Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 78: Nhắc nhở thân thiện
Dư Huy nhìn qua mấy người kia một cái, nhìn cũng chẳng đẹp trai sáng lạn gì nhưng sân si thì nói gì cũng được.
"Chậc, bây giờ còn có người rất giỏi đi soi mói đời. Sợ rằng hôm nay cười đùa đã lắm chứ ai biết ngày mai chỉ còn một cái xác cơ chứ."
Dư Huy cười nói lớn đủ cho mấy tên nam nhân bên kia nghe thấy. Bọn họ nghe được lời này cũng hơi bị sỉ nhục đi, nhưng cũng không cãi lại vì chuẩn bị kiểm tra rồi.
Một thiếu nữ mặc quân phục đi tới chỗ bọn họ.
"Chà, hôm nay nhiều người thế này."
Cô gái này tên Lưu Giản, là một dị năng giả hệ phong. Cô nàng là một trong những người trong căn cứ thức tỉnh dị năng khá sớm, do đó mà hiện tại địa vị cũng khá cao.
"Rồi, bây giờ đọc tên đến ai thì ra sân nghe chưa?"
"Người đầu tiên, Đức Ngô."
Một chàng trai không mấy là lớn, có thể coi như là cao gầy bước lên. Cậu ta tiến tới giữa sân, ánh mắt nhìn ngó về phía sau bọn họ mang theo vẻ lo lắng.
"Không cần sợ. Bây giờ cậu chỉ cần dùng dị năng tấn công tôi là được."
"Nếu chị bị thương thì sao?"
Cậu thiếu niên kia không quá lớn nên xưng hô chị em với Lưu Giản. Cô nàng thấy chàng trai này ngây thơ và có lòng quan tâm như vậy làm cho cô nàng phải nhìn cậu chàng này bằng ánh mắt đầy hảo cảm.
"Không sao, cứ tung hết sức về phía tôi."
Lưu Giản nở nụ cười nói với Đức Ngô. Cậu ta nghe vậy cũng không khách sáo nữa mà sử dụng dị năng của mình.
Là một dị năng giả hệ thổ, tạo ra những khối đất nhọn bay về phía Lưu Giản.
Nhưng chưa tới gần cô nàng đã bị phá hủy hoàn toàn. Cô nàng là dị năng giả hệ phong, nếu để ý kĩ sẽ thấy xung quanh cô nàng có một lớp không khí khác biệt với xung quanh. C
Dưới ánh nắng ban chiều, dòng không khí kia chuyển động nhanh chóng khó có thể quan sát bằng mắt thường, cứ như những lưỡi cưa vậy.
"Ùm, dị năng cũng khá tốt. Phân loại công dân hạng C."
Ở đây hạng công dân tượng trưng cho địa vị của mỗi người. Những công dân bình thường sẽ rơi từ hạng E đến hạng D. Còn hạng B trở lên sẽ là những công dân có dị năng giả hoặc đóng góp lớn cho căn cứ.
Có thêm vài hạng công dân khác chẳng hạn như công dân đặc biệt là những nhà nghiên cứu làm việc trong viện nghiên cứu.
Sao đó lần lượt từng người lên tung đòn tấn công của mình hết sức vào cô nàng Lưu Giản nhưng đều không mảy may gì. Đa số đều là dị năng giả hệ 0, một số ít may mắn là dị năng giả cấp 1.
"Đến lượt em rồi, anh trông coi Dư Minh cẩn thận đấy."
Dư Huy lườm Vu Thần một cái, dám ức hiếp bé con thì coi chừng anh.
Anh bước đến giữa sân đối mặt với Lưu Giản. Khuôn mặt không tỏ ra vẻ khó đoán hay là suy xét gì nhiều. Dư Huy tạo ra một cung tên băng hết sức là tao nhã dưới ánh chiều tà.
"Cẩn thận nhé cô gái."
Dư Huy nhắc nhở cô gái, Dư Huy biết rằng cô nàng là dị năng giả cấp 2, nên anh sẽ dùng đủ lực để phá vỡ lớp khiên gió vừa thủ vừa công kia vậy.
"Haha, không sao cứ tung hết lực."
Cô nàng Lưu Giản tự tin mà bảo Dư Huy hãy tung ra toàn lực. Dư Huy lắc đầu bảo cô đúng là lì lợm, đã nhắc nhở mà không nghe.
Ngón tay kéo căng sợi dây cung bằng băng kia ra, tuy làm bằng băng nhưng nó lại dẻo dai và bền bỉ đến không ngờ. Dư Huy kéo căng chiếc cung tên của mình, đến khi nhắm chuẩn thì một kích thả ra.
Mũi tên phát ra âm thanh kêu gào xé gió lao nhanh về phía Lưu Giản. Giống như một con thú điên kêu gào chuẩn bị lao vào cấu xé cô gái xấu số tội nghiệp.
Mũi tên bay với tốc độ chóng mặt, Dư Huy vừa thả ra đã thấy nó va chạm với bức tường gió trước mặt của cô nàng Lưu Giản. Âm thanh và chạm giữa băng và gió.
Tiếng băng nứt dần dần kêu lên nhưng mũi tên không nứt nẻ bao nhiều thì bức tường gió kia lại có dấu hiệu vỡ ra như một tấm kính bị nứt thành những mạng nhện.
Lưu Giản chỉ kịp thấy Dư Huy kéo căn dây cung mới kịp thả ra, khoảng cách giữa họ cũng khoảng hơn 20 mét nhưng chưa tới 1 giây mũi tên đã lao thẳng tới chỗ cô.
Cô nàng thấy bức tường gió được dựng lên của mình sắp bị phá hủy liền cảm thấy không ổn mà cúi người xuống.
Bức tường gió bị vỡ vụn, mũi tên băng vẫn chưa hết đà mà lao thẳng về phía sau cô.
Ở phía sau là sân khán đài, nên khi mũi tên va chạm vào khán đài, từ vị trí của mũi tên những vết băng nhanh chóng lan ra. Chúng đóng băng gần nửa khán đài.
Cô nàng ngơ ngác nhìn cảnh đáng sợ ở phía sau. Cô nàng như cảm thấy mình vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần.
Dư Huy thở dài bảo cô rằng:
"Tôi đã nói với cô rồi hãy cẩn thận. Người trẻ tuổi không nên nóng vội quá."
Dư Huy ra vẻ như trưởng bối mà nói với cô nàng. Cái miệng vẫn không tha mà buồng ra mấy lời trời đánh đó.
Đám người đứng hóng xem đều bị kinh ngạc một vố, bọn họ đánh quá trời nhưng không làm tồn hại gì đến bức tường vô hình kia, nhưng Dư Huy lại có thể một phát mà muốn lấy mạng Lưu Giản.
Thật ra Dư Huy đã giảm sức mạnh xuống cấp 2, nhưng cấp 2 của anh đối với người khác vẫn là hơi quá sức.
"Cảm ơn đã nhường."
Dư Huy nói với cô nàng một câu rồi trở lại vị trí của mình, ôm lấy Dư Minh vào lòng, Dư Minh thoát khỏi ma trảo của Vu Thần thì liền bám dính lấy Dư Huy như keo dán chuột.
"Chậc, bây giờ còn có người rất giỏi đi soi mói đời. Sợ rằng hôm nay cười đùa đã lắm chứ ai biết ngày mai chỉ còn một cái xác cơ chứ."
Dư Huy cười nói lớn đủ cho mấy tên nam nhân bên kia nghe thấy. Bọn họ nghe được lời này cũng hơi bị sỉ nhục đi, nhưng cũng không cãi lại vì chuẩn bị kiểm tra rồi.
Một thiếu nữ mặc quân phục đi tới chỗ bọn họ.
"Chà, hôm nay nhiều người thế này."
Cô gái này tên Lưu Giản, là một dị năng giả hệ phong. Cô nàng là một trong những người trong căn cứ thức tỉnh dị năng khá sớm, do đó mà hiện tại địa vị cũng khá cao.
"Rồi, bây giờ đọc tên đến ai thì ra sân nghe chưa?"
"Người đầu tiên, Đức Ngô."
Một chàng trai không mấy là lớn, có thể coi như là cao gầy bước lên. Cậu ta tiến tới giữa sân, ánh mắt nhìn ngó về phía sau bọn họ mang theo vẻ lo lắng.
"Không cần sợ. Bây giờ cậu chỉ cần dùng dị năng tấn công tôi là được."
"Nếu chị bị thương thì sao?"
Cậu thiếu niên kia không quá lớn nên xưng hô chị em với Lưu Giản. Cô nàng thấy chàng trai này ngây thơ và có lòng quan tâm như vậy làm cho cô nàng phải nhìn cậu chàng này bằng ánh mắt đầy hảo cảm.
"Không sao, cứ tung hết sức về phía tôi."
Lưu Giản nở nụ cười nói với Đức Ngô. Cậu ta nghe vậy cũng không khách sáo nữa mà sử dụng dị năng của mình.
Là một dị năng giả hệ thổ, tạo ra những khối đất nhọn bay về phía Lưu Giản.
Nhưng chưa tới gần cô nàng đã bị phá hủy hoàn toàn. Cô nàng là dị năng giả hệ phong, nếu để ý kĩ sẽ thấy xung quanh cô nàng có một lớp không khí khác biệt với xung quanh. C
Dưới ánh nắng ban chiều, dòng không khí kia chuyển động nhanh chóng khó có thể quan sát bằng mắt thường, cứ như những lưỡi cưa vậy.
"Ùm, dị năng cũng khá tốt. Phân loại công dân hạng C."
Ở đây hạng công dân tượng trưng cho địa vị của mỗi người. Những công dân bình thường sẽ rơi từ hạng E đến hạng D. Còn hạng B trở lên sẽ là những công dân có dị năng giả hoặc đóng góp lớn cho căn cứ.
Có thêm vài hạng công dân khác chẳng hạn như công dân đặc biệt là những nhà nghiên cứu làm việc trong viện nghiên cứu.
Sao đó lần lượt từng người lên tung đòn tấn công của mình hết sức vào cô nàng Lưu Giản nhưng đều không mảy may gì. Đa số đều là dị năng giả hệ 0, một số ít may mắn là dị năng giả cấp 1.
"Đến lượt em rồi, anh trông coi Dư Minh cẩn thận đấy."
Dư Huy lườm Vu Thần một cái, dám ức hiếp bé con thì coi chừng anh.
Anh bước đến giữa sân đối mặt với Lưu Giản. Khuôn mặt không tỏ ra vẻ khó đoán hay là suy xét gì nhiều. Dư Huy tạo ra một cung tên băng hết sức là tao nhã dưới ánh chiều tà.
"Cẩn thận nhé cô gái."
Dư Huy nhắc nhở cô gái, Dư Huy biết rằng cô nàng là dị năng giả cấp 2, nên anh sẽ dùng đủ lực để phá vỡ lớp khiên gió vừa thủ vừa công kia vậy.
"Haha, không sao cứ tung hết lực."
Cô nàng Lưu Giản tự tin mà bảo Dư Huy hãy tung ra toàn lực. Dư Huy lắc đầu bảo cô đúng là lì lợm, đã nhắc nhở mà không nghe.
Ngón tay kéo căng sợi dây cung bằng băng kia ra, tuy làm bằng băng nhưng nó lại dẻo dai và bền bỉ đến không ngờ. Dư Huy kéo căng chiếc cung tên của mình, đến khi nhắm chuẩn thì một kích thả ra.
Mũi tên phát ra âm thanh kêu gào xé gió lao nhanh về phía Lưu Giản. Giống như một con thú điên kêu gào chuẩn bị lao vào cấu xé cô gái xấu số tội nghiệp.
Mũi tên bay với tốc độ chóng mặt, Dư Huy vừa thả ra đã thấy nó va chạm với bức tường gió trước mặt của cô nàng Lưu Giản. Âm thanh và chạm giữa băng và gió.
Tiếng băng nứt dần dần kêu lên nhưng mũi tên không nứt nẻ bao nhiều thì bức tường gió kia lại có dấu hiệu vỡ ra như một tấm kính bị nứt thành những mạng nhện.
Lưu Giản chỉ kịp thấy Dư Huy kéo căn dây cung mới kịp thả ra, khoảng cách giữa họ cũng khoảng hơn 20 mét nhưng chưa tới 1 giây mũi tên đã lao thẳng tới chỗ cô.
Cô nàng thấy bức tường gió được dựng lên của mình sắp bị phá hủy liền cảm thấy không ổn mà cúi người xuống.
Bức tường gió bị vỡ vụn, mũi tên băng vẫn chưa hết đà mà lao thẳng về phía sau cô.
Ở phía sau là sân khán đài, nên khi mũi tên va chạm vào khán đài, từ vị trí của mũi tên những vết băng nhanh chóng lan ra. Chúng đóng băng gần nửa khán đài.
Cô nàng ngơ ngác nhìn cảnh đáng sợ ở phía sau. Cô nàng như cảm thấy mình vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần.
Dư Huy thở dài bảo cô rằng:
"Tôi đã nói với cô rồi hãy cẩn thận. Người trẻ tuổi không nên nóng vội quá."
Dư Huy ra vẻ như trưởng bối mà nói với cô nàng. Cái miệng vẫn không tha mà buồng ra mấy lời trời đánh đó.
Đám người đứng hóng xem đều bị kinh ngạc một vố, bọn họ đánh quá trời nhưng không làm tồn hại gì đến bức tường vô hình kia, nhưng Dư Huy lại có thể một phát mà muốn lấy mạng Lưu Giản.
Thật ra Dư Huy đã giảm sức mạnh xuống cấp 2, nhưng cấp 2 của anh đối với người khác vẫn là hơi quá sức.
"Cảm ơn đã nhường."
Dư Huy nói với cô nàng một câu rồi trở lại vị trí của mình, ôm lấy Dư Minh vào lòng, Dư Minh thoát khỏi ma trảo của Vu Thần thì liền bám dính lấy Dư Huy như keo dán chuột.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương