Uất Hận
Chương 11: Lời Nói Cay Đắng.
Trời ơi, em dễ thương quá đó Tư Mộ à! -# Minh Hoa
Minh Hoa giơ cái gương cầm tay ra cho Tư Mộ tự ngắm nhìn nhan sắc của bản thân.
- Anh làm gì em vậy Minh Hoa! * ngại *
- Kệ đi em dễ thương mà, đi xuống nhà ăn sáng nào. * kéo Tư Mộ đi *
Đi xuống cầu thang nhìn xuống đã thấy Thanh Tâm ngồi ở sofa đợi hai cậu, xuống tới Tư Mộ chỉ dám núp sau Minh Hoa vì mắc cỡ với quả đầu Minh Hoa vừa cột cho.
- Núp cái gì mà núp, em xinh như một bông hoa luôn ấy. * kéo Tư Mộ ra đứng trước mình *
- Ôi trời ơi, con gái nhà ai đây? -# Thanh Tâm
Câu nói của Thanh Tâm khiến 2 vành tai Tư Mộ đỏ chót vì ngại. Một khung cảnh hai người chọc và một người ngại, tiếng cười đùa vang khắp căn nhà.
Cả 3 người ngồi ăn sáng cạnh nhau.
- " Oa, không ngờ Thanh Tâm và Minh Hoa lại hạnh phúc như thế,.... "
Tư Mộ nhìn tình yêu của Minh Hoa và Thanh Tâm lại thấy ngưỡng mộ, trong một phút giây nào đó cậu lại tin rằng tình yêu có tồn tại, trước đó khi nhận lại sự phản bội ấy Tư Mộ cho rằng tình yêu vốn không tồn tại, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã khác, không phải nó không tồn tại chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Thanh Tâm nhắc đến chuyện chút nữa dẫn Tư Mộ và Minh Hoa đi chơi và mua sắm.
- Từ từ đã, tí nữa anh Minh Hoa phải gỡ mấy cái kẹp này xuống đó nha.! * chỉ mấy cây kẹp trên đầu mình *
- Haha, anh biết rồi mà. -# Minh Hoa
Thanh Tâm chỉ biết bất lực với Minh Hoa và Tư Mộ chứ chả biết làm gì vì một người là nóc nhà một người là em trai sao mà nỡ nói gì được.
>
Cả 3 đi đến một trung tâm thương mại lớn, nơi có những thứ đồ đắt tiền, khung hình đông người người Tư Mộ lại cảm thấy nhớ ngày xưa, ngày mà cậu cùng với Dịch Sơn cùng nhau đi chơi, đi mua sắm cùng nhau hạnh phúc.
Thoáng chốc dòng suy nghĩ ấy chạy qua khiến con tim Tư Mộ như đau nhẹ, chỉ là đau nhẹ có lẽ vậy.
Từng nơi Tư Mộ đi đến đều gợi nhớ những quá khứ đẹp đẽ nhưng lại khiến cậu đau day dứt trong tim. Từ tận sâu trong tim vẫn còn tình cảm ư?
' Em yêu anh, yêu anh rất rất nhiều, nhưng đến cuối cuộc đời này anh vẫn không biết tình cảm em dành cho anh nhiều đến nhường nào. Bởi vì anh không chấp nhận nó.'
Đi đến đâu Minh Hoa đều chọn cho Tư Mộ rất nhiều quần áo đẹp, thấy đẹp là lấy không cần nhìn giá khiến cho Tư Mộ từng là một cậu ấm cũng phải bất ngờ.
Thanh Tâm đi theo cứ giống như người giữ trẻ ấy, còn Tư Mộ và Minh Hoa chỉ cần vui vẻ làm những gì mình thích là được mọi việc còn lại cứ để Thanh Tâm lo.
Một ngày đẹp trời, mây trắng nhè nhẹ trôi nổi trên nền trời trong xanh nhàn nhã, từng đợt gió mát hiu hiu thoảng qua lại, vào giữa cái nóng thì cái lạnh đang dần vào đến thành phố. Gió lạnh mùa mưa.
Rất rất lâu sau cả 3 cũng ra khỏi trung tâm thương mại, Thanh Tâm dẫn Tư Mộ đến một công ty được gọi là Thiên Long, được đặt lên dựa theo tên của một băng đảng Mafia khét tiếng.
- Ở đây lạ hoắc luôn ấy. * Tư Mộ hoang mang *
- Vào đây em sẽ được an toàn cái thằng Tư Niên cỏn con ấy không chạm được 1 cọng tóc của em nữa ấy chứ. -#Minh Hoa
Dưới sự dẫn dắt của Thanh Tâm và Minh Hoa, Tư Mộ đã vào được nơi gọi là Thiên Long đến cả cảnh sát cũng chẳng dám động đến đây.
Vào phòng vip của công ty, 2 người anh cứ tung tăng như nhà của mình vậy chỉ riêng Tư Mộ vẫn còn hoang mang và ngượng ngùng xa lạ. Đôi mắt ánh nâu đang loay hoay nhìn xung quanh, cảm giác thật khó tả, tuy lạ lẫm với nơi đây nhưng lại cảm thấy ấm áp và an toàn một cách lạ thường.
Trong khi Tư Mộ đang nhìn nhưng thứ lạ lẫm này thì một giọng nói quen thuộc cất lên.
- Nếu đến sớm hơn chút xíu có lẽ đã gặp được boss rồi đấy. -# Thanh Tâm
- Người đã giúp em ạ? * Tư Mộ bất ngờ *
Thanh Tâm gật đầu, chỉ một cái gật đầu mà khiến cái não bé nhỏ của Tư Mộ đã suy nghĩ rất nhiều câu nói:
-" Làm sao để trả ơn người đó bây giờ ta, nói cảm ơn cũng không đủ....làm sao đây ơn này lớn quá rồi đó?! "
Tư Mộ có chút bối rối, ơn này lớn quá làm sao để trả hết đây.
Thanh Tâm và Minh Hoa nhìn Tư Mộ bối rối cũng hiểu ra chút vấn đề liền bất lực mà cười.
- Em đi tham quan xung quanh với anh nhé Tiểu Mộ? -#Minh Hoa
- Dạ vâng ạ!
Thanh Tâm bận tí việc nên Minh Hoa dẫn Tư Mộ đi tham quan xung quanh công ty, giới thiệu cậu với nhiều người.
Đi ngang một căn phòng, có vài tiếng nói xì xào quen thuộc vọng nhỏ ra, bất giác Tư Mộ nép vào cửa lắng tai nghe. Còn tưởng ai xa lạ hóa ra là Dịch Sơ và trợ lý của hắn ta đang nói chuyện.
Những lời đang phát ra là con dao chí mạng đối với Tư Mộ. '
- Cậu còn nhớ tên Tư Mộ chứ? -# Dịch Sơn
- Có, cái tên yêu cậu mù quáng ấy à? -#Trợ lý
-Ừ, nó vào tù rồi chết ở trỏng luôn rồi, đáng đời tên phiền phức. -#Dịch Sơn
- Cậu không yêu tên đó à? -#Trợ lý
- Không, người tôi yêu mãi mãi là Diệp Tư Niên. -#Dịch Sơn
Từng lời hắn ta thốt ra Tư Mộ đều nghe được, tim đau như chết lặng. Minh Hoa cũng nghe thấy và cậu ta tức phát điên liền muốn đập Dịch Sơn một trận lìa đời nhưng Tư Mộ đã ngăn lại.
Minh Hoa giơ cái gương cầm tay ra cho Tư Mộ tự ngắm nhìn nhan sắc của bản thân.
- Anh làm gì em vậy Minh Hoa! * ngại *
- Kệ đi em dễ thương mà, đi xuống nhà ăn sáng nào. * kéo Tư Mộ đi *
Đi xuống cầu thang nhìn xuống đã thấy Thanh Tâm ngồi ở sofa đợi hai cậu, xuống tới Tư Mộ chỉ dám núp sau Minh Hoa vì mắc cỡ với quả đầu Minh Hoa vừa cột cho.
- Núp cái gì mà núp, em xinh như một bông hoa luôn ấy. * kéo Tư Mộ ra đứng trước mình *
- Ôi trời ơi, con gái nhà ai đây? -# Thanh Tâm
Câu nói của Thanh Tâm khiến 2 vành tai Tư Mộ đỏ chót vì ngại. Một khung cảnh hai người chọc và một người ngại, tiếng cười đùa vang khắp căn nhà.
Cả 3 người ngồi ăn sáng cạnh nhau.
- " Oa, không ngờ Thanh Tâm và Minh Hoa lại hạnh phúc như thế,.... "
Tư Mộ nhìn tình yêu của Minh Hoa và Thanh Tâm lại thấy ngưỡng mộ, trong một phút giây nào đó cậu lại tin rằng tình yêu có tồn tại, trước đó khi nhận lại sự phản bội ấy Tư Mộ cho rằng tình yêu vốn không tồn tại, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã khác, không phải nó không tồn tại chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Thanh Tâm nhắc đến chuyện chút nữa dẫn Tư Mộ và Minh Hoa đi chơi và mua sắm.
- Từ từ đã, tí nữa anh Minh Hoa phải gỡ mấy cái kẹp này xuống đó nha.! * chỉ mấy cây kẹp trên đầu mình *
- Haha, anh biết rồi mà. -# Minh Hoa
Thanh Tâm chỉ biết bất lực với Minh Hoa và Tư Mộ chứ chả biết làm gì vì một người là nóc nhà một người là em trai sao mà nỡ nói gì được.
>
Cả 3 đi đến một trung tâm thương mại lớn, nơi có những thứ đồ đắt tiền, khung hình đông người người Tư Mộ lại cảm thấy nhớ ngày xưa, ngày mà cậu cùng với Dịch Sơn cùng nhau đi chơi, đi mua sắm cùng nhau hạnh phúc.
Thoáng chốc dòng suy nghĩ ấy chạy qua khiến con tim Tư Mộ như đau nhẹ, chỉ là đau nhẹ có lẽ vậy.
Từng nơi Tư Mộ đi đến đều gợi nhớ những quá khứ đẹp đẽ nhưng lại khiến cậu đau day dứt trong tim. Từ tận sâu trong tim vẫn còn tình cảm ư?
' Em yêu anh, yêu anh rất rất nhiều, nhưng đến cuối cuộc đời này anh vẫn không biết tình cảm em dành cho anh nhiều đến nhường nào. Bởi vì anh không chấp nhận nó.'
Đi đến đâu Minh Hoa đều chọn cho Tư Mộ rất nhiều quần áo đẹp, thấy đẹp là lấy không cần nhìn giá khiến cho Tư Mộ từng là một cậu ấm cũng phải bất ngờ.
Thanh Tâm đi theo cứ giống như người giữ trẻ ấy, còn Tư Mộ và Minh Hoa chỉ cần vui vẻ làm những gì mình thích là được mọi việc còn lại cứ để Thanh Tâm lo.
Một ngày đẹp trời, mây trắng nhè nhẹ trôi nổi trên nền trời trong xanh nhàn nhã, từng đợt gió mát hiu hiu thoảng qua lại, vào giữa cái nóng thì cái lạnh đang dần vào đến thành phố. Gió lạnh mùa mưa.
Rất rất lâu sau cả 3 cũng ra khỏi trung tâm thương mại, Thanh Tâm dẫn Tư Mộ đến một công ty được gọi là Thiên Long, được đặt lên dựa theo tên của một băng đảng Mafia khét tiếng.
- Ở đây lạ hoắc luôn ấy. * Tư Mộ hoang mang *
- Vào đây em sẽ được an toàn cái thằng Tư Niên cỏn con ấy không chạm được 1 cọng tóc của em nữa ấy chứ. -#Minh Hoa
Dưới sự dẫn dắt của Thanh Tâm và Minh Hoa, Tư Mộ đã vào được nơi gọi là Thiên Long đến cả cảnh sát cũng chẳng dám động đến đây.
Vào phòng vip của công ty, 2 người anh cứ tung tăng như nhà của mình vậy chỉ riêng Tư Mộ vẫn còn hoang mang và ngượng ngùng xa lạ. Đôi mắt ánh nâu đang loay hoay nhìn xung quanh, cảm giác thật khó tả, tuy lạ lẫm với nơi đây nhưng lại cảm thấy ấm áp và an toàn một cách lạ thường.
Trong khi Tư Mộ đang nhìn nhưng thứ lạ lẫm này thì một giọng nói quen thuộc cất lên.
- Nếu đến sớm hơn chút xíu có lẽ đã gặp được boss rồi đấy. -# Thanh Tâm
- Người đã giúp em ạ? * Tư Mộ bất ngờ *
Thanh Tâm gật đầu, chỉ một cái gật đầu mà khiến cái não bé nhỏ của Tư Mộ đã suy nghĩ rất nhiều câu nói:
-" Làm sao để trả ơn người đó bây giờ ta, nói cảm ơn cũng không đủ....làm sao đây ơn này lớn quá rồi đó?! "
Tư Mộ có chút bối rối, ơn này lớn quá làm sao để trả hết đây.
Thanh Tâm và Minh Hoa nhìn Tư Mộ bối rối cũng hiểu ra chút vấn đề liền bất lực mà cười.
- Em đi tham quan xung quanh với anh nhé Tiểu Mộ? -#Minh Hoa
- Dạ vâng ạ!
Thanh Tâm bận tí việc nên Minh Hoa dẫn Tư Mộ đi tham quan xung quanh công ty, giới thiệu cậu với nhiều người.
Đi ngang một căn phòng, có vài tiếng nói xì xào quen thuộc vọng nhỏ ra, bất giác Tư Mộ nép vào cửa lắng tai nghe. Còn tưởng ai xa lạ hóa ra là Dịch Sơ và trợ lý của hắn ta đang nói chuyện.
Những lời đang phát ra là con dao chí mạng đối với Tư Mộ. '
- Cậu còn nhớ tên Tư Mộ chứ? -# Dịch Sơn
- Có, cái tên yêu cậu mù quáng ấy à? -#Trợ lý
-Ừ, nó vào tù rồi chết ở trỏng luôn rồi, đáng đời tên phiền phức. -#Dịch Sơn
- Cậu không yêu tên đó à? -#Trợ lý
- Không, người tôi yêu mãi mãi là Diệp Tư Niên. -#Dịch Sơn
Từng lời hắn ta thốt ra Tư Mộ đều nghe được, tim đau như chết lặng. Minh Hoa cũng nghe thấy và cậu ta tức phát điên liền muốn đập Dịch Sơn một trận lìa đời nhưng Tư Mộ đã ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương