Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 25
Tôi biết tình huống của nhà dì bên này, chồng mất sớm, một mình dì ấy nuôi lớn Nhạc Nhạc, quãng thời gian trước đây cũng rất vất vả.
Dì ấy không được học nhiều, dựa vào tay nghề của bản thân để kinh doanh một quán cơm nhỏ mà chồng dì mở khi còn sống, sau đó dì được mẹ tôi thuê tới chăm lo ba bữa cơm cho tôi.
Tôi biết phong cách làm việc của mẹ mình, chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết thì bao nhiêu cũng không quan tâm, mẹ hào phóng trả dì ấy đầy đủ tiền rồi đẩy tôi đến thành phố Nam Đài.
Bây giờ dì đã có thể đổi một căn nhà có điều kiện dễ chịu hơn, diện tích không lớn lắm, chỉ có hai người là dì ấy và Nhạc Nhạc ở. Sau này Nhạc Nhạc đi học phải trọ lại ở trường chắc sẽ không thường xuyên ở nhà cho nên mua nhỏ một chút cũng không sao. Chỉ là bây giờ tôi tới ăn tết, sau đó ở lại mấy ngày nên cũng hơi chật chội.
Tôi vốn định ở khách sạn nhưng dì đã dọn dẹp phòng của Nhạc Nhạc xong xuôi, con bé cũng đã lâu chưa gặp lại tôi, vẫn đi theo tôi kể không hết chuyện giống như trước đây, còn tranh kéo hành lý của tôi về nhà mình.
Lâu rồi tôi không ăn cơm dì làm, hai năm nay nếu không ăn cơm nhà ăn thì cũng sẽ thức ăn ngoài, hương thơm thức ăn quen thuộc làm tôi cảm thấy thèm ăn nhưng tôi vẫn ăn ít, điều này khó thay đổi lắm.
Dì nói chờ đến khi tôi tốt nghiệp đại học, nếu như muốn về Nam Đài thì dì ấy có thể tiếp tục chăm lo ba bữa cơm cho tôi, dì ấy nói sức khỏe của tôi nếu cố gắng chăm sóc và điều dưỡng sẽ tốt lên.
Nhạc Nhạc phấn khởi hỏi tôi: “Chị Lâm Ý, sau khi tốt nghiệp chị có ở lại Đế Đô không?”
Tôi nói tôi không biết.
Tôi rất ít jhi nghĩ tới tương lai mình sẽ ở đâu. Có chăng là đi được tới đâu hay tới đó, đi bước nào thì tính đến bước đó, thật ra trong kế hoạch cuộc đời tôi không có tương lai lâu dài. Bệnh lâu khó lành làm tâm lý của tôi luôn trong trạng thái bi quan, rất khó thay đổi.
Nhạc Nhạc ôm tay tôi nói chuyện cả đêm, từ cuộc sống cấp hai của em ấy rồi hỏi đến cuộc sống của tôi ở Đế Đô. Tôi nhớ dì nói Nhạc Nhạc rất được hoan nghênh trong lớp, dì còn sợ cô bé yêu sớm nên tôi thừa dịp hỏi cô bé có thích nam sinh nào không.
Kết quả Nhạc Nhạc dẩu môi nói không mấy hứng thú, ai lại muốn thích đám người kia chứ.
Nghe giọng điệu của cô bé thật sự không vui, bỗng nhiên tôi hơi nhiều chuyện: “Vậy em thích kiểu người nào?”
Nhạc Nhạc không hề cảm thấy thẹn thùng, hai mắt tỏa sáng, cô bé lập tức hưng phấn tìm ảnh trong điện thoại, đưa sang cho tôi như dâng hiến vật quý: “Chị xem chị xem, chị có nghe bài hát kia chưa, là cơn gió biển thổi ngược thủy triều và đẩy anh về phía em…”
Nhạc Nhạc vui vẻ ngâm nga lời bài hát kia, tôi gật đầu tỏ ý đã từng nghe.
Một ca khúc rất nổi trong năm nay, nơi đâu cũng có thể nghe người khác ngâm nga đôi ba câu.
Nhạc Nhạc càng phấn khích hơn: “Là anh ấy hát! Các bài hát khác của anh ấy cũng rất êm tai! Hơn nữa anh ấy cực kỳ đẹp trai, tính cách trầm ổn ấm áp! Tên của anh ấy cũng hay, Trần Thanh Án, sao bố mẹ anh ấy biết cách đặt tên thế! Chờ đến lúc em lớn lên có tiền, nhất định em sẽ đi xem buổi hòa nhạc của anh ấy!’
Tôi hiểu ngay, Nhạc Nhạc là cô bé theo đuổi ngôi sao, thật sự đang đuổi một ngôi sao.
Nhắc đến người cô bé thích thì sẽ nhiệt tình giới thiệu với người khác, hi vọng toàn thế giới đều biết tới thần tượng mình ưu tú và xứng đáng được hâm mộ tới mức nào, thật sự là một fangirl tiêu chuẩn.
Nhạc Nhạc lôi kéo tôi hàn huyên cả đêm về Trần Thanh Án, lần đầu tiên tôi cảm nhận trực quan thế nào mới là theo đuổi thần tượng thực sự khiến một cô gái giả vờ làm người hâm mộ như tôi chỉ có thể cúi đầu chịu thua kém.
Cuối cùng Nhạc Nhạc buồn ngủ không chịu nổi nữa mới buông tha cho tôi, ngày hôm sau chúng tôi ngủ một giấc đến trưa, dì thấy thế liền biết nhất định tối qua Nhạc Nhạc không những ngủ muộn mà còn lôi kéo cả tôi thức cùng, dì ấy nói với Nhạc Nhạc lần sau không cho phép thức đêm.
Nhạc Nhạc hùng hồn ngay thẳng nói: “Lâu lắm rồi con chưa gặp chị Lâm Ý, có rất nhiều chuyện muốn nói mà.”
Dì càng tức giận: “Lâm Ý ngồi xe cả ngày, con để người ta nghỉ ngơi thật tốt một đêm, có gì mà không thể để hôm nay rồi nói.”
Nhạc Nhạc rất hiểu tính dì, lập tức lấy tôi ra làm bia đỡ đạn: “Chị Lâm Ý vui lòng.”
Quả nhiên dì lập tức không tức giận nữa, chỉ bất đắc dĩ nói với tôi là dì chiều hư Nhạc Nhạc.
Suốt lúc đó tôi chỉ cong mắt cười, thuận theo Nhạc Nhạc: “Không sao ạ, con cũng không ngủ được, đúng là hai chị em lâu rồi không gặp có rất nhiều lời muốn nói.”
Thành phố Nam Đài không lớn, hoạt động giải trí có phần ảm đạm so với các thành phố lớn khác, nơi náo nhiệt nhất cũng chỉ là phố Văn Hòa.
Chúng tôi cùng đi dạo siêu thị và chợ bán thức ăn, chuẩn bị rất nhiều đồ cho Tết. Gần như tôi không có kinh nghiệm sống thực tế nào, thậm chí ngay cả việc mua thức ăn và làm cá còn không bằng Nhạc Nhạc, đi chợ mua thức ăn chỉ cần chủ hàng nói gì thì sẽ mua cái đó. Nhạc Nhạc ở bên cạnh kịp thời kéo tôi đi, nói bên kia tươi hơn.
Tôi và Nhạc Nhạc đi dạo phố, mua quần áo mới và đồ dùng văn phòng phẩm cho cô bé. Chúng tôi dạo bước đến cửa hàng quà tặng, ngắm nhìn những chiếc đèn xinh đẹp, cái ly đáng yêu, kẹp tóc, búp bê và nhiều thứ đẹp mắt. Nếu chỉ có một mình thì tôi sẽ không đi dạo đến những cửa hàng này, đồ dùng hàng ngày có thể mua trên mạng thì tôi tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài. Giờ đi cùng Nhạc Nhạc, thứ gì tôi nhìn cũng thấy thích, mỗi thứ đều mua hai cái, Nhạc Nhạc và tôi mỗi người một cái, cuối cùng tính tiền tốn tận mấy trăm đồng.
Chúng tôi rời khỏi cửa hàng quà tặng, mỗi người xách hai túi quà to, trong tay còn kẹp búp bê lớn, đi trên đường trông cực kỳ nổi bật.
Trên chuyến xe buýt về nhà, có đứa bé liên tục quay đầu nhìn tôi và Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc vui vẻ thì thầm nói với tôi: “Chị tin lát nữa về nhà mẹ em mà thấy chắc chắn sẽ lại la em không, mẹ sẽ nói sao em có thể làm chị tốn nhiều tiền như thế.”
Tôi đau đầu: “Nhiều đồ thế này, đến lúc chị quay lại Đế Đô phải mang đi thế nào?”
“Chị Lâm Ý.”
“Sao?”
Nhạc Nhạc khinh bỉ nhìn tôi: “Chị ngốc quá.”
Tôi: “…?”
Nhạc Nhạc: “Những thứ này chị không cần dùng gấp, sao chị phải tự mang về, em đóng gói gửi chuyển phát cho chị là được.”
Tôi: “…”
Bị một cô bé lớp tám nói ngốc, nước mắt tôi rơi ướt mặt.
Tôi ở lại thành phố Nam Đài nửa tháng, chỉ là một thành phố không lớn, phồn hoa nhất cũng chỉ có mỗi phố Văn Hòa, trừ dạo phố tản bộ thì phần lớn thời gian tôi đều ngồi ở chiếc bàn học cạnh cửa sổ dạy Nhạc Nhạc làm bài tập giống hồi trước, thuận tiện nghe cô bé kể về Trần Thanh Án mà cô bé yêu nhất.
Mấy ngày ăn Tết tôi không đi đâu cả vì Nhạc Nhạc và dì phải về quê ở nông thôn, nhà họ có tập tục tết phải quay về tế tổ.
Lúc đầu Nhạc Nhạc muốn dẫn tôi đi cùng, cô bé nói ở quê có một ngôi miếu cũ, được thờ phụng mấy đời cực kỳ linh thiêng.
Nhưng tôi chỉ nói là không cần thiết.
Nhạc Nhạc hỏi tôi: “Chị Lâm Ý, chị không mong muốn thứ gì sao?”
Tôi chải tóc cho cô bé, muốn làm cho cô bé một kiểu tóc nhìn thật đẹp: “Không có.”
“Sao lại không có chứ? Nếu như chị không muốn đi thì em sẽ cầu nguyện với thần linh thay chị.”
Giọng nói giòn tan của Nhạc Nhạc làm tôi không nhịn được nhoẻn miệng cười: “Vậy thì em cầu nguyện giúp chị, hi vọng có một ngày Nhạc Nhạc có thể gặp Trần Thanh Án nhé.”
“Ây da chị Lâm Ý, chị thật biết cách đối phó với em.” Nhạc Nhạc bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Sao mà gặp được chứ, người ta là ngôi sao lớn. Được rồi, chờ em lớn lên có tiền, em nhất định có thể đi xem buổi hòa nhạc của anh ấy.”
Tôi quấn vòng dây cột tóc cuối cùng, thành công mỹ mãn: “Cho nên nguyện vọng của chị cũng không cần thiết phải cầu nguyện với thần linh.”
“Chải xong rồi, em lên đường cùng dì đi, trưa chị đợi hai người về.”
Tôi đưa túi cho Nhạc Nhạc, bên trong còn chuẩn bị một ít đồ ăn vặt nhỏ mà cô bé thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng mà sau khi Nhạc Nhạc về nhà vẫn nói với tôi, cô bé cầu nguyện thần linh giúp tôi.
Tôi bật cười hỏi cô bé cầu gì thay tôi.
Nhạc Nhạc thần bí nói: “Em không nói cho chị.”
Tôi cầm đồ ăn vặt uy hiếp cô bé.
Nhạc Nhạc bịt kín miệng, ý đồ nũng nịu lừa cho qua cửa: “Chị Lâm Ý, bây giờ chị thay đổi rồi, chị trở nên tính toán với em, có phải chị không còn yêu em như trước kia nữa đúng không?”
Tôi không bị cô bé lừa, cuối cùng Nhạc Nhạc không còn cách nào, thẳng thắn nói: “Cũng không có gì đâu, em cũng không biết nguyện vọng của chị là gì cho nên chỉ ước tất cả mong muốn của chị trở thành sự thật. Chị ơi, chị nhất định phải có nguyện vọng, nếu không phần cầu nguyện cho mong muốn của chị trở thành sự thật sẽ uổng phí lắm đấy.”
Lời giải thích của Nhạc Nhạc làm tôi không biết nên khóc hay nên cười, gì mà mất phần chứ, chẳng lẽ thần linh phổ độ chúng sinh còn có lượt tranh mua giới hạn à?
Một ngày trước khi tôi rời khỏi thành phố Nam Đài, tôi đi đến phố Văn Hòa lần cuối cùng, chuyện làm ăn của quán lẩu nhà Chu Gia Dã còn tốt hơn hai năm trước, người tới lui tấp nập, phải xếp hàng mới có chỗ ngồi.
Nhân viên từng tán gẫu qua ngày với tôi đã không còn làm ở nơi này, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, thấy tôi thì hỏi đi mấy người.
Nhạc Nhạc thăm dò mở lời trước tôi: “Ba người ba người.”
Nhân viên của hàng dẫn chúng tôi đến bàn.
Trên đường đi Nhạc Nhạc nhìn quanh hoàn cảnh nơi này, cảm thán nói: “Chị Lâm Ý biết tìm chỗ thật đấy, quán này nổi danh khắp Nam Đài, em muốn ăn từ lâu nhưng tiếc là mẹ em không thích ăn lẩu, một mình em ăn thì chán lắm, may mà chị Lâm Ý trở về.”
“Hơn nữa em nói chị nghe…”
Nhạc Nhạc bỗng nhiên nhích lại gần, thần bí nói với tôi: “Chu Gia Dã, là diễn viên nam trước kia chị thích trên TV ấy, tiệm này là nhà anh ấy mở.”
Bỗng nhiên nghe được tên Chu Gia Dã, mắt tôi giật giật, sau đó tôi giả vờ trả lời bằng giọng điệu bình thản: “Đúng không đấy, cậu ấy là người Nam Đài sao?”
“Đúng đấy đúng đấy! Lúc em vừa biết cũng hết cả hồn!” Nhạc Nhạc giống như tìm được chiến hữu lắm chuyện, nói không biết mệt: “Nghe nói sau Tết anh ấy sẽ quay về nhà phụ việc trong quán, đáng tiếc có đôi khi bận quay phim thì không về đúng dịp, em đến đây rất nhiều lần muốn được gặp tận mắt, muốn xem anh ấy trên TV đẹp như thế thì bên ngoài sẽ có dáng vẻ ra sao.”
Nhạc Nhạc nói rồi rướn cổ nhìn xung quanh, nhìn quanh một vòng rồi tiếc nuối nói: “Chắc là bây giờ cũng không có ở đây.”
Tôi vớt lá sách bò nóng đặt vào chén của Nhạc Nhạc, từ đầu đến cuối rất bình tĩnh giống như một người qua đường đang thảo luận về cái tên Chu Gia Dã: “Nếu như người ta có ở đây thì cũng sẽ không ra đứng đó cho em xem.”
Nhạc Nhạc cảm thấy có đạo lý, bắt đầu chuyên tâm vớt lẩu.
Kì lạ là trong kỳ nghỉ hè trước năm tôi đến Đế Đô, tôi từng thử đến tiệm lẩu nhà Chu Gia Dã vô số lần, sau đó từ một người phương Bắc vốn không ăn được cay đã biến thành một sở thích dù có ăn nồi dầu ớt đỏ cũng không tỏ vẻ gì.
Nồi nước dầu ớt đỏ hôm nay lại không cay như trong quá khứ, không biết có phải vì đông khách nên sau bếp bận rộn nên sơ suất không.
Nhạc Nhạc chưa từ bỏ ý định tìm kiếm xung quanh, một lúc sau mới chịu thôi: “Chị nói cũng đúng, ngôi sao mà, sao muốn gặp là gặp được.”
Nước lẩu nóng sôi trào ùng ục văng một giọt lên mu bàn tay tôi. Tôi cong ngón tay lại vì đau, nhìn hơi nóng mờ mịt trước mắt, bỗng nhiên tôi nhớ đến phố Văn Hòa rất nhiều năm về trước.
Chẳng lẽ ngày đó hạc giấy và ngôi sao rơi xuống từ lòng bàn tay Chu Gia Dã là một giấc chiêm bao sao?
Xung quanh ồn ào, người đến kẻ đi, tôi như bị mắc kẹt trong biển người nơi năm đó tôi và Chu Gia Dã bị chia cắt.
Đêm đó tôi ăn rất no, nằm mãi đến khuya mới ngủ.
Tôi thu dọn hành lý để ngày hôm sau về lại Đế Đô, sáng sớm phải ngồi xe đường dài, buổi tối thì ở khách sạn gần sân bay, ngày hôm sau nữa mới có thể lên máy bay trở về.
Nam Đài là thành phố nhỏ, đi đâu cũng phải vất vả với tàu xe, quanh đi quẩn lại cũng lại là đường về nhà.
Nhạc Nhạc ngủ nướng nhưng sáng hôm đó cũng dậy sớm tiễn tôi đi.
Chỉ là thời tiết hôm đó không tốt, nửa đêm đổ mưa, đến sáng mưa vẫn rơi tí ta tí tách. Nhiệt độ ở Nam Đài không kết tuyết được, mưa xuống mang theo hơi lạnh thấu xương, mưa rơi khiến nhiệt độ buổi sáng lạnh tới mức cóng tay.
Khi chúng tôi đến cổng ga đường dài, Nhạc Nhạc lấy trong túi ra một thứ gì đó đưa cho tôi, đó là một chiếc lá cây, tôi thấy buồn cười, xoa xoa đôi bàn tay đỏ bừng vì lạnh và hỏi cô bé đây là cái gì.
Nhạc Nhạc giải thích: “Ngày ấy em về nhà tổ đến miếu thắp hương, em cầu tất cả ước nguyện của chị thành sự thật thì có một chiếc lá cây trong sân rơi xuống đầu em, bác gái em nói đây là thần linh đã nghe được nguyện vọng của người trần.”
“Em cảm thấy bác gái nói hơi khó tin, nhưng em thấy thật trùng hợp nên nhặt về rồi giữ lại. Chị Lâm Ý, lần này chị về Đế Đô có phải lâu lắm mới quay lại hay không?”
Nói đến câu sau, Nhạc Nhạc hơi tủi thân mím môi lại.
Tôi chỉ sờ lên đầu cô bé, nói khi đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em.
Thời tiết thật sự quá lạnh, bên ngoài vẫn còn mưa, tôi không cho Nhạc Nhạc đi theo nữa, đến cửa kiểm tra an ninh thì vẫy tay tạm biệt với cô bé.
Mấy năm trước còn là cô bé học tiểu học, bây giờ dáng vóc đã lớn, đứng bên cạnh cao gần bằng tôi, cô bé lưu luyến không nỡ đưa hành lý cho tôi, trong tay tôi còn nắm mảnh lá cây kia, lúc quay đầu lại Nhạc Nhạc còn hô với theo: “Chị Lâm Ý, năm mới nhất định phải đạt như ý nguyện nhé.”
Lần này tôi rời khỏi thành phố Nam Đài mang theo tâm trạng lưu luyến không nỡ đi.
Tôi ngồi ở sảnh chờ xe, nhìn giờ chuyến xe nhảy trên màn hình, phông chữ màu đỏ và những dòng thông báo vô cảm, từng dòng chữ đều mang theo một dòng người sắp rời đi.
Xe của tôi còn một lúc nữa mới đến, tôi cúi đầu mân mê chiếc lá cây kia, không có Nhạc Nhạc ở bên cạnh làm ồn, bỗng nhiên tôi cảm thấy không gian rất vắng lạnh.
Tôi thay đổi chủ ý lúc kiểm tra thời gian trên vé xe.
Tết nguyên tiêu hôm đó, đối với tôi mà nói là một thời gian đặt biệt, nhưng đối với những người khác ngoài thì nó chỉ là một ngày lễ, hơn nữa tết nguyên tiêu phần lớn mọi người đã đi làm lại, cho nên cũng không có nhiều mong ngóng.
Trong nhà ga có rất nhiều cửa hàng, trước cửa một hàng tạp hóa có bày một số tạp chí và báo, cung cấp cho những người muốn giết thời gian trên đường đi.
Ở nơi đó, tôi thấy được quyển Manga Cậu bé diệt rồng và công chúa, nó đã được đăng lên số mới nhất nhưng gần đây tôi không ở Đế Đô nên truyện tranh gửi cho tôi có lẽ vẫn còn chất đống ở điểm nhận chuyển phát nhanh của trường.
Tôi mua một quyển, dự định đọc để giết thời gian trên đường đi.
Tôi lật trang đầu tiên và thấy rằng thiếu niên diệt rồng vẫn đang ở bước cuối cùng để hồi sinh công chúa, nhưng cậu đã đưa kho báu cho bạn bè của mình thay vì đến gặp công chúa lần đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy.
Tôi vốn tưởng rằng bộ truyện tranh này sẽ có một kết thúc có hậu sáo rỗng, nhưng bây giờ nó không còn sáo rỗng nữa, tôi chợt cảm thấy hoảng sợ vì cốt truyện đi chệch khỏi kết thúc có hậu ban đầu.
Tôi chợt nhớ đến phòng y tế rất nhiều năm trước, khi bác sĩ của trường đưa cho tôi bộ truyện tranh này, ông ấy đã nói rằng hãy đợi đến tập cuối, đó sẽ là một cái kết viên mãn khiến tôi hài lòng.
Ngày hôm đó, Chu Gia Dã đứng đợi tôi ở cầu thang cạnh lớp học, tôi ở dưới chân cầu thang, ngước mắt nhìn cậu ấy ngược sáng, đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ im lặng lạnh lùng của cậu.
Cậu ấy sẽ không dỗ dành, là một tên trai thẳng đơn bào chỉ biết dùng đồ ăn vặt lấy lòng bạn.
Nhưng ngày đó là ngày tôi ngồi ở vị trí gần xem cậu ấy chơi bóng rổ, không phải cách đám người đông như nêm cối. Tôi ngồi trên ghế dài, cách cậu ấy rất gần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng câu ấy vứt quả bóng rổ cho tôi, cậu ấy nói, Lâm Ý, tôi sẽ không để cậu thua.
Nhưng sau đó thì sao, sau đó tôi và cậu ấy chia xa, con hạc giấy cậu ấy đưa cho tôi có viết đạt được điều ước, dường như cậu ấy tan biến, cũng có thể cậu ấy chỉ là ngôi sao băng bay ngang qua trước mặt tôi, chiếu sáng tôi trong chốc lát rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ có tôi, bị mắc kẹt trong biển người, bị tách biệt khỏi cậu ấy.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, lạnh lẽo thấu xương, mưa tung bay giống như hàng ngàn sợi chỉ màu xám, đan chặt thành một tấm lưới khổng lồ. Tôi bị mắc kẹt trong lưới, lao sang trái phải, cố gắng hết sức để thoát khỏi tấm màn mưa đã trói buộc tôi.
Ngoài ga rất dễ bắt taxi, tài xế đón người muốn chở thêm vài người, tôi trả đủ tiền cho anh ta hết chỗ trên xe và bảo anh ta lái xe đến phố Văn Hoà.
Tài xế nghe xong vui vẻ đạp chân ga chạy đi.
Mưa tạt qua cửa sổ xe, hạt mưa loang lổ trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh thành thị bên ngoài, muôn màu muôn vẻ ngưng tụ lại trong nước mưa, sau đó theo cơn gió thổi qua mà chảy thành dòng trượt xuống.
Sáng sớm, trừ mấy cửa hàng điểm tâm đã mở cửa thì cả phố Văn Hòa yên tĩnh như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.
Bánh xe vali lăn trên mặt đường phát ra âm thanh kéo dài, cuối cùng dừng lại trước quán lẩu dưới màn mưa rơi, hiển nhiên lúc này không phải giờ mở cửa của quán lẩu.
Tôi che ô, vì đi rất gấp nên tóc ướt nhiều, trên giày cũng dính một mảng bùn.
Tôi ngơ ngác nhìn tấm rèm cửa hé mở, như thể đang cầu xin một công đức viên mãn.
Chỉ là thần linh chưa hiển linh, nguyện vọng của phàm nhân quá nhiều nên ngài không nghe được, vận mệnh ban cho tôi rất nhiều khổ cực, chỉ kịp quan tâm ngắn ngủi năm tôi mười lăm tuổi, sau đó lại vô tình lấy đi tất cả.
Trong số những tín đồ thành kính, không có tôi.
Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt tôi, vào buổi sáng xám xịt này, dường như tôi đã tỉnh mộng.
Tôi không đi mà đứng lại dưới mái hiên, vali hành lý để bên cạnh, tôi đứng một lúc lâu rồi ngồi xổm xuống một bên.
Nước mưa rơi xuống từ mái hiên, sắc trời dần sáng, mưa cũng nhỏ dần, chỉ có vài giọt mưa ngẫu nhiên rơi tí tách khỏi mái hiên.
Tay chân tôi đã lạnh cứng từ lâu, dường như chỉ là hoàn thành sự thành kính cuối cùng, tôi vuốt chiếc lá mà Nhạc Nhạc đưa cho tôi, xoay đi xoay lại để giết thời gian.
Cho đến khi không biết đã đợi đến bao lâu, có người đẩy cánh cửa phía sau.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ người tới đã nghe được một giọng nói xa lạ: “Ôi, thế mà là cô thật à…”
Nửa câu sau im bặt, cô ấy chưa nói xong, tiếp tục dùng sức kéo cánh cửa lớn bị khóa ra.
Tôi nhận ra đây là một nhân viên trong quán lúc tối qua tôi tới ăn lẩu, cô ấy bảo tôi vào trước, sau đó còn kéo hành lí giúp tôi, lúc đặt đồ xuống cô ấy còn nhìn thoáng ra sau bếp: “Sao cô tới sớm vậy, chúng tôi vừa mới dậy thôi, sáng sớm mà cô đã muốn ăn lẩu rồi sao?”
Cô ấy đưa cho tôi một ly trà nóng, tôi áp vào tay cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn lạnh cứng ngắc.
Tôi không giải thích, chỉ im lặng chọn nước lẩu và món ăn.
Trong tiệm không có ai, ngay cả nhân viên cũng chỉ có mỗi cô gái vừa rồi, máy sưởi vừa được bật lên, không khí quạnh quẽ giống như cơn mưa lúc sáng sớm.
Tôi chọn một nồi dầu ớt giống như tối qua.
Chị gái nhân viên bận trước bận sau, động tác thuần thục mang thức ăn lên.
Sau khi nồi đã nóng, tôi nhúng mấy món dễ chín, cô gái nhân viên thấy tôi không lấy dầu ra đĩa thì nhắc: “Đĩa dầu và nước chấm ở kia.”
“Cảm ơn.”
Tôi im ắng cố chấp nhúng những món ăn kia, sau khi vớt lên thì nếm thử một miếng.
Lẩu vẫn không cay, giống như đêm qua.
Tôi bắt đầu bỏ hết đồ ăn vào, chờ nước sôi lên thì vớt hết ra.
Tôi nếm hết miếng này đến miếng khác, cố gắng chứng minh đây không phải là ảo giác tê dại đầu lưỡi.
Cuối cùng, tôi bật khóc trong làn khói bốc lên nghi ngút.
Tôi lau đi những giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt, giả vờ chỉ khóc vì cay nóng, ngẩng đầu lên nhờ nhân viên rót chút nước nóng.
Chắc hẳn cô ấy đã nhìn thấy dáng vẻ nước mắt rưng rưng trong quán lẩu này nên không ngạc nhiên, thậm chí còn cho thêm vài bông hoa cúc vào để ngâm.
Cô ấy lấy nước nóng giúp tôi xong, nói: “Chị gái không ăn cay được à?”
Tôi dừng đũa lại, nhận thấy ý tứ ẩn trong giọng điệu của cô ấy.
Lúc đó tôi hỏi cô ấy: “Chỗ các cô có mì sợi không?”
Nhân viên cửa hàng lập tức giật mình, có lẽ cảm thấy yêu cầu của tôi hơi lạ, sau đó cô ấy nói: “Có miến, là loại nhúng vào nồi lẩu ấy, chúng tôi không có mì. Miến được không?”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn ăn một bát mì trường thọ.” Tôi cố chấp nhìn cô ấy: “Miến cũng được, cũng là hi vọng.”
“Vậy cô chờ một lát nhé.”
Trời bên ngoài còn mưa, sáng sớm phố Văn Hòa được bao phủ trong sương mù xám xịt.
Nồi lẩu dầu ớt trước mặt tôi sôi trào bốc lên hơi nóng, tôi thấy bình thản hơn bao giờ hết, vẫn bình tĩnh như người qua đường tối qua nhắc tới Chu Gia Dã, lòng bàn tay của tôi dần ấm lên, cơ thể cũng không còn lạnh cóng, tôi tránh mưa dưới mái hiên cả buổi sáng, bị lạnh tới mức răng va nhau cầm cập, hơi nóng đang bốc lên bây giờ dường như là cảnh trong mơ.
Năm tôi mười lăm tuổi, phố Văn Hoà đèn hoa nở rộ khắp thành phố, ánh đèn trải rộng ngàn dặm sáng như ban ngày.
Cậu ấy đi cùng tôi khắp phố Văn Hoà, chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy cậu.
Cuối cùng cậu ấy đưa tôi đến trạm xe buýt, tôi đứng cách đám đông lén nhìn cậu ấy qua cửa sổ thủy tinh, lúc ấy tôi từng ước, hi vọng tết nguyên đán sang năm còn có thể nhìn thấy cậu.
Chuyến xe khách đường dài tôi đặt trước đó đã đi từ lâu rồi, cũng không biết có còn kịp chuyến bay không.
Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh.
Tôi cúi đầu mân mê chiếc lá kia, say mê nhìn những đường gân trên lá, chúng giống như vô số sợi chỉ số phận đan xen vào nhau, đến một lúc nào đó sẽ phân tán, chạy về phía tương lai của chính mình.
Mọi cuộc gặp gỡ cuối cùng đều sẽ kết thúc trong biển người.
Trong cửa hàng yên tĩnh thật lâu cuối cùng cũng có tiếng bước chân, theo tiếng va chạm nhỏ của bát sứ đặt lên bàn, tôi khẽ ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay đặt chiếc bát xuống.
Thon dài mạnh mẽ, đốt ngón tay rõ ràng, đây không phải là tay của chị gái nhân viên.
Hơi nước vẫn đang cuồn cuộn trong nồi, bên ngoài mưa rơi không ngớt, trong tiệm hơi nóng lượn lờ.
Tôi run lên chỉ trong một giây, đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi chiếc lá.
Mưa bên ngoài có xu hướng lớn hơn, cái lạnh thấu xương nện xuống mặt đất trên phố Văn Hòa, tiếng mưa dữ dội kéo tới giống như sợi dây định mệnh đột nhiên bị cắt đứt, hạt cườm rơi vãi khắp mặt đất.
Lý do tôi không tin vào Thần Phật là gì?
Tôi đã nhiều lần ước nguyện với các vị thần nhưng chưa bao giờ nhận được sự thương xót.
Được sinh ra làm người là ngọn nguồn tội lỗi của tôi.
Nhưng năm mười lăm tuổi gặp được Chu Gia Dã có phải là cơ hội duy nhất trong đời này của tôi không, có phải chỉ cần bắt được tia sáng đó thì có thể thoát khỏi vũng lầy này?
Tôi không biết câu trả lời, nhưng bây giờ, sau khi thắp hương tụng kinh vào được thần linh ban ân, lần này cuối cùng số phận cũng hướng về phía tôi.
Sau khi Chu Gia Dã đặt bát xuống bàn, cậu ngồi tựa lưng vào ghế, nhướng mày cười, vẫn là dáng vẻ lười biếng như nhiều năm trước, như thể nhiều năm nay chúng tôi chưa từng xa cách, như thể chúng tôi mới chỉ tạm biệt nhau ở trạm xe buýt và gặp lại nhau ở đây vào ngày hôm sau.
“Tôi còn nói mới sáng sớm ai đến xem chuyện làm ăn của tôi, thì ra là bạn học cũ.”
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi: “Đã lâu không gặp, Lâm Ý.”
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đã lâu không gặp, Chu Gia Dã.
Dì ấy không được học nhiều, dựa vào tay nghề của bản thân để kinh doanh một quán cơm nhỏ mà chồng dì mở khi còn sống, sau đó dì được mẹ tôi thuê tới chăm lo ba bữa cơm cho tôi.
Tôi biết phong cách làm việc của mẹ mình, chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết thì bao nhiêu cũng không quan tâm, mẹ hào phóng trả dì ấy đầy đủ tiền rồi đẩy tôi đến thành phố Nam Đài.
Bây giờ dì đã có thể đổi một căn nhà có điều kiện dễ chịu hơn, diện tích không lớn lắm, chỉ có hai người là dì ấy và Nhạc Nhạc ở. Sau này Nhạc Nhạc đi học phải trọ lại ở trường chắc sẽ không thường xuyên ở nhà cho nên mua nhỏ một chút cũng không sao. Chỉ là bây giờ tôi tới ăn tết, sau đó ở lại mấy ngày nên cũng hơi chật chội.
Tôi vốn định ở khách sạn nhưng dì đã dọn dẹp phòng của Nhạc Nhạc xong xuôi, con bé cũng đã lâu chưa gặp lại tôi, vẫn đi theo tôi kể không hết chuyện giống như trước đây, còn tranh kéo hành lý của tôi về nhà mình.
Lâu rồi tôi không ăn cơm dì làm, hai năm nay nếu không ăn cơm nhà ăn thì cũng sẽ thức ăn ngoài, hương thơm thức ăn quen thuộc làm tôi cảm thấy thèm ăn nhưng tôi vẫn ăn ít, điều này khó thay đổi lắm.
Dì nói chờ đến khi tôi tốt nghiệp đại học, nếu như muốn về Nam Đài thì dì ấy có thể tiếp tục chăm lo ba bữa cơm cho tôi, dì ấy nói sức khỏe của tôi nếu cố gắng chăm sóc và điều dưỡng sẽ tốt lên.
Nhạc Nhạc phấn khởi hỏi tôi: “Chị Lâm Ý, sau khi tốt nghiệp chị có ở lại Đế Đô không?”
Tôi nói tôi không biết.
Tôi rất ít jhi nghĩ tới tương lai mình sẽ ở đâu. Có chăng là đi được tới đâu hay tới đó, đi bước nào thì tính đến bước đó, thật ra trong kế hoạch cuộc đời tôi không có tương lai lâu dài. Bệnh lâu khó lành làm tâm lý của tôi luôn trong trạng thái bi quan, rất khó thay đổi.
Nhạc Nhạc ôm tay tôi nói chuyện cả đêm, từ cuộc sống cấp hai của em ấy rồi hỏi đến cuộc sống của tôi ở Đế Đô. Tôi nhớ dì nói Nhạc Nhạc rất được hoan nghênh trong lớp, dì còn sợ cô bé yêu sớm nên tôi thừa dịp hỏi cô bé có thích nam sinh nào không.
Kết quả Nhạc Nhạc dẩu môi nói không mấy hứng thú, ai lại muốn thích đám người kia chứ.
Nghe giọng điệu của cô bé thật sự không vui, bỗng nhiên tôi hơi nhiều chuyện: “Vậy em thích kiểu người nào?”
Nhạc Nhạc không hề cảm thấy thẹn thùng, hai mắt tỏa sáng, cô bé lập tức hưng phấn tìm ảnh trong điện thoại, đưa sang cho tôi như dâng hiến vật quý: “Chị xem chị xem, chị có nghe bài hát kia chưa, là cơn gió biển thổi ngược thủy triều và đẩy anh về phía em…”
Nhạc Nhạc vui vẻ ngâm nga lời bài hát kia, tôi gật đầu tỏ ý đã từng nghe.
Một ca khúc rất nổi trong năm nay, nơi đâu cũng có thể nghe người khác ngâm nga đôi ba câu.
Nhạc Nhạc càng phấn khích hơn: “Là anh ấy hát! Các bài hát khác của anh ấy cũng rất êm tai! Hơn nữa anh ấy cực kỳ đẹp trai, tính cách trầm ổn ấm áp! Tên của anh ấy cũng hay, Trần Thanh Án, sao bố mẹ anh ấy biết cách đặt tên thế! Chờ đến lúc em lớn lên có tiền, nhất định em sẽ đi xem buổi hòa nhạc của anh ấy!’
Tôi hiểu ngay, Nhạc Nhạc là cô bé theo đuổi ngôi sao, thật sự đang đuổi một ngôi sao.
Nhắc đến người cô bé thích thì sẽ nhiệt tình giới thiệu với người khác, hi vọng toàn thế giới đều biết tới thần tượng mình ưu tú và xứng đáng được hâm mộ tới mức nào, thật sự là một fangirl tiêu chuẩn.
Nhạc Nhạc lôi kéo tôi hàn huyên cả đêm về Trần Thanh Án, lần đầu tiên tôi cảm nhận trực quan thế nào mới là theo đuổi thần tượng thực sự khiến một cô gái giả vờ làm người hâm mộ như tôi chỉ có thể cúi đầu chịu thua kém.
Cuối cùng Nhạc Nhạc buồn ngủ không chịu nổi nữa mới buông tha cho tôi, ngày hôm sau chúng tôi ngủ một giấc đến trưa, dì thấy thế liền biết nhất định tối qua Nhạc Nhạc không những ngủ muộn mà còn lôi kéo cả tôi thức cùng, dì ấy nói với Nhạc Nhạc lần sau không cho phép thức đêm.
Nhạc Nhạc hùng hồn ngay thẳng nói: “Lâu lắm rồi con chưa gặp chị Lâm Ý, có rất nhiều chuyện muốn nói mà.”
Dì càng tức giận: “Lâm Ý ngồi xe cả ngày, con để người ta nghỉ ngơi thật tốt một đêm, có gì mà không thể để hôm nay rồi nói.”
Nhạc Nhạc rất hiểu tính dì, lập tức lấy tôi ra làm bia đỡ đạn: “Chị Lâm Ý vui lòng.”
Quả nhiên dì lập tức không tức giận nữa, chỉ bất đắc dĩ nói với tôi là dì chiều hư Nhạc Nhạc.
Suốt lúc đó tôi chỉ cong mắt cười, thuận theo Nhạc Nhạc: “Không sao ạ, con cũng không ngủ được, đúng là hai chị em lâu rồi không gặp có rất nhiều lời muốn nói.”
Thành phố Nam Đài không lớn, hoạt động giải trí có phần ảm đạm so với các thành phố lớn khác, nơi náo nhiệt nhất cũng chỉ là phố Văn Hòa.
Chúng tôi cùng đi dạo siêu thị và chợ bán thức ăn, chuẩn bị rất nhiều đồ cho Tết. Gần như tôi không có kinh nghiệm sống thực tế nào, thậm chí ngay cả việc mua thức ăn và làm cá còn không bằng Nhạc Nhạc, đi chợ mua thức ăn chỉ cần chủ hàng nói gì thì sẽ mua cái đó. Nhạc Nhạc ở bên cạnh kịp thời kéo tôi đi, nói bên kia tươi hơn.
Tôi và Nhạc Nhạc đi dạo phố, mua quần áo mới và đồ dùng văn phòng phẩm cho cô bé. Chúng tôi dạo bước đến cửa hàng quà tặng, ngắm nhìn những chiếc đèn xinh đẹp, cái ly đáng yêu, kẹp tóc, búp bê và nhiều thứ đẹp mắt. Nếu chỉ có một mình thì tôi sẽ không đi dạo đến những cửa hàng này, đồ dùng hàng ngày có thể mua trên mạng thì tôi tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài. Giờ đi cùng Nhạc Nhạc, thứ gì tôi nhìn cũng thấy thích, mỗi thứ đều mua hai cái, Nhạc Nhạc và tôi mỗi người một cái, cuối cùng tính tiền tốn tận mấy trăm đồng.
Chúng tôi rời khỏi cửa hàng quà tặng, mỗi người xách hai túi quà to, trong tay còn kẹp búp bê lớn, đi trên đường trông cực kỳ nổi bật.
Trên chuyến xe buýt về nhà, có đứa bé liên tục quay đầu nhìn tôi và Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc vui vẻ thì thầm nói với tôi: “Chị tin lát nữa về nhà mẹ em mà thấy chắc chắn sẽ lại la em không, mẹ sẽ nói sao em có thể làm chị tốn nhiều tiền như thế.”
Tôi đau đầu: “Nhiều đồ thế này, đến lúc chị quay lại Đế Đô phải mang đi thế nào?”
“Chị Lâm Ý.”
“Sao?”
Nhạc Nhạc khinh bỉ nhìn tôi: “Chị ngốc quá.”
Tôi: “…?”
Nhạc Nhạc: “Những thứ này chị không cần dùng gấp, sao chị phải tự mang về, em đóng gói gửi chuyển phát cho chị là được.”
Tôi: “…”
Bị một cô bé lớp tám nói ngốc, nước mắt tôi rơi ướt mặt.
Tôi ở lại thành phố Nam Đài nửa tháng, chỉ là một thành phố không lớn, phồn hoa nhất cũng chỉ có mỗi phố Văn Hòa, trừ dạo phố tản bộ thì phần lớn thời gian tôi đều ngồi ở chiếc bàn học cạnh cửa sổ dạy Nhạc Nhạc làm bài tập giống hồi trước, thuận tiện nghe cô bé kể về Trần Thanh Án mà cô bé yêu nhất.
Mấy ngày ăn Tết tôi không đi đâu cả vì Nhạc Nhạc và dì phải về quê ở nông thôn, nhà họ có tập tục tết phải quay về tế tổ.
Lúc đầu Nhạc Nhạc muốn dẫn tôi đi cùng, cô bé nói ở quê có một ngôi miếu cũ, được thờ phụng mấy đời cực kỳ linh thiêng.
Nhưng tôi chỉ nói là không cần thiết.
Nhạc Nhạc hỏi tôi: “Chị Lâm Ý, chị không mong muốn thứ gì sao?”
Tôi chải tóc cho cô bé, muốn làm cho cô bé một kiểu tóc nhìn thật đẹp: “Không có.”
“Sao lại không có chứ? Nếu như chị không muốn đi thì em sẽ cầu nguyện với thần linh thay chị.”
Giọng nói giòn tan của Nhạc Nhạc làm tôi không nhịn được nhoẻn miệng cười: “Vậy thì em cầu nguyện giúp chị, hi vọng có một ngày Nhạc Nhạc có thể gặp Trần Thanh Án nhé.”
“Ây da chị Lâm Ý, chị thật biết cách đối phó với em.” Nhạc Nhạc bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Sao mà gặp được chứ, người ta là ngôi sao lớn. Được rồi, chờ em lớn lên có tiền, em nhất định có thể đi xem buổi hòa nhạc của anh ấy.”
Tôi quấn vòng dây cột tóc cuối cùng, thành công mỹ mãn: “Cho nên nguyện vọng của chị cũng không cần thiết phải cầu nguyện với thần linh.”
“Chải xong rồi, em lên đường cùng dì đi, trưa chị đợi hai người về.”
Tôi đưa túi cho Nhạc Nhạc, bên trong còn chuẩn bị một ít đồ ăn vặt nhỏ mà cô bé thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng mà sau khi Nhạc Nhạc về nhà vẫn nói với tôi, cô bé cầu nguyện thần linh giúp tôi.
Tôi bật cười hỏi cô bé cầu gì thay tôi.
Nhạc Nhạc thần bí nói: “Em không nói cho chị.”
Tôi cầm đồ ăn vặt uy hiếp cô bé.
Nhạc Nhạc bịt kín miệng, ý đồ nũng nịu lừa cho qua cửa: “Chị Lâm Ý, bây giờ chị thay đổi rồi, chị trở nên tính toán với em, có phải chị không còn yêu em như trước kia nữa đúng không?”
Tôi không bị cô bé lừa, cuối cùng Nhạc Nhạc không còn cách nào, thẳng thắn nói: “Cũng không có gì đâu, em cũng không biết nguyện vọng của chị là gì cho nên chỉ ước tất cả mong muốn của chị trở thành sự thật. Chị ơi, chị nhất định phải có nguyện vọng, nếu không phần cầu nguyện cho mong muốn của chị trở thành sự thật sẽ uổng phí lắm đấy.”
Lời giải thích của Nhạc Nhạc làm tôi không biết nên khóc hay nên cười, gì mà mất phần chứ, chẳng lẽ thần linh phổ độ chúng sinh còn có lượt tranh mua giới hạn à?
Một ngày trước khi tôi rời khỏi thành phố Nam Đài, tôi đi đến phố Văn Hòa lần cuối cùng, chuyện làm ăn của quán lẩu nhà Chu Gia Dã còn tốt hơn hai năm trước, người tới lui tấp nập, phải xếp hàng mới có chỗ ngồi.
Nhân viên từng tán gẫu qua ngày với tôi đã không còn làm ở nơi này, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, thấy tôi thì hỏi đi mấy người.
Nhạc Nhạc thăm dò mở lời trước tôi: “Ba người ba người.”
Nhân viên của hàng dẫn chúng tôi đến bàn.
Trên đường đi Nhạc Nhạc nhìn quanh hoàn cảnh nơi này, cảm thán nói: “Chị Lâm Ý biết tìm chỗ thật đấy, quán này nổi danh khắp Nam Đài, em muốn ăn từ lâu nhưng tiếc là mẹ em không thích ăn lẩu, một mình em ăn thì chán lắm, may mà chị Lâm Ý trở về.”
“Hơn nữa em nói chị nghe…”
Nhạc Nhạc bỗng nhiên nhích lại gần, thần bí nói với tôi: “Chu Gia Dã, là diễn viên nam trước kia chị thích trên TV ấy, tiệm này là nhà anh ấy mở.”
Bỗng nhiên nghe được tên Chu Gia Dã, mắt tôi giật giật, sau đó tôi giả vờ trả lời bằng giọng điệu bình thản: “Đúng không đấy, cậu ấy là người Nam Đài sao?”
“Đúng đấy đúng đấy! Lúc em vừa biết cũng hết cả hồn!” Nhạc Nhạc giống như tìm được chiến hữu lắm chuyện, nói không biết mệt: “Nghe nói sau Tết anh ấy sẽ quay về nhà phụ việc trong quán, đáng tiếc có đôi khi bận quay phim thì không về đúng dịp, em đến đây rất nhiều lần muốn được gặp tận mắt, muốn xem anh ấy trên TV đẹp như thế thì bên ngoài sẽ có dáng vẻ ra sao.”
Nhạc Nhạc nói rồi rướn cổ nhìn xung quanh, nhìn quanh một vòng rồi tiếc nuối nói: “Chắc là bây giờ cũng không có ở đây.”
Tôi vớt lá sách bò nóng đặt vào chén của Nhạc Nhạc, từ đầu đến cuối rất bình tĩnh giống như một người qua đường đang thảo luận về cái tên Chu Gia Dã: “Nếu như người ta có ở đây thì cũng sẽ không ra đứng đó cho em xem.”
Nhạc Nhạc cảm thấy có đạo lý, bắt đầu chuyên tâm vớt lẩu.
Kì lạ là trong kỳ nghỉ hè trước năm tôi đến Đế Đô, tôi từng thử đến tiệm lẩu nhà Chu Gia Dã vô số lần, sau đó từ một người phương Bắc vốn không ăn được cay đã biến thành một sở thích dù có ăn nồi dầu ớt đỏ cũng không tỏ vẻ gì.
Nồi nước dầu ớt đỏ hôm nay lại không cay như trong quá khứ, không biết có phải vì đông khách nên sau bếp bận rộn nên sơ suất không.
Nhạc Nhạc chưa từ bỏ ý định tìm kiếm xung quanh, một lúc sau mới chịu thôi: “Chị nói cũng đúng, ngôi sao mà, sao muốn gặp là gặp được.”
Nước lẩu nóng sôi trào ùng ục văng một giọt lên mu bàn tay tôi. Tôi cong ngón tay lại vì đau, nhìn hơi nóng mờ mịt trước mắt, bỗng nhiên tôi nhớ đến phố Văn Hòa rất nhiều năm về trước.
Chẳng lẽ ngày đó hạc giấy và ngôi sao rơi xuống từ lòng bàn tay Chu Gia Dã là một giấc chiêm bao sao?
Xung quanh ồn ào, người đến kẻ đi, tôi như bị mắc kẹt trong biển người nơi năm đó tôi và Chu Gia Dã bị chia cắt.
Đêm đó tôi ăn rất no, nằm mãi đến khuya mới ngủ.
Tôi thu dọn hành lý để ngày hôm sau về lại Đế Đô, sáng sớm phải ngồi xe đường dài, buổi tối thì ở khách sạn gần sân bay, ngày hôm sau nữa mới có thể lên máy bay trở về.
Nam Đài là thành phố nhỏ, đi đâu cũng phải vất vả với tàu xe, quanh đi quẩn lại cũng lại là đường về nhà.
Nhạc Nhạc ngủ nướng nhưng sáng hôm đó cũng dậy sớm tiễn tôi đi.
Chỉ là thời tiết hôm đó không tốt, nửa đêm đổ mưa, đến sáng mưa vẫn rơi tí ta tí tách. Nhiệt độ ở Nam Đài không kết tuyết được, mưa xuống mang theo hơi lạnh thấu xương, mưa rơi khiến nhiệt độ buổi sáng lạnh tới mức cóng tay.
Khi chúng tôi đến cổng ga đường dài, Nhạc Nhạc lấy trong túi ra một thứ gì đó đưa cho tôi, đó là một chiếc lá cây, tôi thấy buồn cười, xoa xoa đôi bàn tay đỏ bừng vì lạnh và hỏi cô bé đây là cái gì.
Nhạc Nhạc giải thích: “Ngày ấy em về nhà tổ đến miếu thắp hương, em cầu tất cả ước nguyện của chị thành sự thật thì có một chiếc lá cây trong sân rơi xuống đầu em, bác gái em nói đây là thần linh đã nghe được nguyện vọng của người trần.”
“Em cảm thấy bác gái nói hơi khó tin, nhưng em thấy thật trùng hợp nên nhặt về rồi giữ lại. Chị Lâm Ý, lần này chị về Đế Đô có phải lâu lắm mới quay lại hay không?”
Nói đến câu sau, Nhạc Nhạc hơi tủi thân mím môi lại.
Tôi chỉ sờ lên đầu cô bé, nói khi đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em.
Thời tiết thật sự quá lạnh, bên ngoài vẫn còn mưa, tôi không cho Nhạc Nhạc đi theo nữa, đến cửa kiểm tra an ninh thì vẫy tay tạm biệt với cô bé.
Mấy năm trước còn là cô bé học tiểu học, bây giờ dáng vóc đã lớn, đứng bên cạnh cao gần bằng tôi, cô bé lưu luyến không nỡ đưa hành lý cho tôi, trong tay tôi còn nắm mảnh lá cây kia, lúc quay đầu lại Nhạc Nhạc còn hô với theo: “Chị Lâm Ý, năm mới nhất định phải đạt như ý nguyện nhé.”
Lần này tôi rời khỏi thành phố Nam Đài mang theo tâm trạng lưu luyến không nỡ đi.
Tôi ngồi ở sảnh chờ xe, nhìn giờ chuyến xe nhảy trên màn hình, phông chữ màu đỏ và những dòng thông báo vô cảm, từng dòng chữ đều mang theo một dòng người sắp rời đi.
Xe của tôi còn một lúc nữa mới đến, tôi cúi đầu mân mê chiếc lá cây kia, không có Nhạc Nhạc ở bên cạnh làm ồn, bỗng nhiên tôi cảm thấy không gian rất vắng lạnh.
Tôi thay đổi chủ ý lúc kiểm tra thời gian trên vé xe.
Tết nguyên tiêu hôm đó, đối với tôi mà nói là một thời gian đặt biệt, nhưng đối với những người khác ngoài thì nó chỉ là một ngày lễ, hơn nữa tết nguyên tiêu phần lớn mọi người đã đi làm lại, cho nên cũng không có nhiều mong ngóng.
Trong nhà ga có rất nhiều cửa hàng, trước cửa một hàng tạp hóa có bày một số tạp chí và báo, cung cấp cho những người muốn giết thời gian trên đường đi.
Ở nơi đó, tôi thấy được quyển Manga Cậu bé diệt rồng và công chúa, nó đã được đăng lên số mới nhất nhưng gần đây tôi không ở Đế Đô nên truyện tranh gửi cho tôi có lẽ vẫn còn chất đống ở điểm nhận chuyển phát nhanh của trường.
Tôi mua một quyển, dự định đọc để giết thời gian trên đường đi.
Tôi lật trang đầu tiên và thấy rằng thiếu niên diệt rồng vẫn đang ở bước cuối cùng để hồi sinh công chúa, nhưng cậu đã đưa kho báu cho bạn bè của mình thay vì đến gặp công chúa lần đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy.
Tôi vốn tưởng rằng bộ truyện tranh này sẽ có một kết thúc có hậu sáo rỗng, nhưng bây giờ nó không còn sáo rỗng nữa, tôi chợt cảm thấy hoảng sợ vì cốt truyện đi chệch khỏi kết thúc có hậu ban đầu.
Tôi chợt nhớ đến phòng y tế rất nhiều năm trước, khi bác sĩ của trường đưa cho tôi bộ truyện tranh này, ông ấy đã nói rằng hãy đợi đến tập cuối, đó sẽ là một cái kết viên mãn khiến tôi hài lòng.
Ngày hôm đó, Chu Gia Dã đứng đợi tôi ở cầu thang cạnh lớp học, tôi ở dưới chân cầu thang, ngước mắt nhìn cậu ấy ngược sáng, đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ im lặng lạnh lùng của cậu.
Cậu ấy sẽ không dỗ dành, là một tên trai thẳng đơn bào chỉ biết dùng đồ ăn vặt lấy lòng bạn.
Nhưng ngày đó là ngày tôi ngồi ở vị trí gần xem cậu ấy chơi bóng rổ, không phải cách đám người đông như nêm cối. Tôi ngồi trên ghế dài, cách cậu ấy rất gần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng câu ấy vứt quả bóng rổ cho tôi, cậu ấy nói, Lâm Ý, tôi sẽ không để cậu thua.
Nhưng sau đó thì sao, sau đó tôi và cậu ấy chia xa, con hạc giấy cậu ấy đưa cho tôi có viết đạt được điều ước, dường như cậu ấy tan biến, cũng có thể cậu ấy chỉ là ngôi sao băng bay ngang qua trước mặt tôi, chiếu sáng tôi trong chốc lát rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ có tôi, bị mắc kẹt trong biển người, bị tách biệt khỏi cậu ấy.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, lạnh lẽo thấu xương, mưa tung bay giống như hàng ngàn sợi chỉ màu xám, đan chặt thành một tấm lưới khổng lồ. Tôi bị mắc kẹt trong lưới, lao sang trái phải, cố gắng hết sức để thoát khỏi tấm màn mưa đã trói buộc tôi.
Ngoài ga rất dễ bắt taxi, tài xế đón người muốn chở thêm vài người, tôi trả đủ tiền cho anh ta hết chỗ trên xe và bảo anh ta lái xe đến phố Văn Hoà.
Tài xế nghe xong vui vẻ đạp chân ga chạy đi.
Mưa tạt qua cửa sổ xe, hạt mưa loang lổ trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh thành thị bên ngoài, muôn màu muôn vẻ ngưng tụ lại trong nước mưa, sau đó theo cơn gió thổi qua mà chảy thành dòng trượt xuống.
Sáng sớm, trừ mấy cửa hàng điểm tâm đã mở cửa thì cả phố Văn Hòa yên tĩnh như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.
Bánh xe vali lăn trên mặt đường phát ra âm thanh kéo dài, cuối cùng dừng lại trước quán lẩu dưới màn mưa rơi, hiển nhiên lúc này không phải giờ mở cửa của quán lẩu.
Tôi che ô, vì đi rất gấp nên tóc ướt nhiều, trên giày cũng dính một mảng bùn.
Tôi ngơ ngác nhìn tấm rèm cửa hé mở, như thể đang cầu xin một công đức viên mãn.
Chỉ là thần linh chưa hiển linh, nguyện vọng của phàm nhân quá nhiều nên ngài không nghe được, vận mệnh ban cho tôi rất nhiều khổ cực, chỉ kịp quan tâm ngắn ngủi năm tôi mười lăm tuổi, sau đó lại vô tình lấy đi tất cả.
Trong số những tín đồ thành kính, không có tôi.
Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt tôi, vào buổi sáng xám xịt này, dường như tôi đã tỉnh mộng.
Tôi không đi mà đứng lại dưới mái hiên, vali hành lý để bên cạnh, tôi đứng một lúc lâu rồi ngồi xổm xuống một bên.
Nước mưa rơi xuống từ mái hiên, sắc trời dần sáng, mưa cũng nhỏ dần, chỉ có vài giọt mưa ngẫu nhiên rơi tí tách khỏi mái hiên.
Tay chân tôi đã lạnh cứng từ lâu, dường như chỉ là hoàn thành sự thành kính cuối cùng, tôi vuốt chiếc lá mà Nhạc Nhạc đưa cho tôi, xoay đi xoay lại để giết thời gian.
Cho đến khi không biết đã đợi đến bao lâu, có người đẩy cánh cửa phía sau.
Tôi ngơ ngác quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ người tới đã nghe được một giọng nói xa lạ: “Ôi, thế mà là cô thật à…”
Nửa câu sau im bặt, cô ấy chưa nói xong, tiếp tục dùng sức kéo cánh cửa lớn bị khóa ra.
Tôi nhận ra đây là một nhân viên trong quán lúc tối qua tôi tới ăn lẩu, cô ấy bảo tôi vào trước, sau đó còn kéo hành lí giúp tôi, lúc đặt đồ xuống cô ấy còn nhìn thoáng ra sau bếp: “Sao cô tới sớm vậy, chúng tôi vừa mới dậy thôi, sáng sớm mà cô đã muốn ăn lẩu rồi sao?”
Cô ấy đưa cho tôi một ly trà nóng, tôi áp vào tay cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn lạnh cứng ngắc.
Tôi không giải thích, chỉ im lặng chọn nước lẩu và món ăn.
Trong tiệm không có ai, ngay cả nhân viên cũng chỉ có mỗi cô gái vừa rồi, máy sưởi vừa được bật lên, không khí quạnh quẽ giống như cơn mưa lúc sáng sớm.
Tôi chọn một nồi dầu ớt giống như tối qua.
Chị gái nhân viên bận trước bận sau, động tác thuần thục mang thức ăn lên.
Sau khi nồi đã nóng, tôi nhúng mấy món dễ chín, cô gái nhân viên thấy tôi không lấy dầu ra đĩa thì nhắc: “Đĩa dầu và nước chấm ở kia.”
“Cảm ơn.”
Tôi im ắng cố chấp nhúng những món ăn kia, sau khi vớt lên thì nếm thử một miếng.
Lẩu vẫn không cay, giống như đêm qua.
Tôi bắt đầu bỏ hết đồ ăn vào, chờ nước sôi lên thì vớt hết ra.
Tôi nếm hết miếng này đến miếng khác, cố gắng chứng minh đây không phải là ảo giác tê dại đầu lưỡi.
Cuối cùng, tôi bật khóc trong làn khói bốc lên nghi ngút.
Tôi lau đi những giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt, giả vờ chỉ khóc vì cay nóng, ngẩng đầu lên nhờ nhân viên rót chút nước nóng.
Chắc hẳn cô ấy đã nhìn thấy dáng vẻ nước mắt rưng rưng trong quán lẩu này nên không ngạc nhiên, thậm chí còn cho thêm vài bông hoa cúc vào để ngâm.
Cô ấy lấy nước nóng giúp tôi xong, nói: “Chị gái không ăn cay được à?”
Tôi dừng đũa lại, nhận thấy ý tứ ẩn trong giọng điệu của cô ấy.
Lúc đó tôi hỏi cô ấy: “Chỗ các cô có mì sợi không?”
Nhân viên cửa hàng lập tức giật mình, có lẽ cảm thấy yêu cầu của tôi hơi lạ, sau đó cô ấy nói: “Có miến, là loại nhúng vào nồi lẩu ấy, chúng tôi không có mì. Miến được không?”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn ăn một bát mì trường thọ.” Tôi cố chấp nhìn cô ấy: “Miến cũng được, cũng là hi vọng.”
“Vậy cô chờ một lát nhé.”
Trời bên ngoài còn mưa, sáng sớm phố Văn Hòa được bao phủ trong sương mù xám xịt.
Nồi lẩu dầu ớt trước mặt tôi sôi trào bốc lên hơi nóng, tôi thấy bình thản hơn bao giờ hết, vẫn bình tĩnh như người qua đường tối qua nhắc tới Chu Gia Dã, lòng bàn tay của tôi dần ấm lên, cơ thể cũng không còn lạnh cóng, tôi tránh mưa dưới mái hiên cả buổi sáng, bị lạnh tới mức răng va nhau cầm cập, hơi nóng đang bốc lên bây giờ dường như là cảnh trong mơ.
Năm tôi mười lăm tuổi, phố Văn Hoà đèn hoa nở rộ khắp thành phố, ánh đèn trải rộng ngàn dặm sáng như ban ngày.
Cậu ấy đi cùng tôi khắp phố Văn Hoà, chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy cậu.
Cuối cùng cậu ấy đưa tôi đến trạm xe buýt, tôi đứng cách đám đông lén nhìn cậu ấy qua cửa sổ thủy tinh, lúc ấy tôi từng ước, hi vọng tết nguyên đán sang năm còn có thể nhìn thấy cậu.
Chuyến xe khách đường dài tôi đặt trước đó đã đi từ lâu rồi, cũng không biết có còn kịp chuyến bay không.
Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh.
Tôi cúi đầu mân mê chiếc lá kia, say mê nhìn những đường gân trên lá, chúng giống như vô số sợi chỉ số phận đan xen vào nhau, đến một lúc nào đó sẽ phân tán, chạy về phía tương lai của chính mình.
Mọi cuộc gặp gỡ cuối cùng đều sẽ kết thúc trong biển người.
Trong cửa hàng yên tĩnh thật lâu cuối cùng cũng có tiếng bước chân, theo tiếng va chạm nhỏ của bát sứ đặt lên bàn, tôi khẽ ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay đặt chiếc bát xuống.
Thon dài mạnh mẽ, đốt ngón tay rõ ràng, đây không phải là tay của chị gái nhân viên.
Hơi nước vẫn đang cuồn cuộn trong nồi, bên ngoài mưa rơi không ngớt, trong tiệm hơi nóng lượn lờ.
Tôi run lên chỉ trong một giây, đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi chiếc lá.
Mưa bên ngoài có xu hướng lớn hơn, cái lạnh thấu xương nện xuống mặt đất trên phố Văn Hòa, tiếng mưa dữ dội kéo tới giống như sợi dây định mệnh đột nhiên bị cắt đứt, hạt cườm rơi vãi khắp mặt đất.
Lý do tôi không tin vào Thần Phật là gì?
Tôi đã nhiều lần ước nguyện với các vị thần nhưng chưa bao giờ nhận được sự thương xót.
Được sinh ra làm người là ngọn nguồn tội lỗi của tôi.
Nhưng năm mười lăm tuổi gặp được Chu Gia Dã có phải là cơ hội duy nhất trong đời này của tôi không, có phải chỉ cần bắt được tia sáng đó thì có thể thoát khỏi vũng lầy này?
Tôi không biết câu trả lời, nhưng bây giờ, sau khi thắp hương tụng kinh vào được thần linh ban ân, lần này cuối cùng số phận cũng hướng về phía tôi.
Sau khi Chu Gia Dã đặt bát xuống bàn, cậu ngồi tựa lưng vào ghế, nhướng mày cười, vẫn là dáng vẻ lười biếng như nhiều năm trước, như thể nhiều năm nay chúng tôi chưa từng xa cách, như thể chúng tôi mới chỉ tạm biệt nhau ở trạm xe buýt và gặp lại nhau ở đây vào ngày hôm sau.
“Tôi còn nói mới sáng sớm ai đến xem chuyện làm ăn của tôi, thì ra là bạn học cũ.”
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi: “Đã lâu không gặp, Lâm Ý.”
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đã lâu không gặp, Chu Gia Dã.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương