Vết Thương Ẩn
Chương 11: Tủi Thân
Những vết thương quá sâu, bây giờ bù đắp có lành nổi không?. Đương nhiên sẽ không, tâm lý Đường Di hiện tại rất không ổn định.
Đường Di thường dùng sự im lặng để thể hiện sự tuyệt vọng của bản thân. Bề ngoài tâm lặng, trong lòng một chút tàn tro cũng không còn.
Bữa trưa Đường Di ăn với tâm trạng vô cùng tồi tệ, cô nuốt không trôi, cảm giác như bản thân không còn cảm nhận được mùi vị của đồ ăn nữa mà thay vào đó là sự chua chát cay đắng khi nhìn những món ăn trên bàn.
- Nhuệ con ăn nhiều vào, hôm nay mẹ nấu toàn những món con thích lúc nhỏ.
- Cảm ơn mẹ.
- Đúng đúng Nhuệ con ăn nhiều vào.
Cha mẹ hết lòng thương anh trai, còn cô thì không. Họ chưa bao giờ hỏi cô thích ăn gì hay ghét gì, chưa từng có!
Cô kiềm nén nước mắt không cho nó rơi xuống, cô không muốn yếu đuối như vậy trước mặt mọi người.
Trên bàn ăn Đường Di không ăn bất cứ thứ gì, cô nghìn thôi mà đã nghẹn hết cả họng. Đường Nhuệ từ nãy đến giờ tuy nói chuyện với cha mẹ nhưng vẫn thu hết những biểu cảm trên mặt Đường Di vào mắt.
Còn cha mẹ Đường chỉ việc ăn và nói chuyện với con trai hoàn toàn bỏ lơ đứa con gái này.
- Tiểu Di em sao vậy, sao không ăn, không khỏe chỗ nào sao?
- Con thấy có chút mệt, xin phép cha mẹ và anh hai cho con ra về ạ.
Đường Di mà cứ tiếp tục ngồi ở đây thì cô sẽ phát điên lên mất.
- Vậy em về nghĩ ngơi cho khỏe đi.
Cô đứng lên cuối đầu chào cha mẹ rồi đi ra bên ngoài, ra khỏi cái nơi ngột ngạt bứt người này.
Cha mẹ Đường không nói tiếng nào, dường như từ nãy đến giờ chỉ có mỗi Đường Nhuệ là chịu nói chuyện với cô.
Đón taxi Đường Di ngồi lên xe quay về biệt thự của Âu Tư Đình, chạy một khoản gần đến nhà, Đường Di chuyển sang đi bộ hóng gió cho thư giãn con người một chút, cứ suy nghĩ mãi cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Đi ngang qua công viên, Đường Di phải dừng lại ánh mắt nhìn về hướng ba người đang rất vui vẻ chơi đùa bên nhau, dường như họ là một gia đình!
Môi cô nhếch lên nụ cười mỉa mai bản thân, cô thật sự rất buồn cười.
19 năm sống ở Đường gia, nếu cô không bị cha mẹ tác động vật lí thì cũng là phải chịu cảm giác cha mẹ lạnh nhạt coi cô như vô hình. Họ chưa một lần quan tâm hay thương lấy cô dù chỉ một hành động nhỏ.
Thật Tủi Thân.
Mi tâm Đường Di nặng trĩu, nước mắt cứ thể mà rơi từng giọt từng giọt xuống mặt đường. Đường Di biết bao nhiêu là tủi thân khi nghĩ về. Khóc đến khóe mắt muốn sưng hết cả lên thì cô mới ngừng lại mà tiếp tục đi.
Đang đi thì trên bầu trời bất đầu kéo mây đen đến.
"Ào"
Mưa chút xuống, cứ thế mà Đường Di bị dính mưa ước sủng hết cả người, nhưng cũng chẳng hề hấn gì đối với Đường Di vào lúc này.
Đi trong mưa một lúc cuối cùng cũng về đến nhà, cô nhẹ bước vào nhà. Dì quản gia từ trong nhà bước ra thấy Đường Di liền đi nhanh đến với vẻ gấp gáp.
- Thiếu phu nhân, sao lại ước hết người thế này, mau mau vào trong nhà thay đồ kẻo bị cảm a.
Đường Di gật nhẹ đầu cho có rồi đi lên trên phòng.
Nhìn theo bóng lưng Đường Di dì quản gia có chút lo lắng sắc mặt của cô lúc nãy rất nhợt nhạt, nhìn cô rất buồn, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại dầm mưa đi về.
Bà không thôi chịu được liền lấy điện thoại ra gọi cho Âu Tư Đình. Đầu dây bên kia nhanh chóng nối máy.
- Alo, thiếu gia.
- [ Ừm, chuyện gì ].
- Thiếu phu nhân vừa rồi mới về nhà nhưng tôi thấy cô ấy rất buồn và còn dầm mưa đi về.
Anh bên này cau mày khi nghe dì quản gia thuật lại.
Âu Tư Đình nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đang mưa rất to. Nhìn vào đồng hồ lúc này chỉ tầm 1 giờ mấy thôi, liếc lên bàn làm việc anh thở dài ngao ngán.
- [ Ừm, dì để ý cô ấy một chút ].
- Vâng.
Cúp máy dì thở dài, chắc có lẽ thiếu gia rất bận rộn với công việc. Bà lại di chuyển vào trong bếp nấu ít canh rừng cho Đường Di.
Đường Di lên đến phòng liền đi thay đồ, cô cảm giác thân nhiệt trên cơ thể đang dần dần tăng lên. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp leo lên giường đắp chăn trùm kín người.
Một lúc sao, dì quản gia bưng lên chén nước rừng, bà gõ cửa.
- Thiếu phu nhân.
Cô mệt mỏi ngồi dậy đi ra mở cửa.
- Thiếu phu nhân, tôi có làm một chút canh rừng cho cô ấy ạ.
Cô đưa tay đón nhận rồi nhẹ cảm ơn dì quản gia.
- Con cảm ơn ạ.
- Trách nhiệm của tôi thôi ạ.
Đóng cửa phòng cô đi đến đặt chén canh lên bàn rồi leo lại lên giường nằm.
Hai mắt cô bắt đầu nặng trĩu và chìm vào giấc ngủ.
Ở tập đoàn Âu Tư Đình đang rất tập trung duyệt đống hồ sơ, bên ngoài lúc này cũng đã chuyển dần dần sang tối.
Phải nói, tuy rằng Âu Tư Đình là chủ nhưng công việc vẫn luôn rất nhiều a, làm mãi làm mãi mà chẳng thấy xong.
Đường Di thường dùng sự im lặng để thể hiện sự tuyệt vọng của bản thân. Bề ngoài tâm lặng, trong lòng một chút tàn tro cũng không còn.
Bữa trưa Đường Di ăn với tâm trạng vô cùng tồi tệ, cô nuốt không trôi, cảm giác như bản thân không còn cảm nhận được mùi vị của đồ ăn nữa mà thay vào đó là sự chua chát cay đắng khi nhìn những món ăn trên bàn.
- Nhuệ con ăn nhiều vào, hôm nay mẹ nấu toàn những món con thích lúc nhỏ.
- Cảm ơn mẹ.
- Đúng đúng Nhuệ con ăn nhiều vào.
Cha mẹ hết lòng thương anh trai, còn cô thì không. Họ chưa bao giờ hỏi cô thích ăn gì hay ghét gì, chưa từng có!
Cô kiềm nén nước mắt không cho nó rơi xuống, cô không muốn yếu đuối như vậy trước mặt mọi người.
Trên bàn ăn Đường Di không ăn bất cứ thứ gì, cô nghìn thôi mà đã nghẹn hết cả họng. Đường Nhuệ từ nãy đến giờ tuy nói chuyện với cha mẹ nhưng vẫn thu hết những biểu cảm trên mặt Đường Di vào mắt.
Còn cha mẹ Đường chỉ việc ăn và nói chuyện với con trai hoàn toàn bỏ lơ đứa con gái này.
- Tiểu Di em sao vậy, sao không ăn, không khỏe chỗ nào sao?
- Con thấy có chút mệt, xin phép cha mẹ và anh hai cho con ra về ạ.
Đường Di mà cứ tiếp tục ngồi ở đây thì cô sẽ phát điên lên mất.
- Vậy em về nghĩ ngơi cho khỏe đi.
Cô đứng lên cuối đầu chào cha mẹ rồi đi ra bên ngoài, ra khỏi cái nơi ngột ngạt bứt người này.
Cha mẹ Đường không nói tiếng nào, dường như từ nãy đến giờ chỉ có mỗi Đường Nhuệ là chịu nói chuyện với cô.
Đón taxi Đường Di ngồi lên xe quay về biệt thự của Âu Tư Đình, chạy một khoản gần đến nhà, Đường Di chuyển sang đi bộ hóng gió cho thư giãn con người một chút, cứ suy nghĩ mãi cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Đi ngang qua công viên, Đường Di phải dừng lại ánh mắt nhìn về hướng ba người đang rất vui vẻ chơi đùa bên nhau, dường như họ là một gia đình!
Môi cô nhếch lên nụ cười mỉa mai bản thân, cô thật sự rất buồn cười.
19 năm sống ở Đường gia, nếu cô không bị cha mẹ tác động vật lí thì cũng là phải chịu cảm giác cha mẹ lạnh nhạt coi cô như vô hình. Họ chưa một lần quan tâm hay thương lấy cô dù chỉ một hành động nhỏ.
Thật Tủi Thân.
Mi tâm Đường Di nặng trĩu, nước mắt cứ thể mà rơi từng giọt từng giọt xuống mặt đường. Đường Di biết bao nhiêu là tủi thân khi nghĩ về. Khóc đến khóe mắt muốn sưng hết cả lên thì cô mới ngừng lại mà tiếp tục đi.
Đang đi thì trên bầu trời bất đầu kéo mây đen đến.
"Ào"
Mưa chút xuống, cứ thế mà Đường Di bị dính mưa ước sủng hết cả người, nhưng cũng chẳng hề hấn gì đối với Đường Di vào lúc này.
Đi trong mưa một lúc cuối cùng cũng về đến nhà, cô nhẹ bước vào nhà. Dì quản gia từ trong nhà bước ra thấy Đường Di liền đi nhanh đến với vẻ gấp gáp.
- Thiếu phu nhân, sao lại ước hết người thế này, mau mau vào trong nhà thay đồ kẻo bị cảm a.
Đường Di gật nhẹ đầu cho có rồi đi lên trên phòng.
Nhìn theo bóng lưng Đường Di dì quản gia có chút lo lắng sắc mặt của cô lúc nãy rất nhợt nhạt, nhìn cô rất buồn, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại dầm mưa đi về.
Bà không thôi chịu được liền lấy điện thoại ra gọi cho Âu Tư Đình. Đầu dây bên kia nhanh chóng nối máy.
- Alo, thiếu gia.
- [ Ừm, chuyện gì ].
- Thiếu phu nhân vừa rồi mới về nhà nhưng tôi thấy cô ấy rất buồn và còn dầm mưa đi về.
Anh bên này cau mày khi nghe dì quản gia thuật lại.
Âu Tư Đình nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đang mưa rất to. Nhìn vào đồng hồ lúc này chỉ tầm 1 giờ mấy thôi, liếc lên bàn làm việc anh thở dài ngao ngán.
- [ Ừm, dì để ý cô ấy một chút ].
- Vâng.
Cúp máy dì thở dài, chắc có lẽ thiếu gia rất bận rộn với công việc. Bà lại di chuyển vào trong bếp nấu ít canh rừng cho Đường Di.
Đường Di lên đến phòng liền đi thay đồ, cô cảm giác thân nhiệt trên cơ thể đang dần dần tăng lên. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp leo lên giường đắp chăn trùm kín người.
Một lúc sao, dì quản gia bưng lên chén nước rừng, bà gõ cửa.
- Thiếu phu nhân.
Cô mệt mỏi ngồi dậy đi ra mở cửa.
- Thiếu phu nhân, tôi có làm một chút canh rừng cho cô ấy ạ.
Cô đưa tay đón nhận rồi nhẹ cảm ơn dì quản gia.
- Con cảm ơn ạ.
- Trách nhiệm của tôi thôi ạ.
Đóng cửa phòng cô đi đến đặt chén canh lên bàn rồi leo lại lên giường nằm.
Hai mắt cô bắt đầu nặng trĩu và chìm vào giấc ngủ.
Ở tập đoàn Âu Tư Đình đang rất tập trung duyệt đống hồ sơ, bên ngoài lúc này cũng đã chuyển dần dần sang tối.
Phải nói, tuy rằng Âu Tư Đình là chủ nhưng công việc vẫn luôn rất nhiều a, làm mãi làm mãi mà chẳng thấy xong.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương