Uất Hận
Chương 10: Nụ Cười Ngày Xưa.
Cũng khá muộn rồi đi ngủ thôi.
Tư Mộ đi vào bên trong phòng, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đóng cửa lại, bỗng tiếng gõ cửa vang lên và một giọng nói vọng vào.
- Em đã ngủ chưa? Nếu chưa anh vào nhé? -#Minh Hoa
Tư Mộ trả lời rồi đi ra mở cửa cho Minh Hoa vào phòng, nhưng khi mở cửa cậu lại hoang mang vô cùng. Trước mắt cậu là một Minh Hoa tay đang ôm chăn, gối bước vào phòng.
- N-này là sao vậy ạ? * Tư Mộ hoang mang hỏi *
- Ehe, cho anh ngủ cùng em đi, dù sao cũng là lần đầu em ở chỗ lạ lẫm mà một mình mà. * Minh Hoa cười tươi rói *
Tư Mộ đành bất lực đồng ý vì không nỡ từ chối Minh Hoa, nhưng cậu thắc mắc sao Minh lại muốn ngủ cùng mình, Tư Mộ nghĩ chắc chắn không phải vì sợ cậu lạ chỗ không đâu.
Sắp xếp chỗ ngủ xong xuôi, Tư Mộ đi tắt đèn lớn chỉ để lại 1 ánh đèn ngủ nho nhỏ le lói trong căn phòng đủ sáng, đặt lưng xuống giường đã lâu rồi Tư Mộ không có cảm giác nằm trên chiếc nệm mềm mại, êm ái như thế này.
Chưa để cậu suy nghĩ thêm lâu Minh Hoa đã cất tiếng nói trong không gian yên tĩnh.
- Hm,...Em cũng có thể tâm sự với anh về những chuyện làm em đau lòng, nói thật thì anh cũng muốn hiểu rõ hơn về em, Tư Mộ. -# Minh Hoa
Tư Mộ có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhớ lại từng câu chuyện lòng lại càng đau thắt, trong phút chốc yếu lòng Tư Mộ đã tâm sự với Minh Hoa như cái cách cậu đã nói hết với Thanh Tâm lúc trước.
Những chuyện khiến con người ta phải bật khóc khi nói ra, chuyện khiến lòng ta phải đau thắt lại, tình yêu khiến tim mình tan nát và đôi môi không nói nên lời vì chẳng còn gì để nói.
Những lời nói thật lòng nhưng chẳng ai tin còn lời nói giả tạo thì hành trăm người coi đấy là lời nói thật lòng.
Mọi chuyện được nói ra xung quanh bỗng chốc yên lặng chỉ còn vài tiếng đồng hồ tích tắc đang kêu, Tư Mộ lại nghĩ rằng Minh Hoa có lẽ không tin những gì mình nói như mấy người đã dùng ánh mắt cầm thù đó nhìn cậu.
Từ bên cạnh tiếng thút thít cất lên.
- G-gì chứ? Minh Hoa anh khóc hả? * Hoang mang tột độ *
- Tư Mộ em đã rất mạnh mẽ rồi, đứa nhỏ đáng thương này sao anh lại không biết em sớm hơn kia chứ!? * Lấy tay lau đôi mắt đầy giọt lệ của bản thân *
- " Mình mạnh mẽ sao..? "
- Em ngốc quá đừng suy nghĩ linh tinh nữa, từ nay cứ coi anh như là anh trai của em nhé? Có được không? * nhìn Tư Mộ cười nhẹ *
- Dạ, cảm ơn anh. * cười tươi rói *
Nụ cười ấy đã lâu rồi không được nhìn thấy nay đã quay trở lại rồi, vết thương trong tim có lẽ đã dần lành lặn.
Một câu chuyện rồi cũng sẽ có hồi kết, chỉ là chẳng biết cái kết của nó có đẹp hay không mà thôi, giữa cuộc đời ngày Tư Mộ của ngày xưa không có nổi một tình thương từ người thân và cả người mình yêu, nhưng thật may mắn cho Tư Mộ vì cậu còn có ông Diệp là ông nội cậu, người dành cả tình thương và bù đắp tất cả những gì Tư Mộ bị mất mát.
Người thương Tư Mộ đã ít nay lại càng ít hơn, vậy mà Tư Niên lại nỡ cướp đi người Tư Mộ yêu và giết mất người ông mà Tư Mộ thương nhất trên thế gian này.
Có một Diệp Tư Mộ vừa tuổi trăng tròn lại mang trong mình một trái tim chằng chịt vết thương và mất mát.
Trời dần về khuya, sau cuộc trò chuyện Tư Mộ và Minh Hoa cũng đã chìm vào giấc ngủ, chắc hẳn trong lòng Tư Mộ cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Những tiếng còi xe vẫn cứ vang lên văng vẳng bên ngoài, gió thoảng mây bay, một đêm yên bình đang dần trôi qua.
* Sáng Hôm Sau *
Buổi sáng ấm áp, những án mây trắng bay nhẹ nhàng trên bầu trời trong xanh, tiếng chim hót líu lo đón chào một ngày mới tươi sáng.
Một cái lật người, ngồi dậy rồi vươn vai.
- Trời đã sáng rồi à? * nhìn sang Minh Hoa *
- " Anh ấy còn ngủ, mình phải nhẹ nhàng tránh phá giấc ngủ của ảnh mới được. "
Tư Mộ nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi giường, cậu không quên đắp chăn lại cho Minh Hoa không bị lạnh.
Tư Mộ đi vệ sinh cá nhân, tự nhìn bản thân trong chiếc gương nhỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bờ má đã hóp vào vì ốm, chẳng còn cái má nhỏ nhỏ xinh xinh như cái bánh bao ngày nào nữa. Tóc cũng đã dài hơn nhiều khiến Tư Mộ nhìn còn không ra bản thân mình nữa.
Tư Mộ cầm lấy bộ đồ mà Minh Hoa từ hôm qua đã chuẩn bị sẵn cho cậu để thay, một chiếc áo thun màu trắng tay và một cái quần dài màu đen khá đơn giản nhưng khi Tư Mộ mặc vào lại trong rất đẹp.
Vừa thay xong bộ đồ thì...
* Cạch *
- Anh dậy rồi ạ? * giật mình *
- Woa dễ thương quá. * khen Tư Mộ tới tấp *
Khiến Tư Mộ ngại đỏ hết cả mặt, ra khỏi phòng tắm cậu ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành vào buổi sáng sẵn tiện đợi Minh Hoa xong rồi đi xuống cùng luôn.
- Không khí buổi sáng vẫn là tuyệt nhất! * thoải mái *
Từ trong phòng Minh Hoa nói vọng ra :
- Tiểu Mộ vào đây anh cho cái này nè!
Tư Mộ vừa vào thì Minh Hoa đã lôi cậu lại ghế ngồi và lấy ra một mớ thun buột tóc.
- Anh cho em cái gì vậy? * hoang mang nhẹ *
Minh Hoa lấy dây thun đưa cho Tư Mộ rồi nói :
- Nè cho em cọng dây thun á. * cười *
Xong Minh Hoa bảo cậu ngồi im rồi bản thân đứng buột tóc cho Tư Mộ, vì tóc Tư Mộ khá dài nên Minh Hoa gom hết lên cột một chùm tóc ngay giữa đầu, đã vậy còn dùng lượt chỉnh lại rồi kẹp thêm vài cái kẹp dễ thương lên nữa chứ.
Tư Mộ đi vào bên trong phòng, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đóng cửa lại, bỗng tiếng gõ cửa vang lên và một giọng nói vọng vào.
- Em đã ngủ chưa? Nếu chưa anh vào nhé? -#Minh Hoa
Tư Mộ trả lời rồi đi ra mở cửa cho Minh Hoa vào phòng, nhưng khi mở cửa cậu lại hoang mang vô cùng. Trước mắt cậu là một Minh Hoa tay đang ôm chăn, gối bước vào phòng.
- N-này là sao vậy ạ? * Tư Mộ hoang mang hỏi *
- Ehe, cho anh ngủ cùng em đi, dù sao cũng là lần đầu em ở chỗ lạ lẫm mà một mình mà. * Minh Hoa cười tươi rói *
Tư Mộ đành bất lực đồng ý vì không nỡ từ chối Minh Hoa, nhưng cậu thắc mắc sao Minh lại muốn ngủ cùng mình, Tư Mộ nghĩ chắc chắn không phải vì sợ cậu lạ chỗ không đâu.
Sắp xếp chỗ ngủ xong xuôi, Tư Mộ đi tắt đèn lớn chỉ để lại 1 ánh đèn ngủ nho nhỏ le lói trong căn phòng đủ sáng, đặt lưng xuống giường đã lâu rồi Tư Mộ không có cảm giác nằm trên chiếc nệm mềm mại, êm ái như thế này.
Chưa để cậu suy nghĩ thêm lâu Minh Hoa đã cất tiếng nói trong không gian yên tĩnh.
- Hm,...Em cũng có thể tâm sự với anh về những chuyện làm em đau lòng, nói thật thì anh cũng muốn hiểu rõ hơn về em, Tư Mộ. -# Minh Hoa
Tư Mộ có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhớ lại từng câu chuyện lòng lại càng đau thắt, trong phút chốc yếu lòng Tư Mộ đã tâm sự với Minh Hoa như cái cách cậu đã nói hết với Thanh Tâm lúc trước.
Những chuyện khiến con người ta phải bật khóc khi nói ra, chuyện khiến lòng ta phải đau thắt lại, tình yêu khiến tim mình tan nát và đôi môi không nói nên lời vì chẳng còn gì để nói.
Những lời nói thật lòng nhưng chẳng ai tin còn lời nói giả tạo thì hành trăm người coi đấy là lời nói thật lòng.
Mọi chuyện được nói ra xung quanh bỗng chốc yên lặng chỉ còn vài tiếng đồng hồ tích tắc đang kêu, Tư Mộ lại nghĩ rằng Minh Hoa có lẽ không tin những gì mình nói như mấy người đã dùng ánh mắt cầm thù đó nhìn cậu.
Từ bên cạnh tiếng thút thít cất lên.
- G-gì chứ? Minh Hoa anh khóc hả? * Hoang mang tột độ *
- Tư Mộ em đã rất mạnh mẽ rồi, đứa nhỏ đáng thương này sao anh lại không biết em sớm hơn kia chứ!? * Lấy tay lau đôi mắt đầy giọt lệ của bản thân *
- " Mình mạnh mẽ sao..? "
- Em ngốc quá đừng suy nghĩ linh tinh nữa, từ nay cứ coi anh như là anh trai của em nhé? Có được không? * nhìn Tư Mộ cười nhẹ *
- Dạ, cảm ơn anh. * cười tươi rói *
Nụ cười ấy đã lâu rồi không được nhìn thấy nay đã quay trở lại rồi, vết thương trong tim có lẽ đã dần lành lặn.
Một câu chuyện rồi cũng sẽ có hồi kết, chỉ là chẳng biết cái kết của nó có đẹp hay không mà thôi, giữa cuộc đời ngày Tư Mộ của ngày xưa không có nổi một tình thương từ người thân và cả người mình yêu, nhưng thật may mắn cho Tư Mộ vì cậu còn có ông Diệp là ông nội cậu, người dành cả tình thương và bù đắp tất cả những gì Tư Mộ bị mất mát.
Người thương Tư Mộ đã ít nay lại càng ít hơn, vậy mà Tư Niên lại nỡ cướp đi người Tư Mộ yêu và giết mất người ông mà Tư Mộ thương nhất trên thế gian này.
Có một Diệp Tư Mộ vừa tuổi trăng tròn lại mang trong mình một trái tim chằng chịt vết thương và mất mát.
Trời dần về khuya, sau cuộc trò chuyện Tư Mộ và Minh Hoa cũng đã chìm vào giấc ngủ, chắc hẳn trong lòng Tư Mộ cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Những tiếng còi xe vẫn cứ vang lên văng vẳng bên ngoài, gió thoảng mây bay, một đêm yên bình đang dần trôi qua.
* Sáng Hôm Sau *
Buổi sáng ấm áp, những án mây trắng bay nhẹ nhàng trên bầu trời trong xanh, tiếng chim hót líu lo đón chào một ngày mới tươi sáng.
Một cái lật người, ngồi dậy rồi vươn vai.
- Trời đã sáng rồi à? * nhìn sang Minh Hoa *
- " Anh ấy còn ngủ, mình phải nhẹ nhàng tránh phá giấc ngủ của ảnh mới được. "
Tư Mộ nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi giường, cậu không quên đắp chăn lại cho Minh Hoa không bị lạnh.
Tư Mộ đi vệ sinh cá nhân, tự nhìn bản thân trong chiếc gương nhỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bờ má đã hóp vào vì ốm, chẳng còn cái má nhỏ nhỏ xinh xinh như cái bánh bao ngày nào nữa. Tóc cũng đã dài hơn nhiều khiến Tư Mộ nhìn còn không ra bản thân mình nữa.
Tư Mộ cầm lấy bộ đồ mà Minh Hoa từ hôm qua đã chuẩn bị sẵn cho cậu để thay, một chiếc áo thun màu trắng tay và một cái quần dài màu đen khá đơn giản nhưng khi Tư Mộ mặc vào lại trong rất đẹp.
Vừa thay xong bộ đồ thì...
* Cạch *
- Anh dậy rồi ạ? * giật mình *
- Woa dễ thương quá. * khen Tư Mộ tới tấp *
Khiến Tư Mộ ngại đỏ hết cả mặt, ra khỏi phòng tắm cậu ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành vào buổi sáng sẵn tiện đợi Minh Hoa xong rồi đi xuống cùng luôn.
- Không khí buổi sáng vẫn là tuyệt nhất! * thoải mái *
Từ trong phòng Minh Hoa nói vọng ra :
- Tiểu Mộ vào đây anh cho cái này nè!
Tư Mộ vừa vào thì Minh Hoa đã lôi cậu lại ghế ngồi và lấy ra một mớ thun buột tóc.
- Anh cho em cái gì vậy? * hoang mang nhẹ *
Minh Hoa lấy dây thun đưa cho Tư Mộ rồi nói :
- Nè cho em cọng dây thun á. * cười *
Xong Minh Hoa bảo cậu ngồi im rồi bản thân đứng buột tóc cho Tư Mộ, vì tóc Tư Mộ khá dài nên Minh Hoa gom hết lên cột một chùm tóc ngay giữa đầu, đã vậy còn dùng lượt chỉnh lại rồi kẹp thêm vài cái kẹp dễ thương lên nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương