghi thù.
Anh tìm thấy Lâm Triết ở ngoài sảnh khu chung cư. Lúc này hình như tất cả người sống còn lại đều ở sảnh lúc này, trên mặt bọn họ đều là những tâm sự muốn nói.
"Không được!! Tôi không đồng ý việc này. Các người tính đem tính mạng bọn tôi vào nguy hiểm sao."
Một người trẻ tuổi to tiếng, cậu ta là kiểu người điển hình vô dụng chỉ biết ăn bám cha mẹ. Hiện tại đã 24 tuổi nhưng vẫn chưa tìm được việc làm, bỏ học đại học từ năm 20 tuổi.
Những người xung quanh không lên tiếng như cậu ta nhưng bọn họ đều là kiểu người sợ chết, gan nhỏ không dám làm liều. Im lặng như ngầm chấp nhận ý kiến của cậu trai trẻ kia.
"Tôi nghĩ rằng ý kiến của cậu chàng kia rất có lý. Nếu như bây giờ chúng ta tiếp tục trụ lại đây sợ là không chết vì tang thi cũng chết đói."
Người mẹ lúc sáng Dư Huy gặp lên tiếng ủng hộ Lâm Triết. Cô nàng tin chắc rằng chỉ có mạo hiểm mới có đường sống, nếu cố chấp ở lại đây chỉ có cô và con mình chịu thiệt.
"Chị nói cái gì? Có phải tên đó dụ dỗ cô gì đó đúng không? Nếu không thì có ai mà muốn vào đường chết."
Tên thiếu niên thấy người mẹ trẻ kia đang ôm con đồng ý muốn mạo hiểm thì hắn tức điên rồi. Hắn không muốn, hắn rất sợ chết. Hắn còn chưa có bạn gái, còn chưa kiếm được việc làm, chưa có gì cả nhưng bây giờ thì tận thế rồi.
Mạng sống của gã là quan trọng nhất. Nên những người kia đừng mơ gã sẽ nghe theo. Nhưng cậu chàng này không biết rằng pháp luật bây giờ đã không còn giá trị, vũ lực lên ngôi.
Một tên "thùng rỗng kêu to" như vậy có tác dụng gì? Chả ai lên tiếng đồng ý hay không đồng ý, như vậy thì gã ta rất là bất lợi.
Gã phản đối rời đi. Nhưng cũng không muốn một mình ở lại đây, nên gã phải lựa chọn thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương