Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 57



Hà Loan Loan vừa rửa hành vừa sáp lại gần, mặt mày đỏ ửng, hạ giọng nói: “Chị dâu Chu, da mặt tôi mỏng nên cũng ngại nói ra, nhưng tôi cũng không còn cách nào, tôi mới đến nên cũng không quen những người khác. Tôi muốn hỏi một chút, chị có biết gần đây có chỗ nào xem bệnh cho đàn ông không?”

Tào Hiểu Kiều khựng lại, tò mò kích động hỏi: “Sao? Đoàn trưởng Cố nhà cô sinh bệnh?”

Hà Loan Loan gian nan gật đầu: “Là, là phương diện kia... Bọn tôi kết hôn được một thời gian rồi, nhưng mà vẫn chưa...”

Cô càng nói lại càng khó mở miệng, trong lòng Tào Hiểu Kiều lại vui như nở hoa!

Thì ra Cố Dục Hàn nhìn tuấn tú lịch sự lại có một bí mật lớn như vậy!

Tào Hiểu Kiều thấy mặt Hà Loan Loan đỏ ửng, bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách đoàn trưởng Cố lớn như vậy mà mãi không chịu kết hôn!”

Chẳng trách đoàn trưởng Cố không muốn cưới Chu Tình!

Sau khi cưới lại không thể giao hợp, khiến người phụ nữ ở góa khi chồng vẫn còn sống, như vậy chẳng phải đã hại con gái nhà người ta rồi sao?

Chút bất mãn của Tào Hiểu Kiều về Hà Loan Loan nhanh chóng tiêu tan không còn sót một chút gì, còn lộ ra vẻ thương xót, cô ta vỗ tay Hà Loan Loan: “Em dâu à, em yên tâm, chị đi hỏi thăm giúp em, ai da, phụ nữ chúng ta đều hiểu mà, chuyện này là chuyện rất ngượng ngùng.”

Hà Loan Loan nhìn như sắp khóc, cầu xin: “Chị dâu, xin chị đừng có nói ra ngoài, nếu không em làm sao mà làm người được nữa. Em nghe Cố Dục Hàn nói quan hệ giữa anh ấy và liên trưởng Chu rất tốt, cho nên mới dám hỏi chị chuyện này, loại chuyện như vậy, ai da, thật sự là...”

Tào Hiểu Kiều cười: “Chị biết chứ, em yên tâm đi, chuyện này chị không nói với ai đâu!”

Cô ta tự vui trong lòng là được!

Chu Tình ở phía sau giả vờ lau nhà, nét mặt biến hóa như dời non lấp bể, trước đây cô ta luôn cảm thấy bản thân sẽ thích Cố Dục Hàn cả đời, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta bỗng nhiên thấy Hà Loan Loan thật đáng thương!

Đàn ông ưu tú cỡ nào, nếu phương diện kia không được thì phải xem là gì đây? Vẫn còn được gọi là đàn ông sao?

Phải gọi là vật trang trí!

Trong lòng Hà Loan Loan thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao cô cũng đâu có nói phương diện kia có vấn đề là vấn đề như thế nào.

Thật ra chuyện đó của cô và Cố Dục Hàn có vấn đề thật, cái hôm ở nên sơn dã đó, lúc Cố Dục Hàn bùng nổ thật sự rất dọa người.

Sức lực của anh, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy xương cốt mình run lên.

Cũng may mấy hôm nay anh cũng không nhắc tới chuyện đó, tuy hai người ngủ chung một chiếc giường nhưng lại không hề phát sinh chuyện gì.

Tào Hiểu Kiều biết được bí mật này, trong lòng vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Hà Loan Loan chứa chan sự đồng cảm.

Hôm nay Hà Loan Loan làm sáu món ăn, lần lượt là thịt heo nấu hai lần, xương sườn hầm củ cải, cá chua ngọt, khoai tây tẩm bột ớt, thịt bằm xào dưa muối, cải trắng ngâm chua ngọt.

Cố Dục Hàn sợ cô mệt mỏi nên có mua thêm một ít thức ăn ở căn tin mang về.

Đàn ông ở đây bình thường đều bận rộn, hôm nay mời khách nhưng cũng phải huấn luyện tới mười hai giờ trưa mới quay về nhà.

Một đám đàn ông toàn thân đầy mồ hôi, cười sang sảng bước vào nhà, lúc nhìn thấy Hà Loan Loan thì đều sáng mắt.

“Ai nha, lão Cố, tốt số quá nha! Cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy!”

“Mùi đồ ăn thơm quá! Em dâu đúng là vào được phòng bếp ra được phòng khách, Dục Hàn, cậu quá may mắn rồi!”

“Chẳng trách có người mãi không chịu kết hôn, thì ra là phải chọn người tốt nhất cưới về nhà!”

...

Trên mặt Cố Dục Hàn đều là ý cười, tiếp đón một đám người vào chỗ ngồi.

Đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn.

Lần đầu tiên Hà Loan Loan nhìn thấy có người ăn cơm nhanh như vậy!

Hai bàn đồ ăn cứ như bị gió cuốn không còn sót lại một mảnh!

Đặc biệt là mấy món cô làm, chưa tới mười phút là đã sạch trơn, có mấy chị dâu ban đầu còn ngượng ngùng nhỏ nhẹ gắp đồ ăn, kết quả vừa ăn một miếng đã thấy chẳng còn bao nhiêu, lại nhanh tay gắp lấy gắp để!

Mấy người đàn ông uống rượu vô cùng vui vẻ, cơm no rượu say, liên trưởng Chu lại hô to: “Lần đầu tiên tôi được ăn cải trắng ngon như vậy đấy! Tới Tây Lâm nhiều năm như vậy, mỗi lần ăn cải trắng đều cảm thấy buồn nôn, thật không ngờ cải trắng cũng có thể ngon như vậy!”

Những người khác cũng bắt đầu phụ họa, Cố Dục Hàn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khóe môi hàm chứa ý cười nhạt, cũng có chút bất đắc dĩ.

Anh còn chưa ăn được mấy miếng đâu!
Chương trước Chương tiếp