Ván Cược Giữa Anh Và Em
Chương 7
8.
Tôi bình tĩnh kể hết câu chuyện.
Lúc này, biểu cảm trên mặt Lộ Minh rất phức tạp, hoang mang, nghi ngờ, thăm dò, rồi lại hưng phấn xen lẫn với xúc động.
Tôi biết, anh cảm thấy sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cũng đã tìm được một người có thể hiểu, có thể đồng cảm với anh.
Nhưng anh vốn tính đa nghi, sẽ không dễ dàng tin vào câu chuyện hoang đường mà tôi vừa kể, nhưng anh cũng không thể chứng minh được rằng tôi đang nói dối.
Thế nên, chắc chắn anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi, thăm dò tôi, tạm thời kiềm chế lại, không g.i.ế.c tôi.
Đúng như dự đoán, sau đêm hôm đó, Lộ Minh vẫn ở nhà, thậm chí còn muốn ngủ cùng một phòng với tôi.
Anh quan sát tôi, thăm dò tôi.
Một đêm nọ, anh trở về nhà với mùi m.á.u tanh nồng nặc trên người, trên tay còn cầm một con d.a.o dính đầy máu.
Tôi không hề sợ hãi, còn chủ động giúp anh che đậy, tiêu hủy bằng chứng trong camera giám sát trước mặt anh, giúp anh xử lý hung khí, còn không quên chuẩn bị nước tắm cho anh.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, rồi hỏi: "Lâm Nhân Nhân, anh là tội phạm g.i.ế.c người, lẽ nào em không sợ sao?"
Tôi mỉm cười: “Lộ Minh, em nói rồi, em hiểu nỗi bất mãn và căm phẫn của anh, em với anh đều là một loại người. Vậy nên, cho dù anh có làm gì đi nữa, em cũng sẽ luôn bảo vệ anh.”
Lộ Minh không kiềm được nữa, ôm chặt lấy tôi.
Cùng với mùi m.á.u tanh, tôi khẽ mỉm cười.
Tôi luôn nhạy cảm với mùi hương, mùi m.á.u tanh trộn lẫn với mùi sạp thịt heo tươi ngoài chợ, tôi vẫn có thể ngửi thấy.
Lộ Minh còn chưa tin tưởng tôi, làm sao anh có thể để tôi nắm được bất kỳ điểm yếu nào?
Đây chẳng qua chỉ là một lần thăm dò mà thôi, sao tôi có thể thua được.
Hai ngày sau, khi tôi xem TV, tình cờ thấy tin tức đưa tin về việc phát hiện một t.h.i t.h.ể phụ nữ vô danh ở Sơn Thành.
Khác với những vụ án không để lại dấu vết trước đây, lần này camera đường phố đã ghi lại được hình ảnh bóng lưng của nghi phạm.
Bóng lưng trong video được camera ghi lại, trông rất giống Lộ Minh.
Tôi cảm thấy nực cười, gọi Lộ Minh ra xem cùng.
Anh đứng sau lưng tôi, cầm con d.a.o dính máu: "Em biết không, thịt của người phụ nữ trẻ tuổi này, rất thơm..."
Trong bếp, mùi thịt thơm bay ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, khen ngợi: "Thơm thật, hôm nay chồng đã phải vất vả vào bếp rồi~"
Lộ Minh nhìn chằm chằm tôi, cố tìm ra một chút sơ hở trên mặt tôi.
Tôi vẫn mỉm cười, ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm, tất cả những gì trong tin tức, em sẽ dùng tiền để dàn xếp, em sẽ bảo vệ anh.”
Lộ Minh lại một lần nữa bị tôi làm cho xúc động, anh buông dao, ôm chặt lấy tôi.
Anh cắn nhẹ vào tai tôi, như một cử chỉ tình cảm của những cặp tình nhân: “Vậy chút nữa, anh đưa miếng thịt kia cho em, em sẽ ăn chứ?”
Tôi khẽ cười: “Lộ Minh, cho dù anh đưa cho em bất cứ thứ gì, em cũng sẽ ăn. Dù là bằng chứng phạm tội, em cũng sẽ giúp anh tiêu hóa hết, ngay đến thần tiên cũng không tìm ra được.”
Lộ Minh hoàn toàn bị tôi làm cho cảm động, anh muốn hôn tôi, nhưng tôi lại hít hít mũi, nhíu mày hỏi: “Có phải bị khét rồi không?”
Lộ Minh sững lại, lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của anh không mang theo tội lỗi và ghê tởm: “Haizzz, đây là thịt bò mà hôm nay anh đã lựa chọn kỹ ở siêu thị, giờ lại bị khét, đáng tiếc thật.”
Tôi đẩy đẩy anh đi về phòng bếp, rồi quay người đi về phòng.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lao vào nhà vệ sinh nôn ra.
Một bóng người lặng lẽ đi tới phía sau lưng tôi, chu đáo đưa cho tôi tờ khăn giấy, rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi, giúp giải tỏa cơn khó chịu.
Khi tôi dịu đi phần nào, người đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thương xót nói: “Đừng có cố ép bản thân.”
Tôi ngửi mùi hương dễ chịu trên người đó, lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu.
“Không sao đâu, đây đều là kế hoạch của chúng ta, tôi có thể chịu đựng được.”
“Mấy ngày nay, cô vất vả rồi, phải cẩn thận tránh anh ta như vậy.”
Người đó vừa định nói thêm gì đó, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.
"Nhân Nhân, cơm nấu xong rồi, sao em lại về phòng?"
Tôi hoảng sợ nhìn về cánh cửa nhà vệ sinh không khóa, đằng sau cánh cửa, bóng dáng của Lộ Minh dần hiện lên.
Chỉ cần mở cửa ra, anh sẽ nhìn thấy, trong nhà có một người lạ xuất hiện.
Mà người này, lại chính là người có khuôn mặt khiến anh nhớ mãi không quên.
Văn Hinh.
Tôi bình tĩnh kể hết câu chuyện.
Lúc này, biểu cảm trên mặt Lộ Minh rất phức tạp, hoang mang, nghi ngờ, thăm dò, rồi lại hưng phấn xen lẫn với xúc động.
Tôi biết, anh cảm thấy sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cũng đã tìm được một người có thể hiểu, có thể đồng cảm với anh.
Nhưng anh vốn tính đa nghi, sẽ không dễ dàng tin vào câu chuyện hoang đường mà tôi vừa kể, nhưng anh cũng không thể chứng minh được rằng tôi đang nói dối.
Thế nên, chắc chắn anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi, thăm dò tôi, tạm thời kiềm chế lại, không g.i.ế.c tôi.
Đúng như dự đoán, sau đêm hôm đó, Lộ Minh vẫn ở nhà, thậm chí còn muốn ngủ cùng một phòng với tôi.
Anh quan sát tôi, thăm dò tôi.
Một đêm nọ, anh trở về nhà với mùi m.á.u tanh nồng nặc trên người, trên tay còn cầm một con d.a.o dính đầy máu.
Tôi không hề sợ hãi, còn chủ động giúp anh che đậy, tiêu hủy bằng chứng trong camera giám sát trước mặt anh, giúp anh xử lý hung khí, còn không quên chuẩn bị nước tắm cho anh.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, rồi hỏi: "Lâm Nhân Nhân, anh là tội phạm g.i.ế.c người, lẽ nào em không sợ sao?"
Tôi mỉm cười: “Lộ Minh, em nói rồi, em hiểu nỗi bất mãn và căm phẫn của anh, em với anh đều là một loại người. Vậy nên, cho dù anh có làm gì đi nữa, em cũng sẽ luôn bảo vệ anh.”
Lộ Minh không kiềm được nữa, ôm chặt lấy tôi.
Cùng với mùi m.á.u tanh, tôi khẽ mỉm cười.
Tôi luôn nhạy cảm với mùi hương, mùi m.á.u tanh trộn lẫn với mùi sạp thịt heo tươi ngoài chợ, tôi vẫn có thể ngửi thấy.
Lộ Minh còn chưa tin tưởng tôi, làm sao anh có thể để tôi nắm được bất kỳ điểm yếu nào?
Đây chẳng qua chỉ là một lần thăm dò mà thôi, sao tôi có thể thua được.
Hai ngày sau, khi tôi xem TV, tình cờ thấy tin tức đưa tin về việc phát hiện một t.h.i t.h.ể phụ nữ vô danh ở Sơn Thành.
Khác với những vụ án không để lại dấu vết trước đây, lần này camera đường phố đã ghi lại được hình ảnh bóng lưng của nghi phạm.
Bóng lưng trong video được camera ghi lại, trông rất giống Lộ Minh.
Tôi cảm thấy nực cười, gọi Lộ Minh ra xem cùng.
Anh đứng sau lưng tôi, cầm con d.a.o dính máu: "Em biết không, thịt của người phụ nữ trẻ tuổi này, rất thơm..."
Trong bếp, mùi thịt thơm bay ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, khen ngợi: "Thơm thật, hôm nay chồng đã phải vất vả vào bếp rồi~"
Lộ Minh nhìn chằm chằm tôi, cố tìm ra một chút sơ hở trên mặt tôi.
Tôi vẫn mỉm cười, ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm, tất cả những gì trong tin tức, em sẽ dùng tiền để dàn xếp, em sẽ bảo vệ anh.”
Lộ Minh lại một lần nữa bị tôi làm cho xúc động, anh buông dao, ôm chặt lấy tôi.
Anh cắn nhẹ vào tai tôi, như một cử chỉ tình cảm của những cặp tình nhân: “Vậy chút nữa, anh đưa miếng thịt kia cho em, em sẽ ăn chứ?”
Tôi khẽ cười: “Lộ Minh, cho dù anh đưa cho em bất cứ thứ gì, em cũng sẽ ăn. Dù là bằng chứng phạm tội, em cũng sẽ giúp anh tiêu hóa hết, ngay đến thần tiên cũng không tìm ra được.”
Lộ Minh hoàn toàn bị tôi làm cho cảm động, anh muốn hôn tôi, nhưng tôi lại hít hít mũi, nhíu mày hỏi: “Có phải bị khét rồi không?”
Lộ Minh sững lại, lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của anh không mang theo tội lỗi và ghê tởm: “Haizzz, đây là thịt bò mà hôm nay anh đã lựa chọn kỹ ở siêu thị, giờ lại bị khét, đáng tiếc thật.”
Tôi đẩy đẩy anh đi về phòng bếp, rồi quay người đi về phòng.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lao vào nhà vệ sinh nôn ra.
Một bóng người lặng lẽ đi tới phía sau lưng tôi, chu đáo đưa cho tôi tờ khăn giấy, rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi, giúp giải tỏa cơn khó chịu.
Khi tôi dịu đi phần nào, người đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thương xót nói: “Đừng có cố ép bản thân.”
Tôi ngửi mùi hương dễ chịu trên người đó, lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu.
“Không sao đâu, đây đều là kế hoạch của chúng ta, tôi có thể chịu đựng được.”
“Mấy ngày nay, cô vất vả rồi, phải cẩn thận tránh anh ta như vậy.”
Người đó vừa định nói thêm gì đó, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.
"Nhân Nhân, cơm nấu xong rồi, sao em lại về phòng?"
Tôi hoảng sợ nhìn về cánh cửa nhà vệ sinh không khóa, đằng sau cánh cửa, bóng dáng của Lộ Minh dần hiện lên.
Chỉ cần mở cửa ra, anh sẽ nhìn thấy, trong nhà có một người lạ xuất hiện.
Mà người này, lại chính là người có khuôn mặt khiến anh nhớ mãi không quên.
Văn Hinh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương