Vật Gán Nợ
Chương 39
Đồng San San cũng tỏ ra lạnh lùng.
Cô không phải Bồ Tát nhẫn nhục để phổ độ tất cả chúng sinh, nhưng lại lười tranh cãi với Khương Sam. Càng không muốn làm tổn hại đến lợi ích của chính mình và của cả tổ, nên cô đã bao dung hết lần này đến lần khác.
Nhưng có một số thứ sẽ luôn được đà lấn tới.
“Hôm thứ Hai tôi cũng nói rồi, quyết định của ban quản lý không liên quan gì tới tổ dự án, tôi sẽ nghe theo sắp xếp, bằng lòng tiếp nhận.” Đồng San San đặt cuốn sách kiến trúc có thể nện người ta choáng váng lên bàn, vang lên một tiếng “phanh”.
Cô dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Khương Sam.
“Tôi rất tò mò, tổ trưởng Khương lấy đâu ra tự tin mà tức giận thế? Sau sự chuẩn bị của một tháng trước, tổ anh nộp một bản báo cáo cẩu thả và sứt sẹo, anh vẫn cảm thấy chỉ dựa vào mấy bữa cơm và mấy chén rượu là làm xong dự án phiên dịch chuyên nghiệp hàng không vũ trụ à?”
Khương Sam yếu thế nhưng vẫn cứng cổ: “Tổ chúng tôi sắp xếp công việc thế nào không cần tổ 1 phải bận tâm.”
“Nếu không phải lần nào anh cũng làm tổ dự án mất mặt thì tôi thèm vào để ý tới sự sống chết của anh.”
“Khi nào tôi…”
“Lần trước hợp tác với công ty luật Thái Ngạn của Bắc Thành, phần đối giá trong hợp đồng Anh Mỹ là một khái niệm căn bản quan trọng, tổ trưởng Khương lại dịch thẳng thành ‘xem xét’. Tôi khó mà tưởng tượng được anh kiêu ngạo và qua loa về phương diện chuẩn bị chuyên nghiệp thế nào mới phạm sai lầm cấp thấp thế này. Anh biết chuyện này khiến công ty ta ‘vang danh’ trong ngành luật của Bắc Thành thế nào không?”
“Cô… Cô đừng có lấy những chuyện xưa xửa xừa xưa này ra nói nữa. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm. Tôi…”
“Được rồi!”
Đinh Vấn cũng đập bàn, ông chủ trẻ nhất thời tái mặt: “Tổ trưởng Khương, đừng gây sự vô lý nữa!”
Không đợi Khương Sam mở miệng, anh ấy trầm giọng nói: “Đây là thông báo của khách hàng, dự án dịch thuật này nhất định phải do tổ trưởng tổ 1 chỉ đạo.”
“Không thể nào!”
Trên trán Khương Sam nổi gân xanh: “Là ai thông báo?”
Đinh Vấn nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Trợ lý kỹ thuật CTO của Công nghệ kỹ thuật Helena (quản lý cấp cao nhất bên kỹ thuật), cố ý gọi từ trung tâm nghiên cứu phát minh ở phía Tây tới. Anh có muốn gọi lại hỏi không?”
Khương Sam tức giận: “Công nghệ kỹ thuật Helena có CTO từ bao giờ? CTO của bọn họ là ai?”
“…”
Phòng họp đột nhiên im lặng.
Ngay cả các thành viên của tổ 2 cũng nhìn tổ trưởng của họ bằng ánh mắt kỳ lạ, lần đầu tiên họ nhìn anh ta như một kẻ thiểu năng.
Trong đầu Khương Sam chợt nghĩ đến điều gì đó. Trước đó, anh ta cho rằng khó mà lấy được dự án này nên không hề chuẩn bị kỹ tư liệu tổ chức cơ cấu công ty của Công nghệ kỹ thuật Helena.
Đúng lúc này, thành viên trong đội bên cạnh kéo tay áo anh ta.
“Tổ trưởng.” Thành viên thấp giọng nói, “Tổng giám đốc điều hành của Công nghệ kỹ thuật Helena cũng kiêm luôn CTO, vì vậy CTO của họ chính là… Tưởng Tri Hà.”
“…”
Khương Sam ngẩn người tại chỗ.
Cô không phải Bồ Tát nhẫn nhục để phổ độ tất cả chúng sinh, nhưng lại lười tranh cãi với Khương Sam. Càng không muốn làm tổn hại đến lợi ích của chính mình và của cả tổ, nên cô đã bao dung hết lần này đến lần khác.
Nhưng có một số thứ sẽ luôn được đà lấn tới.
“Hôm thứ Hai tôi cũng nói rồi, quyết định của ban quản lý không liên quan gì tới tổ dự án, tôi sẽ nghe theo sắp xếp, bằng lòng tiếp nhận.” Đồng San San đặt cuốn sách kiến trúc có thể nện người ta choáng váng lên bàn, vang lên một tiếng “phanh”.
Cô dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Khương Sam.
“Tôi rất tò mò, tổ trưởng Khương lấy đâu ra tự tin mà tức giận thế? Sau sự chuẩn bị của một tháng trước, tổ anh nộp một bản báo cáo cẩu thả và sứt sẹo, anh vẫn cảm thấy chỉ dựa vào mấy bữa cơm và mấy chén rượu là làm xong dự án phiên dịch chuyên nghiệp hàng không vũ trụ à?”
Khương Sam yếu thế nhưng vẫn cứng cổ: “Tổ chúng tôi sắp xếp công việc thế nào không cần tổ 1 phải bận tâm.”
“Nếu không phải lần nào anh cũng làm tổ dự án mất mặt thì tôi thèm vào để ý tới sự sống chết của anh.”
“Khi nào tôi…”
“Lần trước hợp tác với công ty luật Thái Ngạn của Bắc Thành, phần đối giá trong hợp đồng Anh Mỹ là một khái niệm căn bản quan trọng, tổ trưởng Khương lại dịch thẳng thành ‘xem xét’. Tôi khó mà tưởng tượng được anh kiêu ngạo và qua loa về phương diện chuẩn bị chuyên nghiệp thế nào mới phạm sai lầm cấp thấp thế này. Anh biết chuyện này khiến công ty ta ‘vang danh’ trong ngành luật của Bắc Thành thế nào không?”
“Cô… Cô đừng có lấy những chuyện xưa xửa xừa xưa này ra nói nữa. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm. Tôi…”
“Được rồi!”
Đinh Vấn cũng đập bàn, ông chủ trẻ nhất thời tái mặt: “Tổ trưởng Khương, đừng gây sự vô lý nữa!”
Không đợi Khương Sam mở miệng, anh ấy trầm giọng nói: “Đây là thông báo của khách hàng, dự án dịch thuật này nhất định phải do tổ trưởng tổ 1 chỉ đạo.”
“Không thể nào!”
Trên trán Khương Sam nổi gân xanh: “Là ai thông báo?”
Đinh Vấn nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Trợ lý kỹ thuật CTO của Công nghệ kỹ thuật Helena (quản lý cấp cao nhất bên kỹ thuật), cố ý gọi từ trung tâm nghiên cứu phát minh ở phía Tây tới. Anh có muốn gọi lại hỏi không?”
Khương Sam tức giận: “Công nghệ kỹ thuật Helena có CTO từ bao giờ? CTO của bọn họ là ai?”
“…”
Phòng họp đột nhiên im lặng.
Ngay cả các thành viên của tổ 2 cũng nhìn tổ trưởng của họ bằng ánh mắt kỳ lạ, lần đầu tiên họ nhìn anh ta như một kẻ thiểu năng.
Trong đầu Khương Sam chợt nghĩ đến điều gì đó. Trước đó, anh ta cho rằng khó mà lấy được dự án này nên không hề chuẩn bị kỹ tư liệu tổ chức cơ cấu công ty của Công nghệ kỹ thuật Helena.
Đúng lúc này, thành viên trong đội bên cạnh kéo tay áo anh ta.
“Tổ trưởng.” Thành viên thấp giọng nói, “Tổng giám đốc điều hành của Công nghệ kỹ thuật Helena cũng kiêm luôn CTO, vì vậy CTO của họ chính là… Tưởng Tri Hà.”
“…”
Khương Sam ngẩn người tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương