Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Chương 22: Sự quan tâm của Lục Minh Viễn



Nhị công chúa và tam công chúa liền giật thót mình khi thấy Lục Vương gia, lúc nãy bọn họ từ xa đến nên chưa kịp nhìn kỹ là ai bây giờ phát hiện thì quá muộn rồi.

Nếu biết Lục vương gia ở đây họ có mười lá gan cũng không dám đến, hai người họ vội vàng hành lễ và định chuồn đi nhưng Thiên Ninh đâu dễ dàng như thế, nàng cười nói:

"Hai vị không nhớ chuyện mới sảy ra ở cung yến vừa rồi sao, đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như thế, mặc dù con ngựa này có chút vấn đề nhưng yên tâm đi bổn công chúa từ sử lý được ".

Hai nàng ta chột dạ vội nói:

"Ngựa làm sao, bọn ta không biết gì hết, công chúa đừng có đổ lên đầu bọn ta ".

Nói rồi bọn chúng phi nước đại chạy mất không dám quay đầu lại, đùa đâu mà vị ôn thần này đamg đứng sau lưng bọn họ nào dám ý kiến chứ.

Tuy Lục vương gia và bọn họ ngang hàng về bối phận nhưng địa vị và quyền lực thì hoàn toàn chênh lệch.

Lục Minh Viễn nhìn nàng dịu dàng nói:

"Nàng cố gắng một thời gian nữa thôi, bây giờ nàng vẫn đang là công chúa của Nam Sở Quốc nên có phần thua thiệt nhưng sau này là Vương phi của Lục Minh Viễn ta thì nàng chẳng phải e dè ai hết, nàng muốn làm gì thì làm ta sẽ đứng ra bảo vệ và bao che cho nàng ".

Kiều Thiên Ninh lắng nghe và nhìn trân trân về phía chàng vẻ mặt hoang mang.

Lục Minh Viễn cười nói:



"Sau này nàng sẽ hiểu ta muốn nói gì, thôi nàng đi đi tướng quân và sứ hải đang tìm nàng kìa, yên tâm ta sẽ âm thầm phía sau nàng ".

Thiên Ninh không biết rằng đứng từ xa Lục Vương Hy đnag nhìn nàng với ánh mắt căm thù, đứng ở bên cạnh là ả Kiều Diệp Thư.

Ả ta phải mất bao nhiêu công sức, ninh nọt bao nhiêu lâu thái tử mới ý dẫn nàng ta đi, nhưng khi nhìn thấy thái tử nhìn chăm chăm về phía nàng thì ả ta lại vô cùng căm tức, thái tử chỉ có thể của một mình ả ta thôi.

Thiên Ninh liền quay trở về đội ngũ của mình, lúc này mọi người đã tập trung đông đủ, tâm trạng ai cũng vô cùng phấn khích.

Lúc này đang phân tổ để thi đấu, mỗi tổ sẽ có năm người tham gia thi đấu.

Hoàng thượng ở trên đài cao nhìn xuống dưới và ra ám hiệu cho thái giám tổng quản truyền chỉ xuống, giọng lão ta the thé nói:

"Hoàng thượng có chỉ,ngày thứ nhất tham gia săn bắn tổ đội, năm người một đội tham gia thi đấu, mỗi đội sẽ có cung tên ký hiệu riêng, nếu đội nào săn được nhiều thú nhất sẽ được phán thắng cuộc và ban thưởng hậu hĩnh ".

Lúc này các tổ đội đã nghe rõ luật chơi, lần này tham gia có tất cả mười tổ đội do các hoàng tử cùng công chúa tham gia trong đó có cả các công tử thế gia và một số quý nữ.

Thiên Ninh cảm giác có ánh mắt nhìn nàng vô cùng cay độc lúc nàng quay lại nhìn hóa ra lại là người quen cũ, không ai khác chính là vị thứ muội của nàng Kiều Diệp Thư.

Thiên Ninh thầm nhủ, nàng ta cũng thật là có thủ đoạn, tất cả người Kiều gia đều bị chết vậy mà có mình nàng ta có thể sống đến ngày hôm nay, nhìn bộ dáng có vẻ cũng được tên thái tử kia coi trọng.



Nàng quay xuống nhìn Lục Vương Hy và thầm cười với hắn khiến cho hắn có cảm giác lâng lâng khó tả, còn Kiều Diệp Thư thì ở bên cạnh miệng lẩm bẩm:

"Hồ Ly Tinh ".

Tất cả đội hình được sắp xếp vào vị trí, tiếng còi vang lên, Thiên Ninh dẫn đầu đoàn người phi nhanh vào trong rừng nụ cười nàng lúc nào cũng tự tin như thế.

Mọi người chia nhau ra các ngả để đi, tên Lục Vương Hy kia nhìn ngó xung quanh không thấy ai cả liền dẫn đoàn người tiến về hướng Thiên Ninh vừa đi lúc nãy.

Thiên Ninh không hay biết gì, nàng cùng đám người Lư Tướng quân sát phạt khá nhiều con thú, mũi tên nào nàng bắn đi cũng trúng đích khiến cho Lư Yến Thành càng khâm phục nàng hơn.

Y không nghĩ rằng cô nhóc nũng nịu suốt ngày theo lưng Y bây giờ đã trở nên tài giỏi như thế này rồi, Y có phần yên tâm hơn nhiều.

Cả đoạn đường đi Thiên Ninh gặp con gì đều giết con đấy, thị vệ đi cùng đã chằng đầy hết cả lên lưng ngựa mà vẫn không xuể.

Bỗng nhiên từ xa Thiên Ninh nghe thấy có tiếng đánh nhau, giọng nói có phần quen thuộc kia không phải là giọng nói của tam công chúa và Kiều Diệp Thư hay sao.

Nàng tò mò đến gần thì thấy Kiều Diệp Thư đang ngã lăn ra đất còn tam công chúa thì ngồi trên lưng ngựa hống hách dùng tay chỉ chỏ nói:

"Ngươi chỉ là con chó mà ca ca ta nuôi dưỡng mà thôi, ngươi có quyền gì mà dám lên mặt với bản công chúa chứ, một người ngay cả phụ thân và gia tộc của mình cũng bán đứng được vậy thì bản thân có tốt đẹp đến đâu, ta không hiểu vì sao ca ca ta lại có thể thu nhân ngươi chứ ".

Kiều Diệp Thư lúc này nước mắt lưng tròng, có vẻ như nàng ta bị lạc đoàn nên đụng phải đội của tam công chúa nên bị nàng ta nhục mạ.
Chương trước Chương tiếp