Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4
Chương 34
Edit: Kally
Beta: Phong
Hiện tại đang có rất nhiều học sinh vây quanh bảng vàng danh dự, Tống Thanh Chấp chắc chắn không thể đi xem, nếu không người vây quanh xem cậu còn nhiều hơn vây xem danh sách.
Dù sao chuyện người đứng nhất bảng lại đi xem thì rất có gì đó.
Tóm lại từ trước đến nay cậu chưa đi xem lần nào.
Nhưng còn chưa chờ Tống Thanh Chấp tìm cơ hội đi xem thì thứ tự trên danh sách lần này đã gây ra một hồi náo động, một bức ảnh có đánh dấu được xuất hiện trên nhiều diễn đàn Tieba của Đức Trung khiến cả trường ầm ồ.
Tiêu đề không khác gì ngoài lời cảm thán: Sợ hãi vãi! Trùm trường của tôi đứng trong top 50 luôn ư!
Hoặc là: Là do tôi bị mù hay sao đây! Xếp hạng của Hứa Tinh Lạc lại nằm trong top 50??!
Bình luận bên dưới gần như giống như bình luận trong nhóm, ngoài sự kinh hãi cũng chỉ có sự kinh hãi, xem ra việc nhìn thấy tên Hứa Tinh Lạc lọt vào top 50 còn ảo hơn việc bọn họ gi ết chết Tống Thanh Chấp, chiếm lấy vị trí thứ nhất của trường.
Hứa Tinh Lạc cũng cảm thấy có chút không thật, hơi bối rối, hắn còn cho rằng mình có thể lọt vào top 100 đã là tốt lắm rồi, không ngờ còn có thể lọt vào top 50, chỉ có thể nói là tiêu chuẩn học sinh ở Đức Trung không đồng đều.
Những người có điểm cao như Tống Thanh Chấp, cao hơn người đứng thứ hai tận 50 điểm, chiếc mầm non hoàn hảo.
Lọt vào top 10 bỗng trở nên không đủ nhìn, Hứa Tinh Lạc cảm thấy cũng bình thường, nếu cho hắn thời gian đuổi kịp, có khi hắn có thể đánh bại Tống Thanh Chấp.
Nhưng ở tuổi này, Hứa Tinh Lạc đã vượt qua ngưỡng cạnh tranh và tự đề cao, nên nghỉ ngơi đi.
Hai người liên quan đến chuyện điểm số đều là người trong cuộc nên rất bình tĩnh, người duy nhất không bình tĩnh chính là Thẩm Kí, khi nhìn thấy Hứa Tinh Lạc xếp thứ 9 lớp và lọt vào top 50 của trường, đôi mắt của gã trừng tới mức muốn lòi ra ngoài.
"Hứa Tinh Lạc! Mày có thấy chưa? Con mẹ nó, tao vào top 50 đây này! Từ từ, để tao đếm xem," Thẩm Kí quay đầu điên cuồng lắc bàn Hứa Tinh Lạc, sau đó cầm điện thoại đếm khoảng cách giữa mình với Hứa Tinh Lạc: "Tao đứng thứ bảy, mày đứng thứ 49, hai chúng ta chỉ cách nhau 41 người!"
Chuyện này mẹ nó sao có thể?!
Sau khi Thẩm Kí gào lên nhìn vào, toàn bộ học sinh lớp 12-1 đều biết hết, nhưng người không biết thì mồm năm miệng mười hỏi: "Ai đứng thứ 49? Lớp chúng ta lại có người lọt vào top 50 sao?"
"Hứa Tinh Lạc đó, tụi mày không thấy tờ danh sách à? Cậu ấy lọt vào top 50, nhưng có bạn lọt ra ngoài, con số vẫn giữ nguyên."
"Hứa Tinh Lạc vào trong top 50? Đệt!"
"Chói mù mắt tui rồi."
"Trong nhóm lẫn Tieba đều đang thảo luận đây này, lần này lớp 1 chúng ta lại nổi tiếng rồi, lớp minh tinh nên cũng không còn cách nào, haizzz."
Xung quanh toàn những lời nói thầm thì về bản thân, trước những ánh mắt tò mò nhìn mình không hề che giấu, Hứa Tinh Lạc hắng hắng giọng, dựng thẳng một cuốn sách lên trên bàn mình.
"Bạn học, cảm giác trở nên nổi tiếng thế nào?" Tống Thanh Chấp dựa người ra đằng sau, dùng sách ngăn tầm nhìn của người khác để nói chuyện với Hứa Tinh Lạc, nếu không cậu sợ nụ cười xán lạn của mình sẽ bị người khác nhìn thấy: "Cậu còn đẹp hơn hạng nhất của trường đó."
"Đúng là ngại quá, cướp ánh hào quang của cậu rồi." Hứa Tinh Lạc cũng dán lại gần: "Nhưng cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bây giờ chỉ mới là lúc nào chứ, còn lần thi thử thứ hai thứ ba nữa."
"Ngài ham thật đấy." Ý cười tràn lan trong đôi mắt Tống Thanh Chấp.
Hứa Tinh Lạc cũng mỉm cười, quay đầu, dùng sách vỗ một cái lên người Thẩm Kí vừa nãy còn gào to: "Anh em, nhìn thấy xếp hạng của tao xong thì giả chết à? Tiền đặt cược đâu! Còn không mau thực hiện?"
Thẩm Kí vẻ mặt đau khổ: "Chúng ta thực hiện cái nào, chỉ gọi anh thôi đúng chứ?" Lúc ấy gã cảm thấy mình thắng chắc rồi nên khoác lác, hy vọng Hứa Tinh Lạc không muốn thật.
"Ừ, không cần phải gọi ba." Hứa Tinh Lạc nói: "Gọi anh là được."
"Khụ." Thẩm Kí nói: "Lạc ca, em phục rồi."
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, làm tốt lắm." Lúc Hứa Tinh Lạc nói lời này, cố tình liếc mắt nhìn Tống Thanh Chấp cười.
Cậu chàng kia vẫn mỉm cười nhìn hắn, không biết là có hiểu hay không hiểu, chắc là không hiểu, chỉ có thể nhìn ra là cậu rất vui vẻ.
Một lúc sau lão La đi vào lớp, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Thành tích thi thử đợt này thầy tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy xếp hàng của mình......" Lược một đoạn ở giữa dài 800 chữ blah blah: "Mục đích của ngày hôm nay thầy cũng muốn khen bạn học Hứa Tinh Lạc, em đã có tiến bộ rất lớn, đồng thời cũng muốn khen bạn học Tống Thanh Chấp trong khoảng thời gian này đã dạy kèm cho bạn học Hứa Tinh Lạc, nhìn thấy các học sinh chúng ta giúp đỡ nhau như vậy khiến thầy thật sự rất vui mừng."
"Gian tình của hai người cứ như vậy bị lôi ra hấp thụ ánh sáng." Thẩm Kí ở dưới thấp giọng nói chuyện với Tống Thanh Chấp, thấy Tống Thanh Chấp sửng sốt thì gã buồn cười: "Đùa thôi đùa thôi, tao chỉ ẩn dụ thế thôi."
"Mang ra hấp thụ ánh sáng cũng tốt." Tống Thanh Chấp mỉm cười với Thẩm Kí: "Như vậy thì tụi tao có thể công khai cởi mở với nhau."
"Vãi." Thẩm Kí cười chết.
Tiếp theo, Lão La nêu tên những học sinh khác có thành tích tốt và động viên tinh thần một chút, đối với học sinh lọt khỏi top 50, ông cũng an ủi động viên, thất bại cũng chẳng là gì.
"Bảng thành tích lần này, những học sinh không có tên cũng đừng nản lòng, lần thi thứ thứ hai sắp tới rồi, các em sẽ được thể hiện khả năng của mình."
Phía dưới kêu lên ồn ào: "Mới thi xong lại sắp thi tiếp ạ?"
Học kỳ cuối cấp ba là như thế này, ngoại trừ đề thi chính là đề thi, các học sinh chuẩn bị thi đại học đều phải quen.
Lúc tan học nhìn điện thoại, Hứa Tinh Lạc nhận được tin nhắn chúc mừng của Tần Thu Thụy và mấy người bên lớp 2 trên WeChat, mặc dù câu sợ hãi kia nghe tới phát ngán nhưng vẫn có người thật tình thật lòng hy vọng mình thi tốt là một cảm giác rất được, Hứa Tinh Lạc kiên nhẫn trả lời từng cái một.
: Cảm ơn mọi người, thi thử lần thứ hai cố lên nhé.
: Đệt, Nữu Cỗ Lộc [1] tinh! Lọt vào top 50, giọng điệu nói chuyện đúng là khác hẳn!
[1] Một từ thông dụng trên Internet dùng để chỉ một người không còn ngây thơ nữa và trở nên rất nhiều mưu mô. Đây là một trong tám họ lớn của người Mãn và có thể mọi người cũng biết thì họ này xuất hiện trong bộ phim Hậu cung Như Ý Truyện với Châu Tấn thủ vai nữ chinh.
: Đương nhiên, không thì cậu cũng thi vào top 50 đi?
: Ha hả! Đơn giản, top 50 là của lớp chúng tôi!
: Theo như tôi biết, lớp 2 các cậu có tính thêm thùng rác cũng không đủ 50 người.
:?? Lời này của anh có trá, em nghi ngờ anh đang châm chọc tụi em đến rác cũng không bằng
: Nếu cậu cảm thấy vậy thì chính là vậy.
Khối 12 của Đức Trung có tổng cộng 22 lớp, tổng số học sinh tầm khoảng 900 người, Hứa Tinh Lạc mặc dù không thích giá trị của top 50 nhưng vẫn phải có.
Tần Thư Thụy rất ít khi nhắc đến Hứa Tinh Lạc ở nhà, nhưng lần này cậu ta thật sự không nhịn được, miêu tả cảnh ăn cơm vô cùng sinh động ở nhà mình, nói rằng Ngôi Sao trong một tháng này đã ăn ngủ khổ sở như thế nào, phải nói là nằm gai nếm mật, sau đó lần thi thử đợt này giống như một con chiến mã xuất thế rạch ngang trời, khiến mọi người đều trở tay không kịp.
"Quá đỉnh, quá quá đỉnh, mười điểm không có nhưng! Trong vòng một tháng đã lọt vào top 50," Tần Thư Thụy nói: "Nếu anh ấy bắt đầu sớm hai năm thì có khi ngay cả Tống Thanh Chấp cũng là thủ hạ bại dưới tay ảnh, à đúng rồi, Tống Thanh Chấp là học sinh đứng nhất trường con, cậu ấy rất ưu tú."
Tần Thư Thụy nhăn mũi, không sai, Tống Thanh Chấp rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến người khác cảm thấy mình không có tư cách để so sánh cho nên cậu ta mới không tin thần tượng hoàn mỹ như Tống Thanh Chấp sẽ thích mình.
Sự thật cũng chứng minh y chang như thế, ngoại trừ lần tỏ tình vô cùng đột ngột đó, những lúc khác Tần Thư Thụy thật sự không cảm thấy sự yêu thích của người ta với mình, cứ như là cậu ta vừa nằm mơ vậy, nếu không phải cậu ta tin rằng trí nhớ mình rất ổn thì chắc cũng phải nghi ngờ xem có phải mình đã nhớ lầm không.
So sánh với Tống Thanh Chấp hoàn mỹ tới mức không chân thật, Tần Thư Thụy vẫn thích chơi với Hứa Tinh Lạc hơn, chủ yếu là tính tình của Hứa Tinh Lạc rất ngay thẳng, rất bình thường, rất chân thật!
Mất kiên nhẫn sẽ tỏ rõ là mất kiên nhẫn, không cần đoán tới đoán lui.
"Top 50?" Vẻ mặt Trịnh An Thấm đầy kinh ngạc nhưng bình tĩnh hỏi: "Top 50 trường sao?"
"Đương nhiên là cả trường rồi ạ." Tần Thư Thụy nói: "Lớp bọn họ nếu tính thêm cái thùng rác cũng không đủ 50 người."
Trịnh An Thấm im lặng, vẻ mặt hơi phức tạp, top 50 của Đức Trung đợt nào cũng có, thành tích ổn định như thế ít nhất có thể vào được trường 211 tốt, thành tích lần này của Hứa Tinh Lạc đúng là đã khiến bà bất ngờ.
Thằng nhóc này trước kia một là nộp giấy trắng, hai là thi đứng bét, nói không có thuốc chữa cũng không phải nói quá.
"Thằng nhóc đó thật sự lọt vào top 50 sao?" Lần này người nói chuyện là ba ruột của Tần Thư Thụy, Tần Quốc.
"Nào nào nào, để con cho mọi người xem danh sách luôn." Tần Thư Thụy cơm cũng không thèm ăn mà lấy điện thoại ra đi tới đi lui xung quanh bàn ăn trong nhà, đọc cho mọi người nghe: "Thầy chủ nhiệm lớp của ảnh vui cực kì, không tin mọi người có thể đi hỏi thầy đó ạ, top 50 hàng thật giá thật, khụ khụ, hôm nay con chúc mừng ảnh ảnh còn nói con thi thử lần hai hãy cố lên, xem ra ảnh cũng nắm chắc lần thi thử thứ hai."
Đọc xong, người trong nhà họ Tần đều im lặng.
Hứa Tinh Lạc khi còn mang họ Tần, tên chưa bao giờ xuất hiện trong bảng vàng danh dự, mà lần này sửa họ lại lần đầu tiên trở thành đứa trẻ được người khác khen ngợi.
Là do đối phương xung khắc với nhà họ Tần bọn họ hay sao?
"Anh hai." Em trai của Tần Quốc bỗng nhiên mở miệng nói: "Có lẽ tiểu Lạc đã thật sự thay đổi, hay là anh liên lạc với chủ nhiệm lớp tiểu Lạc xem thử?"
Tần Quốc nghĩ nghĩ, nhìn vợ của mình.
"Để em liên lạc cho." Trịnh An Thấm nói: "Mặc kệ thế nào, thằng bé học giỏi cũng là một chuyện tốt." Nhưng ngoại trừ cái này thì bà không nghĩ điều gì khác.
Tình huống phức tạp trong nhà Hứa Tinh Lạc thế nào lão La cũng biết, cho nên lúc nhận được cuộc điện thoại của Trịnh An Thấm khiến ông bất ngờ: "Trịnh nữ sĩ?"
"Thầy La, thật có lỗi vì đã làm phiền thầy." Trịnh An Thấm cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Dạo gần đây tôi hơi bận nên không có thời gian hỏi thăm chuyện của tiểu Lạc, xin hỏi dạo gần đây thằng bé có ổn không?"
"Ôi chao, tôi đang định gọi điện thoại nói tình huống của thằng bé cho cô đây," lão La đã sớm muốn chia sẻ, nhưng ngại nhiều chuyện nên mới không gọi cuộc điện thoại này, giờ thì tốt rồi, đối phương chủ động gọi điện thoại tới hỏi thì ông cũng rất vui lòng nói: "Dạo gần đây biểu hiện của bạn học tiểu Lạc vô cùng tốt! Đi học nghiêm túc, hòa đồng với các bạn trong lớp, thái độ với giáo viên thì lễ phép, ngoan ngoãn! Thi thử đợt này còn lọt vào top 50 của trường, chỉ cần duy trì thành tích này, chắc chắc thằng bé có thể thi đậu vào một hai trường tốt trong thành phố, nhưng tâm lý thật sự rất quan trọng, cần phải duy trì tinh thần này, không thể lơi là dù chỉ một ngày!"
Lão La blah blah nói, Trịnh An Thấm không có cách nào xen mồm, nội dung mà đối phương nói cũng khiến bà không biết phải đối mặt như thế nào.
Biểu hiện của Hứa Tinh Lạc bây giờ cứ như cho bà một cái tát, chậc, đúng là châm chọc, lúc trước bà phí tâm phí sức dạy dỗ như thế lại không có chút hiệu quả, những người trong nhà đều tưởng rằng bà không để bụng, không phải con ruột nên bà không chú tâm.
Bây giờ đứa nhỏ này rời khỏi Tần gia, thoát khỏi sự quản giáo của bà, ngược lại cứ như đã tái sinh.
Tâm trạng của Trịnh An Thấm làm sao có thể không phức tạp, nhưng lại quá phức tạp, bà nhàn nhạt thở dài: "Thầy La, thằng bé tốt là được, trước lúc thi đại học chỉ còn có mấy tháng, mong thầy La có thể lo lắng thêm chút."
"Chắc chắn rồi," lão La nói: "Mầm non tốt như sao tôi có thể lãng phí, ôi chao, cho dù tôi không quan tâm, bạn học Tống Thanh Chấp lớp tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được."
Không đợi Trịnh An Thấm hỏi, lão La đã nói: "Bạn học Tống Thanh Chấp là học sinh đứng nhất trường Đức Trung chúng tôi, cũng là con trai của thầy hiệu trưởng Đức Trung, thằng bé đó, tính cách tốt học lực tốt, khả năng là vô hạn, bây giờ là bạn tốt của bạn học Hứa Tinh Lạc đó, lần này có thể lọt vào top 50 không phải công lao của tôi mà hoàn toàn là công lao của bạn học Tống Thanh Chấp đó."
Cái tên Tống Thanh Chấp, Trịnh An Thấm biết, ba mẹ của đối phương rất có tiếng trong thành phố.
Đối phương với Hứa Tinh Lạc, thế mà lại là bạn tốt?
"Hứa Tinh Lạc cũng là một đứa trẻ ưu tú, chỉ cần em ấy nguyện ý thay đổi thì mọi người đều cực kì thích em ấy." Lão La vui mừng nói: "Bạn học Tần Thư Thụy cùng bạn học Lâm Khác lớp bên cạnh đều có quan hệ không tồi với em ấy, tôi nhìn đám trẻ này ở chung với nhau rất tốt."
"Thật sao?" Đứa trẻ nhà họ Lâm thân thiết với Hứa Tinh Lạc cũng khiến Trịnh An Thấm lắp bắp kinh hãi, bà hỏi: "Thầy La, thầy chắc chứ?"
"Tôi thường xuyên nhìn thấy thằng bé chơi bóng với đi ăn cơm với tụi nó mà." Lão La nói.
"......"
Một cuộc điện thoại đã khiến Trịnh An Thấm rất sốc, sau đó bà kể lại chuyện đó cho chồng mình Tần Quốc.
"Không ngờ, thằng bé cũng không đơn giản." Tần Quốc cũng lặng lẽ thở dài, trong lời nói hàm chứa cảm xúc, có chút bất lực vì bị lừa gạt, lại có chút nhẹ nhõm.
Con người không giống cỏ cây, nhưng mười tám năm nuôi dưỡng và hòa hợp với nhau vẫn có tình cảm.
Nếu Hứa Tinh Lạc rời khỏi nhà họ Tần mà vẫn bết bát như thế thì Tần Quốc cả đời này chắc chắn sẽ không thèm ngó ngàng gì tới Hứa Tinh Lạc dù chỉ một cái.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, thằng nhóc này sau khi rời khỏi nhà họ Tần lại bộc lộ mũi nhọn, chuyện này không thể không khiến người khác nghi ngờ có phải trước kia bọn họ chưa từng nhìn rõ mọi chuyện không.
Quyền chủ động, cuối cùng là nằm trong tay ai?
Chuyện duy nhất có thể chắc chắn đó là vận mệnh của Hứa Tinh Lạc đã không còn ở trong tay nhà họ Tần bọn họ, mà nằm trong tay chính hắn.
"Ha ha ha." Tần Quốc nghĩ xong đột nhiên cười lớn khiến Trịnh An Thấm thật sự không hiểu ra làm sao, cho tới khi Tần Quốc nói: "Chúng ta hãy cứ chờ xem thằng nhóc kia có ý gì, đúng là thú vị, nói không chừng lúc trước là do chúng ta nhìn lầm."
"Vâng." Trịnh An Thấm nói: "Vậy có cần liên lạc với thằng bé không, chuyện ba của thằng bé......"
"Liên lạc chưa chắc gì đã có kết quả." Tần Quốc nói lời thật lòng, nhìn thấy sắc mặt của vợ mình thì ông lại dừng lại: "Nhưng thử xem cũng không sao, có lẽ bên tiểu Thụy sẽ có cách."
Những chuyện xảy ra bên ngoài, Hứa Tinh Lạc cũng không biết, trong lòng của hắn bây giờ chỉ nhớ thương một chuyện duy nhất là lúc Tống đại giáo thảo thực hiện lời hứa đánh cược của mình.
Đừng nhìn Tống Thanh Chấp lúc trước nói chuyện bất chấp như vậy, lúc chuẩn bị tan học nhận được tờ giấu ám chỉ của Hứa Tinh Lạc, cậu cực kì thấp thỏm, không chịu được mà hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, để cậu chuẩn bị tâm lí thật tốt.
Loại chuyện này quá xấu hổ và xa lạ, cậu không có kiến thức lý thuyết cũng như không có bài kiểm tra thực tế, hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
Nhắm mắt lại đều tưởng tượng ra những hình ảnh không thể tưởng tượng.
Nói ra chắc có người không tin, Tống Thanh Chấp lớn như vậy đến cả video giáo dục bình thường còn chưa từng xem nói chi tới hình ảnh hay là văn bản đều giới hạn trong bị xem nếu bắt buộc, mới lóe lên đã bị cậu tắt.
Kiên quyết không bị môi trường làm ô nhiễm, bướng bỉnh và tự giác, lớn lên trong sáng và thuần khiết cho đến ngày nay.
Tất cả kiến thức X đều chỉ giới hạn ở những gì Hứa Tinh lạc đã mang đến cho cậu cho đến nay, vì vậy nếu muốn thực hiện cũng phải là Hứa Tinh Lạc làm gương, thực hiện trước tiên cho cậu.
"Ê, tan học rồi." Tan học chắc cũng đã được năm phút rồi, người ngồi bàn trước vẫn ngồi yên, bạn cùng lớp bàn sau dùng đôi chân dài đá chiếc ghế trước mặt.
"Tôi cũng đâu có bị điếc." Bạn bàn trước có giọng điệu rất hung hãn.
"Vậy cậu nên di chuyển đi." Bạn bàn sau tốt bụng đến không ngờ.
"Đừng có giục, cậu đừng có giục." Tống Thanh Chấp cúi đầu: "Để tôi đọc xong bài này trước đã."
"Bài gì hả? Mẹ nó, thời khắc quan trọng này mà cậu còn có tâm tư đọc bài? Chẳng lẽ bài đọc đẹp hơn tôi sao?" Hứa Tinh Lạc còn muốn nói, cậu không thể quay đầu lại nhìn tuyệt thế soái ca là tôi sao.
"Bài đọc về kỹ thuật." Tống Thanh Chấp đọc thầm xong một chữ cuối cùng liền cất điện thoại, không đỏ mặt không nhút nhát: "Đi thôi."
Nhiệt độ buổi trưa hôm đó cao đến mức mình, hai người mặc đồng phục mùa xuân cảm thấy nóng tới mức chỉ muốn về nhà đi tắm.
"Trước khi thực hiện việc đánh cược với cậu thì tôi phải học đã." Tống đại giáo thảo vừa vào nhà đã dứt khoát cởi phăng đồng phục của mình.
"Quá dữ." Hứa Tinh Lạc giơ ngón cái với người kia, vốn không định vừa vào nhà đã có nội dung mạnh mẽ như vậy, nhưng động tác c ởi đồng phục đầy cuồng dã của Tống Thanh Chấp kích động khiến hắn không thể chịu được, trái tim dâng trào.
Bây giờ trong tâm trí hắn chỉ còn những điều tầm thường đó.
Tống Thanh Chấp mỉm cười: "Tôi đi vào tắm trước, chờ cậu."
Beta: Phong
Hiện tại đang có rất nhiều học sinh vây quanh bảng vàng danh dự, Tống Thanh Chấp chắc chắn không thể đi xem, nếu không người vây quanh xem cậu còn nhiều hơn vây xem danh sách.
Dù sao chuyện người đứng nhất bảng lại đi xem thì rất có gì đó.
Tóm lại từ trước đến nay cậu chưa đi xem lần nào.
Nhưng còn chưa chờ Tống Thanh Chấp tìm cơ hội đi xem thì thứ tự trên danh sách lần này đã gây ra một hồi náo động, một bức ảnh có đánh dấu được xuất hiện trên nhiều diễn đàn Tieba của Đức Trung khiến cả trường ầm ồ.
Tiêu đề không khác gì ngoài lời cảm thán: Sợ hãi vãi! Trùm trường của tôi đứng trong top 50 luôn ư!
Hoặc là: Là do tôi bị mù hay sao đây! Xếp hạng của Hứa Tinh Lạc lại nằm trong top 50??!
Bình luận bên dưới gần như giống như bình luận trong nhóm, ngoài sự kinh hãi cũng chỉ có sự kinh hãi, xem ra việc nhìn thấy tên Hứa Tinh Lạc lọt vào top 50 còn ảo hơn việc bọn họ gi ết chết Tống Thanh Chấp, chiếm lấy vị trí thứ nhất của trường.
Hứa Tinh Lạc cũng cảm thấy có chút không thật, hơi bối rối, hắn còn cho rằng mình có thể lọt vào top 100 đã là tốt lắm rồi, không ngờ còn có thể lọt vào top 50, chỉ có thể nói là tiêu chuẩn học sinh ở Đức Trung không đồng đều.
Những người có điểm cao như Tống Thanh Chấp, cao hơn người đứng thứ hai tận 50 điểm, chiếc mầm non hoàn hảo.
Lọt vào top 10 bỗng trở nên không đủ nhìn, Hứa Tinh Lạc cảm thấy cũng bình thường, nếu cho hắn thời gian đuổi kịp, có khi hắn có thể đánh bại Tống Thanh Chấp.
Nhưng ở tuổi này, Hứa Tinh Lạc đã vượt qua ngưỡng cạnh tranh và tự đề cao, nên nghỉ ngơi đi.
Hai người liên quan đến chuyện điểm số đều là người trong cuộc nên rất bình tĩnh, người duy nhất không bình tĩnh chính là Thẩm Kí, khi nhìn thấy Hứa Tinh Lạc xếp thứ 9 lớp và lọt vào top 50 của trường, đôi mắt của gã trừng tới mức muốn lòi ra ngoài.
"Hứa Tinh Lạc! Mày có thấy chưa? Con mẹ nó, tao vào top 50 đây này! Từ từ, để tao đếm xem," Thẩm Kí quay đầu điên cuồng lắc bàn Hứa Tinh Lạc, sau đó cầm điện thoại đếm khoảng cách giữa mình với Hứa Tinh Lạc: "Tao đứng thứ bảy, mày đứng thứ 49, hai chúng ta chỉ cách nhau 41 người!"
Chuyện này mẹ nó sao có thể?!
Sau khi Thẩm Kí gào lên nhìn vào, toàn bộ học sinh lớp 12-1 đều biết hết, nhưng người không biết thì mồm năm miệng mười hỏi: "Ai đứng thứ 49? Lớp chúng ta lại có người lọt vào top 50 sao?"
"Hứa Tinh Lạc đó, tụi mày không thấy tờ danh sách à? Cậu ấy lọt vào top 50, nhưng có bạn lọt ra ngoài, con số vẫn giữ nguyên."
"Hứa Tinh Lạc vào trong top 50? Đệt!"
"Chói mù mắt tui rồi."
"Trong nhóm lẫn Tieba đều đang thảo luận đây này, lần này lớp 1 chúng ta lại nổi tiếng rồi, lớp minh tinh nên cũng không còn cách nào, haizzz."
Xung quanh toàn những lời nói thầm thì về bản thân, trước những ánh mắt tò mò nhìn mình không hề che giấu, Hứa Tinh Lạc hắng hắng giọng, dựng thẳng một cuốn sách lên trên bàn mình.
"Bạn học, cảm giác trở nên nổi tiếng thế nào?" Tống Thanh Chấp dựa người ra đằng sau, dùng sách ngăn tầm nhìn của người khác để nói chuyện với Hứa Tinh Lạc, nếu không cậu sợ nụ cười xán lạn của mình sẽ bị người khác nhìn thấy: "Cậu còn đẹp hơn hạng nhất của trường đó."
"Đúng là ngại quá, cướp ánh hào quang của cậu rồi." Hứa Tinh Lạc cũng dán lại gần: "Nhưng cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bây giờ chỉ mới là lúc nào chứ, còn lần thi thử thứ hai thứ ba nữa."
"Ngài ham thật đấy." Ý cười tràn lan trong đôi mắt Tống Thanh Chấp.
Hứa Tinh Lạc cũng mỉm cười, quay đầu, dùng sách vỗ một cái lên người Thẩm Kí vừa nãy còn gào to: "Anh em, nhìn thấy xếp hạng của tao xong thì giả chết à? Tiền đặt cược đâu! Còn không mau thực hiện?"
Thẩm Kí vẻ mặt đau khổ: "Chúng ta thực hiện cái nào, chỉ gọi anh thôi đúng chứ?" Lúc ấy gã cảm thấy mình thắng chắc rồi nên khoác lác, hy vọng Hứa Tinh Lạc không muốn thật.
"Ừ, không cần phải gọi ba." Hứa Tinh Lạc nói: "Gọi anh là được."
"Khụ." Thẩm Kí nói: "Lạc ca, em phục rồi."
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, làm tốt lắm." Lúc Hứa Tinh Lạc nói lời này, cố tình liếc mắt nhìn Tống Thanh Chấp cười.
Cậu chàng kia vẫn mỉm cười nhìn hắn, không biết là có hiểu hay không hiểu, chắc là không hiểu, chỉ có thể nhìn ra là cậu rất vui vẻ.
Một lúc sau lão La đi vào lớp, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Thành tích thi thử đợt này thầy tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy xếp hàng của mình......" Lược một đoạn ở giữa dài 800 chữ blah blah: "Mục đích của ngày hôm nay thầy cũng muốn khen bạn học Hứa Tinh Lạc, em đã có tiến bộ rất lớn, đồng thời cũng muốn khen bạn học Tống Thanh Chấp trong khoảng thời gian này đã dạy kèm cho bạn học Hứa Tinh Lạc, nhìn thấy các học sinh chúng ta giúp đỡ nhau như vậy khiến thầy thật sự rất vui mừng."
"Gian tình của hai người cứ như vậy bị lôi ra hấp thụ ánh sáng." Thẩm Kí ở dưới thấp giọng nói chuyện với Tống Thanh Chấp, thấy Tống Thanh Chấp sửng sốt thì gã buồn cười: "Đùa thôi đùa thôi, tao chỉ ẩn dụ thế thôi."
"Mang ra hấp thụ ánh sáng cũng tốt." Tống Thanh Chấp mỉm cười với Thẩm Kí: "Như vậy thì tụi tao có thể công khai cởi mở với nhau."
"Vãi." Thẩm Kí cười chết.
Tiếp theo, Lão La nêu tên những học sinh khác có thành tích tốt và động viên tinh thần một chút, đối với học sinh lọt khỏi top 50, ông cũng an ủi động viên, thất bại cũng chẳng là gì.
"Bảng thành tích lần này, những học sinh không có tên cũng đừng nản lòng, lần thi thứ thứ hai sắp tới rồi, các em sẽ được thể hiện khả năng của mình."
Phía dưới kêu lên ồn ào: "Mới thi xong lại sắp thi tiếp ạ?"
Học kỳ cuối cấp ba là như thế này, ngoại trừ đề thi chính là đề thi, các học sinh chuẩn bị thi đại học đều phải quen.
Lúc tan học nhìn điện thoại, Hứa Tinh Lạc nhận được tin nhắn chúc mừng của Tần Thu Thụy và mấy người bên lớp 2 trên WeChat, mặc dù câu sợ hãi kia nghe tới phát ngán nhưng vẫn có người thật tình thật lòng hy vọng mình thi tốt là một cảm giác rất được, Hứa Tinh Lạc kiên nhẫn trả lời từng cái một.
: Cảm ơn mọi người, thi thử lần thứ hai cố lên nhé.
: Đệt, Nữu Cỗ Lộc [1] tinh! Lọt vào top 50, giọng điệu nói chuyện đúng là khác hẳn!
[1] Một từ thông dụng trên Internet dùng để chỉ một người không còn ngây thơ nữa và trở nên rất nhiều mưu mô. Đây là một trong tám họ lớn của người Mãn và có thể mọi người cũng biết thì họ này xuất hiện trong bộ phim Hậu cung Như Ý Truyện với Châu Tấn thủ vai nữ chinh.
: Đương nhiên, không thì cậu cũng thi vào top 50 đi?
: Ha hả! Đơn giản, top 50 là của lớp chúng tôi!
: Theo như tôi biết, lớp 2 các cậu có tính thêm thùng rác cũng không đủ 50 người.
:?? Lời này của anh có trá, em nghi ngờ anh đang châm chọc tụi em đến rác cũng không bằng
: Nếu cậu cảm thấy vậy thì chính là vậy.
Khối 12 của Đức Trung có tổng cộng 22 lớp, tổng số học sinh tầm khoảng 900 người, Hứa Tinh Lạc mặc dù không thích giá trị của top 50 nhưng vẫn phải có.
Tần Thư Thụy rất ít khi nhắc đến Hứa Tinh Lạc ở nhà, nhưng lần này cậu ta thật sự không nhịn được, miêu tả cảnh ăn cơm vô cùng sinh động ở nhà mình, nói rằng Ngôi Sao trong một tháng này đã ăn ngủ khổ sở như thế nào, phải nói là nằm gai nếm mật, sau đó lần thi thử đợt này giống như một con chiến mã xuất thế rạch ngang trời, khiến mọi người đều trở tay không kịp.
"Quá đỉnh, quá quá đỉnh, mười điểm không có nhưng! Trong vòng một tháng đã lọt vào top 50," Tần Thư Thụy nói: "Nếu anh ấy bắt đầu sớm hai năm thì có khi ngay cả Tống Thanh Chấp cũng là thủ hạ bại dưới tay ảnh, à đúng rồi, Tống Thanh Chấp là học sinh đứng nhất trường con, cậu ấy rất ưu tú."
Tần Thư Thụy nhăn mũi, không sai, Tống Thanh Chấp rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến người khác cảm thấy mình không có tư cách để so sánh cho nên cậu ta mới không tin thần tượng hoàn mỹ như Tống Thanh Chấp sẽ thích mình.
Sự thật cũng chứng minh y chang như thế, ngoại trừ lần tỏ tình vô cùng đột ngột đó, những lúc khác Tần Thư Thụy thật sự không cảm thấy sự yêu thích của người ta với mình, cứ như là cậu ta vừa nằm mơ vậy, nếu không phải cậu ta tin rằng trí nhớ mình rất ổn thì chắc cũng phải nghi ngờ xem có phải mình đã nhớ lầm không.
So sánh với Tống Thanh Chấp hoàn mỹ tới mức không chân thật, Tần Thư Thụy vẫn thích chơi với Hứa Tinh Lạc hơn, chủ yếu là tính tình của Hứa Tinh Lạc rất ngay thẳng, rất bình thường, rất chân thật!
Mất kiên nhẫn sẽ tỏ rõ là mất kiên nhẫn, không cần đoán tới đoán lui.
"Top 50?" Vẻ mặt Trịnh An Thấm đầy kinh ngạc nhưng bình tĩnh hỏi: "Top 50 trường sao?"
"Đương nhiên là cả trường rồi ạ." Tần Thư Thụy nói: "Lớp bọn họ nếu tính thêm cái thùng rác cũng không đủ 50 người."
Trịnh An Thấm im lặng, vẻ mặt hơi phức tạp, top 50 của Đức Trung đợt nào cũng có, thành tích ổn định như thế ít nhất có thể vào được trường 211 tốt, thành tích lần này của Hứa Tinh Lạc đúng là đã khiến bà bất ngờ.
Thằng nhóc này trước kia một là nộp giấy trắng, hai là thi đứng bét, nói không có thuốc chữa cũng không phải nói quá.
"Thằng nhóc đó thật sự lọt vào top 50 sao?" Lần này người nói chuyện là ba ruột của Tần Thư Thụy, Tần Quốc.
"Nào nào nào, để con cho mọi người xem danh sách luôn." Tần Thư Thụy cơm cũng không thèm ăn mà lấy điện thoại ra đi tới đi lui xung quanh bàn ăn trong nhà, đọc cho mọi người nghe: "Thầy chủ nhiệm lớp của ảnh vui cực kì, không tin mọi người có thể đi hỏi thầy đó ạ, top 50 hàng thật giá thật, khụ khụ, hôm nay con chúc mừng ảnh ảnh còn nói con thi thử lần hai hãy cố lên, xem ra ảnh cũng nắm chắc lần thi thử thứ hai."
Đọc xong, người trong nhà họ Tần đều im lặng.
Hứa Tinh Lạc khi còn mang họ Tần, tên chưa bao giờ xuất hiện trong bảng vàng danh dự, mà lần này sửa họ lại lần đầu tiên trở thành đứa trẻ được người khác khen ngợi.
Là do đối phương xung khắc với nhà họ Tần bọn họ hay sao?
"Anh hai." Em trai của Tần Quốc bỗng nhiên mở miệng nói: "Có lẽ tiểu Lạc đã thật sự thay đổi, hay là anh liên lạc với chủ nhiệm lớp tiểu Lạc xem thử?"
Tần Quốc nghĩ nghĩ, nhìn vợ của mình.
"Để em liên lạc cho." Trịnh An Thấm nói: "Mặc kệ thế nào, thằng bé học giỏi cũng là một chuyện tốt." Nhưng ngoại trừ cái này thì bà không nghĩ điều gì khác.
Tình huống phức tạp trong nhà Hứa Tinh Lạc thế nào lão La cũng biết, cho nên lúc nhận được cuộc điện thoại của Trịnh An Thấm khiến ông bất ngờ: "Trịnh nữ sĩ?"
"Thầy La, thật có lỗi vì đã làm phiền thầy." Trịnh An Thấm cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Dạo gần đây tôi hơi bận nên không có thời gian hỏi thăm chuyện của tiểu Lạc, xin hỏi dạo gần đây thằng bé có ổn không?"
"Ôi chao, tôi đang định gọi điện thoại nói tình huống của thằng bé cho cô đây," lão La đã sớm muốn chia sẻ, nhưng ngại nhiều chuyện nên mới không gọi cuộc điện thoại này, giờ thì tốt rồi, đối phương chủ động gọi điện thoại tới hỏi thì ông cũng rất vui lòng nói: "Dạo gần đây biểu hiện của bạn học tiểu Lạc vô cùng tốt! Đi học nghiêm túc, hòa đồng với các bạn trong lớp, thái độ với giáo viên thì lễ phép, ngoan ngoãn! Thi thử đợt này còn lọt vào top 50 của trường, chỉ cần duy trì thành tích này, chắc chắc thằng bé có thể thi đậu vào một hai trường tốt trong thành phố, nhưng tâm lý thật sự rất quan trọng, cần phải duy trì tinh thần này, không thể lơi là dù chỉ một ngày!"
Lão La blah blah nói, Trịnh An Thấm không có cách nào xen mồm, nội dung mà đối phương nói cũng khiến bà không biết phải đối mặt như thế nào.
Biểu hiện của Hứa Tinh Lạc bây giờ cứ như cho bà một cái tát, chậc, đúng là châm chọc, lúc trước bà phí tâm phí sức dạy dỗ như thế lại không có chút hiệu quả, những người trong nhà đều tưởng rằng bà không để bụng, không phải con ruột nên bà không chú tâm.
Bây giờ đứa nhỏ này rời khỏi Tần gia, thoát khỏi sự quản giáo của bà, ngược lại cứ như đã tái sinh.
Tâm trạng của Trịnh An Thấm làm sao có thể không phức tạp, nhưng lại quá phức tạp, bà nhàn nhạt thở dài: "Thầy La, thằng bé tốt là được, trước lúc thi đại học chỉ còn có mấy tháng, mong thầy La có thể lo lắng thêm chút."
"Chắc chắn rồi," lão La nói: "Mầm non tốt như sao tôi có thể lãng phí, ôi chao, cho dù tôi không quan tâm, bạn học Tống Thanh Chấp lớp tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được."
Không đợi Trịnh An Thấm hỏi, lão La đã nói: "Bạn học Tống Thanh Chấp là học sinh đứng nhất trường Đức Trung chúng tôi, cũng là con trai của thầy hiệu trưởng Đức Trung, thằng bé đó, tính cách tốt học lực tốt, khả năng là vô hạn, bây giờ là bạn tốt của bạn học Hứa Tinh Lạc đó, lần này có thể lọt vào top 50 không phải công lao của tôi mà hoàn toàn là công lao của bạn học Tống Thanh Chấp đó."
Cái tên Tống Thanh Chấp, Trịnh An Thấm biết, ba mẹ của đối phương rất có tiếng trong thành phố.
Đối phương với Hứa Tinh Lạc, thế mà lại là bạn tốt?
"Hứa Tinh Lạc cũng là một đứa trẻ ưu tú, chỉ cần em ấy nguyện ý thay đổi thì mọi người đều cực kì thích em ấy." Lão La vui mừng nói: "Bạn học Tần Thư Thụy cùng bạn học Lâm Khác lớp bên cạnh đều có quan hệ không tồi với em ấy, tôi nhìn đám trẻ này ở chung với nhau rất tốt."
"Thật sao?" Đứa trẻ nhà họ Lâm thân thiết với Hứa Tinh Lạc cũng khiến Trịnh An Thấm lắp bắp kinh hãi, bà hỏi: "Thầy La, thầy chắc chứ?"
"Tôi thường xuyên nhìn thấy thằng bé chơi bóng với đi ăn cơm với tụi nó mà." Lão La nói.
"......"
Một cuộc điện thoại đã khiến Trịnh An Thấm rất sốc, sau đó bà kể lại chuyện đó cho chồng mình Tần Quốc.
"Không ngờ, thằng bé cũng không đơn giản." Tần Quốc cũng lặng lẽ thở dài, trong lời nói hàm chứa cảm xúc, có chút bất lực vì bị lừa gạt, lại có chút nhẹ nhõm.
Con người không giống cỏ cây, nhưng mười tám năm nuôi dưỡng và hòa hợp với nhau vẫn có tình cảm.
Nếu Hứa Tinh Lạc rời khỏi nhà họ Tần mà vẫn bết bát như thế thì Tần Quốc cả đời này chắc chắn sẽ không thèm ngó ngàng gì tới Hứa Tinh Lạc dù chỉ một cái.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, thằng nhóc này sau khi rời khỏi nhà họ Tần lại bộc lộ mũi nhọn, chuyện này không thể không khiến người khác nghi ngờ có phải trước kia bọn họ chưa từng nhìn rõ mọi chuyện không.
Quyền chủ động, cuối cùng là nằm trong tay ai?
Chuyện duy nhất có thể chắc chắn đó là vận mệnh của Hứa Tinh Lạc đã không còn ở trong tay nhà họ Tần bọn họ, mà nằm trong tay chính hắn.
"Ha ha ha." Tần Quốc nghĩ xong đột nhiên cười lớn khiến Trịnh An Thấm thật sự không hiểu ra làm sao, cho tới khi Tần Quốc nói: "Chúng ta hãy cứ chờ xem thằng nhóc kia có ý gì, đúng là thú vị, nói không chừng lúc trước là do chúng ta nhìn lầm."
"Vâng." Trịnh An Thấm nói: "Vậy có cần liên lạc với thằng bé không, chuyện ba của thằng bé......"
"Liên lạc chưa chắc gì đã có kết quả." Tần Quốc nói lời thật lòng, nhìn thấy sắc mặt của vợ mình thì ông lại dừng lại: "Nhưng thử xem cũng không sao, có lẽ bên tiểu Thụy sẽ có cách."
Những chuyện xảy ra bên ngoài, Hứa Tinh Lạc cũng không biết, trong lòng của hắn bây giờ chỉ nhớ thương một chuyện duy nhất là lúc Tống đại giáo thảo thực hiện lời hứa đánh cược của mình.
Đừng nhìn Tống Thanh Chấp lúc trước nói chuyện bất chấp như vậy, lúc chuẩn bị tan học nhận được tờ giấu ám chỉ của Hứa Tinh Lạc, cậu cực kì thấp thỏm, không chịu được mà hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, để cậu chuẩn bị tâm lí thật tốt.
Loại chuyện này quá xấu hổ và xa lạ, cậu không có kiến thức lý thuyết cũng như không có bài kiểm tra thực tế, hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
Nhắm mắt lại đều tưởng tượng ra những hình ảnh không thể tưởng tượng.
Nói ra chắc có người không tin, Tống Thanh Chấp lớn như vậy đến cả video giáo dục bình thường còn chưa từng xem nói chi tới hình ảnh hay là văn bản đều giới hạn trong bị xem nếu bắt buộc, mới lóe lên đã bị cậu tắt.
Kiên quyết không bị môi trường làm ô nhiễm, bướng bỉnh và tự giác, lớn lên trong sáng và thuần khiết cho đến ngày nay.
Tất cả kiến thức X đều chỉ giới hạn ở những gì Hứa Tinh lạc đã mang đến cho cậu cho đến nay, vì vậy nếu muốn thực hiện cũng phải là Hứa Tinh Lạc làm gương, thực hiện trước tiên cho cậu.
"Ê, tan học rồi." Tan học chắc cũng đã được năm phút rồi, người ngồi bàn trước vẫn ngồi yên, bạn cùng lớp bàn sau dùng đôi chân dài đá chiếc ghế trước mặt.
"Tôi cũng đâu có bị điếc." Bạn bàn trước có giọng điệu rất hung hãn.
"Vậy cậu nên di chuyển đi." Bạn bàn sau tốt bụng đến không ngờ.
"Đừng có giục, cậu đừng có giục." Tống Thanh Chấp cúi đầu: "Để tôi đọc xong bài này trước đã."
"Bài gì hả? Mẹ nó, thời khắc quan trọng này mà cậu còn có tâm tư đọc bài? Chẳng lẽ bài đọc đẹp hơn tôi sao?" Hứa Tinh Lạc còn muốn nói, cậu không thể quay đầu lại nhìn tuyệt thế soái ca là tôi sao.
"Bài đọc về kỹ thuật." Tống Thanh Chấp đọc thầm xong một chữ cuối cùng liền cất điện thoại, không đỏ mặt không nhút nhát: "Đi thôi."
Nhiệt độ buổi trưa hôm đó cao đến mức mình, hai người mặc đồng phục mùa xuân cảm thấy nóng tới mức chỉ muốn về nhà đi tắm.
"Trước khi thực hiện việc đánh cược với cậu thì tôi phải học đã." Tống đại giáo thảo vừa vào nhà đã dứt khoát cởi phăng đồng phục của mình.
"Quá dữ." Hứa Tinh Lạc giơ ngón cái với người kia, vốn không định vừa vào nhà đã có nội dung mạnh mẽ như vậy, nhưng động tác c ởi đồng phục đầy cuồng dã của Tống Thanh Chấp kích động khiến hắn không thể chịu được, trái tim dâng trào.
Bây giờ trong tâm trí hắn chỉ còn những điều tầm thường đó.
Tống Thanh Chấp mỉm cười: "Tôi đi vào tắm trước, chờ cậu."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương