Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 76: Độc Hồn tử
Thiên Ninh liền nhíu mày, Lưu đại phu lại là ai nữa đây, nàng quay ra nhìn Vương gia vẻ mặt nghi ngờ.
Minh Viễn mỉm cười nói thầm:
“Lát nữa nàng vào là sẽ biết là ai thôi “.
Phó tướng quân nhìn thấy Thiên Ninh là nữ nhân vội vàng hỏi:
“Không biết vị đây là?”.
Kiều Lực Thái liền vui vẻ trả lời:
“Đây là Lục Vương phi, lần này đến đây là tìm cách giải độc cho binh sĩ, nàng là đệ tử thân truyền của Lâm Thần y “. ngôn tình tổng tài
Phó tướng quân thấy vậy thì vội vàng cung kính nói:
“Tham kiến Lục Vương Phi, thứ cho thuộc hạ không biết “.
Thiên Ninh mỉm cười nói:
“Không sao, phiền phó tướng quân đưa ta đi gặp mấy binh sĩ trúng độc, càng để lâu càng khó chuẩn trị “.
Phó tướng quân thấy vậy vội vã đưa nàng đi, còn Kiều tướng quân thì đi sắp xếp mọi thứ và nghe tình hình quân địch.
Lúc Thiên Ninh bước vào lều thì một mùi hôi bốc lên nồng nặc, nhìn một số vết thương đã hoại tử mà nàng giật mình, nàng không nghĩ đối phương lại ra tay độc ác như thế.
Đằng xa nàng nhìn thấy có một lão giả đang lúi húi gần đây, chắc có lẽ đó là Lư đại phu mà bọn họ vừa nhắc tới.
Nàng cùng Minh Viễn liền đến gần và từ tốn hỏi:
“Lư đại phu đúng không, không biết ông đã tìm ra được loại độc hạ trên người binh sĩ kia hay chưa, có lẽ chúng ta cần ngồi lại thảo luận một chút “.
Lư đại phu từ từ quay lại giọng âm trầm trả lời:
“Ta đã nghiên cứu hai ngày nay mà vẫn chưa tìm ra được loại độc này, đang chờ cô nương đến nghiên cứu cùng đây “.
Thiên Ninh ngỡ ngàng một giây lát rồi run run nói:
“Sư phụ, sao người lại đến đây, mẫu thân nói người đi ngao du ngoạn thủy rồi cơ mà, sao khuôn mặt người lại như thế này “.
Minh Viễn kéo nhẹ nàng lại và nói thầm:
“Lâm sư thúc dùng phương pháp dịch dung để che đậy thân phận, nàng nói nhỏ thôu không người khác lại biết, giờ người là Lư đại phu được kinh thành cử xuống để xem bệnh “.
Lúc này Thiên Ninh mới hiểu được câu nói mà phu quân vừa nói lúc trước, nàng thầm nói:
“Vậy mà chàng lại giấu ta, đến bây giờ mới cho ta biết, thật là “.
Lâm thần y liền nói:
“Con đừng trách Viễn nhi, là ta bảo không cho con biết, sợ con lo lắng nên mới giấu con “.
Nàng liển quay ra hỏi:
“Sư phụ tại sao binh lính lại có dấu hiệu hoại tử, người đã tìm ra nguyên nhân chưa, nếu cứ tình hình này kéo dài hai hôm nữa e rằng bọn họ sẽ mất mạng “.
Lâm Thiên Bá thở dài nói:
“Con cũng biết sư phụ ghét kịch độc nên không tìm hiểu sâu về nó mà, sư phụ đã dùng kim châm để giải độc cho bọn họ nhưng không hiểu sao chỉ lấy ra được một itd máu độc thôi.
Người hạ độc lần này thật sự là một cao thủ, con thử bắt mạch và khám xem sao “.
Thiên Ninh liền ngồi xuống một binh lính có dấu hiệu hoại tử gần đấy.
Nàng trầm ngâm bắt mạch, phải một lúc sau nàng mới vui vẻ nói:
“Hóa ra là thế, con biết vì sao bọn họ có dấu hiệu hoại tử rồi, thật sự là một kẻ tinh vi và xảo quyệt “.
Nàng quay ra phó tướng quân cách đấy không xa rồi nói:
“Ở gần đây có nơi nào có cây dạ thảo không?”.
Phó tướng quân vội vàng gật đầu nói:
“Có, ở sườn núi bên cạnh có rất là nhiều, vương phi cần chúng để làm gì ạ!”.
Nàng vui vẻ nói:
“Vậy phiền phó tướng sai người hái một lượng lớn về đây cho ta, ta sẽ cho các binh sĩ dùng nó “.
Phó tướng quân vui mừng hỏi:
“Vậy có nghĩa bọn họ có cơ hội giải được độc rồi đúng không ạ!”.
Thiên Ninh gật đầu nói:
“Bước đầu cứ coi là như vậy đi, ta phải cần một lượng lớn cây dạ thảo để bôi lên chỗ lở loét và hoại tử, bước tiếp theo mới giải độc, độc này phải giải từng bước nếu không sẽ để lại dư độc sẽ không tốt “.
Phó tướng quân nghe thấy vậy thì vội vui mừng đi ra ngoài, Y dẫn binh sĩ đi đánh trận một nửa thì đã tử nạn, bây giờ còn một nửa đang nằm thoi thóp ở đây, hơn ai hết Y là người mong bọn họ khỏe mạnh nhất.
Lâm Thiên Bá thấy mọi người đi ra ngoài hết liền vui mừng đi đến hỏi:
“Đồ nhi, loại độc này là loại nào sao con vừa mới đến đã tìm ra được, con thật là giỏi “.
Thiên Ninh cười nói:
“Tên của loại độc này là Hồn tử, người trúng độc mạnh sẽ chết bất đắc kỳ tử, người nhẹ thì sẽ bị lở loét và hoại tử giống như này, độc này bọn chúng cho phát tán trong không khí cho nên quân ta mới thảm hại như thế “.
Lâm Thiên Bá gật gù nói:
“Thì ra là thế, nhưng tại sao sư phụ châm cứu giải độc lại không thể giải được hết là sao?”.
Thiên Ninh mỉm cười, nàng cầm lấy tay của binh sĩ đưa cho sư phụ xem và nói:
“Sư phụ người nhìn ngón tay cái của mỗi người đều bị thâm đen, sư phụ giải độc theo cách thông thường không có hiệu quả, đầu tiên phải dùng cây dạ thảo bôi hết một lượt nó sẽ làm cho độc tính loãng bớt, bởi độc hồn tử vô cùng kỵ với cây dạ thảo.
Sau khi độc tính loãng ra chúng ta sẽ châm cứu đẩy chất độc ra và dùng rễ của cây thảo xa làm thuốc giải luôn “.
Minh Viễn mỉm cười nói thầm:
“Lát nữa nàng vào là sẽ biết là ai thôi “.
Phó tướng quân nhìn thấy Thiên Ninh là nữ nhân vội vàng hỏi:
“Không biết vị đây là?”.
Kiều Lực Thái liền vui vẻ trả lời:
“Đây là Lục Vương phi, lần này đến đây là tìm cách giải độc cho binh sĩ, nàng là đệ tử thân truyền của Lâm Thần y “. ngôn tình tổng tài
Phó tướng quân thấy vậy thì vội vàng cung kính nói:
“Tham kiến Lục Vương Phi, thứ cho thuộc hạ không biết “.
Thiên Ninh mỉm cười nói:
“Không sao, phiền phó tướng quân đưa ta đi gặp mấy binh sĩ trúng độc, càng để lâu càng khó chuẩn trị “.
Phó tướng quân thấy vậy vội vã đưa nàng đi, còn Kiều tướng quân thì đi sắp xếp mọi thứ và nghe tình hình quân địch.
Lúc Thiên Ninh bước vào lều thì một mùi hôi bốc lên nồng nặc, nhìn một số vết thương đã hoại tử mà nàng giật mình, nàng không nghĩ đối phương lại ra tay độc ác như thế.
Đằng xa nàng nhìn thấy có một lão giả đang lúi húi gần đây, chắc có lẽ đó là Lư đại phu mà bọn họ vừa nhắc tới.
Nàng cùng Minh Viễn liền đến gần và từ tốn hỏi:
“Lư đại phu đúng không, không biết ông đã tìm ra được loại độc hạ trên người binh sĩ kia hay chưa, có lẽ chúng ta cần ngồi lại thảo luận một chút “.
Lư đại phu từ từ quay lại giọng âm trầm trả lời:
“Ta đã nghiên cứu hai ngày nay mà vẫn chưa tìm ra được loại độc này, đang chờ cô nương đến nghiên cứu cùng đây “.
Thiên Ninh ngỡ ngàng một giây lát rồi run run nói:
“Sư phụ, sao người lại đến đây, mẫu thân nói người đi ngao du ngoạn thủy rồi cơ mà, sao khuôn mặt người lại như thế này “.
Minh Viễn kéo nhẹ nàng lại và nói thầm:
“Lâm sư thúc dùng phương pháp dịch dung để che đậy thân phận, nàng nói nhỏ thôu không người khác lại biết, giờ người là Lư đại phu được kinh thành cử xuống để xem bệnh “.
Lúc này Thiên Ninh mới hiểu được câu nói mà phu quân vừa nói lúc trước, nàng thầm nói:
“Vậy mà chàng lại giấu ta, đến bây giờ mới cho ta biết, thật là “.
Lâm thần y liền nói:
“Con đừng trách Viễn nhi, là ta bảo không cho con biết, sợ con lo lắng nên mới giấu con “.
Nàng liển quay ra hỏi:
“Sư phụ tại sao binh lính lại có dấu hiệu hoại tử, người đã tìm ra nguyên nhân chưa, nếu cứ tình hình này kéo dài hai hôm nữa e rằng bọn họ sẽ mất mạng “.
Lâm Thiên Bá thở dài nói:
“Con cũng biết sư phụ ghét kịch độc nên không tìm hiểu sâu về nó mà, sư phụ đã dùng kim châm để giải độc cho bọn họ nhưng không hiểu sao chỉ lấy ra được một itd máu độc thôi.
Người hạ độc lần này thật sự là một cao thủ, con thử bắt mạch và khám xem sao “.
Thiên Ninh liền ngồi xuống một binh lính có dấu hiệu hoại tử gần đấy.
Nàng trầm ngâm bắt mạch, phải một lúc sau nàng mới vui vẻ nói:
“Hóa ra là thế, con biết vì sao bọn họ có dấu hiệu hoại tử rồi, thật sự là một kẻ tinh vi và xảo quyệt “.
Nàng quay ra phó tướng quân cách đấy không xa rồi nói:
“Ở gần đây có nơi nào có cây dạ thảo không?”.
Phó tướng quân vội vàng gật đầu nói:
“Có, ở sườn núi bên cạnh có rất là nhiều, vương phi cần chúng để làm gì ạ!”.
Nàng vui vẻ nói:
“Vậy phiền phó tướng sai người hái một lượng lớn về đây cho ta, ta sẽ cho các binh sĩ dùng nó “.
Phó tướng quân vui mừng hỏi:
“Vậy có nghĩa bọn họ có cơ hội giải được độc rồi đúng không ạ!”.
Thiên Ninh gật đầu nói:
“Bước đầu cứ coi là như vậy đi, ta phải cần một lượng lớn cây dạ thảo để bôi lên chỗ lở loét và hoại tử, bước tiếp theo mới giải độc, độc này phải giải từng bước nếu không sẽ để lại dư độc sẽ không tốt “.
Phó tướng quân nghe thấy vậy thì vội vui mừng đi ra ngoài, Y dẫn binh sĩ đi đánh trận một nửa thì đã tử nạn, bây giờ còn một nửa đang nằm thoi thóp ở đây, hơn ai hết Y là người mong bọn họ khỏe mạnh nhất.
Lâm Thiên Bá thấy mọi người đi ra ngoài hết liền vui mừng đi đến hỏi:
“Đồ nhi, loại độc này là loại nào sao con vừa mới đến đã tìm ra được, con thật là giỏi “.
Thiên Ninh cười nói:
“Tên của loại độc này là Hồn tử, người trúng độc mạnh sẽ chết bất đắc kỳ tử, người nhẹ thì sẽ bị lở loét và hoại tử giống như này, độc này bọn chúng cho phát tán trong không khí cho nên quân ta mới thảm hại như thế “.
Lâm Thiên Bá gật gù nói:
“Thì ra là thế, nhưng tại sao sư phụ châm cứu giải độc lại không thể giải được hết là sao?”.
Thiên Ninh mỉm cười, nàng cầm lấy tay của binh sĩ đưa cho sư phụ xem và nói:
“Sư phụ người nhìn ngón tay cái của mỗi người đều bị thâm đen, sư phụ giải độc theo cách thông thường không có hiệu quả, đầu tiên phải dùng cây dạ thảo bôi hết một lượt nó sẽ làm cho độc tính loãng bớt, bởi độc hồn tử vô cùng kỵ với cây dạ thảo.
Sau khi độc tính loãng ra chúng ta sẽ châm cứu đẩy chất độc ra và dùng rễ của cây thảo xa làm thuốc giải luôn “.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương