Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 79: Nhóm Lạc Nhiên gặp chuyện
Dư Huy sao màn trình diễn kia đã thành công lấy được hạng công dân A, đây là hạng công dân cấp cao nên được ưu tiên rất nhiều.
Nhìn bề ngoài tưởng lớn nhưng thực chất chỉ là để dễ bề kiểm soát những dị năng giả mạnh mẽ như này. Nếu như có thể chiêu mộ được thì chiêu mộ về làm người dưới trướng của phía chính phủ.
Tới phiên Vu Thần cũng nhẹ nhàng đoạt được hạng công dân loại A. Những tên dị năng giả tự cao tự đại kia lúc này mới biết thế nào là ếch ngồi đấy giếng.
Đồng tính thì sao? Một cái phất tay của hai người bọn họ đã đủ lấy cái mạng quèn này của bọn họ. Dư Huy cười khúc khích dạy cho bạn nhỏ Dư Minh nói chuyện.
Cũng đã thành thạo nói được một số từ cơ bản rồi, nên Dư Huy rất vui. Anh và Vu Thần nhận thẻ thân phận của mình rồi rời đi. Hai người được xếp vào một căn phòng ở trung tâm thành phố.
Ra chỗ khu vực phía khu cách ly để lấy xe, thì gặp một đám đông đang bu đầy ở đó chẳng biết chuyện gì. Hai người nhìn nhau thì đi ngang qua không buồn quan tâm tới.
Nhưng lúc này lại nghe lên tiếng chửi rủa của Lạc Nhiên. Đây đúng là giọng của nhóc ấy. Cậu nhóc ấy đang bị một đám người ăn mặc quân phục tính cưỡng chế lôi đi.
Dư Huy thấy vậy liền chạy lên, đẩy đám đông ra mà lao vào. Dư Minh đưa cho Vu Thần trồng coi, bảo anh đi lấy xe đi mình sẽ qua đó xem thử có chuyện gì.
"Trời đất tên nào chen vậy!!"
"Có biết lịch sự không vậy. Đm!!"
"Ấy ấy đừng chen nữa, tôi sắp bị ép chết rồi nè."
Đám đông nhốn nháo lên, Dư Huy chả quan tâm lắm, bằng sức lực của mình mà thành công chen vào giữa vòng vây.
"Này, mấy người làm gì vậy hả?!?"
"Lạc Nhiên, cậu đừng sợ, bọn tôi sẽ không để bọn họ đem cậu đi đâu."
Nam sinh đeo kính cẩn trọng nhìn đám người vũ trang đầy đủ này. Tự nhiên muốn bắt Lạc Nhiên đi, nam sinh nhà giàu kia thấy vậy cũng tức giận, tính bắt người trái phép sao.
"Các cậu tốt nhất nên giao cậu ấy ra, đây không phải việc của các cậu."
Một người lính trong đấy ăn mặc trông cũng khác mấy tên lính khác, áo choàng dài sao lưng tượng trưng cho chức vị cao của mình.
"Cho cái lý do đi?"
"Đừng nhiều lời nữa. Cưỡng chế mang đi."
Khi những tên lính đi theo chuẩn bị tách mấy đứa nhóc ra để bắt người đi thì bỗng nhiên mấy tên lính đó thấy một thanh niên lao về phía mình.
"Các người làm gì vậy?"
Dư Huy mang theo vẻ lo lằng cùng khó chịu chạy lại ngăn động tác tiếp theo của mấy tên lính này.
"Cậu là ai? Tính làm phản à."
Một tên lính trong đó nói Dư Huy. Anh không quan tâm gã đi tới chỗ đám nhóc học sinh, xem coi đứa nào đứa nấy mặt mày xanh lè.
"Bọn họ làm gì em ấy vậy?"
"Em cũng không biết. Nhưng khi xét nghiệm máu xong bổng nhiên có một đám người đi tới đây, nói chuyện với người phụ trách xét nghiệm cho bọn em. Sao đó nói là Lạc Nhiên là omega quý hiếm gì đó, sao đó thì bọn họ muốn cưỡng ép mang Lạc Nhiên đi."
Dư Huy không ngờ lại có tình trạng này xảy ra. Vốn omega khi được xét nghiệm ra giới tính của mình, sẽ được bên phía quân đội cử đến hai beta bảo vệ họ.
Có thể coi như là người đặc biệt mà anh nói đến trước đó. Nhưng không có vụ mà nhiều người ở đây như vây nhìn tên lính ăn mặc trông có vẻ quyền lực kia là alpha.
Nhưng tại sao lại muốn bắt cậu ta?
"Cậu thanh niền này không nên xen vào chuyện này đầu. Tốt nhất nền giao người cho bọn tôi, cậu ẩy là một omega quý hiếm không nên để cậu ấy tự do gặp nguy hiểm được."
Người lính mặc quân phục áo choàng xuống gót chân nói với Dư Huy. Nhằm nhắc nhở anh không nên xen vào chuyện này, nếu không mọi hậu quả tự gánh chịu.
Còn lý do mà omega bên ngoài không được an toàn? Haha, xàm cứt. Chưa từng có vụ việc nào như vậy, omega được tự do và sự bảo vệ nghiêm ngặt của quân đội. Gần như không có kẻ ngu ngốc nào muốn tự rước họ vào thân.
"Vậy sao? Tôi lại thích lo chuyện bao đồng đấy."
Dư Huy cười khẩy trước tên này. Để xem thử mục đích của tên này là gì. Tên lính kia thấy anh cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một thiếu niên phổ thông, nên ra hiệu cho mấy người lính kia tiến hành bắt Lạc Nhiên.
Cứ tưởng anh là thiếu niên tay trói gà không nổi, anh giết người còn được chứ trói gà cái quái gì. Dưới chân mấy tên lính dần dần đóng băng khiến cho bọn chúng không thể nhấc chân lên được.
Dư Huy búng tay một phát, chân của bọn họ đều bị đóng băng dính chặt với mặt đất. Coi như là một bài học vì không nghe lời anh, mọi hậu quả bọn họ tự chịu trách nhiệm. Chỉ là trả lời câu nói mà thôi.
Nhìn bề ngoài tưởng lớn nhưng thực chất chỉ là để dễ bề kiểm soát những dị năng giả mạnh mẽ như này. Nếu như có thể chiêu mộ được thì chiêu mộ về làm người dưới trướng của phía chính phủ.
Tới phiên Vu Thần cũng nhẹ nhàng đoạt được hạng công dân loại A. Những tên dị năng giả tự cao tự đại kia lúc này mới biết thế nào là ếch ngồi đấy giếng.
Đồng tính thì sao? Một cái phất tay của hai người bọn họ đã đủ lấy cái mạng quèn này của bọn họ. Dư Huy cười khúc khích dạy cho bạn nhỏ Dư Minh nói chuyện.
Cũng đã thành thạo nói được một số từ cơ bản rồi, nên Dư Huy rất vui. Anh và Vu Thần nhận thẻ thân phận của mình rồi rời đi. Hai người được xếp vào một căn phòng ở trung tâm thành phố.
Ra chỗ khu vực phía khu cách ly để lấy xe, thì gặp một đám đông đang bu đầy ở đó chẳng biết chuyện gì. Hai người nhìn nhau thì đi ngang qua không buồn quan tâm tới.
Nhưng lúc này lại nghe lên tiếng chửi rủa của Lạc Nhiên. Đây đúng là giọng của nhóc ấy. Cậu nhóc ấy đang bị một đám người ăn mặc quân phục tính cưỡng chế lôi đi.
Dư Huy thấy vậy liền chạy lên, đẩy đám đông ra mà lao vào. Dư Minh đưa cho Vu Thần trồng coi, bảo anh đi lấy xe đi mình sẽ qua đó xem thử có chuyện gì.
"Trời đất tên nào chen vậy!!"
"Có biết lịch sự không vậy. Đm!!"
"Ấy ấy đừng chen nữa, tôi sắp bị ép chết rồi nè."
Đám đông nhốn nháo lên, Dư Huy chả quan tâm lắm, bằng sức lực của mình mà thành công chen vào giữa vòng vây.
"Này, mấy người làm gì vậy hả?!?"
"Lạc Nhiên, cậu đừng sợ, bọn tôi sẽ không để bọn họ đem cậu đi đâu."
Nam sinh đeo kính cẩn trọng nhìn đám người vũ trang đầy đủ này. Tự nhiên muốn bắt Lạc Nhiên đi, nam sinh nhà giàu kia thấy vậy cũng tức giận, tính bắt người trái phép sao.
"Các cậu tốt nhất nên giao cậu ấy ra, đây không phải việc của các cậu."
Một người lính trong đấy ăn mặc trông cũng khác mấy tên lính khác, áo choàng dài sao lưng tượng trưng cho chức vị cao của mình.
"Cho cái lý do đi?"
"Đừng nhiều lời nữa. Cưỡng chế mang đi."
Khi những tên lính đi theo chuẩn bị tách mấy đứa nhóc ra để bắt người đi thì bỗng nhiên mấy tên lính đó thấy một thanh niên lao về phía mình.
"Các người làm gì vậy?"
Dư Huy mang theo vẻ lo lằng cùng khó chịu chạy lại ngăn động tác tiếp theo của mấy tên lính này.
"Cậu là ai? Tính làm phản à."
Một tên lính trong đó nói Dư Huy. Anh không quan tâm gã đi tới chỗ đám nhóc học sinh, xem coi đứa nào đứa nấy mặt mày xanh lè.
"Bọn họ làm gì em ấy vậy?"
"Em cũng không biết. Nhưng khi xét nghiệm máu xong bổng nhiên có một đám người đi tới đây, nói chuyện với người phụ trách xét nghiệm cho bọn em. Sao đó nói là Lạc Nhiên là omega quý hiếm gì đó, sao đó thì bọn họ muốn cưỡng ép mang Lạc Nhiên đi."
Dư Huy không ngờ lại có tình trạng này xảy ra. Vốn omega khi được xét nghiệm ra giới tính của mình, sẽ được bên phía quân đội cử đến hai beta bảo vệ họ.
Có thể coi như là người đặc biệt mà anh nói đến trước đó. Nhưng không có vụ mà nhiều người ở đây như vây nhìn tên lính ăn mặc trông có vẻ quyền lực kia là alpha.
Nhưng tại sao lại muốn bắt cậu ta?
"Cậu thanh niền này không nên xen vào chuyện này đầu. Tốt nhất nền giao người cho bọn tôi, cậu ẩy là một omega quý hiếm không nên để cậu ấy tự do gặp nguy hiểm được."
Người lính mặc quân phục áo choàng xuống gót chân nói với Dư Huy. Nhằm nhắc nhở anh không nên xen vào chuyện này, nếu không mọi hậu quả tự gánh chịu.
Còn lý do mà omega bên ngoài không được an toàn? Haha, xàm cứt. Chưa từng có vụ việc nào như vậy, omega được tự do và sự bảo vệ nghiêm ngặt của quân đội. Gần như không có kẻ ngu ngốc nào muốn tự rước họ vào thân.
"Vậy sao? Tôi lại thích lo chuyện bao đồng đấy."
Dư Huy cười khẩy trước tên này. Để xem thử mục đích của tên này là gì. Tên lính kia thấy anh cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một thiếu niên phổ thông, nên ra hiệu cho mấy người lính kia tiến hành bắt Lạc Nhiên.
Cứ tưởng anh là thiếu niên tay trói gà không nổi, anh giết người còn được chứ trói gà cái quái gì. Dưới chân mấy tên lính dần dần đóng băng khiến cho bọn chúng không thể nhấc chân lên được.
Dư Huy búng tay một phát, chân của bọn họ đều bị đóng băng dính chặt với mặt đất. Coi như là một bài học vì không nghe lời anh, mọi hậu quả bọn họ tự chịu trách nhiệm. Chỉ là trả lời câu nói mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương