Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 90: Tranh chấp .
Khi Hoa Gia Tử nhận được mật lệnh của Trấn An Hầu thì ông ta cũng hoang mang giống như vị gia sư kia vậy.
Thật ra ngay từ ban đầu ông đều là người của Trấn An Hầu, ông được Trấn An Hầu nâng đỡ từ khi còn là một thư sinh nghèo cho đến ngày hôm nay.
Với lại Hoa Gia Tử ông ta có một bí mật mà chỉ Trấn An Hầu mới biết, có lẽ chính vì lý do này nên một lão cáo già như Hoa Gia Tử mới tình nguyện phục tùng như vậy.
Ông ta thở dài nói:
“Hầu gia quá nóng vội, nhưng đây là quyết định của Hầu gia nên ta sẽ nghe theo, ngươi quay về phục mệnh nói rằng Hoa Gia Tử ta nhận lời, nói với Hầu gia xin hãy yên tâm “.
Ông quay đầu tiến về nội trạch nơi nhi tử đang ở, chưa đến gần ông đã nghe thấy tiếng chu tréo vô cùng đanh đá của trưởng tức:
“Ngươi là cái thá gì mà dám ngồi ngang hàng với bổn quận chúa, dám cãi tay đôi với ta hả phu quân có thiên vị ngươi thì ta cũng chẳng thèm để ý dù sao thì thân phận hạ tiện của ngươi đâu thể sánh với dòng máu cao quý của ta “.
Tiếng của nàng kia vọng lại giọng mỉa mai:
“Công chúa, ngươi bây giờ vẫn coi mình là kim chi ngọc diệp hay sao, ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi chắc, thời thế thay đổi rồi hoàng huynh của ngươi đã bị phế, hoàng hậu bị giam lỏng, ngươi dựa vào đâu mà lên mặt với ta “.
“ Bốp, bốp, bốp “.
Ba cái tát liên tiếp khiến cho cô nàng Uyển Như không kịp thời tránh né, giọng của tam công chúa lanh lảnh:
“Ngươi là cái thứ gì mà giám cãi lại ta, cho dù thế nào đi chăng nữa phụ hoàng ta vẫn là vua của một nước, ngay cả ngươi và cả cái phủ này cũng không ai dám đắc tội với bổn công chúa “.
Uyển Như bị tát đau nàng ta như lên cơn vội lao vào để đánh lại tam công chúa, thế là hai bên không ai chịu nhường ai cả căn phòng đồ đạc rơi hết xuống đất, đám nô tỳ sợ đắc tội hai bên nên không ai dám vào can ngăn.
Một lúc sau tam công chúa yếu thế bị đánh cho xây xẩm mặt mày cũng vì lý do chân của nàng ta không còn linh hoạt được như trước.
Hoa Gia Tử lúc này đã vô cùng tức giận, quay sang nhìn nhi tử vừa mới đến mà lắc đầu nói:
“Ngươi xem chuyện tốt của ngươi đi, có mỗi mấy ả đàn bà mà cũng không giải quyết nổi, từ ngày ngươi lập thê lập thiếp cả phủ tể tướng không ngày nào được yên, nếu đồn ra bên ngoài thật là mất mặt, ngươi liệu xem mà làm, sắp đến đại sự rồi, nếu ngươi mà cứ mềm lòng như thế này thì không biết Hoa gia sau này sẽ ra sao đây “.
Hoa Vinh Hạo bị phụ thân trách móc thì vô cùng tức giận, tuy nhiên hắn mềm mỏng nói:. Đam Mỹ Hiện Đại
“Nhi tử đã ghi nhớ kỹ xin phụ thân yên tâm, đây sẽ là lần cuối cùng khiến cho phụ thân tức giận, mọi chuyện sắp tới sẽ ra sao ạ!”
Thấy nhi tử như vậy ông gật đầu nói:
“Phụ thân chỉ muốn tốt cho con, bây giờ giải quyết việc bên trong đi không lũ thuộc hạ lại nói ljnh tinh, đồn ra bên ngoài không tốt cho thanh danh của con, xong việc thì đến thư phòng gặp ta, ta có chuyện muốn nói với con “.
Nói rồi ông ta quay đầu đi thẳng không thèm nhìn lại phía sau.
Phụ thân đi khuất, Hoa Vinh Hạo liền đạp cửa bước vào, lúc này một người là thê tử của hắn, một người là ái thiếp mà hắn yêu thương không khác gì hai mụ già đanh đá bên ngoài.
Hai người đầu tóc rũ rượi, áo quần sộc xệch, tóc tai rũ rượi nhìn vô cùng thê thảm.
Khi phát hiện người mở vửa là Hoa Vinh Hạo, hai nàng ta được thể vội lao vào kể khổ.
Hắn đã quá quen thuộc với tình trạng này rồi nên lạnh lùng nói:
“Hai người nhìn lại bộ dáng của hai người đi, xem thế nào, nếu muốn đánh nhau tiếp thì ta sẽ cho ra ngoài tha hồ mà đánh nhau.
Thấy phu quân không thương mình mà ngược lại còn quát lại mình hắn lắc đầu ngao ngán nói:
“Nếu một lần nữa mà không xử lý thỏa đáng thì lúc đó đừng trách ta độc ác, người đâu cấn túc Lục phu nhân và Uyển Như ở trong phòng, không có chỉ thị của ta không được ra bên ngoài.
Uyển Như biết phu quân giận nên không dám nói gì, khuôn mặt tỏ vẻ tủi thân và ấm ức.
Còn tam công chúa khi nghe bị cấm túc liền nhảy lên rồi nói:
“
Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta, đừng tưởng là phu quân mà muốn gì cũng phải làm, ta mà điên lên sẽ trực tiếp vào cung bẩm báo phụ hoàng để xem ngươi dám nói gì “.
Hoa Vinh Hạo nhìn vẻ mặt thách thức của tam công chúa liền mỉa mai nói:
“Ngươi có là ai đi chăng nữa thì vẫn là thê tử của ta, thê tử không làm tròn bổn phận thì thay thế, trách móc là điều đương nhiên “.
Hai ả gườm gườm nhau rồi chở về chỗ ngồi của mình để chờ phân xử.
Nhìn vẻ mặt hai người bị cào cấu xước hết trông thật hết coi nổi Lâm Vinh Hạo liền quay trở ra.
Thời gian này bản thân hắn cũng vô cùng chán ghét thê tử của mình nhưng ngại một phần thân phận của nàng ta nên hắn bắt buộc phải nhịn.
Thật ra ngay từ ban đầu ông đều là người của Trấn An Hầu, ông được Trấn An Hầu nâng đỡ từ khi còn là một thư sinh nghèo cho đến ngày hôm nay.
Với lại Hoa Gia Tử ông ta có một bí mật mà chỉ Trấn An Hầu mới biết, có lẽ chính vì lý do này nên một lão cáo già như Hoa Gia Tử mới tình nguyện phục tùng như vậy.
Ông ta thở dài nói:
“Hầu gia quá nóng vội, nhưng đây là quyết định của Hầu gia nên ta sẽ nghe theo, ngươi quay về phục mệnh nói rằng Hoa Gia Tử ta nhận lời, nói với Hầu gia xin hãy yên tâm “.
Ông quay đầu tiến về nội trạch nơi nhi tử đang ở, chưa đến gần ông đã nghe thấy tiếng chu tréo vô cùng đanh đá của trưởng tức:
“Ngươi là cái thá gì mà dám ngồi ngang hàng với bổn quận chúa, dám cãi tay đôi với ta hả phu quân có thiên vị ngươi thì ta cũng chẳng thèm để ý dù sao thì thân phận hạ tiện của ngươi đâu thể sánh với dòng máu cao quý của ta “.
Tiếng của nàng kia vọng lại giọng mỉa mai:
“Công chúa, ngươi bây giờ vẫn coi mình là kim chi ngọc diệp hay sao, ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi chắc, thời thế thay đổi rồi hoàng huynh của ngươi đã bị phế, hoàng hậu bị giam lỏng, ngươi dựa vào đâu mà lên mặt với ta “.
“ Bốp, bốp, bốp “.
Ba cái tát liên tiếp khiến cho cô nàng Uyển Như không kịp thời tránh né, giọng của tam công chúa lanh lảnh:
“Ngươi là cái thứ gì mà giám cãi lại ta, cho dù thế nào đi chăng nữa phụ hoàng ta vẫn là vua của một nước, ngay cả ngươi và cả cái phủ này cũng không ai dám đắc tội với bổn công chúa “.
Uyển Như bị tát đau nàng ta như lên cơn vội lao vào để đánh lại tam công chúa, thế là hai bên không ai chịu nhường ai cả căn phòng đồ đạc rơi hết xuống đất, đám nô tỳ sợ đắc tội hai bên nên không ai dám vào can ngăn.
Một lúc sau tam công chúa yếu thế bị đánh cho xây xẩm mặt mày cũng vì lý do chân của nàng ta không còn linh hoạt được như trước.
Hoa Gia Tử lúc này đã vô cùng tức giận, quay sang nhìn nhi tử vừa mới đến mà lắc đầu nói:
“Ngươi xem chuyện tốt của ngươi đi, có mỗi mấy ả đàn bà mà cũng không giải quyết nổi, từ ngày ngươi lập thê lập thiếp cả phủ tể tướng không ngày nào được yên, nếu đồn ra bên ngoài thật là mất mặt, ngươi liệu xem mà làm, sắp đến đại sự rồi, nếu ngươi mà cứ mềm lòng như thế này thì không biết Hoa gia sau này sẽ ra sao đây “.
Hoa Vinh Hạo bị phụ thân trách móc thì vô cùng tức giận, tuy nhiên hắn mềm mỏng nói:. Đam Mỹ Hiện Đại
“Nhi tử đã ghi nhớ kỹ xin phụ thân yên tâm, đây sẽ là lần cuối cùng khiến cho phụ thân tức giận, mọi chuyện sắp tới sẽ ra sao ạ!”
Thấy nhi tử như vậy ông gật đầu nói:
“Phụ thân chỉ muốn tốt cho con, bây giờ giải quyết việc bên trong đi không lũ thuộc hạ lại nói ljnh tinh, đồn ra bên ngoài không tốt cho thanh danh của con, xong việc thì đến thư phòng gặp ta, ta có chuyện muốn nói với con “.
Nói rồi ông ta quay đầu đi thẳng không thèm nhìn lại phía sau.
Phụ thân đi khuất, Hoa Vinh Hạo liền đạp cửa bước vào, lúc này một người là thê tử của hắn, một người là ái thiếp mà hắn yêu thương không khác gì hai mụ già đanh đá bên ngoài.
Hai người đầu tóc rũ rượi, áo quần sộc xệch, tóc tai rũ rượi nhìn vô cùng thê thảm.
Khi phát hiện người mở vửa là Hoa Vinh Hạo, hai nàng ta được thể vội lao vào kể khổ.
Hắn đã quá quen thuộc với tình trạng này rồi nên lạnh lùng nói:
“Hai người nhìn lại bộ dáng của hai người đi, xem thế nào, nếu muốn đánh nhau tiếp thì ta sẽ cho ra ngoài tha hồ mà đánh nhau.
Thấy phu quân không thương mình mà ngược lại còn quát lại mình hắn lắc đầu ngao ngán nói:
“Nếu một lần nữa mà không xử lý thỏa đáng thì lúc đó đừng trách ta độc ác, người đâu cấn túc Lục phu nhân và Uyển Như ở trong phòng, không có chỉ thị của ta không được ra bên ngoài.
Uyển Như biết phu quân giận nên không dám nói gì, khuôn mặt tỏ vẻ tủi thân và ấm ức.
Còn tam công chúa khi nghe bị cấm túc liền nhảy lên rồi nói:
“
Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta, đừng tưởng là phu quân mà muốn gì cũng phải làm, ta mà điên lên sẽ trực tiếp vào cung bẩm báo phụ hoàng để xem ngươi dám nói gì “.
Hoa Vinh Hạo nhìn vẻ mặt thách thức của tam công chúa liền mỉa mai nói:
“Ngươi có là ai đi chăng nữa thì vẫn là thê tử của ta, thê tử không làm tròn bổn phận thì thay thế, trách móc là điều đương nhiên “.
Hai ả gườm gườm nhau rồi chở về chỗ ngồi của mình để chờ phân xử.
Nhìn vẻ mặt hai người bị cào cấu xước hết trông thật hết coi nổi Lâm Vinh Hạo liền quay trở ra.
Thời gian này bản thân hắn cũng vô cùng chán ghét thê tử của mình nhưng ngại một phần thân phận của nàng ta nên hắn bắt buộc phải nhịn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương