Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu
Chương 23: Hương vị trọn vẹn
Ngừng một lúc, Lục Tây vẻ mặt rũ rợi, cất giọng trầm khàn, tâm sự nói:
- “Quân Hạo, cậu có biết không? Đã nhiều lần, tôi luôn thầm mơ ước rằng bản thân không mang trong mình dòng máu xà vương. Chỉ muốn được sống một cuộc sống đơn giản như bao người, được trải qua cảm giác yêu đương giống như con người thực sự.”
Những lời này của anh, Lâm Quân Hạo sao có thể không hiểu. Nhưng biết làm sao được? Số phận đã sắp đặt Lục Tây trở thành một xà vương thì làm sao có thể thay đổi được? Khẽ vỗ vào vai của người trước mặt, Lâm Quân Hạo cất giọng khàn đục nói:
- “Lục Tây, cậu đã yêu Mạc Phi rồi đúng không?”
Nghe hỏi, Lục Tây khẽ gật đầu, trầm giọng thừa nhận:
- “Phải. Tôi thực sự rất yêu Mạc Phi. Nhưng mà…thâm tâm tôi không khỏi lo sợ, rằng nếu một ngày…cô ấy phát hiện ra tôi không phải là con người hoàn toàn, mà là một hắc xà khổng lồ đáng sợ, cô ấy…cô ấy sẽ kinh tởm và rời xa tôi.”
Lục Tây chưa nói hết câu đã bị Lâm Quân Hạo lên tiếng cắt ngang, anh nhàn nhạt đáp:
- “Đừng nghĩ ngợi điều gì cả. Dẫu biết tương lai sẽ có những chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng chí ít thì hiện tại, Mạc Phi vẫn ở bên cạnh cậu mà. Hơn nữa sáng nay, tôi nhìn thấy rõ rằng cô ấy thực sự rất lo cho cậu.”
- “Thật sao?”
- “Thật.”
Nghe đến đây, vẻ mặt vốn đang rũ rợi của Lục Tây vì câu nói này mà trở nên rạng rỡ thấy rõ. Anh cất giọng hỏi lại. Được đối phương gật đầu xác nhận mà cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Khoảng chừng vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ngay khi giọng nói quen thuộc vang lên khiến Lâm Quân Hạo chỉ biết mỉm cười bất lực mà vỗ mạnh vào vai của Lục Tây, động viên nói:
- “Tôi đi trước đây. Và đừng quên điều tra thân thế của hai tên thải bột hùng hoàng vào người cậu.”
Dứt lời, Lâm Quân Hạo biến mất, vừa hay đúng lúc người phía bên ngoài mở cửa bước vào. Ngay lập tức, Lục Tây vội vàng ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt có chút gượng gạo như vừa che giấu chuyện bí mật, mỉm cười nhìn người con gái đang chậm rãi tiến lại gần, trầm giọng nói:
- “Mạc Phi, dạo này công việc không quá bận, vì thế em không cần phải đến Lục thị làm việc đâu.”
Mạc Phi không nói không rằng mà nhanh chóng tiến lại gần, sau đó đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của Lục Tây khiến anh thẫn thờ, tròn xoe mắt nhìn cô chăm chăm. Một lúc sau, Mạc Phi khẽ thở dài một tiếng, tỏ ra lo lắng nói:
- “Lục Tây, vầng trán anh vẫn còn nóng lắm. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa khỏe hẳn sao?”
Chưa đợi đối phương trả lời, Mạc Phi vội vàng đặt phần thức ăn mà cô đã chuẩn bị sẵn, mang đến tận đây cho anh, dõng dạc lên tiếng nói:
- “Cả người đã không khỏe mà vẫn cố chấp đi làm từ sáng sớm. Chính vì vậy, tôi đã xuống bếp nấu cháo thịt bằm mang đến đây cho anh này.”
Mạc Phi chưa kịp múc cháo ra chén thì đã bị Lục Tây nắm lấy tay, kéo cô ngã vào người anh. Vì quá bất ngờ, hai tay Mạc Phi vô tình chạm lên lồng ngực rộng lớn của người đàn ông khiến cô có chút gượng gạo mà vội vàng thu tay lại, nhưng không ngờ bản thân lúc này lại ngồi lên đùi Lục Tây mà tỏ ra lúng túng, định đứng dậy thì lại bị anh vòng tay ôm chặt mà kéo ngược trở lại, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- “Cảm ơn em đã quan tâm anh. Được em đích thân xuống bếp nấu cháo mang đến, anh tất nhiên phải nếm thử rồi.”
Nghe đến đây, Mạc Phi khẽ ngoảnh đầu nhìn lại, mím môi ngượng ngùng nói:
- “Vậy thì…để tôi đứng lên đã. Nếu cứ ngồi mãi trên đùi anh thế này…thì…thì…rất khó để ăn cháo.”
- “Vậy thì em mớm cháo đút anh đi.”
- “Hả?”
Mạc Phi há hốc mồm ngay khi nghe những lời này. Liền lập tức, Lục Tây hai tay vẫn ôm chặt lấy người cô, khẽ hướng mặt lại gần, há to miệng như đang chờ đợi muỗng cháo từ tay cô. Ngập ngừng một lúc, Mạc Phi không còn cách nào khác mà chậm rãi đút từng muỗng cháo cho vào miệng của đối phương. Tuy nhiên, Lục Tây lại tỏ vẻ không hài lòng mấy mà bĩu môi lên tiếng nói:
- “Vẫn còn nóng lắm. Em phải thổi nguội rồi mới đút cho anh chứ?”
Nghe đến đây, Mạc Phi cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Ngay khi cô định đưa muỗng cháo lại gần miệng mình để thổi thì đã bị Lục Tây nhanh chóng ăn sạch. Liền sau đó, anh bất ngờ vòng tay giữ chặt sau gáy Mạc Phi mà trao tặng một nụ hôn khiến cô hoàn toàn ngơ ngác, không kịp phản ứng.
- “Hương vị như này mới trọn vẹn.”
- “Quân Hạo, cậu có biết không? Đã nhiều lần, tôi luôn thầm mơ ước rằng bản thân không mang trong mình dòng máu xà vương. Chỉ muốn được sống một cuộc sống đơn giản như bao người, được trải qua cảm giác yêu đương giống như con người thực sự.”
Những lời này của anh, Lâm Quân Hạo sao có thể không hiểu. Nhưng biết làm sao được? Số phận đã sắp đặt Lục Tây trở thành một xà vương thì làm sao có thể thay đổi được? Khẽ vỗ vào vai của người trước mặt, Lâm Quân Hạo cất giọng khàn đục nói:
- “Lục Tây, cậu đã yêu Mạc Phi rồi đúng không?”
Nghe hỏi, Lục Tây khẽ gật đầu, trầm giọng thừa nhận:
- “Phải. Tôi thực sự rất yêu Mạc Phi. Nhưng mà…thâm tâm tôi không khỏi lo sợ, rằng nếu một ngày…cô ấy phát hiện ra tôi không phải là con người hoàn toàn, mà là một hắc xà khổng lồ đáng sợ, cô ấy…cô ấy sẽ kinh tởm và rời xa tôi.”
Lục Tây chưa nói hết câu đã bị Lâm Quân Hạo lên tiếng cắt ngang, anh nhàn nhạt đáp:
- “Đừng nghĩ ngợi điều gì cả. Dẫu biết tương lai sẽ có những chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng chí ít thì hiện tại, Mạc Phi vẫn ở bên cạnh cậu mà. Hơn nữa sáng nay, tôi nhìn thấy rõ rằng cô ấy thực sự rất lo cho cậu.”
- “Thật sao?”
- “Thật.”
Nghe đến đây, vẻ mặt vốn đang rũ rợi của Lục Tây vì câu nói này mà trở nên rạng rỡ thấy rõ. Anh cất giọng hỏi lại. Được đối phương gật đầu xác nhận mà cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Khoảng chừng vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ngay khi giọng nói quen thuộc vang lên khiến Lâm Quân Hạo chỉ biết mỉm cười bất lực mà vỗ mạnh vào vai của Lục Tây, động viên nói:
- “Tôi đi trước đây. Và đừng quên điều tra thân thế của hai tên thải bột hùng hoàng vào người cậu.”
Dứt lời, Lâm Quân Hạo biến mất, vừa hay đúng lúc người phía bên ngoài mở cửa bước vào. Ngay lập tức, Lục Tây vội vàng ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt có chút gượng gạo như vừa che giấu chuyện bí mật, mỉm cười nhìn người con gái đang chậm rãi tiến lại gần, trầm giọng nói:
- “Mạc Phi, dạo này công việc không quá bận, vì thế em không cần phải đến Lục thị làm việc đâu.”
Mạc Phi không nói không rằng mà nhanh chóng tiến lại gần, sau đó đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của Lục Tây khiến anh thẫn thờ, tròn xoe mắt nhìn cô chăm chăm. Một lúc sau, Mạc Phi khẽ thở dài một tiếng, tỏ ra lo lắng nói:
- “Lục Tây, vầng trán anh vẫn còn nóng lắm. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa khỏe hẳn sao?”
Chưa đợi đối phương trả lời, Mạc Phi vội vàng đặt phần thức ăn mà cô đã chuẩn bị sẵn, mang đến tận đây cho anh, dõng dạc lên tiếng nói:
- “Cả người đã không khỏe mà vẫn cố chấp đi làm từ sáng sớm. Chính vì vậy, tôi đã xuống bếp nấu cháo thịt bằm mang đến đây cho anh này.”
Mạc Phi chưa kịp múc cháo ra chén thì đã bị Lục Tây nắm lấy tay, kéo cô ngã vào người anh. Vì quá bất ngờ, hai tay Mạc Phi vô tình chạm lên lồng ngực rộng lớn của người đàn ông khiến cô có chút gượng gạo mà vội vàng thu tay lại, nhưng không ngờ bản thân lúc này lại ngồi lên đùi Lục Tây mà tỏ ra lúng túng, định đứng dậy thì lại bị anh vòng tay ôm chặt mà kéo ngược trở lại, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- “Cảm ơn em đã quan tâm anh. Được em đích thân xuống bếp nấu cháo mang đến, anh tất nhiên phải nếm thử rồi.”
Nghe đến đây, Mạc Phi khẽ ngoảnh đầu nhìn lại, mím môi ngượng ngùng nói:
- “Vậy thì…để tôi đứng lên đã. Nếu cứ ngồi mãi trên đùi anh thế này…thì…thì…rất khó để ăn cháo.”
- “Vậy thì em mớm cháo đút anh đi.”
- “Hả?”
Mạc Phi há hốc mồm ngay khi nghe những lời này. Liền lập tức, Lục Tây hai tay vẫn ôm chặt lấy người cô, khẽ hướng mặt lại gần, há to miệng như đang chờ đợi muỗng cháo từ tay cô. Ngập ngừng một lúc, Mạc Phi không còn cách nào khác mà chậm rãi đút từng muỗng cháo cho vào miệng của đối phương. Tuy nhiên, Lục Tây lại tỏ vẻ không hài lòng mấy mà bĩu môi lên tiếng nói:
- “Vẫn còn nóng lắm. Em phải thổi nguội rồi mới đút cho anh chứ?”
Nghe đến đây, Mạc Phi cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Ngay khi cô định đưa muỗng cháo lại gần miệng mình để thổi thì đã bị Lục Tây nhanh chóng ăn sạch. Liền sau đó, anh bất ngờ vòng tay giữ chặt sau gáy Mạc Phi mà trao tặng một nụ hôn khiến cô hoàn toàn ngơ ngác, không kịp phản ứng.
- “Hương vị như này mới trọn vẹn.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương