Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 42: Phát cuồng
"Cậu có thể cho chúng tôi thời gian để suy nghĩ hay không. Chậm nhất là ngày mai sẽ cho cậu một đáp án.
"Được thôi. Vậy hai bọn tôi không làm phiền anh nữa. Buổi chiều nếu như có đi kiếm thức ăn thì có thể nói tôi, tôi không ngại giúp anh đâu."
Dư Huy gật đầu để lại rời nói rồi đi ra khỏi phòng. Khi anh mới rời khỏi phòng của Lâm Triết thì đã gặp người mẹ tiều tụy hồi nãy. Cô ấy bây giờ đang đứng trước cửa phòng, hình như có vẻ đã chờ này giờ.
"Cảm ơn cậu. Tôi cảm ơn cậu rất nhiều, tôi và con tôi nợ cậu một mạng"
Người phụ vừa khóc vừa cảm ơn. Cô ấy đã rất mệt mỏi, chồng chết vì bị tang thi cắn. Cô ấy chỉ có thể một mình chống đỡ chăm sóc con mình, nhưng thức ăn lại rất khan hiếm, đã vậy còn không có sữa bột cho con.
Dư Huy giúp đỡ cô như cách mà người lữ hành khát nước sắp chết gặp được người cho cô nguồn nước mát lạnh, cho cô hi vọng về việc không phải ai cũng ích kỷ cả, chỉ là cô không có phúc gặp người tốt.
"Chị không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi giúp đỡ là vì tội cho bé con, cũng như tội cho người mẹ vất vả như chị. Chị nếu không thích nghi với cuộc sống hiện tại, thì về sao chỉ có đường chết thôi."
Dư Huy nói sự thật cho cô gái. Cô ấy chỉ mới 30 tuổi, làm mẹ chưa được bao lâu. Giờ đây nghe thấy lời nói của Dư Huy như kích thích thiên tính làm mẹ trong cô.
Cô chỉ có thể bảo vệ con và bản thân bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn, còn nhờ đâu là do cô cả, không ai dọn dùm một con đường cho người lạ không quen."Được. Cảm ơn cậu"
Cô nở nụ cười mà cảm ơn sau đó cũng rời đi. Dư Huy cảm thán nhân sinh rộng lớn, mỗi người mỗi hoàn cảnh sống. Anh cũng từng sống kiếp yếu hèn như vậy, chỉ có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà tìm lấy được sự sống.
Nhưng cố lắm cũng chỉ có 1 năm, coi như cũng có cố gắng đi.
"Đi, chúng ta tìm một phòng trống ở tạm."
"Vội dữ vậy sao? Anh có ý đồ xấu nào đó."
Dư Huy nở nụ cười xấu xa nhìn Vu Thần. Nhìn cái dạng hấp tấp vội vàng như chuẩn bị làm chuyện xấu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh đây mà.
"Đúng vậy, anh muốn "làm" em
Vu Thần thẳng thắn thừa nhận. Hắn không biết tại sao nhưng trong lòng có một nỗi lo lắng, cứ lo lắng Dư Huy sẽ không cần hắn.
Đây là đặc tính của alpha, bạn đời là giới hạn cuối cùng của họ. Dư Huy bị kẻ khác nhìn ngắm làm Vu Thần lâm vào trạng thái chiến đấu bảo vệ bạn đời, hắn chỉ muốn anh cả đời nhìn hắn, bị hắn làm đến to bụng.
Nhưng Dư Huy chả quan tâm mà chiều người bạn trai này của mình. Dù gì anh cũng sương chỉ là hơi đau eo thì tại sao phải ngần ngại, chỉ sợ là thận bị hư mất thôi.
Và thế là hai người lựa được một căn phòng bị bỏ hoang ở tầng 5, nơi này có 2 người nữa nhưng không thấy mặt, ru rú hết trong phòng.
Ai người đi vào trong phòng. Bên trong là một căn hộ đơn giản không quá lớn dành cho một người. Dựa vào đồ dùng còn lại trong phòng có thể thấy chủ nhân của căn hộ là nam nhân trẻ tuổi.
Nhờ vào đống đồ chơi điện tử và dàn PC màu mè kia, chắc là một người đam mê công nghệ.
Không để ngắm nhìn lâu mà Vu Thần bế Dư Huy lên, anh hết hồn mà vòng tay qua cổ hắn theo bản năng. Hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy, điên cuồng theo bản năng.
Trao nhau nước bọt, mê mang mà hôn nhau say đắm. Bên dưới mông của Dư Huy bị thứ thô to chọc vào. Nó còn thúc thúc lên khiến vài mảnh vải đi vào trong lỗ nhỏ.
"Ưm... Được rồi làm tới bước chính nào...
Dư Huy quay đầu ngăn cản nụ hôn, nếu còn hôn nữa chắc là sẽ dạo đầu hơn chục phút mất, thời gian của họ không có nhiều. Hiện tại cũng đã 10 giờ rưỡi sáng, dựa vào sức dai và bền của Vu Thần thì làm tới chiều mới bắn một lần, nên anh bỏ qua phần dạo đầu mà vào phần chính.
Đồ của hai người không cánh mà bay. Vươn vãi khắp nơi trong phòng của người lạ. Bọn họ không cố ý đâu, Dư Huy nghĩ vậy trong đầu.
Dư Huy bị kéo xuống giương anh nằm xấp trên Vu Thần. Anh cảm thây có điều không lành, lúc này qu* đầu to lớn đang ở cửa động.
"Khoan... Anh tính vậy mà vô..."
Không để Dư Huy kịp nói hết câu đã đẩy hông mạnh mẽ khiến cả đầu d*** yế tiến vào trong động nhỏ. Động nhỏ không được đạo dầu nên hơi khô rát, khiến đầu d**** v** bị kẹt lại.
"Shhhhh, đau.."Dư Huy đau đớn mà chảy nước mắt. Vu Thần yêu thương mà liếm đi từng giọt
trân châu. Mạnh mẽ ép cho cả cây đi vào. Hai người cứ làm ở tư thế cưỡi ngựa như vậy, gần cả tiếng đồng hồ.
Dư Huy lúc này cũng dần cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ, anh vừa đau vừa sướng và vặn vẹo eo. Anh không nghĩ mình có máu M đâu.
"Được thôi. Vậy hai bọn tôi không làm phiền anh nữa. Buổi chiều nếu như có đi kiếm thức ăn thì có thể nói tôi, tôi không ngại giúp anh đâu."
Dư Huy gật đầu để lại rời nói rồi đi ra khỏi phòng. Khi anh mới rời khỏi phòng của Lâm Triết thì đã gặp người mẹ tiều tụy hồi nãy. Cô ấy bây giờ đang đứng trước cửa phòng, hình như có vẻ đã chờ này giờ.
"Cảm ơn cậu. Tôi cảm ơn cậu rất nhiều, tôi và con tôi nợ cậu một mạng"
Người phụ vừa khóc vừa cảm ơn. Cô ấy đã rất mệt mỏi, chồng chết vì bị tang thi cắn. Cô ấy chỉ có thể một mình chống đỡ chăm sóc con mình, nhưng thức ăn lại rất khan hiếm, đã vậy còn không có sữa bột cho con.
Dư Huy giúp đỡ cô như cách mà người lữ hành khát nước sắp chết gặp được người cho cô nguồn nước mát lạnh, cho cô hi vọng về việc không phải ai cũng ích kỷ cả, chỉ là cô không có phúc gặp người tốt.
"Chị không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi giúp đỡ là vì tội cho bé con, cũng như tội cho người mẹ vất vả như chị. Chị nếu không thích nghi với cuộc sống hiện tại, thì về sao chỉ có đường chết thôi."
Dư Huy nói sự thật cho cô gái. Cô ấy chỉ mới 30 tuổi, làm mẹ chưa được bao lâu. Giờ đây nghe thấy lời nói của Dư Huy như kích thích thiên tính làm mẹ trong cô.
Cô chỉ có thể bảo vệ con và bản thân bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn, còn nhờ đâu là do cô cả, không ai dọn dùm một con đường cho người lạ không quen."Được. Cảm ơn cậu"
Cô nở nụ cười mà cảm ơn sau đó cũng rời đi. Dư Huy cảm thán nhân sinh rộng lớn, mỗi người mỗi hoàn cảnh sống. Anh cũng từng sống kiếp yếu hèn như vậy, chỉ có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà tìm lấy được sự sống.
Nhưng cố lắm cũng chỉ có 1 năm, coi như cũng có cố gắng đi.
"Đi, chúng ta tìm một phòng trống ở tạm."
"Vội dữ vậy sao? Anh có ý đồ xấu nào đó."
Dư Huy nở nụ cười xấu xa nhìn Vu Thần. Nhìn cái dạng hấp tấp vội vàng như chuẩn bị làm chuyện xấu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh đây mà.
"Đúng vậy, anh muốn "làm" em
Vu Thần thẳng thắn thừa nhận. Hắn không biết tại sao nhưng trong lòng có một nỗi lo lắng, cứ lo lắng Dư Huy sẽ không cần hắn.
Đây là đặc tính của alpha, bạn đời là giới hạn cuối cùng của họ. Dư Huy bị kẻ khác nhìn ngắm làm Vu Thần lâm vào trạng thái chiến đấu bảo vệ bạn đời, hắn chỉ muốn anh cả đời nhìn hắn, bị hắn làm đến to bụng.
Nhưng Dư Huy chả quan tâm mà chiều người bạn trai này của mình. Dù gì anh cũng sương chỉ là hơi đau eo thì tại sao phải ngần ngại, chỉ sợ là thận bị hư mất thôi.
Và thế là hai người lựa được một căn phòng bị bỏ hoang ở tầng 5, nơi này có 2 người nữa nhưng không thấy mặt, ru rú hết trong phòng.
Ai người đi vào trong phòng. Bên trong là một căn hộ đơn giản không quá lớn dành cho một người. Dựa vào đồ dùng còn lại trong phòng có thể thấy chủ nhân của căn hộ là nam nhân trẻ tuổi.
Nhờ vào đống đồ chơi điện tử và dàn PC màu mè kia, chắc là một người đam mê công nghệ.
Không để ngắm nhìn lâu mà Vu Thần bế Dư Huy lên, anh hết hồn mà vòng tay qua cổ hắn theo bản năng. Hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy, điên cuồng theo bản năng.
Trao nhau nước bọt, mê mang mà hôn nhau say đắm. Bên dưới mông của Dư Huy bị thứ thô to chọc vào. Nó còn thúc thúc lên khiến vài mảnh vải đi vào trong lỗ nhỏ.
"Ưm... Được rồi làm tới bước chính nào...
Dư Huy quay đầu ngăn cản nụ hôn, nếu còn hôn nữa chắc là sẽ dạo đầu hơn chục phút mất, thời gian của họ không có nhiều. Hiện tại cũng đã 10 giờ rưỡi sáng, dựa vào sức dai và bền của Vu Thần thì làm tới chiều mới bắn một lần, nên anh bỏ qua phần dạo đầu mà vào phần chính.
Đồ của hai người không cánh mà bay. Vươn vãi khắp nơi trong phòng của người lạ. Bọn họ không cố ý đâu, Dư Huy nghĩ vậy trong đầu.
Dư Huy bị kéo xuống giương anh nằm xấp trên Vu Thần. Anh cảm thây có điều không lành, lúc này qu* đầu to lớn đang ở cửa động.
"Khoan... Anh tính vậy mà vô..."
Không để Dư Huy kịp nói hết câu đã đẩy hông mạnh mẽ khiến cả đầu d*** yế tiến vào trong động nhỏ. Động nhỏ không được đạo dầu nên hơi khô rát, khiến đầu d**** v** bị kẹt lại.
"Shhhhh, đau.."Dư Huy đau đớn mà chảy nước mắt. Vu Thần yêu thương mà liếm đi từng giọt
trân châu. Mạnh mẽ ép cho cả cây đi vào. Hai người cứ làm ở tư thế cưỡi ngựa như vậy, gần cả tiếng đồng hồ.
Dư Huy lúc này cũng dần cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ, anh vừa đau vừa sướng và vặn vẹo eo. Anh không nghĩ mình có máu M đâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương