Trưởng Công Chúa - Soc 2k
Chương 42: Nhân chứng, tính kế
Như Họa nghỉ ngơi trong lều của mình không ra bên ngoài, vì một số sự cố ngày hôm qua cho nên việc săn bắn ngày thứ ba không diễn ra nữa.
Hoàng thượng cũng không còn tâm trạng gì nên hạ lệnh cho toàn bộ mọi người hai ngày sau lập tức hồi kinh.
Như Họa nghỉ ngơi một ngày trong lều mà vẫn chưa có tin tức gì của Vương Khải nên nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Trước khi hồi cung nàng phải đưa Trương Bà đến kinh thành, có như thế nhân chứng vật chứng đầy đủ Lan phi mới không cãi được.
Ngày hôm sau Thái tử và công chúa Lưu quốc đến thăm nàng còn mang rất nhiều thuốc bổ tới, thấy nàng đã đỡ hơn nhiều bọn họ mới yên tâm.
Sau khi Như Họa tiễn hai người bọn họ ra về thì lại một vị khách không mời nữa lại đến.
Lần đầu tiên Như Họa cảm thấy bối rối đến vậy, nhưng khác hoàn toàn với vẻ ngượng ngịu của nàng Dạ Vô Thần rất thoải mái và tự nhiên hỏi nàng hết cái này đến cái khác.
Sau cùng Y dặn dò nàng nghỉ ngơi, khi nào khỏe Y sẽ liên lạc lại với nàng, một tin nữa khiến Như Họa trấn động không nói lên lời là Dạ Vô Thần sẽ tạm thời không trở lại Thanh quốc mà ở lại Hoa quốc của nàng làm khách, phụ hoàng cũng đã đồng ý rồi.
Sau khi Dạ Vô Thần đi một lúc lâu rồi mà Như Họa vẫn còn chưa hồi thần, A Vũ bên cạnh cười nói:
"Công chúa, nô tỳ thấy vị Vương Gia Thanh Quốc kia chắc chắn là thích công chúa rồi, có thể mọi người không biết chứ nô tỳ lúc ở khu vực săn bắn đã nghe thấy Vương gia nói hết rồi ".
Như Họa gõ vào đầu A Vũ nói:
“Làm thì không làm chỉ thích lo việc bát quái là nhanh, ngươi nên nhớ công chúa của ngươi còn chưa cập kê đâu đấy”.
A Vũ lè lưỡi trả lời:
"Dạ thưa vâng nô tỳ biết, thế không phải Vương gia cũng biết nên mới lưu lại Hoa quốc sao, nô tỳ tin chắc chắn rằng Vương gia sẽ cầu thân người sớm muộn mà thôi ".
Như Họa thừ người ra một lúc, đúng thật là nàng không thể không thành thân, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ vì nàng mà lo lắng, nhưng nghĩ đến đời trước bao nhiêu cảm xúc của nàng đều biến mất hết.
Gương mặt khả ố và dâm loạn của tên A Đạt Ba cứ hiện lên trong đầu nàng khiến nàng không sao có thể bình tâm được.
Hắn là cái gai, là mụn độc trong lòng nàng, cái gai đó một khi chưa trừ bỏ được nàng thật không dám nghĩ nàng có thể đối mặt được với nam nhân nào nữa không.
Mặc dù nàng biết không phải nam nhân nào cũng như nam nhân nào, nhưng nỗi đau vẫn cứ là nỗi đau rất khó xóa bỏ được.
Lúc này đây A Cẩn vội vã chạy vào nói:
“Công chúa, công chúa Vương Khải đã gửi tin tới rồi ạ!,”.
Như Họa vui mừng nhanh chóng cầm lấy lá thư, áng mắt nàng hiện lên sự vui xướng, cuối cùng ông trời cũng giúp nàng, Vương Khải đã tìm được Trương Bà và đưa bà ấy an toàn đến kinh thành.
Nghe lời nói trong thư thì Trương Bà này cũng ăn năn hối lỗi vì chuyện năm xưa, con cháu bà ấy không biết có phải vì việc làm của bà ấy không mà người thì bị chết, người thì bị xâm hại, bây giờ bà ở cùng với một người cháu tàn tật.
Nghe Vương Khải nói khi muốn bà ấy đứng lên tường thuật lại sự việc năm xưa bà ấy đã đồng ý ngay lập tức và chỉ cầu xin một điều hãy trợ cấp và chăm sóc cháu bà ấy đến cuối đời.
Có lẽ bà ấy cũng đã lường trước được mình sẽ phải trả giá cho việc làm trước đây của mình nên mới dặn dò trước.
Như Họa thở phào, cuối cùng nàng cũng có thể nói ra bí mất giấu trong lòng nàng bấy lâu nay, bây giờ việc cần nàng trước khi trở lại hoàng cung là vô tình tiết lộ mọi việc cho thái tử biết.
Với bản tính ác độc cùng âm mưu toan tính kia chắc chắn hắn ta sẽ nhanh chóng hành động.
Muốn để mẫu hậu tuyệt tình với hắn thì phải để người nhìn thấy rõ bản chất của hắn thì người mới không bị hắn lừa gạt, thà đau một lần rồi thôi.
Thế là nàng nói nhỏ vào tai A Vũ, ánh mắt A Vũ nghe đến đâu thì rực sáng đến đây, chuyện gì khó chứ chuyện giả lộ tin tức này là nghề của nàng mà.
Đúng như kế hoạch của nàng A Vũ và A Cẩn vờ phụng lệnh của nàng đưa đồ cho thái tử, nàng biết tên đệ đệ này còn giận dỗi mình chắc chắn sẽ không gặp và nhận đồ đâu, có như thế hắn mới dính bẫy của nàng.
A Cẩn và A Vũ lên đường làm nhiệm vụ, đúng nhyw dự đoán từ trước hai người đứng chờ bên ngoài lều cả canh giờ mà thái tử không thèm ra gặp.
Lúc này A Vũ mới lẩm bẩm nói:
"Chỉ là một thái tử giả thôi mà kiêu ngạo cái gì chứ ".
Rồi A Vũ cùng A Cẩn ung dung bê hộp đồ mang về, tuy A Vũ nói nhỏ nhưng tên nô tài thân cận của hắn vẫn nghe thấy, liền thuật lại với thái tử, mặt hắn tái mét liền âm thầm đi theo hai nô tỳ kia.
A Vũ và A Cẩn đi một đoạn thì dừng lại nghỉ chân ở rừng cây bên cạnh nói chuyện liền cảm thấy có người theo dõi.
Hoàng thượng cũng không còn tâm trạng gì nên hạ lệnh cho toàn bộ mọi người hai ngày sau lập tức hồi kinh.
Như Họa nghỉ ngơi một ngày trong lều mà vẫn chưa có tin tức gì của Vương Khải nên nàng cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Trước khi hồi cung nàng phải đưa Trương Bà đến kinh thành, có như thế nhân chứng vật chứng đầy đủ Lan phi mới không cãi được.
Ngày hôm sau Thái tử và công chúa Lưu quốc đến thăm nàng còn mang rất nhiều thuốc bổ tới, thấy nàng đã đỡ hơn nhiều bọn họ mới yên tâm.
Sau khi Như Họa tiễn hai người bọn họ ra về thì lại một vị khách không mời nữa lại đến.
Lần đầu tiên Như Họa cảm thấy bối rối đến vậy, nhưng khác hoàn toàn với vẻ ngượng ngịu của nàng Dạ Vô Thần rất thoải mái và tự nhiên hỏi nàng hết cái này đến cái khác.
Sau cùng Y dặn dò nàng nghỉ ngơi, khi nào khỏe Y sẽ liên lạc lại với nàng, một tin nữa khiến Như Họa trấn động không nói lên lời là Dạ Vô Thần sẽ tạm thời không trở lại Thanh quốc mà ở lại Hoa quốc của nàng làm khách, phụ hoàng cũng đã đồng ý rồi.
Sau khi Dạ Vô Thần đi một lúc lâu rồi mà Như Họa vẫn còn chưa hồi thần, A Vũ bên cạnh cười nói:
"Công chúa, nô tỳ thấy vị Vương Gia Thanh Quốc kia chắc chắn là thích công chúa rồi, có thể mọi người không biết chứ nô tỳ lúc ở khu vực săn bắn đã nghe thấy Vương gia nói hết rồi ".
Như Họa gõ vào đầu A Vũ nói:
“Làm thì không làm chỉ thích lo việc bát quái là nhanh, ngươi nên nhớ công chúa của ngươi còn chưa cập kê đâu đấy”.
A Vũ lè lưỡi trả lời:
"Dạ thưa vâng nô tỳ biết, thế không phải Vương gia cũng biết nên mới lưu lại Hoa quốc sao, nô tỳ tin chắc chắn rằng Vương gia sẽ cầu thân người sớm muộn mà thôi ".
Như Họa thừ người ra một lúc, đúng thật là nàng không thể không thành thân, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ vì nàng mà lo lắng, nhưng nghĩ đến đời trước bao nhiêu cảm xúc của nàng đều biến mất hết.
Gương mặt khả ố và dâm loạn của tên A Đạt Ba cứ hiện lên trong đầu nàng khiến nàng không sao có thể bình tâm được.
Hắn là cái gai, là mụn độc trong lòng nàng, cái gai đó một khi chưa trừ bỏ được nàng thật không dám nghĩ nàng có thể đối mặt được với nam nhân nào nữa không.
Mặc dù nàng biết không phải nam nhân nào cũng như nam nhân nào, nhưng nỗi đau vẫn cứ là nỗi đau rất khó xóa bỏ được.
Lúc này đây A Cẩn vội vã chạy vào nói:
“Công chúa, công chúa Vương Khải đã gửi tin tới rồi ạ!,”.
Như Họa vui mừng nhanh chóng cầm lấy lá thư, áng mắt nàng hiện lên sự vui xướng, cuối cùng ông trời cũng giúp nàng, Vương Khải đã tìm được Trương Bà và đưa bà ấy an toàn đến kinh thành.
Nghe lời nói trong thư thì Trương Bà này cũng ăn năn hối lỗi vì chuyện năm xưa, con cháu bà ấy không biết có phải vì việc làm của bà ấy không mà người thì bị chết, người thì bị xâm hại, bây giờ bà ở cùng với một người cháu tàn tật.
Nghe Vương Khải nói khi muốn bà ấy đứng lên tường thuật lại sự việc năm xưa bà ấy đã đồng ý ngay lập tức và chỉ cầu xin một điều hãy trợ cấp và chăm sóc cháu bà ấy đến cuối đời.
Có lẽ bà ấy cũng đã lường trước được mình sẽ phải trả giá cho việc làm trước đây của mình nên mới dặn dò trước.
Như Họa thở phào, cuối cùng nàng cũng có thể nói ra bí mất giấu trong lòng nàng bấy lâu nay, bây giờ việc cần nàng trước khi trở lại hoàng cung là vô tình tiết lộ mọi việc cho thái tử biết.
Với bản tính ác độc cùng âm mưu toan tính kia chắc chắn hắn ta sẽ nhanh chóng hành động.
Muốn để mẫu hậu tuyệt tình với hắn thì phải để người nhìn thấy rõ bản chất của hắn thì người mới không bị hắn lừa gạt, thà đau một lần rồi thôi.
Thế là nàng nói nhỏ vào tai A Vũ, ánh mắt A Vũ nghe đến đâu thì rực sáng đến đây, chuyện gì khó chứ chuyện giả lộ tin tức này là nghề của nàng mà.
Đúng như kế hoạch của nàng A Vũ và A Cẩn vờ phụng lệnh của nàng đưa đồ cho thái tử, nàng biết tên đệ đệ này còn giận dỗi mình chắc chắn sẽ không gặp và nhận đồ đâu, có như thế hắn mới dính bẫy của nàng.
A Cẩn và A Vũ lên đường làm nhiệm vụ, đúng nhyw dự đoán từ trước hai người đứng chờ bên ngoài lều cả canh giờ mà thái tử không thèm ra gặp.
Lúc này A Vũ mới lẩm bẩm nói:
"Chỉ là một thái tử giả thôi mà kiêu ngạo cái gì chứ ".
Rồi A Vũ cùng A Cẩn ung dung bê hộp đồ mang về, tuy A Vũ nói nhỏ nhưng tên nô tài thân cận của hắn vẫn nghe thấy, liền thuật lại với thái tử, mặt hắn tái mét liền âm thầm đi theo hai nô tỳ kia.
A Vũ và A Cẩn đi một đoạn thì dừng lại nghỉ chân ở rừng cây bên cạnh nói chuyện liền cảm thấy có người theo dõi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương