Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 21: Hội săn bắn
Mọi người đến nơi cũng còn sớm, tuy nhiên cũng không kịp săn bắn cho nên hoàng thượng truyền ý chỉ cho mọi người nghỉ ngơi một hôm, có thể đi dạo xung quanh, bắt đầu từ mai mới tiến hành săn bắn.
Lần này là đại diện giữa hai nước cho nên Kiều Thiên Ninh phải tham gia vào đội hình.
Lúc đầu sứ thần và Lư Yến Thành có chút lo lắng, sợ rằng nàng không quen cưỡi ngựa sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng Kiều Thiên Ninh trấn an hai người và nói:
"Không sao đâu, bản công chúa tham gia được, hai vị công chúa của Bắc Yến Quốc đã chỉ đích danh ta nếu ta không tham gia không phải sẽ như con rùa rụt cổ sao. Lúc đó bọn họ sẽ càng khinh thường Nam Sở Quốc hơn và nhất là sau này ta sẽ không có chỗ đứng ".
Lúc bấy giờ sứ thần và tướng quân mới yên tâm, lần trước công chúa của bọn họ nổi bật trước buổi cung yến đã khiến hoàng đế Bắc Yến Quốc mấy công chúa kia đã có thành kiến.
Có lẽ bọn họ muốn nhân cơ hội này để hạ thấp uy danh của nàng cũng như Nam Sở Quốc, nhưng bọn chúng đâu thể ngờ rằng khi nàng còn là Kiều Kiều thường xuyên đi cùng với phụ thân cưỡi ngựa săn thú cái gì nàng cũng đã từng thử qua nên mấy cái này đâu thể làm khó được nàng.
Nàng liền cùng A Vũ và A Diệp trở về lều của mình, vì để đảm bảo an toàn cho nên Lư Yến Thành đã phân phó binh sĩ thay phiên nhau túc trực.
Một lúc sau binh sĩ vào bẩm báo có người của Luck Vương gia cầu kiến, Thiên Ninh có hơi ngạc nhiên liền cho vào.
Một binh sĩ bước vào trên tay có cầm một thứ gì đó hắn quỳ xuống giọng cung kính nói:
“Khởi bẩm công chúa, Vương gia có gửi tặng cho người một ít đồ, xin công chúa hãy nhận ạ!”.
Thiên Ninh gật đầu rồi bảo A Vũ cầm lấy không quên nói:
"Thay ta gửi lời cảm ơn đến Vương gia ".
Tên binh sĩ vội vàng hành lễ rồi lui xuống, lúc này Thiên Ninh mới mở ra và tò mò không biết Vương gia tặng mình món đồ gì.
Thật ra sau mấy ngày tiếp xúc ở trên núi, nàng cũng cảm thấy Y là một người khá ít nói, tình tình trầm ổn, nhiều khi đúng là duyên gặp gỡ, nàng không ngờ rằng người nàng cứu lại là vị vương gia mà mình muốn hợp tác.
Lúc Thiên Ninh nhìn thấy đồ Y tặng mà cảm thấy khá bất ngờ, là một bộ y phục cưỡi ngựa tham gia thi đấu ngày mai và một dòng chữ nhỏ:
"Có người muốn nhân cơ hội ngày mai để hãm hại nàng, đã cho ngựa uống một loại thuốc gây kích thích chúng nhưng ta đã giải quyết xong mọi việc rồi nàng cứ yên tâm thi đấu, ta sẽ luôn luôn bảo vệ cho nàng ".
Khi Thiên Ninh đọc được bức thư thì vô cùng bất ngờ, nàng không nghĩ rằng bọn chúng lại manh động như thế, mới ngày đầu thôi mà lo lắng đến thế rồi.
Nàng thầm cười mỉa mai, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn Vương gia vì đã lưu tâm đến nàng.
Thiên Ninh chuẩn bị khá nhiều loại phấn độc và mê hương để ngày mai tham gia, bên phía nàng sẽ có Lư Tướng quân và ba người nữa, ngày mai có lẽ sẽ khá thú vị đây.
Sáng hôm sau không khí khu săn bắn đã vô cùng rộn ràng, các binh sĩ đã chỉnh đốn hàng ngũ.
Ngày hôm qua khán đài đã được dựng lên, phía trên là hoàng thượng, hoàng hậu và các vị phi tần đang ngồi, phía dưới là các quý nữ và các quan đại thần.
Kiều Thiên Ninh trong trang phục cưỡi ngựa bó sát vào thân hình của nàng vô cùng xinh đẹp và bắt mắt, tư thế của nàng đẹp không sao kể xiết giống hệt một vị nữ tướng quân ra trận.
Nàng vừa bước ra biết bao nhiêu là ánh nhìn đều dán sát vào nàng tuy nhiên lại không dám đến gần bởi vì Lục Vương gia đang cưỡi ngựa phi đến.
Dáng người của Lục Minh Viễn cũng vô cùng xuất chúng, tư thế oai hùng công thêm dung mạo anh tuấn, khí thế lấn át tất cả những vị công tử khác.
Chàng đến gần và mỉm cười nói:
"Nàng mặc bộ này thật đẹp, lát nữa trong lúc thi đấu ta sẽ đi phía sau bảo vệ nàng, nàng cứ yên tâm thể hiện bản thân mình ".
Nhìn ánh mắt tràn ngập tình cảm của chàng mà Thiên Ninh cảm thấy bối rối, từ trước đến giờ nàng chỉ nghĩ rằng Lục Vương gia làm thế là bởi vì trả ơn cứu mạng thôi chứ không nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng hiện giờ nhìn vào biểu hiện, cách quan tâm và cử chỉ nàng cũng ngờ ngợ nhận ra không giống như mình đã suy đoán, nàng quay sang mỉm cười nói:
"Cảm ơn Vương gia đã quan tâm, không sao đâu bản thân ta cũng không dễ hãm hại như bọn chúng nghĩ đâu, để xem bọn chúng mất mát nhiều hơn hay ta mất mát nhiều hơn ".
Lúc này nhị công chúa và tam công chúa cùng xuất hiện xen vào bầu không khí giữa hai người, tam công chúa giọng mỉa mai nói:
“Ta cưa nghĩ rằng công chúa Nam Sở Quốc chỉ là bình hoa thôi chứ, ai ngờ cũng biết cưỡi ngựa hay sao, nhưng công chúa cẩn thận nhé không lại bị ngã ngựa thì xấu hổ lắm đừng thể hiện quá đà.”
Lục Minh Viễn cất tiếng nói lạnh lùng nói:
"Vương phi của bổn vương có thân phận như thế nào, các ngươi nghĩ thân phận các ngươi có quyền nói nàng sao ".
Lần này là đại diện giữa hai nước cho nên Kiều Thiên Ninh phải tham gia vào đội hình.
Lúc đầu sứ thần và Lư Yến Thành có chút lo lắng, sợ rằng nàng không quen cưỡi ngựa sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng Kiều Thiên Ninh trấn an hai người và nói:
"Không sao đâu, bản công chúa tham gia được, hai vị công chúa của Bắc Yến Quốc đã chỉ đích danh ta nếu ta không tham gia không phải sẽ như con rùa rụt cổ sao. Lúc đó bọn họ sẽ càng khinh thường Nam Sở Quốc hơn và nhất là sau này ta sẽ không có chỗ đứng ".
Lúc bấy giờ sứ thần và tướng quân mới yên tâm, lần trước công chúa của bọn họ nổi bật trước buổi cung yến đã khiến hoàng đế Bắc Yến Quốc mấy công chúa kia đã có thành kiến.
Có lẽ bọn họ muốn nhân cơ hội này để hạ thấp uy danh của nàng cũng như Nam Sở Quốc, nhưng bọn chúng đâu thể ngờ rằng khi nàng còn là Kiều Kiều thường xuyên đi cùng với phụ thân cưỡi ngựa săn thú cái gì nàng cũng đã từng thử qua nên mấy cái này đâu thể làm khó được nàng.
Nàng liền cùng A Vũ và A Diệp trở về lều của mình, vì để đảm bảo an toàn cho nên Lư Yến Thành đã phân phó binh sĩ thay phiên nhau túc trực.
Một lúc sau binh sĩ vào bẩm báo có người của Luck Vương gia cầu kiến, Thiên Ninh có hơi ngạc nhiên liền cho vào.
Một binh sĩ bước vào trên tay có cầm một thứ gì đó hắn quỳ xuống giọng cung kính nói:
“Khởi bẩm công chúa, Vương gia có gửi tặng cho người một ít đồ, xin công chúa hãy nhận ạ!”.
Thiên Ninh gật đầu rồi bảo A Vũ cầm lấy không quên nói:
"Thay ta gửi lời cảm ơn đến Vương gia ".
Tên binh sĩ vội vàng hành lễ rồi lui xuống, lúc này Thiên Ninh mới mở ra và tò mò không biết Vương gia tặng mình món đồ gì.
Thật ra sau mấy ngày tiếp xúc ở trên núi, nàng cũng cảm thấy Y là một người khá ít nói, tình tình trầm ổn, nhiều khi đúng là duyên gặp gỡ, nàng không ngờ rằng người nàng cứu lại là vị vương gia mà mình muốn hợp tác.
Lúc Thiên Ninh nhìn thấy đồ Y tặng mà cảm thấy khá bất ngờ, là một bộ y phục cưỡi ngựa tham gia thi đấu ngày mai và một dòng chữ nhỏ:
"Có người muốn nhân cơ hội ngày mai để hãm hại nàng, đã cho ngựa uống một loại thuốc gây kích thích chúng nhưng ta đã giải quyết xong mọi việc rồi nàng cứ yên tâm thi đấu, ta sẽ luôn luôn bảo vệ cho nàng ".
Khi Thiên Ninh đọc được bức thư thì vô cùng bất ngờ, nàng không nghĩ rằng bọn chúng lại manh động như thế, mới ngày đầu thôi mà lo lắng đến thế rồi.
Nàng thầm cười mỉa mai, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn Vương gia vì đã lưu tâm đến nàng.
Thiên Ninh chuẩn bị khá nhiều loại phấn độc và mê hương để ngày mai tham gia, bên phía nàng sẽ có Lư Tướng quân và ba người nữa, ngày mai có lẽ sẽ khá thú vị đây.
Sáng hôm sau không khí khu săn bắn đã vô cùng rộn ràng, các binh sĩ đã chỉnh đốn hàng ngũ.
Ngày hôm qua khán đài đã được dựng lên, phía trên là hoàng thượng, hoàng hậu và các vị phi tần đang ngồi, phía dưới là các quý nữ và các quan đại thần.
Kiều Thiên Ninh trong trang phục cưỡi ngựa bó sát vào thân hình của nàng vô cùng xinh đẹp và bắt mắt, tư thế của nàng đẹp không sao kể xiết giống hệt một vị nữ tướng quân ra trận.
Nàng vừa bước ra biết bao nhiêu là ánh nhìn đều dán sát vào nàng tuy nhiên lại không dám đến gần bởi vì Lục Vương gia đang cưỡi ngựa phi đến.
Dáng người của Lục Minh Viễn cũng vô cùng xuất chúng, tư thế oai hùng công thêm dung mạo anh tuấn, khí thế lấn át tất cả những vị công tử khác.
Chàng đến gần và mỉm cười nói:
"Nàng mặc bộ này thật đẹp, lát nữa trong lúc thi đấu ta sẽ đi phía sau bảo vệ nàng, nàng cứ yên tâm thể hiện bản thân mình ".
Nhìn ánh mắt tràn ngập tình cảm của chàng mà Thiên Ninh cảm thấy bối rối, từ trước đến giờ nàng chỉ nghĩ rằng Lục Vương gia làm thế là bởi vì trả ơn cứu mạng thôi chứ không nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng hiện giờ nhìn vào biểu hiện, cách quan tâm và cử chỉ nàng cũng ngờ ngợ nhận ra không giống như mình đã suy đoán, nàng quay sang mỉm cười nói:
"Cảm ơn Vương gia đã quan tâm, không sao đâu bản thân ta cũng không dễ hãm hại như bọn chúng nghĩ đâu, để xem bọn chúng mất mát nhiều hơn hay ta mất mát nhiều hơn ".
Lúc này nhị công chúa và tam công chúa cùng xuất hiện xen vào bầu không khí giữa hai người, tam công chúa giọng mỉa mai nói:
“Ta cưa nghĩ rằng công chúa Nam Sở Quốc chỉ là bình hoa thôi chứ, ai ngờ cũng biết cưỡi ngựa hay sao, nhưng công chúa cẩn thận nhé không lại bị ngã ngựa thì xấu hổ lắm đừng thể hiện quá đà.”
Lục Minh Viễn cất tiếng nói lạnh lùng nói:
"Vương phi của bổn vương có thân phận như thế nào, các ngươi nghĩ thân phận các ngươi có quyền nói nàng sao ".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương