Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều
Chương 37: Không muốn em bất an
Bây giờ Lục Thư Lam đã hiểu tại sao Diệp Tố Chi lại thích Lý Gia Huệ như vậy rồi. Ngoài cái tên hay ra thì cô gái này thật sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp ngọt ngào ở một cái nơi cứng rắn thế này có khác gì loài hoa bồ công anh mỏng manh đâu chứ?
Đàn ông ấy mà, thích những cô gái mềm yếu để che chở bảo vệ họ, huống chi cả hai thường xuyên làm việc chung với nhau, ít nhiều gì cũng có hảo cảm. Theo những gì cô biết về Diệp Mạc Thần, nếu có ai đó động vào đồ của anh khi anh chưa cho phép, anh cũng không bao giờ nhẹ nhàng dạy bảo như thế này…
Lý Gia Huệ sắp khóc đến nơi, đột nhiên cô ta nhìn thấy Lục Thư Lam đang đứng ở đó, trong lòng không khỏi tò mò…
“Cô là người vừa gọi điện à? Cô là vợ sắp cưới của anh ấy đúng không?”
Lục Thư Lam định giữ im lặng từ đầu đến cuối, cô không nghĩ Lý Gia Huệ lại hỏi đến thân phận của cô, bây giờ cô có nên chối luôn không nhỉ?
“Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, nếu cô không còn việc gì thì chúng tôi đi trước…”
Diệp Mạc Thần nhanh chóng nắm tay Lục Thư Lam để kéo cô vào phòng làm việc của anh, trước khi đi cô cũng không quên vẫy tay chào Lý Gia Huệ một cái.
Lục Thư Lam vừa bước vào phòng làm việc của Diệp Mạc Thần liền cảm thấy nơi này lớn hơn văn phòng giám đốc ở sở cảnh sát rất nhiều, anh luyến tiếc nơi này cũng đúng…
“Nếu không có chuyện gì thì em về trước, em vẫn còn nhiều việc phải làm, khi khác đến tìm anh sau…”
Lục Thư Lam định đứng dậy rời đi thì Diệp Mạc Thần lại giữ tay cô lại, anh biết Lục Thư Lam đang giận…
“Em giận?”
Lục Thư Lam mỉm cười nhẹ nhàng liền lắc đầu, cô cảm thấy chuyện này không đáng để giận dỗi, cũng không muốn gây phiền phức cho Diệp Mạc Thần. Kiếp trước cô níu kéo một người mệt rồi, kiếp này cô cũng không muốn níu kéo ai nữa…
Khi nãy cô thực sự tức giận, cũng là giận bản thân mình, vì cả hai kiếp cô đều chọn sai người, chọn ai cũng khiến cô mệt mỏi
“Em không giận, em chỉ cảm thấy mệt, nên muốn rời đi thôi…”
Diệp Mạc Thần buông Lục Thư Lam ra, anh tìm kiếm gì đó liền đưa điện thoại đến trước mặt cô, lúc này anh bắt đầu giải thích…
“Hôm nay anh có cuộc họp khẩn cấp nên không gọi báo trước với em được, trong lúc họp, anh không được mang những thứ không liên quan vào trong, vậy nên anh đã để điện thoại của mình trên bàn giữ đồ, anh có lưu tên em trong điện thoại là vị hôn thê…”
Lục Thư Lam nghe Diệp Mạc Thần giải thích rành mạch liền thấy có chút bất ngờ, bình thường anh rất ít nói, cứ ậm ừ cho xong, bây giờ lại sợ cô hiểu lầm mà nói nhiều như thế, đúng thật là có tiến bộ…
“Em biết rồi…”
Diệp Mạc Thần giữ lấy vai Lục Thư Lam, anh tiếp tục lên tiếng…
“Mấy ngày trước ngài Lục có gọi cho anh, ngài ấy bảo tình hình hiện tại không tốt để công khai chuyện kết hôn, ngài ấy muốn anh giữ im lặng khi có ai đó nhắc đến chuyện này, vậy nên khi nãy anh mới không lên tiếng giải thích…”
Lục Thư Lam gật đầu, cô biết cha mình có lý lẽ riêng nên không muốn chuyện kết hôn truyền ra bên ngoài, ngay cả bản thân cô cũng không muốn…
“Nhưng anh vừa nói cho Lý Gia Huệ biết rồi còn gì, anh không sợ cô ta nói cho mọi người biết à…”
Ánh mắt của Diệp Mạc Thần vẫn kiên định như trước, lời nói còn cứng rắn hơn…
“Anh không muốn em bất an, cũng để cô ta biết anh có người phụ nữ của mình rồi, cô ta sẽ không gây khó dễ với em, cũng không dám xem thường em…”
Lục Thư Lam muốn cười lớn nhưng cô phải kìm chế lại, khi nãy chắc cô đi nắng nhiều quá nên đầu óc quay cuồng mới nghĩ đến chuyện từ bỏ Diệp Mạc Thần, cô thật sự có lỗi với anh…
“Tiểu Thần Thần của em, để em ôm một cái nào…”
Diệp Mạc Thần nhăn mày nhìn Lục Thư Lam, biểu cảm thay đổi đột ngột khiến cô không dám manh động…
“Em chê mình sống lâu quá rồi đúng không?”
Lục Thư Lam nhanh chóng rụt tay lại, có vẻ cô cảm thấy mình sống quá lâu rồi mới dám gọi anh là tiểu Thần Thần…
“Chúng ta chưa có con, em nghĩ mình sống vẫn chưa đủ lâu đâu, anh đừng trừng em nữa…”
Diệp Mạc Thần quay trở lại vị trí của mình liền ngồi xuống, anh đã giải quyết xong hiểu lầm nên không giữ Lục Thư Lam ở lại để làm gì…
“Em về được rồi…”
Lục Thư Lam khó chịu nhìn Diệp Mạc Thần, cô còn chưa nói hết chuyện, sao có thể về được…
“Nhân tiện em cũng muốn nói cho anh biết, em chỉ là người hướng dẫn của Lưu Thái Khôi cho cuộc thi sắp tới, em không có quan hệ đặc biệt gì với cậu ta, anh phải tin em…”
Diệp Mạc Thần đoán rằng tiểu Thúc đã kể lại mọi chuyện cho Lục Thư Lam nghe nên cô mới phải lớn tiếng giải thích…
“Anh biết rồi, anh tin em…”
Lục Thư Lam ngơ người nhìn Diệp Mạc Thần, cô không nghĩ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, cô nghe tiểu Thúc nói nhiều lắm cơ mà?
Đàn ông ấy mà, thích những cô gái mềm yếu để che chở bảo vệ họ, huống chi cả hai thường xuyên làm việc chung với nhau, ít nhiều gì cũng có hảo cảm. Theo những gì cô biết về Diệp Mạc Thần, nếu có ai đó động vào đồ của anh khi anh chưa cho phép, anh cũng không bao giờ nhẹ nhàng dạy bảo như thế này…
Lý Gia Huệ sắp khóc đến nơi, đột nhiên cô ta nhìn thấy Lục Thư Lam đang đứng ở đó, trong lòng không khỏi tò mò…
“Cô là người vừa gọi điện à? Cô là vợ sắp cưới của anh ấy đúng không?”
Lục Thư Lam định giữ im lặng từ đầu đến cuối, cô không nghĩ Lý Gia Huệ lại hỏi đến thân phận của cô, bây giờ cô có nên chối luôn không nhỉ?
“Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, nếu cô không còn việc gì thì chúng tôi đi trước…”
Diệp Mạc Thần nhanh chóng nắm tay Lục Thư Lam để kéo cô vào phòng làm việc của anh, trước khi đi cô cũng không quên vẫy tay chào Lý Gia Huệ một cái.
Lục Thư Lam vừa bước vào phòng làm việc của Diệp Mạc Thần liền cảm thấy nơi này lớn hơn văn phòng giám đốc ở sở cảnh sát rất nhiều, anh luyến tiếc nơi này cũng đúng…
“Nếu không có chuyện gì thì em về trước, em vẫn còn nhiều việc phải làm, khi khác đến tìm anh sau…”
Lục Thư Lam định đứng dậy rời đi thì Diệp Mạc Thần lại giữ tay cô lại, anh biết Lục Thư Lam đang giận…
“Em giận?”
Lục Thư Lam mỉm cười nhẹ nhàng liền lắc đầu, cô cảm thấy chuyện này không đáng để giận dỗi, cũng không muốn gây phiền phức cho Diệp Mạc Thần. Kiếp trước cô níu kéo một người mệt rồi, kiếp này cô cũng không muốn níu kéo ai nữa…
Khi nãy cô thực sự tức giận, cũng là giận bản thân mình, vì cả hai kiếp cô đều chọn sai người, chọn ai cũng khiến cô mệt mỏi
“Em không giận, em chỉ cảm thấy mệt, nên muốn rời đi thôi…”
Diệp Mạc Thần buông Lục Thư Lam ra, anh tìm kiếm gì đó liền đưa điện thoại đến trước mặt cô, lúc này anh bắt đầu giải thích…
“Hôm nay anh có cuộc họp khẩn cấp nên không gọi báo trước với em được, trong lúc họp, anh không được mang những thứ không liên quan vào trong, vậy nên anh đã để điện thoại của mình trên bàn giữ đồ, anh có lưu tên em trong điện thoại là vị hôn thê…”
Lục Thư Lam nghe Diệp Mạc Thần giải thích rành mạch liền thấy có chút bất ngờ, bình thường anh rất ít nói, cứ ậm ừ cho xong, bây giờ lại sợ cô hiểu lầm mà nói nhiều như thế, đúng thật là có tiến bộ…
“Em biết rồi…”
Diệp Mạc Thần giữ lấy vai Lục Thư Lam, anh tiếp tục lên tiếng…
“Mấy ngày trước ngài Lục có gọi cho anh, ngài ấy bảo tình hình hiện tại không tốt để công khai chuyện kết hôn, ngài ấy muốn anh giữ im lặng khi có ai đó nhắc đến chuyện này, vậy nên khi nãy anh mới không lên tiếng giải thích…”
Lục Thư Lam gật đầu, cô biết cha mình có lý lẽ riêng nên không muốn chuyện kết hôn truyền ra bên ngoài, ngay cả bản thân cô cũng không muốn…
“Nhưng anh vừa nói cho Lý Gia Huệ biết rồi còn gì, anh không sợ cô ta nói cho mọi người biết à…”
Ánh mắt của Diệp Mạc Thần vẫn kiên định như trước, lời nói còn cứng rắn hơn…
“Anh không muốn em bất an, cũng để cô ta biết anh có người phụ nữ của mình rồi, cô ta sẽ không gây khó dễ với em, cũng không dám xem thường em…”
Lục Thư Lam muốn cười lớn nhưng cô phải kìm chế lại, khi nãy chắc cô đi nắng nhiều quá nên đầu óc quay cuồng mới nghĩ đến chuyện từ bỏ Diệp Mạc Thần, cô thật sự có lỗi với anh…
“Tiểu Thần Thần của em, để em ôm một cái nào…”
Diệp Mạc Thần nhăn mày nhìn Lục Thư Lam, biểu cảm thay đổi đột ngột khiến cô không dám manh động…
“Em chê mình sống lâu quá rồi đúng không?”
Lục Thư Lam nhanh chóng rụt tay lại, có vẻ cô cảm thấy mình sống quá lâu rồi mới dám gọi anh là tiểu Thần Thần…
“Chúng ta chưa có con, em nghĩ mình sống vẫn chưa đủ lâu đâu, anh đừng trừng em nữa…”
Diệp Mạc Thần quay trở lại vị trí của mình liền ngồi xuống, anh đã giải quyết xong hiểu lầm nên không giữ Lục Thư Lam ở lại để làm gì…
“Em về được rồi…”
Lục Thư Lam khó chịu nhìn Diệp Mạc Thần, cô còn chưa nói hết chuyện, sao có thể về được…
“Nhân tiện em cũng muốn nói cho anh biết, em chỉ là người hướng dẫn của Lưu Thái Khôi cho cuộc thi sắp tới, em không có quan hệ đặc biệt gì với cậu ta, anh phải tin em…”
Diệp Mạc Thần đoán rằng tiểu Thúc đã kể lại mọi chuyện cho Lục Thư Lam nghe nên cô mới phải lớn tiếng giải thích…
“Anh biết rồi, anh tin em…”
Lục Thư Lam ngơ người nhìn Diệp Mạc Thần, cô không nghĩ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy, cô nghe tiểu Thúc nói nhiều lắm cơ mà?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương