Vết Thương Ẩn
Chương 28: Đường Gia 2
Đường Nhuệ đắng lòng mà hỏi ra mấy câu trong vô vọng. Nhưng đáp lại anh là những lời nói khiến anh chẳng thể mong chờ thêm được gì từ họ.
- Ruột thịt thì đã sao, cũng chỉ tạo ra thôi, cần thiết gì quan trọng.
Phải nói chứ, cái gia đình này hết thuốc cứu chữa rồi, không hiểu nổi họ có cái suy nghĩ thật khác người mà.
Hổ dữ không ăn thịt con, câu nói này hoàn toàn không thuộc về cái gia đình này. Mà nhà này là rút xương, cắt thịt con của mình thì đúng hơn.
Đường Nhuệ bất lực, anh cười thua, thật sự anh không còn lời nào để nói nữa cả. Mà anh có nói đi chăng nữa thì cha mẹ Đường cũng chẳng biết bản thân mình thật sự đã sai ở đâu.
Đường Di ngồi từ nãy đến giờ cô cũng rất bất lực, cô bất lực vì bản thân quá hèn nhát chẳng làm được chuyện gì, bất lực trước những lời nói mà chính người là cha là mẹ của mình thốt lên một cách ghét bỏ.
Ghét bản thân cô vì đã tồn tại trên cõi đời này. Nếu cô chết đi, họ cũng chẳng thương cô có đúng không?
Và rồi một trận cãi nhau dấy lên giữ Đường Nhuệ và cha mẹ Đường. Đường Di như chẳng còn sức lực mà bất lực chìm vào đóng tiêu cực do bản thân dựng lên. Vào giây phút này cô thật sự không thể nói được bất cứ điều gì nữa cả.
Khung cảnh trong phòng khách lúc này khác lạ hoàn toàn so với những ngày thường tại Đường gia. Đường Di đau đớn và bất lực trước những lời ác độc và ghét bỏ từ cha mẹ, cô bắt đầu cảm thấy bị mắc kẹt trong một không gian lộn xộn và đầy xáo trộn.
Phòng khách, nơi mà trước kia vốn luôn vấn vẻ, giờ đây trở nên u ám và đầy căng thẳng. Đường Di, đứng giữa phòng, cảm thấy mình đã bị xoay chóc vào một cuộc tranh cãi không có hồi kết. Bức tường trắng tinh bỗng dưng trở nên tối om, như muốn nuốt chửng cô vào sự hoang vắng và cô đơn.
Tiếng cãi vã và lời đổ lỗi xa xỉ từ cha mẹ vang lên như những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tâm hồn của Đường Di. Cô không còn biết phải làm gì, nỗi đau và tuyệt vọng tràn ngập tâm trí cô, khiến cô mất khả năng nói ra bất kỳ lời nói nào.
Nhìn quanh, cô thấy mình không còn là phần của cuộc sống trước đây. Mọi thứ chỉ còn lại là sự lộn xộn và hỗn loạn, chẳng còn chỗ cho tình yêu và sự hiểu biết. Đường Di cảm thấy bị đẩy ra khỏi ngôi nhà ấm áp mà cô từng mong ước, và thế giới bên ngoài giờ đây trở nên xa lạ và không thân thuộc.
Trong lời lẽ cay đắng và thù hận, Đường Di cảm thấy mình bị chôn vùi dưới những bực tức và quyết tâm đánh mất mọi liên kết với người thân yêu nhất. Cuộc tranh cãi này không chỉ phá hủy tình cảm gia đình, mà còn làm nát tan tất cả con người của cô, khiến cô mất đi bản nguyên vốn yêu thương và hi vọng.
Đường Di đã phải chịu đựng quá nhiều. Hy vọng rằng cô sẽ tìm thấy hạnh phúc và và sự bình yên sau những khó khăn.
Cuộc tranh cãi kết thúc. Đường Di quay trở về lại nhà của Âu Tư Đình, cô đứng trong phòng tắm, khóc lóc và đau đớn vì những lời nói ghét bỏ từ cha mẹ đã đâm thẳng vào tâm hồn của cô. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, tuyệt vọng và hoàn toàn bất lực trước những đau đớn mà cuộc tranh cãi vừa nãy đã mang lại.
Bầu không khí trong phòng tắm trở nên yên lặng, chỉ có tiếng nước rơi từ vòi sen và tiếng lòng vòng của Đường Di. Những giọt nước mắt từ đôi mắt lệ của cô như những viên ngọc lấp lánh trong ánh sáng lẻ loi từ bên ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mình đơn độc và mất mát trong không gian tĩnh lặng ấy.
Nhìn vào gương, Đường Di nhìn thấy bản thân mình phản chiếu như một hình ảnh bị vỡ nát. Cô không thể nhận ra bản thân mình nữa, mà chỉ thấy một người phụ nữ đơn côi, bị tổn thương và bỏ rơi. Biểu cảm trên gương mặt của cô phản ánh sự đau khổ và bất lực mà cô đang trải qua.
Cuộc tranh cãi đã kết thúc, nhưng trong trái tim Đường Di vẫn còn đọng lại những vết thương sâu sắc. Cô cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa, và chỉ mong rằng thời gian sẽ làm lành những vết thương, và cô sẽ tìm lại được sự bình yên và hạnh phúc trong tương lai.
Cuộc tranh cãi này thật đau lòng và khó khăn đối với Đường Di. Hy vọng rằng sau những ngày đau khổ và bất lực này, mọi thứ sẽ ổn định hơn cho cô trong tương lai.
Mong rằng Đường Di sẽ tìm được hạnh phúc và bình yên trong tương lai, sau cuộc tranh cãi này sẽ giúp cô trưởng thành hơn. Những khó khăn và đau đớn mà cô trải qua sẽ là bước đệm để cô hiểu rõ hơn về bản thân, về cuộc sống và về tình cảm gia đình.
Mỗi cuộc tranh cãi, mỗi thử thách đều là cơ hội để trưởng thành và học hỏi. Hy vọng rằng Đường Di sẽ không bị vấp ngã bởi những khó khăn mà cô gặp phải, mà sẽ biến chúng thành động lực để cô tiến lên phía trước.
- Ruột thịt thì đã sao, cũng chỉ tạo ra thôi, cần thiết gì quan trọng.
Phải nói chứ, cái gia đình này hết thuốc cứu chữa rồi, không hiểu nổi họ có cái suy nghĩ thật khác người mà.
Hổ dữ không ăn thịt con, câu nói này hoàn toàn không thuộc về cái gia đình này. Mà nhà này là rút xương, cắt thịt con của mình thì đúng hơn.
Đường Nhuệ bất lực, anh cười thua, thật sự anh không còn lời nào để nói nữa cả. Mà anh có nói đi chăng nữa thì cha mẹ Đường cũng chẳng biết bản thân mình thật sự đã sai ở đâu.
Đường Di ngồi từ nãy đến giờ cô cũng rất bất lực, cô bất lực vì bản thân quá hèn nhát chẳng làm được chuyện gì, bất lực trước những lời nói mà chính người là cha là mẹ của mình thốt lên một cách ghét bỏ.
Ghét bản thân cô vì đã tồn tại trên cõi đời này. Nếu cô chết đi, họ cũng chẳng thương cô có đúng không?
Và rồi một trận cãi nhau dấy lên giữ Đường Nhuệ và cha mẹ Đường. Đường Di như chẳng còn sức lực mà bất lực chìm vào đóng tiêu cực do bản thân dựng lên. Vào giây phút này cô thật sự không thể nói được bất cứ điều gì nữa cả.
Khung cảnh trong phòng khách lúc này khác lạ hoàn toàn so với những ngày thường tại Đường gia. Đường Di đau đớn và bất lực trước những lời ác độc và ghét bỏ từ cha mẹ, cô bắt đầu cảm thấy bị mắc kẹt trong một không gian lộn xộn và đầy xáo trộn.
Phòng khách, nơi mà trước kia vốn luôn vấn vẻ, giờ đây trở nên u ám và đầy căng thẳng. Đường Di, đứng giữa phòng, cảm thấy mình đã bị xoay chóc vào một cuộc tranh cãi không có hồi kết. Bức tường trắng tinh bỗng dưng trở nên tối om, như muốn nuốt chửng cô vào sự hoang vắng và cô đơn.
Tiếng cãi vã và lời đổ lỗi xa xỉ từ cha mẹ vang lên như những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tâm hồn của Đường Di. Cô không còn biết phải làm gì, nỗi đau và tuyệt vọng tràn ngập tâm trí cô, khiến cô mất khả năng nói ra bất kỳ lời nói nào.
Nhìn quanh, cô thấy mình không còn là phần của cuộc sống trước đây. Mọi thứ chỉ còn lại là sự lộn xộn và hỗn loạn, chẳng còn chỗ cho tình yêu và sự hiểu biết. Đường Di cảm thấy bị đẩy ra khỏi ngôi nhà ấm áp mà cô từng mong ước, và thế giới bên ngoài giờ đây trở nên xa lạ và không thân thuộc.
Trong lời lẽ cay đắng và thù hận, Đường Di cảm thấy mình bị chôn vùi dưới những bực tức và quyết tâm đánh mất mọi liên kết với người thân yêu nhất. Cuộc tranh cãi này không chỉ phá hủy tình cảm gia đình, mà còn làm nát tan tất cả con người của cô, khiến cô mất đi bản nguyên vốn yêu thương và hi vọng.
Đường Di đã phải chịu đựng quá nhiều. Hy vọng rằng cô sẽ tìm thấy hạnh phúc và và sự bình yên sau những khó khăn.
Cuộc tranh cãi kết thúc. Đường Di quay trở về lại nhà của Âu Tư Đình, cô đứng trong phòng tắm, khóc lóc và đau đớn vì những lời nói ghét bỏ từ cha mẹ đã đâm thẳng vào tâm hồn của cô. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, tuyệt vọng và hoàn toàn bất lực trước những đau đớn mà cuộc tranh cãi vừa nãy đã mang lại.
Bầu không khí trong phòng tắm trở nên yên lặng, chỉ có tiếng nước rơi từ vòi sen và tiếng lòng vòng của Đường Di. Những giọt nước mắt từ đôi mắt lệ của cô như những viên ngọc lấp lánh trong ánh sáng lẻ loi từ bên ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mình đơn độc và mất mát trong không gian tĩnh lặng ấy.
Nhìn vào gương, Đường Di nhìn thấy bản thân mình phản chiếu như một hình ảnh bị vỡ nát. Cô không thể nhận ra bản thân mình nữa, mà chỉ thấy một người phụ nữ đơn côi, bị tổn thương và bỏ rơi. Biểu cảm trên gương mặt của cô phản ánh sự đau khổ và bất lực mà cô đang trải qua.
Cuộc tranh cãi đã kết thúc, nhưng trong trái tim Đường Di vẫn còn đọng lại những vết thương sâu sắc. Cô cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa, và chỉ mong rằng thời gian sẽ làm lành những vết thương, và cô sẽ tìm lại được sự bình yên và hạnh phúc trong tương lai.
Cuộc tranh cãi này thật đau lòng và khó khăn đối với Đường Di. Hy vọng rằng sau những ngày đau khổ và bất lực này, mọi thứ sẽ ổn định hơn cho cô trong tương lai.
Mong rằng Đường Di sẽ tìm được hạnh phúc và bình yên trong tương lai, sau cuộc tranh cãi này sẽ giúp cô trưởng thành hơn. Những khó khăn và đau đớn mà cô trải qua sẽ là bước đệm để cô hiểu rõ hơn về bản thân, về cuộc sống và về tình cảm gia đình.
Mỗi cuộc tranh cãi, mỗi thử thách đều là cơ hội để trưởng thành và học hỏi. Hy vọng rằng Đường Di sẽ không bị vấp ngã bởi những khó khăn mà cô gặp phải, mà sẽ biến chúng thành động lực để cô tiến lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương