Vết Thương Ẩn
Chương 12: Đường Di Phát Sốt
Âu Tư Đình làm việc đến tận 8 giờ tối mới hoàn thành xong đóng công việc.
Lái xe về đến nhà, lúc này dì quản gia từ trong nhà bước ra khi nghe tiếng động cơ lái vào sân nhà.
- Thiếu gia về rồi ạ.
- Từ chiều đến giờ, thiếu phu nhân vẫn mãi ở trong phòng, tôi đã gọi rất nhiều lần nhưng thiếu phu nhân không trả lời a, cửa phòng lại còn khóa.
- Tôi biết rồi, dì về nghỉ ngơi đi.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Anh đi một mạch lên trên lầu, đi đến phòng Đường Di, Âu Tư Đình lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng mà mở cửa ra.
Đập vào mắt anh là một mảng tối đen, bật đèn lên anh có chút lo lắng khi cô gái nhỏ nằm trên giường gương mặt lúc này mồ hôi đầm đìa.
- Đường Di?
Âu Tư Đình bước đến bên giường cố gọi tên cô nhưng anh vừa chạm vào tay cô thì phát hiện Đường Di rất nóng.
- Chết tiệt, phát sốt rồi.
Anh nhanh nhẹn bế Đường Di lên rồi nhanh chân chạy ngược ra xe mà đưa cô đến bệnh viện.
Tại bệnh viện XX, Âu Tư Đình ngồi trước phòng bệnh mà không khỏi lo lắng. Nếu anh về trễ thêm chút nữa chắc Đường Di sẽ gặp nguy hiểm mất.
Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ từ trong bước ra.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi.
- Hiện tại bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn đang còn trong quá trình hôn mê, do người nhà phát hiện khá trễ mà bệnh nhân lại sốt quá cao, nếu chậm trễ một chút nữa sẽ ảnh hưởng đến thần kinh.
Anh nghe mà nặng hết cả lòng. Không ngờ nguy hiểm đến như vậy.
- Anh là chồng cô ấy?
- Phải, tôi là chồng cô ấy.
- Anh nên chú ý đến vợ anh nhiều một chút.
- Còn việc, sau khi bệnh nhân tỉnh lại người nhà nên chuyển bệnh nhân sang khoa tâm lý khám một chút.
Nói đến đây vị bác sĩ lắc đầu không nói tiếp.
Âu Tư Đình như muốn chết lặng tại chỗ với những lời bác sĩ vừa nói.
Sáng sớm ngày hôm sau Đường Di vẫn chưa tỉnh, lúc này Âu Tư Đình có chút lo lắng. Cửa phòng bệnh được mở ra Âu lão gia và Âu phu nhân bước vào cùng với gương mặt đầy lo lắng.
- A Đình, Tiểu Di sao rồi con.
- Dạ mẹ cô ấy vẫn chưa tỉnh.
- Con ở đây chăm sóc Tiểu Di cả buổi tối rồi, con về nhà đi để mẹ ở đây với con dâu mẹ.
- Ông cũng về nhà đi, ở đây có tôi là được rồi.
Thế là hai cha con bị đuổi đi về.
- Vậy mẹ chăm sóc cô ấy giúp con.
Âu Tư Đình về nhà vệ sinh một chút rồi phải đến tập đoàn làm việc chứ nào có dư giả thời gian. Mặc dù có chút lo lắng cho Đường Di nhưng anh nào có thể bỏ công việc.
Mãi đến tận buổi chiều Đường Di mới tỉnh lại, cô chầm chậm mở mắt, toàn thân ê ẩm, cô đảo mắt một vòng mới biết mình đang ở bệnh viện.
Âu phu nhân thấy con dâu đã tỉnh bà vui mừng.
- Con tỉnh rồi, để mẹ đi gọi bác sĩ.
Bà ấn chuông gọi bác sĩ đi vào khám cho Đường Di.
- Con thấy trong người lúc này như thế nào rồi Tiểu Di?
Đường Di có hơi nhức đầu, nhưng cũng phải trả lời câu hỏi của mẹ Âu.
- Dạ, con có hơi nhức đầu một chút.
- Bác sĩ đang đến con cố đợi một chút.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô mới lòm khòm định ngồi dậy.
- Để mẹ đỡ con ngồi dậy.
- Con cảm ơn mẹ.
Bà mỉm cười ôn nhu nhìn con dâu của mình.
- Con bé ngốc này, không cần khách sáo với mẹ như vậy.
- Mà chắc con đói lắm rồi đúng không?
Chưa kịp để Đường Di trả lời, cánh cửa đột ngột mở ra, Âu Tư Đình từ ngoài bước vào trên tay cầm một hộp thức ăn.
Mẹ Âu quay mặt lại lườm con trai mình.
- Con biết gõ cửa không hả?
- Con xin lỗi, con không cố ý đâu.
Âu Tư Đình nhúng vai ý như mình vô tội.
- Vậy là con cố tình đúng không?
- Mẹ à...
- Thôi không nói chuyện với con nữa, mau mau đưa thức ăn đây cho mẹ, Tiểu Di đã đói lắm rồi.
Đường Di nghe bà nói mà muốn ngơ ra, ủa là cô có nói mình đói hả ta?
Âu phu nhân lấy hộp thức ăn từ con trai rồi nhẹ nhàng mở nắp ra.
- Tiểu Di, con ăn một ít cháo cho lại sức.
- Con cảm ơn mẹ.
Cô mỉm cười nhẹ rồi bưng hộp cháo từ tay mẹ Âu qua.
Nhưng không ai biết được Đường Di đang rất tủi thân, cô bị như này cha mẹ cũng chưa từng đến thăm, nhưng ngược lại mẹ Âu và Âu Tư Đình lại rất tốt với cô.
Ăn được nửa hộp cháo Đường Di bỏ lại xuống bàn.
- Con sao vậy, cháo không ngon sao con?
- Dạ không phải, tại con no rồi ạ.
- Con ăn mới có một chút làm sao mà no được. Thôi được rồi, con không ăn mẹ cũng không ép con nữa.
Âu Tư Đình đứng từ nãy đến giờ đều thu hết những biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Di vào mắt. Lúc này mới lên tiếng nói.
- Mẹ với em coi con như người vô hình đấy à.
- Con nghĩ sao thì cứ như vậy đi.
- Mẹ...
Anh cứng họng không biết phải nói như thế nào trong trường hợp này đây.
- Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, để con ở lại đây chăm vợ con là được rồi.
- Ừm, vậy mẹ về, có gì thì gọi mẹ một tiếng.
- Tiểu Di mẹ về nhé con.
- Vâng ạ.
Sao khi mẹ Âu rời đi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Đường Di và Âu Tư Đình.
- Cô cảm thấy trong người lúc này thế nào rồi?
- Tôi thấy trong người tốt hơn rồi.
- Ừm, vậy cô nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua một ít đồ.
Lái xe về đến nhà, lúc này dì quản gia từ trong nhà bước ra khi nghe tiếng động cơ lái vào sân nhà.
- Thiếu gia về rồi ạ.
- Từ chiều đến giờ, thiếu phu nhân vẫn mãi ở trong phòng, tôi đã gọi rất nhiều lần nhưng thiếu phu nhân không trả lời a, cửa phòng lại còn khóa.
- Tôi biết rồi, dì về nghỉ ngơi đi.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Anh đi một mạch lên trên lầu, đi đến phòng Đường Di, Âu Tư Đình lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng mà mở cửa ra.
Đập vào mắt anh là một mảng tối đen, bật đèn lên anh có chút lo lắng khi cô gái nhỏ nằm trên giường gương mặt lúc này mồ hôi đầm đìa.
- Đường Di?
Âu Tư Đình bước đến bên giường cố gọi tên cô nhưng anh vừa chạm vào tay cô thì phát hiện Đường Di rất nóng.
- Chết tiệt, phát sốt rồi.
Anh nhanh nhẹn bế Đường Di lên rồi nhanh chân chạy ngược ra xe mà đưa cô đến bệnh viện.
Tại bệnh viện XX, Âu Tư Đình ngồi trước phòng bệnh mà không khỏi lo lắng. Nếu anh về trễ thêm chút nữa chắc Đường Di sẽ gặp nguy hiểm mất.
Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ từ trong bước ra.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi.
- Hiện tại bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn đang còn trong quá trình hôn mê, do người nhà phát hiện khá trễ mà bệnh nhân lại sốt quá cao, nếu chậm trễ một chút nữa sẽ ảnh hưởng đến thần kinh.
Anh nghe mà nặng hết cả lòng. Không ngờ nguy hiểm đến như vậy.
- Anh là chồng cô ấy?
- Phải, tôi là chồng cô ấy.
- Anh nên chú ý đến vợ anh nhiều một chút.
- Còn việc, sau khi bệnh nhân tỉnh lại người nhà nên chuyển bệnh nhân sang khoa tâm lý khám một chút.
Nói đến đây vị bác sĩ lắc đầu không nói tiếp.
Âu Tư Đình như muốn chết lặng tại chỗ với những lời bác sĩ vừa nói.
Sáng sớm ngày hôm sau Đường Di vẫn chưa tỉnh, lúc này Âu Tư Đình có chút lo lắng. Cửa phòng bệnh được mở ra Âu lão gia và Âu phu nhân bước vào cùng với gương mặt đầy lo lắng.
- A Đình, Tiểu Di sao rồi con.
- Dạ mẹ cô ấy vẫn chưa tỉnh.
- Con ở đây chăm sóc Tiểu Di cả buổi tối rồi, con về nhà đi để mẹ ở đây với con dâu mẹ.
- Ông cũng về nhà đi, ở đây có tôi là được rồi.
Thế là hai cha con bị đuổi đi về.
- Vậy mẹ chăm sóc cô ấy giúp con.
Âu Tư Đình về nhà vệ sinh một chút rồi phải đến tập đoàn làm việc chứ nào có dư giả thời gian. Mặc dù có chút lo lắng cho Đường Di nhưng anh nào có thể bỏ công việc.
Mãi đến tận buổi chiều Đường Di mới tỉnh lại, cô chầm chậm mở mắt, toàn thân ê ẩm, cô đảo mắt một vòng mới biết mình đang ở bệnh viện.
Âu phu nhân thấy con dâu đã tỉnh bà vui mừng.
- Con tỉnh rồi, để mẹ đi gọi bác sĩ.
Bà ấn chuông gọi bác sĩ đi vào khám cho Đường Di.
- Con thấy trong người lúc này như thế nào rồi Tiểu Di?
Đường Di có hơi nhức đầu, nhưng cũng phải trả lời câu hỏi của mẹ Âu.
- Dạ, con có hơi nhức đầu một chút.
- Bác sĩ đang đến con cố đợi một chút.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô mới lòm khòm định ngồi dậy.
- Để mẹ đỡ con ngồi dậy.
- Con cảm ơn mẹ.
Bà mỉm cười ôn nhu nhìn con dâu của mình.
- Con bé ngốc này, không cần khách sáo với mẹ như vậy.
- Mà chắc con đói lắm rồi đúng không?
Chưa kịp để Đường Di trả lời, cánh cửa đột ngột mở ra, Âu Tư Đình từ ngoài bước vào trên tay cầm một hộp thức ăn.
Mẹ Âu quay mặt lại lườm con trai mình.
- Con biết gõ cửa không hả?
- Con xin lỗi, con không cố ý đâu.
Âu Tư Đình nhúng vai ý như mình vô tội.
- Vậy là con cố tình đúng không?
- Mẹ à...
- Thôi không nói chuyện với con nữa, mau mau đưa thức ăn đây cho mẹ, Tiểu Di đã đói lắm rồi.
Đường Di nghe bà nói mà muốn ngơ ra, ủa là cô có nói mình đói hả ta?
Âu phu nhân lấy hộp thức ăn từ con trai rồi nhẹ nhàng mở nắp ra.
- Tiểu Di, con ăn một ít cháo cho lại sức.
- Con cảm ơn mẹ.
Cô mỉm cười nhẹ rồi bưng hộp cháo từ tay mẹ Âu qua.
Nhưng không ai biết được Đường Di đang rất tủi thân, cô bị như này cha mẹ cũng chưa từng đến thăm, nhưng ngược lại mẹ Âu và Âu Tư Đình lại rất tốt với cô.
Ăn được nửa hộp cháo Đường Di bỏ lại xuống bàn.
- Con sao vậy, cháo không ngon sao con?
- Dạ không phải, tại con no rồi ạ.
- Con ăn mới có một chút làm sao mà no được. Thôi được rồi, con không ăn mẹ cũng không ép con nữa.
Âu Tư Đình đứng từ nãy đến giờ đều thu hết những biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Di vào mắt. Lúc này mới lên tiếng nói.
- Mẹ với em coi con như người vô hình đấy à.
- Con nghĩ sao thì cứ như vậy đi.
- Mẹ...
Anh cứng họng không biết phải nói như thế nào trong trường hợp này đây.
- Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, để con ở lại đây chăm vợ con là được rồi.
- Ừm, vậy mẹ về, có gì thì gọi mẹ một tiếng.
- Tiểu Di mẹ về nhé con.
- Vâng ạ.
Sao khi mẹ Âu rời đi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Đường Di và Âu Tư Đình.
- Cô cảm thấy trong người lúc này thế nào rồi?
- Tôi thấy trong người tốt hơn rồi.
- Ừm, vậy cô nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua một ít đồ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương