Ván Cược Giữa Anh Và Em
Chương 6
7.
Lộ Minh nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, ánh mắt anh lúc này giống như đang nhìn vào một thi thể.
Nếu như vừa rồi anh bóp cổ tôi chỉ là do phát điên, thì bây giờ anh thực sự có ý định g.i.ế.c tôi.
Tôi cố kiềm chế không run rẩy trước mặt anh, cắn mạnh đầu lưỡi cho m.á.u chảy ra.
Vị m.á.u đã kích thích lòng can đảm của tôi, giúp tôi tiếp tục diễn kịch với Lộ Minh.
“Lộ Minh, anh biết không? Em quay về đây là vì anh.”
“Em cũng giống anh, đều là người trùng sinh, mang theo ký ức của kiếp trước.”
“Thù hận, không cam lòng, những chuyện không thể buông bỏ của anh, em đều biết, em đều biết tất cả.”
"Bởi vì em đã được ghép tim của anh, nhờ có trái tim của anh, em đã sống thêm được ba tháng. Tiếc là, ba tháng sau, em đã c.h.ế.t ở trên bàn mổ do gặp phải phản ứng thải ghép."
Lộ Minh như nghe thấy một câu chuyện hoang đường, gương mặt anh tràn đầy kinh ngạc và sốc: “Em nói gì, em đã ghép tim của anh?"
Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.
Kiếp trước, từ nhỏ tôi đã mắc bệnh tim, không thể chạy nhảy vui đùa, giống như một con chim bị nhốt trong lồng, sống lay lắt từng ngày.
Tôi nghĩ mình sẽ không có hy vọng, nhưng một ngày nọ, bố tôi đột nhiên hỏi tôi rằng, hiện có một trái tim phù hợp có thể ghép cho tôi, nhưng đó là trái tim của một tên tội phạm bị xử tử hình, hỏi tôi có bận tâm không.
Làm sao tôi có thể bận tâm chứ? Chỉ cần tôi có thể sống như một người bình thường, cho dù là trái tim của yêu quái, tôi cũng dám dùng!
Thế là, trong thời gian chờ đợi ghép tim, tôi bắt đầu tò mò về chủ nhân của trái tim này.
Tôi bắt đầu điều tra Lộ Minh, biết được quá khứ của anh, biết được mối quan hệ của anh với Văn Hinh, rồi biết được quá trình anh từng bước đi vào con đường không có lối thoát.
“Có lẽ vì anh đã ký đơn tự nguyện hiến tạng, nên em luôn cảm thấy anh không giống như những gì mà báo chí nói. Vì thế em đã tò mò về anh, thậm chí sau này, em cảm thấy đồng cảm và cảm thông với những chuyện của anh…”
Tôi cứ như đang kể một câu chuyện vậy, cố gắng nói chậm lại, từng câu từng chữ, từ đầu đến cuối, tôi luôn đặt sự chú ý vào Lộ Minh.
Anh rõ ràng bị lay động, sát ý trong mắt đã dịu đi.
Tôi tiếp tục kể câu chuyện của mình.
Đợi khoảng nửa năm, cuối cùng tôi cũng nhận được trái tim của Lộ Minh.
Ca phẫu thuật cấy ghép rất thành công, nhưng sau khi thay trái tim đó, trong đầu tôi bất ngờ xuất hiện rất nhiều ký ức liên quan đến Lộ Minh.
Tôi dần dần thấy lẫn lộn với những chuyện mà tôi đã cho người điều tra ra được, đặt bản thân vào vị trí của Lộ Minh, những chuyện không thể buông bỏ của anh, những sự sỉ nhục lăng mạ mà anh phải chịu đựng, lần đầu tiên anh buộc phải g.i.ế.c người…
Tôi lại có thể đồng cảm với anh!
Có thể đồng cảm với một kẻ g.i.ế.c người, thậm chí còn đặt bản thân mình vào vai kẻ g.i.ế.c người, nghe có vẻ sợ hãi nhỉ!
Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn.
Cuối cùng thì khi tôi g.i.ế.c c.h.ế.t một con chim nhỏ, tôi nhận ra rằng, tôi với Lộ Minh, đều cùng một loại người.
Chúng tôi đều là những kẻ bị nhốt trong lồng, cố gắng vùng vẫy để tìm một lối thoát.
Nhưng Lộ Minh lại quá trọng tình, để ép Văn Hinh quay về, anh đã bắt cóc cả gia đình Văn Hinh, cuối cùng vì sự phản bội và kích động của Văn Hinh, anh đã g.i.ế.c cả gia đình cô, và từ đó, những vụ án g.i.ế.c người hoàn hảo không để lại dấu vết của anh được đưa ra ánh sáng.
Lộ Minh đã thất bại, anh không tìm được lối thoát, tôi quyết tâm giúp anh tìm ra.
Tiếc là, không biết có phải do Lộ Minh đã rất hối hận hay không, nên sau khi anh chết, trái tim của anh cũng mang theo sự hối hận đó.
Tình cảm của anh với Văn Hinh, những chuyện anh không thể buông bỏ, sự bất mãn của anh, đã khiến tôi phải chịu ảnh hưởng, gần như làm tôi phát điên, vì vậy tôi đã gặp phải phản ứng thải ghép. .
||||| Truyện đề cử: Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng |||||
Cuối cùng thì tôi không thể tiếp tục sống với trái tim của Lộ Minh. Chỉ ba tháng sau đó, tôi đã c.h.ế.t trên bàn mổ.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đã trùng sinh.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm là sử dụng thông tin về người hiến tạng ở kiếp trước mà tôi đã có được, rồi đổi lấy cho mình một trái tim khỏe mạnh.
Sau khi hồi phục, tôi đi đến bên cạnh Lộ Minh, đúng lúc đó Văn Hinh đã từ bỏ Lộ Minh để đi nước ngoài, tôi liền nhân cơ hội xen vào.
Kiếp này, tôi sẽ bám chặt lấy Lộ Minh.
Chỉ vì chúng tôi là cùng một loại người điên.
Lộ Minh nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, ánh mắt anh lúc này giống như đang nhìn vào một thi thể.
Nếu như vừa rồi anh bóp cổ tôi chỉ là do phát điên, thì bây giờ anh thực sự có ý định g.i.ế.c tôi.
Tôi cố kiềm chế không run rẩy trước mặt anh, cắn mạnh đầu lưỡi cho m.á.u chảy ra.
Vị m.á.u đã kích thích lòng can đảm của tôi, giúp tôi tiếp tục diễn kịch với Lộ Minh.
“Lộ Minh, anh biết không? Em quay về đây là vì anh.”
“Em cũng giống anh, đều là người trùng sinh, mang theo ký ức của kiếp trước.”
“Thù hận, không cam lòng, những chuyện không thể buông bỏ của anh, em đều biết, em đều biết tất cả.”
"Bởi vì em đã được ghép tim của anh, nhờ có trái tim của anh, em đã sống thêm được ba tháng. Tiếc là, ba tháng sau, em đã c.h.ế.t ở trên bàn mổ do gặp phải phản ứng thải ghép."
Lộ Minh như nghe thấy một câu chuyện hoang đường, gương mặt anh tràn đầy kinh ngạc và sốc: “Em nói gì, em đã ghép tim của anh?"
Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.
Kiếp trước, từ nhỏ tôi đã mắc bệnh tim, không thể chạy nhảy vui đùa, giống như một con chim bị nhốt trong lồng, sống lay lắt từng ngày.
Tôi nghĩ mình sẽ không có hy vọng, nhưng một ngày nọ, bố tôi đột nhiên hỏi tôi rằng, hiện có một trái tim phù hợp có thể ghép cho tôi, nhưng đó là trái tim của một tên tội phạm bị xử tử hình, hỏi tôi có bận tâm không.
Làm sao tôi có thể bận tâm chứ? Chỉ cần tôi có thể sống như một người bình thường, cho dù là trái tim của yêu quái, tôi cũng dám dùng!
Thế là, trong thời gian chờ đợi ghép tim, tôi bắt đầu tò mò về chủ nhân của trái tim này.
Tôi bắt đầu điều tra Lộ Minh, biết được quá khứ của anh, biết được mối quan hệ của anh với Văn Hinh, rồi biết được quá trình anh từng bước đi vào con đường không có lối thoát.
“Có lẽ vì anh đã ký đơn tự nguyện hiến tạng, nên em luôn cảm thấy anh không giống như những gì mà báo chí nói. Vì thế em đã tò mò về anh, thậm chí sau này, em cảm thấy đồng cảm và cảm thông với những chuyện của anh…”
Tôi cứ như đang kể một câu chuyện vậy, cố gắng nói chậm lại, từng câu từng chữ, từ đầu đến cuối, tôi luôn đặt sự chú ý vào Lộ Minh.
Anh rõ ràng bị lay động, sát ý trong mắt đã dịu đi.
Tôi tiếp tục kể câu chuyện của mình.
Đợi khoảng nửa năm, cuối cùng tôi cũng nhận được trái tim của Lộ Minh.
Ca phẫu thuật cấy ghép rất thành công, nhưng sau khi thay trái tim đó, trong đầu tôi bất ngờ xuất hiện rất nhiều ký ức liên quan đến Lộ Minh.
Tôi dần dần thấy lẫn lộn với những chuyện mà tôi đã cho người điều tra ra được, đặt bản thân vào vị trí của Lộ Minh, những chuyện không thể buông bỏ của anh, những sự sỉ nhục lăng mạ mà anh phải chịu đựng, lần đầu tiên anh buộc phải g.i.ế.c người…
Tôi lại có thể đồng cảm với anh!
Có thể đồng cảm với một kẻ g.i.ế.c người, thậm chí còn đặt bản thân mình vào vai kẻ g.i.ế.c người, nghe có vẻ sợ hãi nhỉ!
Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn.
Cuối cùng thì khi tôi g.i.ế.c c.h.ế.t một con chim nhỏ, tôi nhận ra rằng, tôi với Lộ Minh, đều cùng một loại người.
Chúng tôi đều là những kẻ bị nhốt trong lồng, cố gắng vùng vẫy để tìm một lối thoát.
Nhưng Lộ Minh lại quá trọng tình, để ép Văn Hinh quay về, anh đã bắt cóc cả gia đình Văn Hinh, cuối cùng vì sự phản bội và kích động của Văn Hinh, anh đã g.i.ế.c cả gia đình cô, và từ đó, những vụ án g.i.ế.c người hoàn hảo không để lại dấu vết của anh được đưa ra ánh sáng.
Lộ Minh đã thất bại, anh không tìm được lối thoát, tôi quyết tâm giúp anh tìm ra.
Tiếc là, không biết có phải do Lộ Minh đã rất hối hận hay không, nên sau khi anh chết, trái tim của anh cũng mang theo sự hối hận đó.
Tình cảm của anh với Văn Hinh, những chuyện anh không thể buông bỏ, sự bất mãn của anh, đã khiến tôi phải chịu ảnh hưởng, gần như làm tôi phát điên, vì vậy tôi đã gặp phải phản ứng thải ghép. .
||||| Truyện đề cử: Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng |||||
Cuối cùng thì tôi không thể tiếp tục sống với trái tim của Lộ Minh. Chỉ ba tháng sau đó, tôi đã c.h.ế.t trên bàn mổ.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đã trùng sinh.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm là sử dụng thông tin về người hiến tạng ở kiếp trước mà tôi đã có được, rồi đổi lấy cho mình một trái tim khỏe mạnh.
Sau khi hồi phục, tôi đi đến bên cạnh Lộ Minh, đúng lúc đó Văn Hinh đã từ bỏ Lộ Minh để đi nước ngoài, tôi liền nhân cơ hội xen vào.
Kiếp này, tôi sẽ bám chặt lấy Lộ Minh.
Chỉ vì chúng tôi là cùng một loại người điên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương