Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 24
Tuổi hai mươi của tôi rất rời rạc, mới chớp mắt mà đã đến cuối năm, theo một ý nghĩa nào đó thì đây là năm đầu tiên của cuộc đời tôi.
Ở trường đại học có rất nhiều điều mới mẻ, cũng có nhiều người thú vị. Có lẽ do tôi dễ nói chuyện nên mấy cô bạn tôi quen rất thích tìm tôi tâm tình đủ thứ trên trời dưới đất, thực ra cũng đều là những chuyện vụn vặt, đương nhiên cũng có cả chuyện liên quan đến tình cảm. Hết năm nhất, ba cô gái cùng ký túc xá đều đã yêu đương, nhanh thì một hai tháng, lâu nhất là đến bây giờ vẫn còn đang yêu.
Nghe nói mỗi phòng đều có một người độc thân bền vững.
Trong phòng chúng tôi thì tôi chính là người mang sứ mệnh đó.
Cũng không phải là không có người muốn xin phương thức liên lạc của tôi, cũng có người hẹn tôi ra ngoài chơi, dưới ánh đèn mập mờ hỏi tôi có muốn ở bên nhau không, nhưng tôi vẫn chung thủy với việc làm một cô nàng độc thân.
Bạn cùng phòng trêu ghẹo nói tôi như vậy có thể do chưa gặp được đúng người, hoặc là trong lòng có một người không thể quên được.
Tôi nói cho cô ấy rằng có đáp án thứ ba.
Cô ấy chớp mắt, tò mò hỏi: “Là gì?”
Tôi nửa đùa nửa thật: “Là một cô gái theo đuổi thần tượng.”
Quả nhiên cô ấy coi câu đó của tôi là đang nói đùa mà cười ha ha, tôi cũng cười theo cô ấy, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Nhưng đây đúng chỉ là một câu nói đùa, tôi cũng không phải vì Chu Gia Dã nên mới như vậy. Trạng thái tâm lí tôi bây giờ giống như một tòa pha lê đầy vết nứt, nhìn thì hoàn chỉnh và sáng sủa, thực tế chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát. Bây giờ tôi rất khó để bắt đầu một mối quan hệ thân thiết mới, thậm chí vẫn luôn duy trì sự cảnh giác và nghi ngờ với tất cả các mối quan hệ.
Đứa trẻ chưa từng được yêu thương rất khó để tin rằng trên đời này thật sự có người yêu mình.
Gặp được Chu Gia Dã là chuyện ngoài ý muốn.
Thật ra tôi vốn có suy nghĩ sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, hoặc có thể nói, thật ra tôi không nghĩ đến chuyện sẽ sống đến già. Chu Gia Dã xuất hiện như ánh nắng chiếu vào khe tối, ấm áp, chói lóa, mạnh mẽ tới mức không cho phép tôi từ chối, để tôi có thể thấy được những đóa hoa nở rộ trong vũng lầy mình đang sống, để tôi có một chút mong chờ với thế giới này.
Trong hai năm đầu đại học chưa cần phải lo lắng nhiều cho tương lai, khi tôi mới trốn thoát khỏi mấy năm học hành gian khổ, bây giờ có rất nhiều thời gian để lãng phí.
Các cô gái trong ký túc xá bắt đầu học trang điểm, học cách dưỡng da và cách ăn mặc, mỗi lần chúng tôi ra ngoài liên hoan hay nghe nói có chỗ nào chơi vui đều sẽ dậy sớm trang điểm cùng nhau rất lâu, tất cả đều để đến lúc đó có thể chụp ảnh đẹp hơn một chút.
Hai năm đó có lẽ là khoảng thời gian tôi chụp ảnh nhiều nhất từ khi chào đời đến giờ.
Lúc trước tôi rất ghét chụp ảnh, nói đúng ra tôi chỉ cần nhìn vào gương cũng cảm thấy sợ. Tôi chán ghét những thứ mà tôi phải nhìn chằm chằm vào nó, cảm giác bị nhìn chăm chú khiến cả người tôi run rẩy.
Ảnh chụp có tác dụng ghi chép, không có người quan tâm tôi trưởng thành như thế nào, cho nên cũng có rất ít người chụp ảnh cho tôi.
Nghĩ kỹ lại thì số lượng ảnh chụp liên quan đến tôi không có nhiều, chỉ có một số bức mà Trương Nam Nam chụp vào đại hội thể thao năm lớp mười năm đó, độ phân giải cũng không cao.
Bây giờ nhìn lại những bức ảnh ấy tôi cảm tưởng thời gian như đã trôi qua rất lâu rồi.
Kết thúc kì nghỉ hè năm nhất, tôi vẫn ở lại trường.
Thật ra tôi không thích ra ngoài, cũng không có chỗ nào muốn đi, ở trong kí túc xá yên tĩnh một mình cũng không phải chuyện gì không tốt.
Tôi mua bàn phím mới, âm thanh gõ phím êm tai hơn nhiều, lúc đánh máy tâm trạng cũng tốt hơn.
Tôi còn mở một tài khoản Weibo mới.
Mấy năm nay người thích đọc truyện tôi viết ngày càng nhiều, có không ít người hỏi tôi có Weibo hay không, cảm xúc của tôi bây giờ cũng đã dần ổn định, không còn sợ đám đông như mấy năm trước nữa nên đã lập một tài khoản, từ đó cũng có rất nhiều người chú ý đến tôi.
Nhìn fan hâm mộ và số tin nhắn không ngừng tăng lên, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tin đây là sự thật. Tôi chưa từng cảm thấy trên thế giới này sẽ có người thích mình. Sau này cuối cùng tôi cũng làm quen được với số lượng tin nhắn và bình luận, phần lớn đều là sự yêu thích, không hàm chưa ác ý như tôi dự đoán nên tôi cũng bắt đầu thích chia sẻ một số chuyện vui với mọi người.
Mặc dù mùa hè đó tôi ở một mình trong phòng ngủ ẩm mốc nhưng thời gian trôi qua rất vui vẻ, cách một màn hình vẫn có rất nhiều người nguyện ý nghe tôi nói.
Dù cho chưa từng gặp mặt nhưng dường như tôi có rất nhiều bạn.
Tôi in những lời ghi chú xinh đẹp trong điện thoại thành bưu thiếp, viết lời chúc và giải thích những câu văn mà độc giả thích trong truyện rồi gửi cho những người bạn xa lạ đã giúp tôi vượt qua mùa hạ oi bức này.
Tôi sẽ đọc tin nhắn tin nhắn kể lại những câu chuyện cũ của họ, có ngây thơ, có tốt đẹp, có tiếc nuối, có hoàn hảo.
Chúng tôi trò chuyện như những người bạn chưa từng gặp mặt, tôi viết cái gì mọi người cũng đều cổ vũ. Từ trước đến nay tôi không phải là người tự tin, có đôi khi nhìn thấy sự ủng hộ vô điều kiện của họ, tôi sẽ lo lắng mình viết không hay, sẽ phụ sự yêu thích đó của mọi người.
Ngoài ra, khi cảm xúc của tôi không quá ổn định, cảm giác sa sút không kiểm soát được khiến tôi muốn nổi điên, tôi sẽ tìm một nơi có nắng để gấp hạc.
Một con rồi lại một con, gấp đầy mấy cái lọ, gấp cho đến khi tâm trạng tôi ổn định lại mới thôi.
Một hộp đầy hạc giấy, giống như vô số nguyện vọng không thể nào tung cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Tôi mua rất nhiều giấy gấp hạc đẹp mắt, cũng gấp rất nhiều hạc giấy, nhiều đến mức hộp trong kí túc của tôi cũng không còn chỗ chứa, sau này tôi phải gửi kèm hạc với bưu thiếp.
Trên cánh hạc giấy tôi đều viết một ước muốn mà bản thân mong đạt được.
Tôi không đợi được hạnh phúc, tôi hi vọng những người bạn cách màn hình của mình có thể đợi được nó.
Quyển tiểu thuyết có nhân vật nam chính giống Chu Gia Dã đã được kí xuất bản, giao bản thảo trước khi mùa hè kết thúc.
Lúc tôi đang chia sẻ chuyện này với mọi người thì trong phần bình luận có người nói lỡ như sau này chuyển thể thành phim truyền hình thì ai có thể diễn ra được dáng vẻ thiếu niên rực rỡ sáng sủa này nhỉ? Phía dưới có rất nhiều người nói hi vọng sẽ không chuyển thể thành phim, họ không thể tưởng tượng được ai có thể tốt đẹp giống như nhân vật trong câu chuyện. Cũng có một số người nhắc đến những diễn viên mà họ cảm thấy phù hợp, nhưng không có ai nhắc đến Chu Gia Dã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Năm đó Chu Gia Dã vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ, cậu đóng một vai nam phụ và một vai nam chính cho một bộ phim truyền hình bình thường, không tính là quá nổi tiếng.
Nhưng thật ra kĩ năng diễn đạt của tôi chưa đủ tốt, vẫn chưa viết được một Chu Gia Dã thoải mái tự tại như ngày đó.
Vì gặp được cậu nên tôi mới dần dần có suy nghĩ phải sống thật tốt, làm việc mình thích, có mong đợi với tương lai, hướng về nơi có ánh nắng, ngắm nhìn mặt trời, mặt trăng, các vì sao và rất nhiều thứ phát sáng trong ánh mắt cậu.
Chỉ là cậu sẽ không biết về những chuyện này.
Ấn tượng cuối cùng của tôi trong trí nhớ của cậu là lời từ biệt và câu xin lỗi.
Tháng tám là khoảng thời gian nóng nhất, thật ra tôi đã từng có cơ hội cách Chu Gia Dã rất gần.
Nghỉ hè, kí túc xá vẫn chỉ có mình tôi ở lại trường.
Thói quen sinh hoạt không tốt của tôi vẫn chưa thay đổi, sau khi ăn cơm trưa xong sẽ ngủ đến khi tối, khi tỉnh dậy cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ý thức mơ màng. Có lúc tôi còn tưởng rằng trời chưa sáng vì trong kí túc xá không bật đèn, xung quanh là một màu tối đen, tôi lấy điện thoại di động cạnh gối ra, mê man nhìn giờ.
Không ngờ lại thấy thông báo xem bài đăng ưu tiên.
Tôi có một tài khoản Weibo cá nhân, đây là tài khoản tôi đăng kí từ trước để theo dõi Chu Gia Dã, trên trang chủ đều là những thứ liên quan đến cậu ấy.
Sau khi tỉnh ngủ, tôi thấy bài viết Chu Gia Dã mới đăng lên Weibo trong thông báo.
Tần suất cậu ấy đăng Weibo không ít, còn thường xuyên hơn những minh tinh chỉ đăng các bài quảng cáo. Chu Gia Dã vẫn rất thích chia sẻ cuộc sống của mình như trước kia.
Chắc gần đây Chu Gia Dã đang ở đoàn làm phim, một tháng trước đó cậu ấy không có hoạt động nào, lần này cậu ấy đăng một vlog chia sẻ cuộc sống gần đây của mình, quay phim, về nhà, chơi bóng rổ.
Cậu ấy vẫn thích chơi bóng rổ như trước.
Trong video, Chu Gia Dã kết thúc công việc và lên xe về nhà, cậu ngồi ở vị trí phó lái, ánh đèn thành phố bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua gò má cậu, hoa tai ở tai trái lấp lánh trong bóng đêm.
Tôi nhớ rõ ngày trước cậu ấy không đeo những thứ này. Nhưng tôi không biết cậu ấy đeo từ khi nào, dù sao từ sau mùa hè năm lớp mười một tôi cũng chưa từng gặp lại cậu ấy.
Lần đầu thấy cậu ấy đeo hoa tai là trên ảnh chụp bộ phim đầu tiên khi cậu trở thành nghệ sĩ trên Weibo. Khi đó tôi đã thi lại đại học xong, thấy ảnh của cậu trên Weibo vào tháng chín một năm trước.
Mấy năm nay tôi quan sát cậu ấy rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu được vài quy luật. Khi tham gia hoạt động hay quay phim cậu ấy đều rất phối hợp với bên tạo hình, nhưng trong cuộc sống cá nhân cậu đều sẽ mang hoa tai.
Lúc này trong video lái xe đi qua một tiệm sách, cậu ấy nói tài xế dừng xe lại, đi vào trong dạo một vòng rồi mới ra.
Sau khi lên xe, nhân viên bên cạnh hỏi cậu mua sách gì.
Cậu thoải mái giơ lên trước ống kính, giới thiệu tên sách và nội dung với fan hâm mộ.
Tôi rất quen thuộc với quyển sách kia, là của tác giả ở trang web mà tôi theo dõi, một quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn nổi tiếng hiện nay. Tôi quen với tác giả vì ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, chúng tôi còn theo dõi lẫn nhau trên Weibo, sau này thân quen hơn còn trao đổi phương thức liên lạc.
Nhân viên công tác cười rất khoa trương, giống như vừa phát hiện được một bí mật gì rất lớn: "Chu Gia Dã, cậu đọc tiểu thuyết tình cảm sao?"
Nụ cười của cậu vẫn là nụ cười không quan tâm đến xung quanh, tự do thoải mái, nói chuyện phiếm với ai cũng giống như nói với bạn bè: "Trong nhà tôi còn rất nhiều, hôm nào anh đến nhà tôi chơi, tôi sẽ lấy ra cho anh xem, thích quyển nào cũng có thể cho anh mượn."
"Không thể trực tiếp đưa cho tôi được sao?"
"Không được, anh biết tranh được bản đặc biệt vất vả đến mức nào không?"
"Quyển này nói về gì vậy?"
"Tiểu thuyết tình cảm còn có thể nói về cái gì nữa."
"Kết thúc họ ở bên nhau sao?"
Chu Gia Dã tức đến bật cười: "Anh nói nhảm gì thế, hiện thực còn chưa đủ khổ à, đọc tiểu thuyết thôi còn không thể đọc kết thúc ở bên nhau."
Tôi xem đi xem lại đoạn video này không biết bao nhiêu lần, sau đó lại điên cuồng đứng lên mở máy tính, tìm đi tìm lại trong thư mục lưu tài liệu của mình.
Tất cả đều là bi kịch.
Tiếc nuối, không cam lòng, đau khổ, ly biệt, không có một quyển nào là kết thúc vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ có duy nhất một câu chuyện khiến tôi có suy nghĩ muốn viết một kết thúc đẹp, nhưng sau khi biết rõ khoảng cách giữa mình và Chu Gia Dã tôi đã chuyển thành tiếc nuối, mới giao bản thảo cách đây không lâu.
Thời gian đó tôi không viết được gì, một thời gian lâu sau vẫn không tiếp tục viết truyện mới.
Tôi cố chấp ép buộc bản thân mình viết một câu chuyện có kết thúc mọi người đều hạnh phúc, nhưng cho dù như thế nào tôi đều viết thành kết thúc buồn. Nhân vật của tôi cũng đều u ám, cho dù kết thúc như thế nào tôi cũng không thể viết cho họ ở bên cạnh nhau được.
Tôi xóa rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa, lặp đi lặp lại, càng về sau càng không viết được gì.
Tôi lại bắt đầu mở Weibo của Chu Gia Dã lên xem, nhìn bài viết cậu đăng năm ngoái. Kì nghỉ hè năm đó tôi lẻ loi một mình đi đăng kí học lại, còn cậu bắt đầu bước vào con đường diễn viên, tai trái cậu đeo hoa tai, thoải mái cong môi cười với ống kính, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa lóa mắt.
Tôi làm gì cũng nghĩ đến cốt truyện, nghĩ làm sao mới có thể có một kết thúc hạnh phúc hợp lí, phải làm sao để câu chuyện không có sự tiếc nuối, ngay cả khi xuống tầng mua cơm cũng nghĩ.
Ánh nắng tháng tám rất gắt, tôi bị chói đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Tôi cầm theo hộp cơm, chân đi dép lê đi dưới con đường đầy cây xanh của trường học, gió tháng tám nóng hầm hập thổi qua bắp chân, trên đầu là tiếng ve kều khàn giọng, giống như đang hát một bản tình ca không có kết thúc đẹp.
Một chiếc xe đi trên đường trong trường lướt qua mặt tôi, trong giây phút đó tôi cũng đang nghĩ, nếu như cả hai bị tai nạn xe cộ mà qua đời… thì có tính là kết đẹp không?
Cuối cùng tôi cũng làm ra một chuyện điên rồ, đó là đi hỏi người bạn tác giả viết cùng web với mình, cũng chính là tác giả quyển sách Chu Gia Dã mua trong vlog.
Vì tính cách kì quái lại sợ đám đông của mình nên tôi có chút ngại khi phải chủ động mở lời.
Sau khi chỉnh sửa mấy lần tôi mới gửi tin nhắn đi: [Hiểu Hiểu, có thể dạy tớ cách viết truyện ngọt không?]
Đối phương lập tức trả lời, cô ấy gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc với đồng tử run rẩy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khung chữ của cô ấy hiện lên mấy lần, dường như cô ấy vừa gặp phải chuyện gì đó rất sốc, cần có thời gian để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
Cô ấy gửi mấy dấu chấm than: [Mình đã muốn hỏi từ lâu rồi!!! Sao cậu có thể nghĩ là nhiều kiểu đau khổ thế! Truyện ngọt không phải đơn giản hơn cái này nhiều sao? Cậu yêu người ta người ta yêu cậu, như vậy không phải đã thành một câu chuyện ngọt ngào rồi sao?]
Nhưng tôi yêu cậu ấy, cậu ấy không yêu tôi.
Chúng tôi nói chuyện một đêm, Hiểu Hiểu như bảo mẫu dạy tôi từng tí một, thiếu chút nữa viết dàn ý để tôi viết thành tiểu thuyết, từ việc gặp nhau như thế nào cho đến phát hiện ra tình cảm của mình ra sao, rồi sau đó có thể nhận ra tình cảm của đối phương, mập mờ, cơ hội, chớp lấy thời cơ thẳng thắn bày tỏ và ở bên nhau.
Hiểu Hiểu hỏi tôi, học được chưa?
Tôi gật đầu, học được rồi.
Hiểu Hiểu: [Tối nay viết chương thứ nhất. Viết xong gửi cho tớ.]
Thế là tôi bắt đầu viết, vô cùng nghiêm túc sáng tác chương đầu tiên theo những gì Hiểu Hiểu đã dạy.
Sau đó căng thẳng chờ đợi Hiểu Hiểu đọc và chỉnh sửa.
Mấy phút sau Hiểu Hiểu gửi một hàng dấu chấm.
Hình như cô ấy có lời muốn nói.
Tôi chủ động hỏi: [Cô giáo Hiểu thấy thế nào?]
Cô giáo Hiểu: [Bảo bối, cách hành văn theo phương thức tự thuật này của cậu, cả bầu không khí cùng hình ảnh trong cả chương này khiến tớ có cảm giác dù họ có ở bên nhau thì cũng sẽ phải chia xa.]
Tôi: […]
Hiểu Hiểu: [Hay là chúng ta bỏ qua đi, đừng ép buộc bản thân mình.]
Đùa thì đùa nhưng Hiểu Hiểu vẫn rất nghiêm túc dạy tôi mấy ngày, tôi liên tục viết mấy chương rồi gửi cho cô ấy đọc, không chỉ không dạy được tôi thành tài mà thậm chí còn bị ảnh hưởng ngược lại, hành văn cũng mang theo sự buồn bã.
Cuối cùng cô ấy nói: [Nếu như nói lời văn có thể phản ánh thế giới nội tâm của một người thì có thể nói tớ thấy cậu không tìm được ước mơ của bản thân, chỉ có sự bi quan, dường như cậu cũng không tin bản thân cậu sẽ được yêu thương.]
Đến lúc này tôi từ bỏ.
Vì tôi biết cô ấy nói đúng.
Cuối kỳ, chuẩn bị được nghỉ đông, tôi dự định ở lại trường học như năm ngoái, cùng đón tết đơn giản tại kí túc với những bạn học.
Nhưng dì lại gửi tin nhắn cho tôi, một năm nay chúng tôi vẫn thường xuyên liên hệ, dì ấy biết bây giờ tôi ở một mình trên Đế Đô, sợ tôi buồn nên hỏi tôi có muốn về nhà dì ấy ở Nam Đài ăn tết không.
Trong điện thoại Nhạc Nhạc cũng ồn ào nói chị Lâm Ý em rất nhớ chị.
Tâm trạng của tôi lúc này vô cùng mong manh dễ vỡ, nghe thấy Nhạc Nhạc nói nhớ mình, tôi lập tức mua vé về thành phố Nam Đài.
Đã rất lâu rồi tôi chưa về Nam Đài, tôi không liên lạc với các bạn học ở đây, cũng rất ít người hoạt động trên không gian mạng cũ, bây giờ phần lớn đều chuyển qua dùng WeChat. Vì sau khi chia lớp và tốt nghiệp không liên lạc lại, cũng không có ai nói cho tôi biết WeChat của họ nên rất nhiều người cứ vậy mà cách xa.
Bắt một chuyến xe ngắn trên đường, đến trạm sẽ đường ai nấy đi giống như chuyện người với người tạm biệt nhau vậy, đều là những chuyện rất bình thường, thời gian cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại.
Điểm khác nhau chính là thuận theo tự nhiên hoặc nhớ mãi không quên.
Mà Chu Gia Dã là vế sau.
Tôi về đến thành phố Nam Đài lúc hơn tám giờ, mùa đông nên trời nhanh tối, bóng đêm dày đặc như mực, người qua đường vội vàng bước đi trong làn sương mù.
Năm mới đã đến, vạn vật đều vui mừng, đèn lồng màu đỏ được treo dọc phố khiến tôi không thể nhìn được đâu là điểm cuối, giống như ngọn đèn trời soi sáng nhân gian.
Dì và Nhạc Nhạc đến trạm xe thành phố Nam Đài đón tôi.
Đường xá xóc nảy, từ Đế Đô về Nam Đài là một quãng đường dài, vì mệt mỏi do ngồi suốt chặng đường về nên tôi đã thiếp đi trên xe.
Ánh đèn trên xe sáng lên cũng là lúc tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, điện thoại nhận được tin nhắn của dì hỏi tôi đến đâu rồi, dì ấy và Nhạc Nhạc đều đã ở trạm xe đường dài thành phố Nam Đài đứng chờ tôi.
Lái xe dùng giọng nói mang đậm khẩu âm Nam Đài gọi mọi người xuống xe theo thứ tự, các hành khách ngủ quên trên chuyến xe như tôi cũng đều tỉnh lại, họ mệt mỏi xách hành lí xuống xe, giọng trò chuyện đều là giọng gốc Nam Đài.
Hành lý của tôi không nhiều, chỉ có một chiếc vali nhỏ, tôi chỉ mang về một ít quần áo và đồ sinh hoạt cá nhân cần thiết.
Tôi vừa bấm điện thoại gọi cho dì vừa xuống xe lấy hành lý.
Điện thoại còn chưa kết nối tôi đã nghe thấy tiếng gọi giòn tan của Nhạc Nhạc cách vài mét phía sau lưng: "Chị Lâm Ý! Chị Lâm Ý!"
Tôi quay đầu, ở lối ra của trạm xe đường dài cũ kĩ này, dì và Nhạc Nhạc đang đứng đợi tôi.
Nhạc Nhạc cao hơn rất nhiều, cô bé cũng không còn vẻ ngây thơ và buộc tóc đuôi ngựa như thời tiểu học nữa, ngũ quan của cũng đã phát triển, có dáng vẻ hoạt bát của một thiếu nữ.
Năm tôi thi đại học xong Nhạc Nhạc cũng vừa lên cấp hai. Bây giờ tôi học năm hai, cô bé cũng lên năm hai trung học. Dì từng kể cho tôi chuyện Nhạc Nhạc đang phản nghịch tuổi dậy thì, dì ấy sợ Nhạc Nhạc yêu sớm. Nhạc Nhạc vốn trắng trẻo đáng yêu, bây giờ ngũ quan nảy nở hơn, rất nhiều người nhớ thương con bé.
Nhưng tôi vừa gặp lại Nhạc Nhạc đã cảm thấy cô bé vẫn còn là một cô nhóc nhỏ, vừa gặp tôi đã giòn giã gọi chị Lâm Ý.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã vội vàng kéo vali đi ra ngoài cửa trạm xe. Thành phố Nam Đài không lạnh thấu xương như Đế Đô, đi trong gió đông mà như bị dao cắt, mỗi một bước đi đều bị gió đẩy cho lùi bước, mùa đông ở thành phố Nam Đài rất nhẹ nhàng, từ thể xác đến tâm hồn đều cảm thấy ấm áp.
Dì kéo tay tôi, ngập ngừng một lúc lâu mới nói một câu, ngày trước con không gầy thế này.
Tôi biết dì ấy vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi, lúc còn rất nhỏ tôi đã từng bị bỏ đói, sau này mắc bệnh và chứng kén ăn nên tôi cũng ăn uống rất ít, cũng không theo quy luật nào. Trước kia khi ở Nam Đài, cho dù dì về nhà ăn tết cũng sẽ gọi điện nhắc tôi ăn cơm đúng giờ.
Bạn thấy không, quan hệ giữa người với người kì diệu như vậy đó.
Người có quan hệ máu mủ với bạn thì không quan tâm đến sự sống chết của bạn, bạn chủ động cắt đứt liên lạc đối phương cũng như bỏ được gánh nặng, rũ sạch tất cả.
Có người chẳng qua chỉ được thuê về để chăm sóc bạn mấy năm, chỉ đơn giản là bèo nước gặp nhau nhưng lại rất yêu thương bạn.
Tôi không có nhà ở thành phố Nam Đài, nhưng tôi có nơi để đi về.
Ở trường đại học có rất nhiều điều mới mẻ, cũng có nhiều người thú vị. Có lẽ do tôi dễ nói chuyện nên mấy cô bạn tôi quen rất thích tìm tôi tâm tình đủ thứ trên trời dưới đất, thực ra cũng đều là những chuyện vụn vặt, đương nhiên cũng có cả chuyện liên quan đến tình cảm. Hết năm nhất, ba cô gái cùng ký túc xá đều đã yêu đương, nhanh thì một hai tháng, lâu nhất là đến bây giờ vẫn còn đang yêu.
Nghe nói mỗi phòng đều có một người độc thân bền vững.
Trong phòng chúng tôi thì tôi chính là người mang sứ mệnh đó.
Cũng không phải là không có người muốn xin phương thức liên lạc của tôi, cũng có người hẹn tôi ra ngoài chơi, dưới ánh đèn mập mờ hỏi tôi có muốn ở bên nhau không, nhưng tôi vẫn chung thủy với việc làm một cô nàng độc thân.
Bạn cùng phòng trêu ghẹo nói tôi như vậy có thể do chưa gặp được đúng người, hoặc là trong lòng có một người không thể quên được.
Tôi nói cho cô ấy rằng có đáp án thứ ba.
Cô ấy chớp mắt, tò mò hỏi: “Là gì?”
Tôi nửa đùa nửa thật: “Là một cô gái theo đuổi thần tượng.”
Quả nhiên cô ấy coi câu đó của tôi là đang nói đùa mà cười ha ha, tôi cũng cười theo cô ấy, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Nhưng đây đúng chỉ là một câu nói đùa, tôi cũng không phải vì Chu Gia Dã nên mới như vậy. Trạng thái tâm lí tôi bây giờ giống như một tòa pha lê đầy vết nứt, nhìn thì hoàn chỉnh và sáng sủa, thực tế chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát. Bây giờ tôi rất khó để bắt đầu một mối quan hệ thân thiết mới, thậm chí vẫn luôn duy trì sự cảnh giác và nghi ngờ với tất cả các mối quan hệ.
Đứa trẻ chưa từng được yêu thương rất khó để tin rằng trên đời này thật sự có người yêu mình.
Gặp được Chu Gia Dã là chuyện ngoài ý muốn.
Thật ra tôi vốn có suy nghĩ sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, hoặc có thể nói, thật ra tôi không nghĩ đến chuyện sẽ sống đến già. Chu Gia Dã xuất hiện như ánh nắng chiếu vào khe tối, ấm áp, chói lóa, mạnh mẽ tới mức không cho phép tôi từ chối, để tôi có thể thấy được những đóa hoa nở rộ trong vũng lầy mình đang sống, để tôi có một chút mong chờ với thế giới này.
Trong hai năm đầu đại học chưa cần phải lo lắng nhiều cho tương lai, khi tôi mới trốn thoát khỏi mấy năm học hành gian khổ, bây giờ có rất nhiều thời gian để lãng phí.
Các cô gái trong ký túc xá bắt đầu học trang điểm, học cách dưỡng da và cách ăn mặc, mỗi lần chúng tôi ra ngoài liên hoan hay nghe nói có chỗ nào chơi vui đều sẽ dậy sớm trang điểm cùng nhau rất lâu, tất cả đều để đến lúc đó có thể chụp ảnh đẹp hơn một chút.
Hai năm đó có lẽ là khoảng thời gian tôi chụp ảnh nhiều nhất từ khi chào đời đến giờ.
Lúc trước tôi rất ghét chụp ảnh, nói đúng ra tôi chỉ cần nhìn vào gương cũng cảm thấy sợ. Tôi chán ghét những thứ mà tôi phải nhìn chằm chằm vào nó, cảm giác bị nhìn chăm chú khiến cả người tôi run rẩy.
Ảnh chụp có tác dụng ghi chép, không có người quan tâm tôi trưởng thành như thế nào, cho nên cũng có rất ít người chụp ảnh cho tôi.
Nghĩ kỹ lại thì số lượng ảnh chụp liên quan đến tôi không có nhiều, chỉ có một số bức mà Trương Nam Nam chụp vào đại hội thể thao năm lớp mười năm đó, độ phân giải cũng không cao.
Bây giờ nhìn lại những bức ảnh ấy tôi cảm tưởng thời gian như đã trôi qua rất lâu rồi.
Kết thúc kì nghỉ hè năm nhất, tôi vẫn ở lại trường.
Thật ra tôi không thích ra ngoài, cũng không có chỗ nào muốn đi, ở trong kí túc xá yên tĩnh một mình cũng không phải chuyện gì không tốt.
Tôi mua bàn phím mới, âm thanh gõ phím êm tai hơn nhiều, lúc đánh máy tâm trạng cũng tốt hơn.
Tôi còn mở một tài khoản Weibo mới.
Mấy năm nay người thích đọc truyện tôi viết ngày càng nhiều, có không ít người hỏi tôi có Weibo hay không, cảm xúc của tôi bây giờ cũng đã dần ổn định, không còn sợ đám đông như mấy năm trước nữa nên đã lập một tài khoản, từ đó cũng có rất nhiều người chú ý đến tôi.
Nhìn fan hâm mộ và số tin nhắn không ngừng tăng lên, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tin đây là sự thật. Tôi chưa từng cảm thấy trên thế giới này sẽ có người thích mình. Sau này cuối cùng tôi cũng làm quen được với số lượng tin nhắn và bình luận, phần lớn đều là sự yêu thích, không hàm chưa ác ý như tôi dự đoán nên tôi cũng bắt đầu thích chia sẻ một số chuyện vui với mọi người.
Mặc dù mùa hè đó tôi ở một mình trong phòng ngủ ẩm mốc nhưng thời gian trôi qua rất vui vẻ, cách một màn hình vẫn có rất nhiều người nguyện ý nghe tôi nói.
Dù cho chưa từng gặp mặt nhưng dường như tôi có rất nhiều bạn.
Tôi in những lời ghi chú xinh đẹp trong điện thoại thành bưu thiếp, viết lời chúc và giải thích những câu văn mà độc giả thích trong truyện rồi gửi cho những người bạn xa lạ đã giúp tôi vượt qua mùa hạ oi bức này.
Tôi sẽ đọc tin nhắn tin nhắn kể lại những câu chuyện cũ của họ, có ngây thơ, có tốt đẹp, có tiếc nuối, có hoàn hảo.
Chúng tôi trò chuyện như những người bạn chưa từng gặp mặt, tôi viết cái gì mọi người cũng đều cổ vũ. Từ trước đến nay tôi không phải là người tự tin, có đôi khi nhìn thấy sự ủng hộ vô điều kiện của họ, tôi sẽ lo lắng mình viết không hay, sẽ phụ sự yêu thích đó của mọi người.
Ngoài ra, khi cảm xúc của tôi không quá ổn định, cảm giác sa sút không kiểm soát được khiến tôi muốn nổi điên, tôi sẽ tìm một nơi có nắng để gấp hạc.
Một con rồi lại một con, gấp đầy mấy cái lọ, gấp cho đến khi tâm trạng tôi ổn định lại mới thôi.
Một hộp đầy hạc giấy, giống như vô số nguyện vọng không thể nào tung cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Tôi mua rất nhiều giấy gấp hạc đẹp mắt, cũng gấp rất nhiều hạc giấy, nhiều đến mức hộp trong kí túc của tôi cũng không còn chỗ chứa, sau này tôi phải gửi kèm hạc với bưu thiếp.
Trên cánh hạc giấy tôi đều viết một ước muốn mà bản thân mong đạt được.
Tôi không đợi được hạnh phúc, tôi hi vọng những người bạn cách màn hình của mình có thể đợi được nó.
Quyển tiểu thuyết có nhân vật nam chính giống Chu Gia Dã đã được kí xuất bản, giao bản thảo trước khi mùa hè kết thúc.
Lúc tôi đang chia sẻ chuyện này với mọi người thì trong phần bình luận có người nói lỡ như sau này chuyển thể thành phim truyền hình thì ai có thể diễn ra được dáng vẻ thiếu niên rực rỡ sáng sủa này nhỉ? Phía dưới có rất nhiều người nói hi vọng sẽ không chuyển thể thành phim, họ không thể tưởng tượng được ai có thể tốt đẹp giống như nhân vật trong câu chuyện. Cũng có một số người nhắc đến những diễn viên mà họ cảm thấy phù hợp, nhưng không có ai nhắc đến Chu Gia Dã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Năm đó Chu Gia Dã vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ, cậu đóng một vai nam phụ và một vai nam chính cho một bộ phim truyền hình bình thường, không tính là quá nổi tiếng.
Nhưng thật ra kĩ năng diễn đạt của tôi chưa đủ tốt, vẫn chưa viết được một Chu Gia Dã thoải mái tự tại như ngày đó.
Vì gặp được cậu nên tôi mới dần dần có suy nghĩ phải sống thật tốt, làm việc mình thích, có mong đợi với tương lai, hướng về nơi có ánh nắng, ngắm nhìn mặt trời, mặt trăng, các vì sao và rất nhiều thứ phát sáng trong ánh mắt cậu.
Chỉ là cậu sẽ không biết về những chuyện này.
Ấn tượng cuối cùng của tôi trong trí nhớ của cậu là lời từ biệt và câu xin lỗi.
Tháng tám là khoảng thời gian nóng nhất, thật ra tôi đã từng có cơ hội cách Chu Gia Dã rất gần.
Nghỉ hè, kí túc xá vẫn chỉ có mình tôi ở lại trường.
Thói quen sinh hoạt không tốt của tôi vẫn chưa thay đổi, sau khi ăn cơm trưa xong sẽ ngủ đến khi tối, khi tỉnh dậy cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ý thức mơ màng. Có lúc tôi còn tưởng rằng trời chưa sáng vì trong kí túc xá không bật đèn, xung quanh là một màu tối đen, tôi lấy điện thoại di động cạnh gối ra, mê man nhìn giờ.
Không ngờ lại thấy thông báo xem bài đăng ưu tiên.
Tôi có một tài khoản Weibo cá nhân, đây là tài khoản tôi đăng kí từ trước để theo dõi Chu Gia Dã, trên trang chủ đều là những thứ liên quan đến cậu ấy.
Sau khi tỉnh ngủ, tôi thấy bài viết Chu Gia Dã mới đăng lên Weibo trong thông báo.
Tần suất cậu ấy đăng Weibo không ít, còn thường xuyên hơn những minh tinh chỉ đăng các bài quảng cáo. Chu Gia Dã vẫn rất thích chia sẻ cuộc sống của mình như trước kia.
Chắc gần đây Chu Gia Dã đang ở đoàn làm phim, một tháng trước đó cậu ấy không có hoạt động nào, lần này cậu ấy đăng một vlog chia sẻ cuộc sống gần đây của mình, quay phim, về nhà, chơi bóng rổ.
Cậu ấy vẫn thích chơi bóng rổ như trước.
Trong video, Chu Gia Dã kết thúc công việc và lên xe về nhà, cậu ngồi ở vị trí phó lái, ánh đèn thành phố bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua gò má cậu, hoa tai ở tai trái lấp lánh trong bóng đêm.
Tôi nhớ rõ ngày trước cậu ấy không đeo những thứ này. Nhưng tôi không biết cậu ấy đeo từ khi nào, dù sao từ sau mùa hè năm lớp mười một tôi cũng chưa từng gặp lại cậu ấy.
Lần đầu thấy cậu ấy đeo hoa tai là trên ảnh chụp bộ phim đầu tiên khi cậu trở thành nghệ sĩ trên Weibo. Khi đó tôi đã thi lại đại học xong, thấy ảnh của cậu trên Weibo vào tháng chín một năm trước.
Mấy năm nay tôi quan sát cậu ấy rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu được vài quy luật. Khi tham gia hoạt động hay quay phim cậu ấy đều rất phối hợp với bên tạo hình, nhưng trong cuộc sống cá nhân cậu đều sẽ mang hoa tai.
Lúc này trong video lái xe đi qua một tiệm sách, cậu ấy nói tài xế dừng xe lại, đi vào trong dạo một vòng rồi mới ra.
Sau khi lên xe, nhân viên bên cạnh hỏi cậu mua sách gì.
Cậu thoải mái giơ lên trước ống kính, giới thiệu tên sách và nội dung với fan hâm mộ.
Tôi rất quen thuộc với quyển sách kia, là của tác giả ở trang web mà tôi theo dõi, một quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn nổi tiếng hiện nay. Tôi quen với tác giả vì ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, chúng tôi còn theo dõi lẫn nhau trên Weibo, sau này thân quen hơn còn trao đổi phương thức liên lạc.
Nhân viên công tác cười rất khoa trương, giống như vừa phát hiện được một bí mật gì rất lớn: "Chu Gia Dã, cậu đọc tiểu thuyết tình cảm sao?"
Nụ cười của cậu vẫn là nụ cười không quan tâm đến xung quanh, tự do thoải mái, nói chuyện phiếm với ai cũng giống như nói với bạn bè: "Trong nhà tôi còn rất nhiều, hôm nào anh đến nhà tôi chơi, tôi sẽ lấy ra cho anh xem, thích quyển nào cũng có thể cho anh mượn."
"Không thể trực tiếp đưa cho tôi được sao?"
"Không được, anh biết tranh được bản đặc biệt vất vả đến mức nào không?"
"Quyển này nói về gì vậy?"
"Tiểu thuyết tình cảm còn có thể nói về cái gì nữa."
"Kết thúc họ ở bên nhau sao?"
Chu Gia Dã tức đến bật cười: "Anh nói nhảm gì thế, hiện thực còn chưa đủ khổ à, đọc tiểu thuyết thôi còn không thể đọc kết thúc ở bên nhau."
Tôi xem đi xem lại đoạn video này không biết bao nhiêu lần, sau đó lại điên cuồng đứng lên mở máy tính, tìm đi tìm lại trong thư mục lưu tài liệu của mình.
Tất cả đều là bi kịch.
Tiếc nuối, không cam lòng, đau khổ, ly biệt, không có một quyển nào là kết thúc vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ có duy nhất một câu chuyện khiến tôi có suy nghĩ muốn viết một kết thúc đẹp, nhưng sau khi biết rõ khoảng cách giữa mình và Chu Gia Dã tôi đã chuyển thành tiếc nuối, mới giao bản thảo cách đây không lâu.
Thời gian đó tôi không viết được gì, một thời gian lâu sau vẫn không tiếp tục viết truyện mới.
Tôi cố chấp ép buộc bản thân mình viết một câu chuyện có kết thúc mọi người đều hạnh phúc, nhưng cho dù như thế nào tôi đều viết thành kết thúc buồn. Nhân vật của tôi cũng đều u ám, cho dù kết thúc như thế nào tôi cũng không thể viết cho họ ở bên cạnh nhau được.
Tôi xóa rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa, lặp đi lặp lại, càng về sau càng không viết được gì.
Tôi lại bắt đầu mở Weibo của Chu Gia Dã lên xem, nhìn bài viết cậu đăng năm ngoái. Kì nghỉ hè năm đó tôi lẻ loi một mình đi đăng kí học lại, còn cậu bắt đầu bước vào con đường diễn viên, tai trái cậu đeo hoa tai, thoải mái cong môi cười với ống kính, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa lóa mắt.
Tôi làm gì cũng nghĩ đến cốt truyện, nghĩ làm sao mới có thể có một kết thúc hạnh phúc hợp lí, phải làm sao để câu chuyện không có sự tiếc nuối, ngay cả khi xuống tầng mua cơm cũng nghĩ.
Ánh nắng tháng tám rất gắt, tôi bị chói đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Tôi cầm theo hộp cơm, chân đi dép lê đi dưới con đường đầy cây xanh của trường học, gió tháng tám nóng hầm hập thổi qua bắp chân, trên đầu là tiếng ve kều khàn giọng, giống như đang hát một bản tình ca không có kết thúc đẹp.
Một chiếc xe đi trên đường trong trường lướt qua mặt tôi, trong giây phút đó tôi cũng đang nghĩ, nếu như cả hai bị tai nạn xe cộ mà qua đời… thì có tính là kết đẹp không?
Cuối cùng tôi cũng làm ra một chuyện điên rồ, đó là đi hỏi người bạn tác giả viết cùng web với mình, cũng chính là tác giả quyển sách Chu Gia Dã mua trong vlog.
Vì tính cách kì quái lại sợ đám đông của mình nên tôi có chút ngại khi phải chủ động mở lời.
Sau khi chỉnh sửa mấy lần tôi mới gửi tin nhắn đi: [Hiểu Hiểu, có thể dạy tớ cách viết truyện ngọt không?]
Đối phương lập tức trả lời, cô ấy gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc với đồng tử run rẩy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khung chữ của cô ấy hiện lên mấy lần, dường như cô ấy vừa gặp phải chuyện gì đó rất sốc, cần có thời gian để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
Cô ấy gửi mấy dấu chấm than: [Mình đã muốn hỏi từ lâu rồi!!! Sao cậu có thể nghĩ là nhiều kiểu đau khổ thế! Truyện ngọt không phải đơn giản hơn cái này nhiều sao? Cậu yêu người ta người ta yêu cậu, như vậy không phải đã thành một câu chuyện ngọt ngào rồi sao?]
Nhưng tôi yêu cậu ấy, cậu ấy không yêu tôi.
Chúng tôi nói chuyện một đêm, Hiểu Hiểu như bảo mẫu dạy tôi từng tí một, thiếu chút nữa viết dàn ý để tôi viết thành tiểu thuyết, từ việc gặp nhau như thế nào cho đến phát hiện ra tình cảm của mình ra sao, rồi sau đó có thể nhận ra tình cảm của đối phương, mập mờ, cơ hội, chớp lấy thời cơ thẳng thắn bày tỏ và ở bên nhau.
Hiểu Hiểu hỏi tôi, học được chưa?
Tôi gật đầu, học được rồi.
Hiểu Hiểu: [Tối nay viết chương thứ nhất. Viết xong gửi cho tớ.]
Thế là tôi bắt đầu viết, vô cùng nghiêm túc sáng tác chương đầu tiên theo những gì Hiểu Hiểu đã dạy.
Sau đó căng thẳng chờ đợi Hiểu Hiểu đọc và chỉnh sửa.
Mấy phút sau Hiểu Hiểu gửi một hàng dấu chấm.
Hình như cô ấy có lời muốn nói.
Tôi chủ động hỏi: [Cô giáo Hiểu thấy thế nào?]
Cô giáo Hiểu: [Bảo bối, cách hành văn theo phương thức tự thuật này của cậu, cả bầu không khí cùng hình ảnh trong cả chương này khiến tớ có cảm giác dù họ có ở bên nhau thì cũng sẽ phải chia xa.]
Tôi: […]
Hiểu Hiểu: [Hay là chúng ta bỏ qua đi, đừng ép buộc bản thân mình.]
Đùa thì đùa nhưng Hiểu Hiểu vẫn rất nghiêm túc dạy tôi mấy ngày, tôi liên tục viết mấy chương rồi gửi cho cô ấy đọc, không chỉ không dạy được tôi thành tài mà thậm chí còn bị ảnh hưởng ngược lại, hành văn cũng mang theo sự buồn bã.
Cuối cùng cô ấy nói: [Nếu như nói lời văn có thể phản ánh thế giới nội tâm của một người thì có thể nói tớ thấy cậu không tìm được ước mơ của bản thân, chỉ có sự bi quan, dường như cậu cũng không tin bản thân cậu sẽ được yêu thương.]
Đến lúc này tôi từ bỏ.
Vì tôi biết cô ấy nói đúng.
Cuối kỳ, chuẩn bị được nghỉ đông, tôi dự định ở lại trường học như năm ngoái, cùng đón tết đơn giản tại kí túc với những bạn học.
Nhưng dì lại gửi tin nhắn cho tôi, một năm nay chúng tôi vẫn thường xuyên liên hệ, dì ấy biết bây giờ tôi ở một mình trên Đế Đô, sợ tôi buồn nên hỏi tôi có muốn về nhà dì ấy ở Nam Đài ăn tết không.
Trong điện thoại Nhạc Nhạc cũng ồn ào nói chị Lâm Ý em rất nhớ chị.
Tâm trạng của tôi lúc này vô cùng mong manh dễ vỡ, nghe thấy Nhạc Nhạc nói nhớ mình, tôi lập tức mua vé về thành phố Nam Đài.
Đã rất lâu rồi tôi chưa về Nam Đài, tôi không liên lạc với các bạn học ở đây, cũng rất ít người hoạt động trên không gian mạng cũ, bây giờ phần lớn đều chuyển qua dùng WeChat. Vì sau khi chia lớp và tốt nghiệp không liên lạc lại, cũng không có ai nói cho tôi biết WeChat của họ nên rất nhiều người cứ vậy mà cách xa.
Bắt một chuyến xe ngắn trên đường, đến trạm sẽ đường ai nấy đi giống như chuyện người với người tạm biệt nhau vậy, đều là những chuyện rất bình thường, thời gian cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại.
Điểm khác nhau chính là thuận theo tự nhiên hoặc nhớ mãi không quên.
Mà Chu Gia Dã là vế sau.
Tôi về đến thành phố Nam Đài lúc hơn tám giờ, mùa đông nên trời nhanh tối, bóng đêm dày đặc như mực, người qua đường vội vàng bước đi trong làn sương mù.
Năm mới đã đến, vạn vật đều vui mừng, đèn lồng màu đỏ được treo dọc phố khiến tôi không thể nhìn được đâu là điểm cuối, giống như ngọn đèn trời soi sáng nhân gian.
Dì và Nhạc Nhạc đến trạm xe thành phố Nam Đài đón tôi.
Đường xá xóc nảy, từ Đế Đô về Nam Đài là một quãng đường dài, vì mệt mỏi do ngồi suốt chặng đường về nên tôi đã thiếp đi trên xe.
Ánh đèn trên xe sáng lên cũng là lúc tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, điện thoại nhận được tin nhắn của dì hỏi tôi đến đâu rồi, dì ấy và Nhạc Nhạc đều đã ở trạm xe đường dài thành phố Nam Đài đứng chờ tôi.
Lái xe dùng giọng nói mang đậm khẩu âm Nam Đài gọi mọi người xuống xe theo thứ tự, các hành khách ngủ quên trên chuyến xe như tôi cũng đều tỉnh lại, họ mệt mỏi xách hành lí xuống xe, giọng trò chuyện đều là giọng gốc Nam Đài.
Hành lý của tôi không nhiều, chỉ có một chiếc vali nhỏ, tôi chỉ mang về một ít quần áo và đồ sinh hoạt cá nhân cần thiết.
Tôi vừa bấm điện thoại gọi cho dì vừa xuống xe lấy hành lý.
Điện thoại còn chưa kết nối tôi đã nghe thấy tiếng gọi giòn tan của Nhạc Nhạc cách vài mét phía sau lưng: "Chị Lâm Ý! Chị Lâm Ý!"
Tôi quay đầu, ở lối ra của trạm xe đường dài cũ kĩ này, dì và Nhạc Nhạc đang đứng đợi tôi.
Nhạc Nhạc cao hơn rất nhiều, cô bé cũng không còn vẻ ngây thơ và buộc tóc đuôi ngựa như thời tiểu học nữa, ngũ quan của cũng đã phát triển, có dáng vẻ hoạt bát của một thiếu nữ.
Năm tôi thi đại học xong Nhạc Nhạc cũng vừa lên cấp hai. Bây giờ tôi học năm hai, cô bé cũng lên năm hai trung học. Dì từng kể cho tôi chuyện Nhạc Nhạc đang phản nghịch tuổi dậy thì, dì ấy sợ Nhạc Nhạc yêu sớm. Nhạc Nhạc vốn trắng trẻo đáng yêu, bây giờ ngũ quan nảy nở hơn, rất nhiều người nhớ thương con bé.
Nhưng tôi vừa gặp lại Nhạc Nhạc đã cảm thấy cô bé vẫn còn là một cô nhóc nhỏ, vừa gặp tôi đã giòn giã gọi chị Lâm Ý.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã vội vàng kéo vali đi ra ngoài cửa trạm xe. Thành phố Nam Đài không lạnh thấu xương như Đế Đô, đi trong gió đông mà như bị dao cắt, mỗi một bước đi đều bị gió đẩy cho lùi bước, mùa đông ở thành phố Nam Đài rất nhẹ nhàng, từ thể xác đến tâm hồn đều cảm thấy ấm áp.
Dì kéo tay tôi, ngập ngừng một lúc lâu mới nói một câu, ngày trước con không gầy thế này.
Tôi biết dì ấy vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi, lúc còn rất nhỏ tôi đã từng bị bỏ đói, sau này mắc bệnh và chứng kén ăn nên tôi cũng ăn uống rất ít, cũng không theo quy luật nào. Trước kia khi ở Nam Đài, cho dù dì về nhà ăn tết cũng sẽ gọi điện nhắc tôi ăn cơm đúng giờ.
Bạn thấy không, quan hệ giữa người với người kì diệu như vậy đó.
Người có quan hệ máu mủ với bạn thì không quan tâm đến sự sống chết của bạn, bạn chủ động cắt đứt liên lạc đối phương cũng như bỏ được gánh nặng, rũ sạch tất cả.
Có người chẳng qua chỉ được thuê về để chăm sóc bạn mấy năm, chỉ đơn giản là bèo nước gặp nhau nhưng lại rất yêu thương bạn.
Tôi không có nhà ở thành phố Nam Đài, nhưng tôi có nơi để đi về.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương