Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu
Chương 22: BỘT HÙNG HOÀNG
Một lúc lâu sau, chợt nhận nghĩ đến tâm trạng vô cùng hoảng sợ của người con gái, liền lập tức, Lục Tây với lấy chiếc chăn dày mà trùm kín người của Mạc Phi lại, sau đó đẩy cô ra xa mà nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Mạc Phi, em mau ra ngoài đi và đừng quay trở vào đây, có biết không?"
Hơi thở Lục Tây lúc này đã trở nên gấp gáp. Anh vẫn còn một chút lí trí, không muốn làm tổn thương đến người con gái này mà hắng giọng đuổi cô ra ngoài để một mình hứng chịu sự dẫn xé từ chất bột còn thấm trên da.
Graaaaaa....
Nghe anh nói, Mạc Phi khẽ gật nhẹ đầu mà hớt hải chạy thật nhanh ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc Lục Tây trở lại hình dạng hắc xà mà lặng lẽ bò lên trên phía giường.
Sáng hôm sau....
Kể từ đêm bất ổn hôm qua, Mạc Phi cảm giác được rằng Lục Tây đang phải chịu sự dăn xé gì đấy cho nên không khỏi lo lắng mà nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng anh tìm hiểu tình hình.
Ngay khi nhìn thấy phía trên giường là một con hắc xà khiến cô giật mình hoảng sợ, toan hét thật lớn nhưng sớm nhận ra điều gì đó mà lấy lại bình tĩnh, cất giọng nói chuyện với nó:
- "Là Dennis đúng không?"
Nghe tiếng cô, hắc xà lập tức khè chiếc lưỡi nhọn dài đe dọa. Tuy nhiên, nó chẳng hể lao đến cắn cô mà giữ một khoảng cách nhất định. Cảm thấy con vật này quả không đáng sợ như những gì mình nghĩ, ngay lập tức Mạc Phi khẽ nhoẻn miệng cười mà dõng dạc đáp:
- "Lục Tây trước đây đã nhắc đến em. Dường như em thường xuất hiện vào ban đêm. Nhưng may mắn quá, cuối cùng chị cũng được tận mắt chứng kiến."
Nói rồi, cô rụt rè đưa tay, chạm thử lên vùng đầu của hắc xà. Đôi mắt cô trợn tròn ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy phản ứng ngoan ngoãn của hắc xà dành cho mình mà cười tươi nói:
- "Dennis, em đáng yêu quá."
Một lúc lâu sau, Mạc Phi vô tình phát hiện có một giọt nước trong suốt khẽ rơi ra từ khóe mắt của hắc xà, cất giọng ngây thơ hỏi:
- "Dennis, em khóc sao?"
Cạch...
- "Mạc Phi. Tôi có vài chuyện muốn bàn bạc với cô."
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông đang đứng phía cửa đột nhiên vang lên khiến Mạc Phi lập tức xoay người trở lại. Trong lúc cô không chú ý, hắc xà sớm đã lẻn theo đường cửa sổ mà bò ra ngoài.
- "'Lâm Quân Hạo, sao...sao anh lại ở đây? Còn nữa, mới sáng mà Lục Tây đã đi đâu rồi?"
Ngay lập tức, người trước mặt ôn tồn đáp:
- "Có lẽ cậu ấy ra ngoài có chút việc cũng nên. Mạc Phi, tôi nghe nói trước đây cô rất giỏi về các loại dược liệu. Vậy cô có biết về thứ bột này không?"
Dứt lời, Lâm Quân Hạo lấy ra một túi trong suốt nhỏ. Bên trong có đựng một ít chất bột màu vàng cam. Sau một hồi chăm chú quan sát, hai mắt cô trợn tròn mà dõng dạc lên tiếng nói:
"Là bột hùng hoàng." "Bột hùng hoàng? Là như nào chứ?" Nghe anh hỏi, Mạc Phi chậm rãi cất giọng giải thích:
- "Đây là một thứ bột tối kị nhất dùng để xua đuổi rắn bởi vì nó cực độc. Nếu như nó được kết hợp cùng với các dược liệu khác thì hiệu quả sẽ càng cao."
Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Quân Hạo có chút trầm tư mà trở nên im lặng. Một lúc sau, anh nở nụ cười nhẹ, lịch sự nói:
- "Mạc Phi, cảm ơn cô vì những thông tin bổ ích này."
Dứt lời, Lâm Quân Hạo lập tức xoay người rời khỏi, liền sau đó lái xe rời đi trước sự ngơ ngác đến ngỡ ngàng của người còn lại. Mạc Phi nhíu mày khó hiểu nhìn theo chiếc xe đã khuất dần mà lên tiếng nói:
- "Chuyện gì vậy chứ? Khi không lại hỏi mình chất bột đó làm gì?"
Tập đoàn Lục thị...
Lâm Quân Hạo hớt hải mở cửa xông vào đã nhìn thấy Lục Tây ngồi trầm lặng trên ghế khiến anh có chút giật mình mà bĩu môi nói:
"Cậu dịch chuyển cũng nhanh đấy. Không sợ Mạc Phi nghi ngờ sao?" "Chẳng phải cậu đã giải thích cho cô ấy thay tôi rồi à?" Đột nhiên, Lâm Quân Hạo vẻ mặt trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt người đối diện, trầm giọng nói:
- "'Lục Tây, mạng sống của cậu ngày một nguy hiểm nếu như vẫn chưa biết được kẻ đứng đằng sau truy sát. Hơn thế nữa, tôi được biết rằng Mạc Phi là vị cứu tinh, giúp cậu vượt qua những thời khắc nguy hiểm nhất bằng việc có được máu của cô ấy. Tại sao tối qua, cậu lại không làm chuyện đó chứ mà cả gan mặc cho bản thân trở thành rắn vào ban ngày thế hả?"
Nghe đến đây, Lục Tây khẽ thở dài mà trầm giọng đáp:
"Bởi vì tôi không muốn Mạc Phi bị đau. Dù sao thì cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi trong dáng vẻ là Dennis cho nên tạm thời chắc sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều." "Cậu mau chóng tìm ra kẻ sát hại mình đi. Bây giờ, ngay cả bản thân cậu còn không khống chế được việc biến thành rắn thì làm sao có đủ khả năng đễ đối phó với tên tàn ác đó chứ." "Chính vì thế tôi mới nhờ hắc lang tài giỏi như cậu làm trợ tá đắc lực."
- "Mạc Phi, em mau ra ngoài đi và đừng quay trở vào đây, có biết không?"
Hơi thở Lục Tây lúc này đã trở nên gấp gáp. Anh vẫn còn một chút lí trí, không muốn làm tổn thương đến người con gái này mà hắng giọng đuổi cô ra ngoài để một mình hứng chịu sự dẫn xé từ chất bột còn thấm trên da.
Graaaaaa....
Nghe anh nói, Mạc Phi khẽ gật nhẹ đầu mà hớt hải chạy thật nhanh ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc Lục Tây trở lại hình dạng hắc xà mà lặng lẽ bò lên trên phía giường.
Sáng hôm sau....
Kể từ đêm bất ổn hôm qua, Mạc Phi cảm giác được rằng Lục Tây đang phải chịu sự dăn xé gì đấy cho nên không khỏi lo lắng mà nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng anh tìm hiểu tình hình.
Ngay khi nhìn thấy phía trên giường là một con hắc xà khiến cô giật mình hoảng sợ, toan hét thật lớn nhưng sớm nhận ra điều gì đó mà lấy lại bình tĩnh, cất giọng nói chuyện với nó:
- "Là Dennis đúng không?"
Nghe tiếng cô, hắc xà lập tức khè chiếc lưỡi nhọn dài đe dọa. Tuy nhiên, nó chẳng hể lao đến cắn cô mà giữ một khoảng cách nhất định. Cảm thấy con vật này quả không đáng sợ như những gì mình nghĩ, ngay lập tức Mạc Phi khẽ nhoẻn miệng cười mà dõng dạc đáp:
- "Lục Tây trước đây đã nhắc đến em. Dường như em thường xuất hiện vào ban đêm. Nhưng may mắn quá, cuối cùng chị cũng được tận mắt chứng kiến."
Nói rồi, cô rụt rè đưa tay, chạm thử lên vùng đầu của hắc xà. Đôi mắt cô trợn tròn ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy phản ứng ngoan ngoãn của hắc xà dành cho mình mà cười tươi nói:
- "Dennis, em đáng yêu quá."
Một lúc lâu sau, Mạc Phi vô tình phát hiện có một giọt nước trong suốt khẽ rơi ra từ khóe mắt của hắc xà, cất giọng ngây thơ hỏi:
- "Dennis, em khóc sao?"
Cạch...
- "Mạc Phi. Tôi có vài chuyện muốn bàn bạc với cô."
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông đang đứng phía cửa đột nhiên vang lên khiến Mạc Phi lập tức xoay người trở lại. Trong lúc cô không chú ý, hắc xà sớm đã lẻn theo đường cửa sổ mà bò ra ngoài.
- "'Lâm Quân Hạo, sao...sao anh lại ở đây? Còn nữa, mới sáng mà Lục Tây đã đi đâu rồi?"
Ngay lập tức, người trước mặt ôn tồn đáp:
- "Có lẽ cậu ấy ra ngoài có chút việc cũng nên. Mạc Phi, tôi nghe nói trước đây cô rất giỏi về các loại dược liệu. Vậy cô có biết về thứ bột này không?"
Dứt lời, Lâm Quân Hạo lấy ra một túi trong suốt nhỏ. Bên trong có đựng một ít chất bột màu vàng cam. Sau một hồi chăm chú quan sát, hai mắt cô trợn tròn mà dõng dạc lên tiếng nói:
"Là bột hùng hoàng." "Bột hùng hoàng? Là như nào chứ?" Nghe anh hỏi, Mạc Phi chậm rãi cất giọng giải thích:
- "Đây là một thứ bột tối kị nhất dùng để xua đuổi rắn bởi vì nó cực độc. Nếu như nó được kết hợp cùng với các dược liệu khác thì hiệu quả sẽ càng cao."
Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Quân Hạo có chút trầm tư mà trở nên im lặng. Một lúc sau, anh nở nụ cười nhẹ, lịch sự nói:
- "Mạc Phi, cảm ơn cô vì những thông tin bổ ích này."
Dứt lời, Lâm Quân Hạo lập tức xoay người rời khỏi, liền sau đó lái xe rời đi trước sự ngơ ngác đến ngỡ ngàng của người còn lại. Mạc Phi nhíu mày khó hiểu nhìn theo chiếc xe đã khuất dần mà lên tiếng nói:
- "Chuyện gì vậy chứ? Khi không lại hỏi mình chất bột đó làm gì?"
Tập đoàn Lục thị...
Lâm Quân Hạo hớt hải mở cửa xông vào đã nhìn thấy Lục Tây ngồi trầm lặng trên ghế khiến anh có chút giật mình mà bĩu môi nói:
"Cậu dịch chuyển cũng nhanh đấy. Không sợ Mạc Phi nghi ngờ sao?" "Chẳng phải cậu đã giải thích cho cô ấy thay tôi rồi à?" Đột nhiên, Lâm Quân Hạo vẻ mặt trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt người đối diện, trầm giọng nói:
- "'Lục Tây, mạng sống của cậu ngày một nguy hiểm nếu như vẫn chưa biết được kẻ đứng đằng sau truy sát. Hơn thế nữa, tôi được biết rằng Mạc Phi là vị cứu tinh, giúp cậu vượt qua những thời khắc nguy hiểm nhất bằng việc có được máu của cô ấy. Tại sao tối qua, cậu lại không làm chuyện đó chứ mà cả gan mặc cho bản thân trở thành rắn vào ban ngày thế hả?"
Nghe đến đây, Lục Tây khẽ thở dài mà trầm giọng đáp:
"Bởi vì tôi không muốn Mạc Phi bị đau. Dù sao thì cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi trong dáng vẻ là Dennis cho nên tạm thời chắc sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều." "Cậu mau chóng tìm ra kẻ sát hại mình đi. Bây giờ, ngay cả bản thân cậu còn không khống chế được việc biến thành rắn thì làm sao có đủ khả năng đễ đối phó với tên tàn ác đó chứ." "Chính vì thế tôi mới nhờ hắc lang tài giỏi như cậu làm trợ tá đắc lực."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương