Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4
Chương 33
Edit: Kally
Beta: Phong
Thời tiết tháng tư se se lạnh, Hứa Tinh Lạc mặc quần cộc và một cái áo ngủ vào, sau đó quay trở lại bên cạnh Tống Thanh Chấp ngồi xuống.
"Tôi gửi rồi." Tống Thanh Chấp cầm điện thoại: "Cậu muốn xem thì nhanh chóng vào nhóm đi, nếu không sẽ bị trôi luôn đó."
Thẩm Kí vừa gửi ảnh đã chỉnh sửa cho cậu, không thể không nói tuy rằng tên kia chẳng tinh tế chút nào những kỹ thuật chụp ảnh vẫn rất trâu bò, nếu có thiết bị tương ứng sẽ tốt hơn.
"Cái gì?" Hứa Tinh Lạc không kịp phản ứng.
"Đường CP gửi trong nhóm á." Tống Thanh Chấp nhìn chằm chằm thư viện ảnh, đưa cho hắn xem: "Cậu cảm thấy tấm nào đẹp?"
"Tôi sao?" Hứa Tinh Lạc tập trung nhìn, hầu hết ảnh trong album của học bá đều là...... những tấm ảnh kia khiến hắn kinh ngạc: "Có nhiều như vậy sao?"
"Ừ." Chụp nhiều như vậy, nhưng nhiều tấm không được gửi đi.
"Hai người...... Hư ghê." Hứa Tinh Lạc không biết nên biểu đạt cảm nhận của mình thế nào liền ho nhẹ một tiếng, sau đó cầm điện thoại xem: "Được rồi, để tôi xem thử."
Những bức ảnh đều đã được chỉnh sửa, đương nhiên không phải là nói Thẩm Kí cà da đánh má cho bọn họ, giá trị nhan sắc thật sự của hắn với Tống Thanh Chấp đã đủ rồi, không cần.
Chỉ là một ít xử lý cơ bản: "Cậu ta từng học nhiếp ảnh à?"
"Cậu nhìn ra được sao?" Tống Thanh Chấp cười: "Tự cậu ấy học, sở thích nghiệp dư thôi."
"Rất lợi hại." Hứa Tinh Lạc khen thật lòng: "Vậy sau này cậu ấy làm nghề đó cũng được mà."
"Chắc không đâu." Tống Thanh Chấp cũng ngồi dậy, dùng gối đầu lót phía sau lưng: "Cậu ấy xuất thân từ gia đình sĩ quan cảnh sát, sau này sẽ là con kế nghiệp cha."
"Cũng được, giống cậu." Hứa Tinh Lạc sửng sốt, thật sự không ngờ nhà Thẩm Kí lại có bối cảnh như vậy, nhưng thật sự rất tốt, mỗi người đều có kế hoạch của mình.
"Ừ." Tống Thanh Chấp thăm dò: "Cậu chọn được chưa?"
"Chưa, nãy nghe cậu nói chuyện nên quên mất." Hứa Tinh Lạc nói, thu hồi suy nghĩ chuyển mắt về phía những tấm ảnh: "Ôi, chụp rất được, tấm này đẹp, tấm này cũng đẹp......" Hai anh chàng đẹp trai cũng một khung hình, không tìm ra chỗ nào để chê.
Nhìn một lát, hắn nghiêng đầu hỏi Tống Thanh Chấp: "Lát nữa cậu gửi cho tôi nhé?"
"Được." Tống Thanh Chấp gật đầu.
"Gửi tấm hôm nay à?" Hứa Tinh Lạc trải qua một hồi so sánh cẩn thận, vô cùng rối rắm lựa ra ba bức ảnh, nhịn đau quyết định nói: "Nếu không...... Thì gửi ba tấm này đi, gửi nhiều cũng không tốt."
"Vì sao lại không tốt?" Tống Thanh Chấp nhận lại điện thoại mình, liếc nhìn hắn: "Cậu sợ đăng bài 9 tấm hơi nhạy cảm sao? Vậy cậu sai quá sai rồi, nhóm này chỉ ước gì ngày nào cũng đăng 9 tấm."
"Đó là chuyện của bọn họ," Hứa Tinh Lạc sờ chân Tống Thanh Chấp mấy cái: "Đói marketing lắm rồi có hiểu hay không?"
Tống Thanh Chấp cười nhẹ, ngón tay đang gõ tin nhắn dừng lại, ngẩng đầu: "Cũng được, vậy bao giờ chúng ta làm thử?"
"Cậu biến đi." Hứa Tinh Lạc cười nằm xuống: "Tóm lại đừng đăng bài 9 tấm, tỉ lệ lộ diện cao quá sẽ giảm thực lực của trùm trường."
"Thế thì không được." Tống Thanh Chấp nằm xuống trên người Hứa Tinh Lạc, cúi đầu cắn một cái vào xương trán mười phần hoang dã của trùm trường: "Có đăng bài 9 tấm không do tôi quyết đinh."
"Cậu gửi thật à?" Hứa Tinh Lạc dừng lại, nhanh chóng cầm lấy điện thoại mình xem.
"Đã gửi rồi." Ấn xuống nút gửi, Tống Thanh Chấp ném điện thoại sang một bên, sau đó dán sát bên mặt Hứa Tinh Lạc quang minh chính đại xem màn hình điện thoại của Hứa Tinh Lạc: "Giờ này chắc ít người online......"
Vừa dứt lời, trong nhóm bắt đầu spam.
Màn hình tràn ngập tiếng la hét và dấu chấm than, đặc biệt là khi nhiều ID được vuốt liên tục trông vô cùng kích động, không quá lời khi nói rằng tốc độ có thể sánh ngang với khu vực bình luận phát sóng trực tiếp của các chủ phòng livestream nổi tiếng.
: Đau khổ chờ đợi ba ngày, đường cuối cùng cũng tới, gái ơi gái không hề nuốt lời!
: A a a tấm ảnh được chụp chiều nay ở tiết thể dục của lớp 12-1 nè, kẹo mới ra lò, a muốn chết quá!
: Gái nắm bắt chi tiết tốt quá, đúng là đỉnh quá đi!
: Vai chính tốt nhất ngày hôm nay chính là chai nước lọc, a a a a, các chị em ơi đấy chẳng phải là hôn gián tiếp sao ——
: Đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá, cần truyền insulin cần truyền insulin cần truyền insulin, tui không chịu nổi không chịu nổi ( lặp lại 10086 lần).
[1] Khi bị tiểu đường thì cần tiêm isulin trước khi ăn đồ ngọt để trung hoà lượng đường trong máu
: Tay của trùm trường đẹp quá đi mất, đây chẳng phải là đôi tay đi ra từ trong truyện tranh sao?
: Mối quan hệ giữa hai người thậm chí còn không thân thiết nhưng lại có thể uống chung một chai nước.
: Uống chung một chai nước thì có làm sao? Con trai đều như vậy mà, lúc này đã là lúc nào rồi?
: Lại là cậu sao, chỗ này là chỗ đu CP, cậu không muốn đu thì mời ra cửa quẹo trái!
: Tôi chỉ đang trần thuật sự thật thôi, mời bạn học kiến thức hạn hẹp này đến ký túc xá con trai nhìn một cái, một quan hệ của bạn cùng phòng còn cay đôi mắt hơn CP cậu đang đu gấp trăm lần, xin mấy cậu đó, buông tha quan hệ bình thường của giáo thảo và giáo bá đi có được không?
: Ha ha, tôi mặc kệ nam sinh khác có thế nào, tóm lại giáo thảo chỉ đối xử như vậy với mỗi giáo bá, giáo bá là đặc biệt, hảo khái!
: Ngọt quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá, cần truyền insulin cần truyền insulin cần truyền insulin, tôi không chịu nổi không chịu nổi ( lặp lại 10086 lần).
"Ôi chao, cái này...... Làm đau mắt tôi quá." Hứa Tinh Lạc chịu phục nhắm mắt.
Những người này nói chuyện khiến hắn có cảm giác thời buổi này...... Làm gay mới là con đường đúng đắn.
Không phải, chỉ có mấy tấm ảnh giả trông giống thật thôi mà, sao lại phải kích động đến vậy?
"Đây là Tần Thư Thụy có đúng không?" Tống Thanh Chấp chỉ vào một ID đang nhảy xổ lên chửi lộn trong nhóm: "Acc clone của cậu ta?"
"Ừ, tụi tôi đều dùng aclone." Hứa Tinh Lạc mở to tiếp tục nhìn, bị chọc cười không đỡ được: "Đâu giống cậu, học bá, cậu mạnh như vậy."
"Có làm sao chứ," Tống Thanh Chấp vân đạm phong khinh, nụ cười trên mặt như cáo già xảo quyệt: "Chỉ là một tài khoản WeChat mà thôi, cho dù bị phát hiện tôi nói rằng không phải tôi, cậu nói xem bọn họ tin hay không?"
"Tin." Hứa Tinh Lạc thở dài, nói sự thật: "Không chỉ có tin, còn sẽ hổ thẹn với bản thân vì đã nghi ngờ cậu." Hắn vừa nói vừa nhìn cậu: "Nghĩ như vậy, cậu đúng là người hai mặt, thật đáng sợ."
"Có gì đáng sợ hửm?" Tống Thanh Chấp véo mặt hắn một cái: "Bây giờ ai mà không có hai mặt, cả hai mặt đều là tôi," cậu nói, rũ đôi mi dài, giọng điệu trầm hơn "Khụ, khác nhau ở chỗ, một mặt tham tài háo sắc của tôi không dễ bị lộ ra ngoài thôi."
Trước mắt chỉ có Hứa Tinh Lạc biết.
Người khác đều rất khó tới gần cậu.
"Đó là các cậu," Hứa Tinh Lạc để điện thoại xuống, ôm lấy thiếu niên bên cạnh: "Ông đây chỉ có một khuôn mặt."
Chưa bao giờ tạo dựng tính cách hay giả vờ như vậy.
Dù có trình độ học vấn xuất sắc nhưng hắn vẫn bị mắng nhiều hơn là khen, đôi khi hắn cũng thấy rất ngưỡng mộ bản thân, dường như hắn chẳng thể hòa hợp với mọi người và luôn nổi loạn.
Không phải hắn chưa từng thấy mê mang, nhưng Hứa Tinh Lạc vẫn an ủi mình rằng, có một câu nói thế này, cường giả độc lai độc vãng, người đặc biệt đi theo con đường riêng của mình, nhân tài không có phương hướng trong lòng sẽ tụ tập lại với nhau.
Nghe có vẻ như súp gà độc nhưng nó có tác dụng.
"Cho nên cậu mới đặc biệt." Tống Thanh Chấp giơ tay sờ đầu hắn.
"Cút đi." Hứa Tinh Lạc cười mắng, nắm lấy tay cậu chuyển xuống dưới: "Muốn sờ thì sờ cái đầu này."
"Cậu đúng là đồ thúi không biết xấu hổ." Tống Thanh Chấp cười mắng hắn, nhưng mặt vẫn đỏ bừng sờ sờ hai cái: "Tôi không sờ, tự cậu sờ."
"Việc này mà không biết thì đúng là lãng phí tuổi trẻ." Hứa Tinh Lạc cọ cọ cậu hai cái, sờ theo hắn, hắn sẽ sờ lại: "Phần thưởng của tôi thì làm sao đây? Tôi lo rằng cậu sẽ làm xước da tôi luôn." Nghĩ đến kia cảnh tượng đó hắn liền run run.
"Nói không chừng." Tống Thanh Chấp li3m răng.
"Cậu điên rồi." Hứa Tinh Lạc cười nhìn cậu.
Lúc này điện thoại vang lên, đồ ăn tới rồi, Hứa Tinh Lạc liếc nhìn màn hình di động một cái: "Chấp ca, ngày nào cũng phải ăn cơm hộp với tôi, khổ cậu rồi."
"Cũng đâu phải ăn cả đời." Tống Thanh Chấp nhẹ giọng.
Hứa Tinh Lạc sửng sốt, đúng vậy, cũng đâu phải ăn cả đời: "Ừ." Hắn mỉm cười, đi xuống từ trên người nam sinh, nhanh nhẹn đi lấy cơn.
Nhân lúc Hứa Tinh Lạc đi lấy cơm, Tống Thanh Chấp cầm điện thoại chọn ra một vài tấm ảnh mà cậu thấy rất được, chọn hết chuyển qua WeChat của Hứa Tinh Lạc.
"Tối nay cậu có về không?" Hứa Tinh Lạc nhét đôi đũa vào trong tay Tống Thanh Chấp.
"Qua giờ ăn tối rồi, bây giờ về cũng không còn ý nghĩa." Tống Thanh Chấp mỗi tuần về nhà năm buổi chiều là để ăn cơm tối với người nhà: "Không về, bọn họ dạo gần đây cũng biết tôi học tập căng thẳng."
"Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới cậu lại dựa vào việc học tập để có hiếu với trai." Hứa Tinh Lạc cảm thán.
"Đừng nói nữa, chột dạ." Tống Thanh Chấp nói.
Hứa Tinh Lạc lập tức mượn lời thoại của bạn học Tần Thư Thụy: "Tôi không cảm thấy chút chột dạ nào giữa những câu chữ của cậu."
"Có." Tống Thanh Chấp vươn đôi chân dài đặt dưới gần bàn đá cậu thiếu niên phiền phức một cái: "Cậu không nhìn thấy không có nghĩa là tôi không có."
"Chậc, ở chỗ tôi nếu không cảm nhận được tức là không có." Hứa Tinh Lạc nói.
"Cho cậu miếng thịt mua sự câm miệng của cậu." Tống Thanh Chấp nói.
Nhìn những miếng thịt bò luộc trong chén Tống Thanh Chấp gắp cho mình, trong một khoảng khắc Hứa Tinh Lạc muốn hỏi, cậu mẹ nó nói 'cũng đâu phải ăn cả đời' là có ý gì.
Thật ra Hứa Tinh Lạc biết.
Chỉ là hắn không biết, hóa ra sự nhạy cảm của mình dường như đã tệ hơn rồi.
Ngay cả một câu vô tâm của thiếu niên cũng có thể suy nghĩ cả ngày.
"Cậu thật sự không về à?" 10 giờ rưỡi, Hứa Tinh Lạc tỉnh dậy từ trong đồng hồ sinh học học tập của mình.
"Cậu cứ hỏi hoài làm gì," Tống Thanh Chấp kế bên nhìn hắn nói: "Sẽ làm tôi cảm thấy có phải tôi làm gì khiến cậu ngại hay không?"
"Không, đừng nghĩ nhiều." Hứa Tinh Lạc để bút xuống, cười hì hì nói: "Em trai đi giặt sạch quần áo cho anh, ngày mai cậu mặc của tôi."
"Được thôi, nhớ giặt dùm tôi mấy chiếc tất thúi." Tống học bá hất mũi lên trời.
"Phi!" Hứa Tinh Lạc nói.
Quay người lại, Tống Thanh Chấp đi theo: "Để tôi xoa cho cậu nhé?"
"Cái này thì được." Hứa Tinh Lạc ngước mắt cong mông, nhìn góc nghiêng học bá: "Cậu nói thật đi, ngày nào cũng ngủ chung chăn với tôi, có phải là thèm khát cơ thể của tôi lắm không?"
"Cậu cảm thấy thế thì chính là có." Tống Thanh Chấp cười nói.
"Ôi chao đi đây." Tống học bá không thể nói là hay ngại, nhưng đúng là tương phản rất đủ, khiến người ta thích quá trời quá đất: "Vậy ngài xoa đi, tôi ra ban công hút điếu thuốc."
"Ăn cứt đi." Tống Thanh Chấp từ phía sau giơ chân đạp mông hắn một cái, rất nghiêm túc: "Không được hút."
"A, học tập buồn chán quá, tôi phải có chút giải trí." Hứa Tinh Lạc xoa mặt.
"Tôi còn chưa đủ giải trí với cậu sao?" Tống Thanh Chấp liếc mắt nhìn hắn, mở nắp máy giặt, bỏ quần áo vào.
Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, quả thật rất biết ơn Tống Thanh Chấp đã ở bên cạnh mình, nếu không mấy tháng trước kỳ thi đại học này sẽ khiến hắn phát điên,
Thật đấy.
Lý trí biết muốn làm gì là một chuyện, cảm xúc muốn làm gì lại là một chuyện khác.
"Sắp có thành tích rồi, không phải cậu đã nói muốn đi hẹn hò với tôi sao?" Trong giọng điệu Tống Thanh Chấp có ý tứ dỗ dành: "Cuối tuần sau mình ra ngoài chơi nhé, đi chơi trong thành phố thôi, cậu muốn đi đâu?"
"Được," còn thời gian một tuần nữa, Hứa Tinh Lạc ngồi trên cái ghế gấp nhỏ đặt ở ban công bứt lá cây: "Để tôi nghiên cứu trước."
"Ừ." Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng thở ra.
Cuối tuần không cần dậy sớm đi học, ngày hôm sau hai người đều ngủ dậy rất trễ, Tống Thanh Chấp đến chiều mới mặc đồ bình thường của Hứa Tinh Lạc về nhà, mẹ Tống thế mà cũng không nhận ra cậu mặc quần áo của người khác.
Đêm qua chủ nhiệm lớp của Tống Thanh Chấp đã thông báo với bà, nói điểm thi thử của Tống Thanh Chấp rất khá, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là nhất khối, mẹ Tống còn đang bận vui vẻ.
"Thầy con nói điểm thi thử của con rất tốt, bạn học mà con dạy kèm cũng rất khá, thầy khen con một lúc lâu luôn đó."
"Cũng được ạ." Tống Thanh Chấp cười: "Đó cũng là người ta thông minh, mới một tháng đã đuổi kịp rồi."
"Ừ." Mẹ Tống cũng cười: "Giúp bạn là một chuyện tốt, nhưng con cũng đừng quá sức."
"Con biết rồi mẹ." Tống Thanh Chấp nói.
Hỏi đơn giản như vậy không có nghĩa là mẹ Tống không để ý đến con cái, biết Tống Thanh Chấp gần đây đi sớm về trễ cũng không lo lắng, là do bà nhìn ra trạng thái của Tống Thanh Chấp rất khá, ngày nào cũng có tinh thần, đi học cũng vô cùng chăm chỉ, nếu như vậy thì bà cũng đâu có gì đang lo lắng.
Trong nhà còn một bánh bao nhỏ phải tốn không ít tâm tư, có đôi khi ngẫm lại, mẹ Tống cảm thấy rất may mắn khi Tống Thanh Chấp không cần nhọc lòng quá nhiều, nếu không bà sẽ không lo được nhiều việc đến vậy.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, mọi người còn chưa kịp thả lỏng tinh thần thì đã đến lúc căng thẳng.
Sự tình quan về nhà đã chịu chính là lễ ngộ cùng nam nữ đánh kép, liền xem hôm nay bảng vàng.
Toàn bộ điểm của kì thi thử đã có, trước tiết một buổi sáng, giáo viên bận rộn đi dán danh sách, mà mọi người cũng đã khó lòng nhìn nổi, sôi nổi suy đoán thứ tự của mình.
Sau khi hết tiết một, có người gào một tiếng: "Thầy dán danh sách rồi!"
Mỗi lần có danh sách điểm, Tống Thanh Chấp đều không thèm để ý, nhưng lúc này đây cậu vừa quay đầu lại, phát hiện vị trí bàn sau trống không......
Lúc này Hứa Tinh Lạc đang chen chúc xô đẩy trong dòng người đông đúc, vừa thấy danh sách hắn liền cầm máy lên chụp một tấm, nhưng không may là âm thanh tách tách đã khiến giáo viên dán danh sách chú ý: "Ai! Ai dùng điện thoại!"
Cũng may Hứa Tinh Lạc trốn lẹ, nhanh chóng cất điện thoại rồi lẻn ra khỏi đám đông.
Chỉ mốt lát sau, Tống Thanh Chấp nhận được một tấm ảnh, là Hứa Tinh Lạc gửi cho cậu: Thích nhìn thấy tên của cậu được xếp ở vị trí đầu tiên, dễ thấy và dễ tìm.
Tống Thanh Chấp thấp giọng mỉm cười, trả lời đối phương: Cậu không đứng nhất cũng rất dễ tìm, lúc nào ít người hơn tôi sẽ tìm cho cậu xem.
"Khỏi đi." Âm thanh Hứa Tinh Lạc gần trong gang tấc: "Chúng ta cứ ở đây thôi, cậu đừng tốn công chen vào đám đó tìm."
"A." Tống Thanh Chấp cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ trả lời trên WeChat: Không tốn công đâu, tôi rất vui.
Tác giả có lời muốn nói: Tuổi còn trẻ trong lòng có người
Beta: Phong
Thời tiết tháng tư se se lạnh, Hứa Tinh Lạc mặc quần cộc và một cái áo ngủ vào, sau đó quay trở lại bên cạnh Tống Thanh Chấp ngồi xuống.
"Tôi gửi rồi." Tống Thanh Chấp cầm điện thoại: "Cậu muốn xem thì nhanh chóng vào nhóm đi, nếu không sẽ bị trôi luôn đó."
Thẩm Kí vừa gửi ảnh đã chỉnh sửa cho cậu, không thể không nói tuy rằng tên kia chẳng tinh tế chút nào những kỹ thuật chụp ảnh vẫn rất trâu bò, nếu có thiết bị tương ứng sẽ tốt hơn.
"Cái gì?" Hứa Tinh Lạc không kịp phản ứng.
"Đường CP gửi trong nhóm á." Tống Thanh Chấp nhìn chằm chằm thư viện ảnh, đưa cho hắn xem: "Cậu cảm thấy tấm nào đẹp?"
"Tôi sao?" Hứa Tinh Lạc tập trung nhìn, hầu hết ảnh trong album của học bá đều là...... những tấm ảnh kia khiến hắn kinh ngạc: "Có nhiều như vậy sao?"
"Ừ." Chụp nhiều như vậy, nhưng nhiều tấm không được gửi đi.
"Hai người...... Hư ghê." Hứa Tinh Lạc không biết nên biểu đạt cảm nhận của mình thế nào liền ho nhẹ một tiếng, sau đó cầm điện thoại xem: "Được rồi, để tôi xem thử."
Những bức ảnh đều đã được chỉnh sửa, đương nhiên không phải là nói Thẩm Kí cà da đánh má cho bọn họ, giá trị nhan sắc thật sự của hắn với Tống Thanh Chấp đã đủ rồi, không cần.
Chỉ là một ít xử lý cơ bản: "Cậu ta từng học nhiếp ảnh à?"
"Cậu nhìn ra được sao?" Tống Thanh Chấp cười: "Tự cậu ấy học, sở thích nghiệp dư thôi."
"Rất lợi hại." Hứa Tinh Lạc khen thật lòng: "Vậy sau này cậu ấy làm nghề đó cũng được mà."
"Chắc không đâu." Tống Thanh Chấp cũng ngồi dậy, dùng gối đầu lót phía sau lưng: "Cậu ấy xuất thân từ gia đình sĩ quan cảnh sát, sau này sẽ là con kế nghiệp cha."
"Cũng được, giống cậu." Hứa Tinh Lạc sửng sốt, thật sự không ngờ nhà Thẩm Kí lại có bối cảnh như vậy, nhưng thật sự rất tốt, mỗi người đều có kế hoạch của mình.
"Ừ." Tống Thanh Chấp thăm dò: "Cậu chọn được chưa?"
"Chưa, nãy nghe cậu nói chuyện nên quên mất." Hứa Tinh Lạc nói, thu hồi suy nghĩ chuyển mắt về phía những tấm ảnh: "Ôi, chụp rất được, tấm này đẹp, tấm này cũng đẹp......" Hai anh chàng đẹp trai cũng một khung hình, không tìm ra chỗ nào để chê.
Nhìn một lát, hắn nghiêng đầu hỏi Tống Thanh Chấp: "Lát nữa cậu gửi cho tôi nhé?"
"Được." Tống Thanh Chấp gật đầu.
"Gửi tấm hôm nay à?" Hứa Tinh Lạc trải qua một hồi so sánh cẩn thận, vô cùng rối rắm lựa ra ba bức ảnh, nhịn đau quyết định nói: "Nếu không...... Thì gửi ba tấm này đi, gửi nhiều cũng không tốt."
"Vì sao lại không tốt?" Tống Thanh Chấp nhận lại điện thoại mình, liếc nhìn hắn: "Cậu sợ đăng bài 9 tấm hơi nhạy cảm sao? Vậy cậu sai quá sai rồi, nhóm này chỉ ước gì ngày nào cũng đăng 9 tấm."
"Đó là chuyện của bọn họ," Hứa Tinh Lạc sờ chân Tống Thanh Chấp mấy cái: "Đói marketing lắm rồi có hiểu hay không?"
Tống Thanh Chấp cười nhẹ, ngón tay đang gõ tin nhắn dừng lại, ngẩng đầu: "Cũng được, vậy bao giờ chúng ta làm thử?"
"Cậu biến đi." Hứa Tinh Lạc cười nằm xuống: "Tóm lại đừng đăng bài 9 tấm, tỉ lệ lộ diện cao quá sẽ giảm thực lực của trùm trường."
"Thế thì không được." Tống Thanh Chấp nằm xuống trên người Hứa Tinh Lạc, cúi đầu cắn một cái vào xương trán mười phần hoang dã của trùm trường: "Có đăng bài 9 tấm không do tôi quyết đinh."
"Cậu gửi thật à?" Hứa Tinh Lạc dừng lại, nhanh chóng cầm lấy điện thoại mình xem.
"Đã gửi rồi." Ấn xuống nút gửi, Tống Thanh Chấp ném điện thoại sang một bên, sau đó dán sát bên mặt Hứa Tinh Lạc quang minh chính đại xem màn hình điện thoại của Hứa Tinh Lạc: "Giờ này chắc ít người online......"
Vừa dứt lời, trong nhóm bắt đầu spam.
Màn hình tràn ngập tiếng la hét và dấu chấm than, đặc biệt là khi nhiều ID được vuốt liên tục trông vô cùng kích động, không quá lời khi nói rằng tốc độ có thể sánh ngang với khu vực bình luận phát sóng trực tiếp của các chủ phòng livestream nổi tiếng.
: Đau khổ chờ đợi ba ngày, đường cuối cùng cũng tới, gái ơi gái không hề nuốt lời!
: A a a tấm ảnh được chụp chiều nay ở tiết thể dục của lớp 12-1 nè, kẹo mới ra lò, a muốn chết quá!
: Gái nắm bắt chi tiết tốt quá, đúng là đỉnh quá đi!
: Vai chính tốt nhất ngày hôm nay chính là chai nước lọc, a a a a, các chị em ơi đấy chẳng phải là hôn gián tiếp sao ——
: Đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá đỉnh quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá, cần truyền insulin cần truyền insulin cần truyền insulin, tui không chịu nổi không chịu nổi ( lặp lại 10086 lần).
[1] Khi bị tiểu đường thì cần tiêm isulin trước khi ăn đồ ngọt để trung hoà lượng đường trong máu
: Tay của trùm trường đẹp quá đi mất, đây chẳng phải là đôi tay đi ra từ trong truyện tranh sao?
: Mối quan hệ giữa hai người thậm chí còn không thân thiết nhưng lại có thể uống chung một chai nước.
: Uống chung một chai nước thì có làm sao? Con trai đều như vậy mà, lúc này đã là lúc nào rồi?
: Lại là cậu sao, chỗ này là chỗ đu CP, cậu không muốn đu thì mời ra cửa quẹo trái!
: Tôi chỉ đang trần thuật sự thật thôi, mời bạn học kiến thức hạn hẹp này đến ký túc xá con trai nhìn một cái, một quan hệ của bạn cùng phòng còn cay đôi mắt hơn CP cậu đang đu gấp trăm lần, xin mấy cậu đó, buông tha quan hệ bình thường của giáo thảo và giáo bá đi có được không?
: Ha ha, tôi mặc kệ nam sinh khác có thế nào, tóm lại giáo thảo chỉ đối xử như vậy với mỗi giáo bá, giáo bá là đặc biệt, hảo khái!
: Ngọt quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá, cần truyền insulin cần truyền insulin cần truyền insulin, tôi không chịu nổi không chịu nổi ( lặp lại 10086 lần).
"Ôi chao, cái này...... Làm đau mắt tôi quá." Hứa Tinh Lạc chịu phục nhắm mắt.
Những người này nói chuyện khiến hắn có cảm giác thời buổi này...... Làm gay mới là con đường đúng đắn.
Không phải, chỉ có mấy tấm ảnh giả trông giống thật thôi mà, sao lại phải kích động đến vậy?
"Đây là Tần Thư Thụy có đúng không?" Tống Thanh Chấp chỉ vào một ID đang nhảy xổ lên chửi lộn trong nhóm: "Acc clone của cậu ta?"
"Ừ, tụi tôi đều dùng aclone." Hứa Tinh Lạc mở to tiếp tục nhìn, bị chọc cười không đỡ được: "Đâu giống cậu, học bá, cậu mạnh như vậy."
"Có làm sao chứ," Tống Thanh Chấp vân đạm phong khinh, nụ cười trên mặt như cáo già xảo quyệt: "Chỉ là một tài khoản WeChat mà thôi, cho dù bị phát hiện tôi nói rằng không phải tôi, cậu nói xem bọn họ tin hay không?"
"Tin." Hứa Tinh Lạc thở dài, nói sự thật: "Không chỉ có tin, còn sẽ hổ thẹn với bản thân vì đã nghi ngờ cậu." Hắn vừa nói vừa nhìn cậu: "Nghĩ như vậy, cậu đúng là người hai mặt, thật đáng sợ."
"Có gì đáng sợ hửm?" Tống Thanh Chấp véo mặt hắn một cái: "Bây giờ ai mà không có hai mặt, cả hai mặt đều là tôi," cậu nói, rũ đôi mi dài, giọng điệu trầm hơn "Khụ, khác nhau ở chỗ, một mặt tham tài háo sắc của tôi không dễ bị lộ ra ngoài thôi."
Trước mắt chỉ có Hứa Tinh Lạc biết.
Người khác đều rất khó tới gần cậu.
"Đó là các cậu," Hứa Tinh Lạc để điện thoại xuống, ôm lấy thiếu niên bên cạnh: "Ông đây chỉ có một khuôn mặt."
Chưa bao giờ tạo dựng tính cách hay giả vờ như vậy.
Dù có trình độ học vấn xuất sắc nhưng hắn vẫn bị mắng nhiều hơn là khen, đôi khi hắn cũng thấy rất ngưỡng mộ bản thân, dường như hắn chẳng thể hòa hợp với mọi người và luôn nổi loạn.
Không phải hắn chưa từng thấy mê mang, nhưng Hứa Tinh Lạc vẫn an ủi mình rằng, có một câu nói thế này, cường giả độc lai độc vãng, người đặc biệt đi theo con đường riêng của mình, nhân tài không có phương hướng trong lòng sẽ tụ tập lại với nhau.
Nghe có vẻ như súp gà độc nhưng nó có tác dụng.
"Cho nên cậu mới đặc biệt." Tống Thanh Chấp giơ tay sờ đầu hắn.
"Cút đi." Hứa Tinh Lạc cười mắng, nắm lấy tay cậu chuyển xuống dưới: "Muốn sờ thì sờ cái đầu này."
"Cậu đúng là đồ thúi không biết xấu hổ." Tống Thanh Chấp cười mắng hắn, nhưng mặt vẫn đỏ bừng sờ sờ hai cái: "Tôi không sờ, tự cậu sờ."
"Việc này mà không biết thì đúng là lãng phí tuổi trẻ." Hứa Tinh Lạc cọ cọ cậu hai cái, sờ theo hắn, hắn sẽ sờ lại: "Phần thưởng của tôi thì làm sao đây? Tôi lo rằng cậu sẽ làm xước da tôi luôn." Nghĩ đến kia cảnh tượng đó hắn liền run run.
"Nói không chừng." Tống Thanh Chấp li3m răng.
"Cậu điên rồi." Hứa Tinh Lạc cười nhìn cậu.
Lúc này điện thoại vang lên, đồ ăn tới rồi, Hứa Tinh Lạc liếc nhìn màn hình di động một cái: "Chấp ca, ngày nào cũng phải ăn cơm hộp với tôi, khổ cậu rồi."
"Cũng đâu phải ăn cả đời." Tống Thanh Chấp nhẹ giọng.
Hứa Tinh Lạc sửng sốt, đúng vậy, cũng đâu phải ăn cả đời: "Ừ." Hắn mỉm cười, đi xuống từ trên người nam sinh, nhanh nhẹn đi lấy cơn.
Nhân lúc Hứa Tinh Lạc đi lấy cơm, Tống Thanh Chấp cầm điện thoại chọn ra một vài tấm ảnh mà cậu thấy rất được, chọn hết chuyển qua WeChat của Hứa Tinh Lạc.
"Tối nay cậu có về không?" Hứa Tinh Lạc nhét đôi đũa vào trong tay Tống Thanh Chấp.
"Qua giờ ăn tối rồi, bây giờ về cũng không còn ý nghĩa." Tống Thanh Chấp mỗi tuần về nhà năm buổi chiều là để ăn cơm tối với người nhà: "Không về, bọn họ dạo gần đây cũng biết tôi học tập căng thẳng."
"Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới cậu lại dựa vào việc học tập để có hiếu với trai." Hứa Tinh Lạc cảm thán.
"Đừng nói nữa, chột dạ." Tống Thanh Chấp nói.
Hứa Tinh Lạc lập tức mượn lời thoại của bạn học Tần Thư Thụy: "Tôi không cảm thấy chút chột dạ nào giữa những câu chữ của cậu."
"Có." Tống Thanh Chấp vươn đôi chân dài đặt dưới gần bàn đá cậu thiếu niên phiền phức một cái: "Cậu không nhìn thấy không có nghĩa là tôi không có."
"Chậc, ở chỗ tôi nếu không cảm nhận được tức là không có." Hứa Tinh Lạc nói.
"Cho cậu miếng thịt mua sự câm miệng của cậu." Tống Thanh Chấp nói.
Nhìn những miếng thịt bò luộc trong chén Tống Thanh Chấp gắp cho mình, trong một khoảng khắc Hứa Tinh Lạc muốn hỏi, cậu mẹ nó nói 'cũng đâu phải ăn cả đời' là có ý gì.
Thật ra Hứa Tinh Lạc biết.
Chỉ là hắn không biết, hóa ra sự nhạy cảm của mình dường như đã tệ hơn rồi.
Ngay cả một câu vô tâm của thiếu niên cũng có thể suy nghĩ cả ngày.
"Cậu thật sự không về à?" 10 giờ rưỡi, Hứa Tinh Lạc tỉnh dậy từ trong đồng hồ sinh học học tập của mình.
"Cậu cứ hỏi hoài làm gì," Tống Thanh Chấp kế bên nhìn hắn nói: "Sẽ làm tôi cảm thấy có phải tôi làm gì khiến cậu ngại hay không?"
"Không, đừng nghĩ nhiều." Hứa Tinh Lạc để bút xuống, cười hì hì nói: "Em trai đi giặt sạch quần áo cho anh, ngày mai cậu mặc của tôi."
"Được thôi, nhớ giặt dùm tôi mấy chiếc tất thúi." Tống học bá hất mũi lên trời.
"Phi!" Hứa Tinh Lạc nói.
Quay người lại, Tống Thanh Chấp đi theo: "Để tôi xoa cho cậu nhé?"
"Cái này thì được." Hứa Tinh Lạc ngước mắt cong mông, nhìn góc nghiêng học bá: "Cậu nói thật đi, ngày nào cũng ngủ chung chăn với tôi, có phải là thèm khát cơ thể của tôi lắm không?"
"Cậu cảm thấy thế thì chính là có." Tống Thanh Chấp cười nói.
"Ôi chao đi đây." Tống học bá không thể nói là hay ngại, nhưng đúng là tương phản rất đủ, khiến người ta thích quá trời quá đất: "Vậy ngài xoa đi, tôi ra ban công hút điếu thuốc."
"Ăn cứt đi." Tống Thanh Chấp từ phía sau giơ chân đạp mông hắn một cái, rất nghiêm túc: "Không được hút."
"A, học tập buồn chán quá, tôi phải có chút giải trí." Hứa Tinh Lạc xoa mặt.
"Tôi còn chưa đủ giải trí với cậu sao?" Tống Thanh Chấp liếc mắt nhìn hắn, mở nắp máy giặt, bỏ quần áo vào.
Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, quả thật rất biết ơn Tống Thanh Chấp đã ở bên cạnh mình, nếu không mấy tháng trước kỳ thi đại học này sẽ khiến hắn phát điên,
Thật đấy.
Lý trí biết muốn làm gì là một chuyện, cảm xúc muốn làm gì lại là một chuyện khác.
"Sắp có thành tích rồi, không phải cậu đã nói muốn đi hẹn hò với tôi sao?" Trong giọng điệu Tống Thanh Chấp có ý tứ dỗ dành: "Cuối tuần sau mình ra ngoài chơi nhé, đi chơi trong thành phố thôi, cậu muốn đi đâu?"
"Được," còn thời gian một tuần nữa, Hứa Tinh Lạc ngồi trên cái ghế gấp nhỏ đặt ở ban công bứt lá cây: "Để tôi nghiên cứu trước."
"Ừ." Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng thở ra.
Cuối tuần không cần dậy sớm đi học, ngày hôm sau hai người đều ngủ dậy rất trễ, Tống Thanh Chấp đến chiều mới mặc đồ bình thường của Hứa Tinh Lạc về nhà, mẹ Tống thế mà cũng không nhận ra cậu mặc quần áo của người khác.
Đêm qua chủ nhiệm lớp của Tống Thanh Chấp đã thông báo với bà, nói điểm thi thử của Tống Thanh Chấp rất khá, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là nhất khối, mẹ Tống còn đang bận vui vẻ.
"Thầy con nói điểm thi thử của con rất tốt, bạn học mà con dạy kèm cũng rất khá, thầy khen con một lúc lâu luôn đó."
"Cũng được ạ." Tống Thanh Chấp cười: "Đó cũng là người ta thông minh, mới một tháng đã đuổi kịp rồi."
"Ừ." Mẹ Tống cũng cười: "Giúp bạn là một chuyện tốt, nhưng con cũng đừng quá sức."
"Con biết rồi mẹ." Tống Thanh Chấp nói.
Hỏi đơn giản như vậy không có nghĩa là mẹ Tống không để ý đến con cái, biết Tống Thanh Chấp gần đây đi sớm về trễ cũng không lo lắng, là do bà nhìn ra trạng thái của Tống Thanh Chấp rất khá, ngày nào cũng có tinh thần, đi học cũng vô cùng chăm chỉ, nếu như vậy thì bà cũng đâu có gì đang lo lắng.
Trong nhà còn một bánh bao nhỏ phải tốn không ít tâm tư, có đôi khi ngẫm lại, mẹ Tống cảm thấy rất may mắn khi Tống Thanh Chấp không cần nhọc lòng quá nhiều, nếu không bà sẽ không lo được nhiều việc đến vậy.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, mọi người còn chưa kịp thả lỏng tinh thần thì đã đến lúc căng thẳng.
Sự tình quan về nhà đã chịu chính là lễ ngộ cùng nam nữ đánh kép, liền xem hôm nay bảng vàng.
Toàn bộ điểm của kì thi thử đã có, trước tiết một buổi sáng, giáo viên bận rộn đi dán danh sách, mà mọi người cũng đã khó lòng nhìn nổi, sôi nổi suy đoán thứ tự của mình.
Sau khi hết tiết một, có người gào một tiếng: "Thầy dán danh sách rồi!"
Mỗi lần có danh sách điểm, Tống Thanh Chấp đều không thèm để ý, nhưng lúc này đây cậu vừa quay đầu lại, phát hiện vị trí bàn sau trống không......
Lúc này Hứa Tinh Lạc đang chen chúc xô đẩy trong dòng người đông đúc, vừa thấy danh sách hắn liền cầm máy lên chụp một tấm, nhưng không may là âm thanh tách tách đã khiến giáo viên dán danh sách chú ý: "Ai! Ai dùng điện thoại!"
Cũng may Hứa Tinh Lạc trốn lẹ, nhanh chóng cất điện thoại rồi lẻn ra khỏi đám đông.
Chỉ mốt lát sau, Tống Thanh Chấp nhận được một tấm ảnh, là Hứa Tinh Lạc gửi cho cậu: Thích nhìn thấy tên của cậu được xếp ở vị trí đầu tiên, dễ thấy và dễ tìm.
Tống Thanh Chấp thấp giọng mỉm cười, trả lời đối phương: Cậu không đứng nhất cũng rất dễ tìm, lúc nào ít người hơn tôi sẽ tìm cho cậu xem.
"Khỏi đi." Âm thanh Hứa Tinh Lạc gần trong gang tấc: "Chúng ta cứ ở đây thôi, cậu đừng tốn công chen vào đám đó tìm."
"A." Tống Thanh Chấp cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ trả lời trên WeChat: Không tốn công đâu, tôi rất vui.
Tác giả có lời muốn nói: Tuổi còn trẻ trong lòng có người
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương