Vết Thương Ẩn
Chương 29: Tinh Thần Bất Ổn
Âu Tư Đình tan làm về nhà cũng đã 21 giờ hơn, buổi tối đã buông xuống và ngọn đèn lồng trước sân nhà đã được thắp sáng, tỏa ánh đỏ ấm áp trên con đường nhỏ dẫn vào nhà.
Âu Tư Đình cảm thấy nhẹ nhõm đến khi bước qua cánh cửa, nhìn thấy bóng dáng ấm áp của ngôi nhà. Thì đột ngột hình bóng của Đường Di lại thoáng lên trong đầu anh.
Bước vào nhà, Âu Tư Đình nhận ra rằng không khí trong nhà có vẻ trầm lắng hơn thường ngày. Mặc dù thường ngày vẫn vậy nhưng hôm nay rất khác, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ánh đèn ấm áp phát sáng từ phòng khách làm cho không gian trở nên ấm cúng, nhưng cũng đồng thời làm nổi bật sự yên bình và trống trải.
Ngồi xuống ghế, Âu Tư Đình ngắm nhìn xung quanh, cảm thấy như có điều gì đó lạ lẫm trong không gian quen thuộc này.
Anh không biết rằng Đường Di, đã phải trải qua nhiều khó khăn và đau đớn vào buổi chiều này.
Bên trong căn phòng nhỏ của Đường Di, không gian bây giờ phản ánh lên tâm trạng không ổn định của cô. Căn phòng với ánh sáng yếu ớt từ một cửa sổ nhỏ, tạo ra bầu không khí ảm đạm và u tối.
Góc phòng có một cái bàn nhỏ, trên đó đầy loằng một đống giấy, sách và đồ đạc không gian bừa bãi và lộn xộn, phản ánh sự lộn xộn và mất kiểm soát trong tâm trạng của Đường Di. Những tờ giấy ong và vụn vỡ rải rác khắp nơi, tạo nên một hình ảnh mờ mịt về tâm trí rối ren của cô.
Trên giường, chăn gối bị nhếch nhác, gợn bùn bết, phản ánh sự bất ổn và mệt mỏi trên tinh thần của Đường Di. Cô không ưa nhìn vào gương, sợ bị mắc kẹt trong hình ảnh mà cô tự tạo ra từ suy nghĩ tiêu cực.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng đồng hồ kêu bấm liên tục và những tiếng gió lạnh thổi từ cửa sổ, tạo ra cảm giác xao lãng và lo lắng trong tâm hồn của Đường Di. Cảm giác cô đơn và mất kiểm soát ngày càng lan tỏa trong căn phòng ấy, tạo ra một không gian u tối và chứa đựng nhiều bí ẩn.
Đường Di lúc này hoàn toàn mất kiểm soát bản thân, cô đã quá mệt mỏi, quá khổ sở rồi.
Đường Di ngồi bệt dưới nền sàn nhà, cô vò đầu bứt tóc, khóc không thành tiếng, khóc đến mức mắt đã sưng vù hết lên.
Lòng cô giờ phút này nặng trĩu, tâm lý nặng nề, Đường Di lúc này hoàn toàn rơi vào tiêu cực.
Đường Di chưa bao giờ tệ hại, sa sút như thế này, nhưng hôm nay, cô không gồng gánh nổi nữa, cô thử buôn thả bản thân một lần, chỉ một lần này thôi.
Ầm ĩ một trận để ngày mai phải tự mình đương đầu với sự thật, là sự thật đó!
Âu Tư Đình di chuyển về hướng phòng mình, lúc này anh vẫn chưa hề biết Đường Di có chuyện. Anh vừa định mở cửa phòng mình thì đột nhiên trong phòng Đường Di phát ra tiếng nấc.
Là cô ấy đang khóc ư?
Câu hỏi len lỏi trong phút chốc. Âu Tư Đình rời bỏ ý định mở cửa phòng mình mà thay vào đó là bước qua phòng Đường Di.
“Cạch!”
Anh mở cách cửa phòng ra không một chút do dự. Đập vào mắt anh là ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ, nhưng khi anh nhìn về hướng phía bên anh đã hoảng hốt.
Anh nhìn thấy Đường Di ngồi bệt dưới nền nhà, đầu tóc thì bù xù, cô ngồi tự ôm lấy mình mà khóc, thân cô run rẩy liên hồi.
Âu Tư Đình nhìn thấy cảnh này, anh liền lập tức đi đến bên Đường Di mà hỏi sự tình.
- Di, em sao vậy?
Anh ngồi khụy gối xuống, giọng nói lo lắng mà hỏi Đường Di.
Đường Di hai mắt đẫm lệ mà ngước mặt lên nhìn anh.
- Âu… hức…hic…Tư Đình… hức.
Đường Di vừa nói nước mắt vừa tuôn trào. Cô lúc này hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mình.
- Không sao, không sao rồi, Di ngoan, có anh đây rồi, Di ngoan em đừng khóc…
Anh ôm chầm lấy Đường Di vào lòng, anh xoa dịu tấm lưng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Âu Tư Đình vừa xoa cô nhưng khuôn mặt anh cũng mếu máo, anh xót vợ anh, anh không biết cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà giờ cô khóc đến thảm thương như vậy.
Trong tình trạng tinh thần bất ổn, Âu Tư Đình đưa Đường Di vào lòng, anh ôm cô một cách êm ái và tỏa ra sự an ủi. Anh chú tâm lắng nghe những gì Đường Di muốn chia sẻ và không ngần ngại dành thời gian để hiểu thấu vấn đề của cô.
Bằng cách nhẹ nhàng và chân thành, Âu Tư Đình từ từ truyền đạt những lời động viên, khích lệ và hy vọng cho Đường Di.
Anh ôm Đường Di thật chặt, Âu Tư Đình dịu dàng trấn an cô không bao giờ cô đơn.
Anh cũng nhấn mạnh rằng cô không cần phải đối mặt với tất cả mọi việc một mình, anh luôn sẵn lòng ở bên cạnh và hỗ trợ cô trên mọi nẻo đường.
Những lời an ủi thấu hiểu và sự chăm sóc tận tâm từ Âu Tư Đình đem lại cho Đường Di sự an lòng và niềm tin vào khả năng vượt qua khó khăn. Điều này giúp cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, thấu hiểu hơn về chính mình và tự tin hơn trong việc điều chỉnh tâm trạng bất ổn của mình.
Âu Tư Đình cảm thấy nhẹ nhõm đến khi bước qua cánh cửa, nhìn thấy bóng dáng ấm áp của ngôi nhà. Thì đột ngột hình bóng của Đường Di lại thoáng lên trong đầu anh.
Bước vào nhà, Âu Tư Đình nhận ra rằng không khí trong nhà có vẻ trầm lắng hơn thường ngày. Mặc dù thường ngày vẫn vậy nhưng hôm nay rất khác, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ánh đèn ấm áp phát sáng từ phòng khách làm cho không gian trở nên ấm cúng, nhưng cũng đồng thời làm nổi bật sự yên bình và trống trải.
Ngồi xuống ghế, Âu Tư Đình ngắm nhìn xung quanh, cảm thấy như có điều gì đó lạ lẫm trong không gian quen thuộc này.
Anh không biết rằng Đường Di, đã phải trải qua nhiều khó khăn và đau đớn vào buổi chiều này.
Bên trong căn phòng nhỏ của Đường Di, không gian bây giờ phản ánh lên tâm trạng không ổn định của cô. Căn phòng với ánh sáng yếu ớt từ một cửa sổ nhỏ, tạo ra bầu không khí ảm đạm và u tối.
Góc phòng có một cái bàn nhỏ, trên đó đầy loằng một đống giấy, sách và đồ đạc không gian bừa bãi và lộn xộn, phản ánh sự lộn xộn và mất kiểm soát trong tâm trạng của Đường Di. Những tờ giấy ong và vụn vỡ rải rác khắp nơi, tạo nên một hình ảnh mờ mịt về tâm trí rối ren của cô.
Trên giường, chăn gối bị nhếch nhác, gợn bùn bết, phản ánh sự bất ổn và mệt mỏi trên tinh thần của Đường Di. Cô không ưa nhìn vào gương, sợ bị mắc kẹt trong hình ảnh mà cô tự tạo ra từ suy nghĩ tiêu cực.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng đồng hồ kêu bấm liên tục và những tiếng gió lạnh thổi từ cửa sổ, tạo ra cảm giác xao lãng và lo lắng trong tâm hồn của Đường Di. Cảm giác cô đơn và mất kiểm soát ngày càng lan tỏa trong căn phòng ấy, tạo ra một không gian u tối và chứa đựng nhiều bí ẩn.
Đường Di lúc này hoàn toàn mất kiểm soát bản thân, cô đã quá mệt mỏi, quá khổ sở rồi.
Đường Di ngồi bệt dưới nền sàn nhà, cô vò đầu bứt tóc, khóc không thành tiếng, khóc đến mức mắt đã sưng vù hết lên.
Lòng cô giờ phút này nặng trĩu, tâm lý nặng nề, Đường Di lúc này hoàn toàn rơi vào tiêu cực.
Đường Di chưa bao giờ tệ hại, sa sút như thế này, nhưng hôm nay, cô không gồng gánh nổi nữa, cô thử buôn thả bản thân một lần, chỉ một lần này thôi.
Ầm ĩ một trận để ngày mai phải tự mình đương đầu với sự thật, là sự thật đó!
Âu Tư Đình di chuyển về hướng phòng mình, lúc này anh vẫn chưa hề biết Đường Di có chuyện. Anh vừa định mở cửa phòng mình thì đột nhiên trong phòng Đường Di phát ra tiếng nấc.
Là cô ấy đang khóc ư?
Câu hỏi len lỏi trong phút chốc. Âu Tư Đình rời bỏ ý định mở cửa phòng mình mà thay vào đó là bước qua phòng Đường Di.
“Cạch!”
Anh mở cách cửa phòng ra không một chút do dự. Đập vào mắt anh là ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ, nhưng khi anh nhìn về hướng phía bên anh đã hoảng hốt.
Anh nhìn thấy Đường Di ngồi bệt dưới nền nhà, đầu tóc thì bù xù, cô ngồi tự ôm lấy mình mà khóc, thân cô run rẩy liên hồi.
Âu Tư Đình nhìn thấy cảnh này, anh liền lập tức đi đến bên Đường Di mà hỏi sự tình.
- Di, em sao vậy?
Anh ngồi khụy gối xuống, giọng nói lo lắng mà hỏi Đường Di.
Đường Di hai mắt đẫm lệ mà ngước mặt lên nhìn anh.
- Âu… hức…hic…Tư Đình… hức.
Đường Di vừa nói nước mắt vừa tuôn trào. Cô lúc này hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mình.
- Không sao, không sao rồi, Di ngoan, có anh đây rồi, Di ngoan em đừng khóc…
Anh ôm chầm lấy Đường Di vào lòng, anh xoa dịu tấm lưng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Âu Tư Đình vừa xoa cô nhưng khuôn mặt anh cũng mếu máo, anh xót vợ anh, anh không biết cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà giờ cô khóc đến thảm thương như vậy.
Trong tình trạng tinh thần bất ổn, Âu Tư Đình đưa Đường Di vào lòng, anh ôm cô một cách êm ái và tỏa ra sự an ủi. Anh chú tâm lắng nghe những gì Đường Di muốn chia sẻ và không ngần ngại dành thời gian để hiểu thấu vấn đề của cô.
Bằng cách nhẹ nhàng và chân thành, Âu Tư Đình từ từ truyền đạt những lời động viên, khích lệ và hy vọng cho Đường Di.
Anh ôm Đường Di thật chặt, Âu Tư Đình dịu dàng trấn an cô không bao giờ cô đơn.
Anh cũng nhấn mạnh rằng cô không cần phải đối mặt với tất cả mọi việc một mình, anh luôn sẵn lòng ở bên cạnh và hỗ trợ cô trên mọi nẻo đường.
Những lời an ủi thấu hiểu và sự chăm sóc tận tâm từ Âu Tư Đình đem lại cho Đường Di sự an lòng và niềm tin vào khả năng vượt qua khó khăn. Điều này giúp cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, thấu hiểu hơn về chính mình và tự tin hơn trong việc điều chỉnh tâm trạng bất ổn của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương