Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Chương 77: Độc hoàn độc



Chỉ một lúc sau một lượng lớn cây dạ thảo đã được binh sĩ mang về, Lục Minh Viễn chỉ huy mọi người bôi toàn thân những binh sĩ trúng độc.

Đúng như bài thuốc thần kỳ, sau khi bôi xong chỉ một canh giờ sau các vết lở loét đã dần phục hồi và nhanh chóng seo miệng vết thương.

Lúc này Lâm Thiên Bá cùng Thiên Ninh bắt đầu châm cứu để giải độc cho mọi người, còn Phó tướng quân thì được lệnh đi sắc thuốc bằng rễ của cây dạ thảo.

Mọi người nhanh chóng vào công việc của mình, lúc này có khá nhiều binh sĩ cần châm cứu, mồ hôi trên trán hai người chảy ròng ròng.

Tuy nhiên việc châm cứu vô cùng nghiêm trọng nên không thể lơ là được, mãi đến gần tối hai người mới châm cứu giải độc xong.

Phó tướng quân cùng Kiều đại tướng quân và các binh sĩ đỡ người bị trúng độc lên và đút thuốc cho bọn họ, quá trình khá là vất vả, một lúc lâu sau mọi người mới cho họ uống được hết chỗ thuốc đó.

Thiên Ninh đã mệt vô cùng, nàng được Minh Viễn dìu trở về lều của mình, ngay cả bữa ăn tối cũng phải ăn trong lều.

Minh Viễn khá là xót thê tử, nhưng nhìn thấy niềm vui hiện lên đôi mắt trong veo của nàng chàng lại cười trong lòng.

Nàng là thế vẻ bề ngoài khi mới quen thì vô cùng lạnh lùng xa lánh, nhưng khi hiểu tính nàng rồi thì mới biết nàng có bao nhiêu ấm áp.

Chàng cảm nhận rằng từ sau khi gặp lại Kiều đại tướng quân và Kiều phu nhân nàng như thay đổi hắn.

Ăm xong Thiên Ninh muốn đi sang xem tình hình binh lính thế nào nhưng nhất quyết Minh Viễn không nghe bắt nàng phải nằm xuống nghỉ ngơi, chàng nói nhẹ:

“Nàng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ cùng Lâm sư thúc ghé thăm bọn họ, nàng còn cả một hành trình dài nữa, hôm nay mới là hôm đầu tiên nàng phải dưỡng sức mình đã chứ “.

Thiên Ninh nghe cũng có lý nên nàng không đòi đi nữa, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi rồi liền lên giường chỉ một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Minh Viễn nhìn nàng mà cảm thấy buồn cười, trước khi ra khỏi lều chàng căn dặn a Cẩm và A Tiên bảo vệ nàng cẩn thận rồi mới rời đi, chàng cũng còn có nhiều chuyện cần phải bàn với phụ thân.



Sang hôm sau mọi người vô cùng vui mừng và náo nhiệt, gần sáng một số binh sĩ đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ sâu, bọn họ cảm thấy cả người vô cùng nhức mỏi do thời gian nằm quá lâu.

Đến sáng hôm sau thì toàn bộ binh sĩ đã tỉnh dâyh hoàn toàn, lúc này mọi người đang đi nấu đồ ăn cho họ.

Kiều đại tướng quân cùng Thiên Ninh và Lâm thần y đi thăm bọn họ, khi biết mạng sống của mình được Lục Vương phi cứu thoát từ tay thần chết bọn họ vô cùng biết ơn đồng thanh quỳ xuống hô to:

“Đa tạ ơn cứu mạng của Lục Vương phi, chúng thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa để đền đáp “.

Thiên Ninh cười rồi nói to:

“Chỉ cần mọi người khỏe mạnh, chiến đấu vì Bắc Yến quốc là tốt rồi, người thân đang chờ các ngươi trở về, chúng ta hãy đánh cho quân giặc tan tác để bọn chúng cút về nơi của bọn chúng “.

Binh sĩ thấy vậy đồng thanh hô to:

“Giết cho chúng không còn manh giáp “.

Đúng lúc đó quân cấp báo vội hô to:

“Bẩm Kiều đại tướng quân, quân Tây Việt lại ở bên ngoài để tuyên chiến, Phó tướng quân sai thuộc hạ về đây hỏi ý tướng quân thế nào “.

Ánh mắt Kiều Lực Thái hiện lên sự hưng phấn ông nói to:

“Chiến, treo cờ chiến lên cho ta, để xem lầm này bọn chúng muốn chiến bằng cách nào “.

Thiên Ninh quay ra nói nhỏ với phụ thân:

“Bọn chúng thích dùng độc vậy chúng ta sẽ tương kế tựu kế trả lại cho bọn chúng “. Truyện Phương Tây



Nhìn ánh mắt sáng rực của nữ nhi ông liền cười hỏi:

“Con đã nghĩ ra cách gì thế, con định hạ độc như thế nào ta sẽ làm theo lời con “.

Thiên Ninh ghé vào tai phụ thân và nói thầm thì, nói đến đâu thì mắt ông sáng rỡ đến đấy, ông vui xướng nói lớn:

“Thật là một mưu kế tuyệt vời, e rằng lần này phải để cho bọn chúng thất vọng rồi “.

Ông quay ra phía tướng sĩ nói to:

“Người đâu dựng cho ta nhiều đống rơm to trước cổng thành, giơ cờ chiến, chờ cho đến hướng gió nổi lên chúng ta sẽ châm lửa đốt toàn bộ đóng rơm đó “.

Binh sĩ không ai hỏi nguyên do, vội vàng đi làm việc mà Kiều đại tướng quân vừa mới sai bảo.

Lâm Thần y thấy vậy vội quay sang hỏi nhỏ nàng:

“Đồ đệ con lại bầy mưu kế gì cho phụ thân con mà ông ấy lại vui xướng như thế “.

Thiên Ninh mỉm cười thần bí nói:

“Không phảo quân Tây Việt có Vu sư giỏi về độc dược hay sao, lần này con sẽ cho bọn chúng bị độc ngứa chết thì thôi, để xem về phần dùng độc ai thắng nổi con “.

Nhìn vẻ tinh ranh của nàng ông bật cười, đúng thật sự đồ đệ ông rất có thiên phú về dụng độc, những gì nàng đọc qua một lần đều nhớ hết.

Nàng đã từng chế rất nhiều loại độc khiến cho một người là thần y như ông cũng phải sợ hãi vì công dụng của nó.

Nếu nói có người hơn đệ tử ông thì ông không tin một chút nào, lần này e rằng bọn chúng ăn phải quả đắng rồi.
Chương trước Chương tiếp