Vết Thương Ẩn

Chương 44: Trầm Cảm



Một tuần sau đó…

Trong thời gian gần đây, dạo này cuộc sống của Đường Di dường như không còn sáng sủa như trước nữa. Cô thường hay suy nghĩ nhiều, rồi lại nhớ đến những chuyện không mấy vui vẻ của lúc trước.

Cô cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một căn phòng tối tăm, nơi mà cơn trầm cảm đang âm thầm nuốt chửng tinh thần mạnh mẽ của Đường Di.

Ánh mắt mờ mịt và nụ cười thưa thớt đã thay thế những nụ cười tươi vui trước đây. Cử chỉ của Đường Di cũng trở nên nhạt nhẽo hơn, cô thường xuyên tỏ ra im lặng trong những cuộc trò chuyện với Âu Tư Đình.

Chẳng hiểu lí do vì sao?

Gần đây, Âu Tư Đình đang phải đối mặt với áp lực công việc nặng nề ở tập đoàn. Anh luôn phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn và áp lực lớn ở tập đoàn.

Trong những ngày qua, Âu Tư Đình dường như đã mất đi sự nhạy bén trong việc quan sát những biểu hiện của Đường Di. Anh bận rộn với công việc và cảm thấy kiệt sức về mọi mặt, không còn đủ thời gian và tâm trí để ý đến những thay đổi nhỏ của người con gái mình yêu.

Tập đoàn đang trên đà phát triển mạnh, đó là lí do mà Âu Tư Đình bận bịu chẳng có lấy nỗi thời gian mà quan tâm nhiều đến Đường Di như thời gian trước.

Đường Di cô đã cố gắng giấu kín cảm xúc của mình để không làm phiền đến anh, nhưng cơn trầm cảm dường như đang ngày càng chiếm giữ tinh thần của cô một cách lẫn lộn.

Đường Di cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa những người xung quanh. Chị Lâm, cha mẹ chồng, hay là Âu Tư Đình, cô đều cảm thấy xa lạ và nhút nhát như lúc trước kia. Cô ngại tiếp xúc và không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

Những hôm cô đi học, cô đều lẳng lặng tìm một khoảng không cho bản thân. Từ trường về nhà, cô cũng luôn khép mình và che giấu cảm xúc để mọi người không ai nhận ra.

Bản thân cô tỏ ra bình ổn nhất có thể trước mặt mọi người, nhưng khi cô ở một mình… cảm xúc lạnh lẽo cứ bao trùm lấy cô.

Cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai, chỉ một lí do đơn giản vì sợ làm phiền người khác.

Sự im lặng cứ đan xen trong tâm trí khiến cho cô không thể thoải mái, chẳng muốn nói ra những lo lắng của mình.



Hôm nay, Âu Tư Đình trong văn phòng làm việc, trái tim anh vẫn luôn hướng về Đường Di, dù công việc bận bịu thật, nhưng anh vẫn luôn nhính ra một chút thời gian để hướng về cô.

Nhưng anh không hề biết rằng Đường Di đang trải qua những cảm xúc khó khăn. Dạo này Âu Tư Đình thường xuyên ở lại tập đoàn để hoàn thiện công việc, anh không về nhà nên anh không hề biết tâm lý Đường Di đang không ổn.

[…]

22 giờ 50 phút. Âu Tư Đình vừa hoàn thành xong mớ công việc lộn xộn mấy hôm qua, anh vừa về đến nhà, từ ngoài đi vào, Âu Tư Đình thấy cả căn nhà tối đen, còn pha thêm một chút sự lạnh lẽo.

Âu Tư Đình cứ nghĩ do dạo này anh không về nên có chút lạ lẫm với nhà mình, nên anh cũng không để tâm mấy, mà trực tiếp đi lên lầu.

Anh đi đến căn phòng của Đường Di…à không, bây giờ đã là phòng chung của cả hai rồi chứ!

Anh mở cửa nhẹ bước vào, đảo mắt một vòng quanh căn phòng, nhưng chẳng thấy có dấu hiệu gì lạ cả.

Đường Di đang nằm trên giường, sắc mặt cô tiều tụy thấy rõ, Âu Tư Đình đảo mắt về hướng cô, anh đi đến, rồi lại thấy anh đứng trầm lặng nhìn Đường Di ở một khoảng cách gần.

Anh không thể nào tin được, người con gái đang nằm trước mắt anh, tiều tụy một cách đau thấu tim gan anh, trái tim anh nhói lên từng đợt.

Anh khụy một gối xuống nền sàn, tay nâng lên vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Đường Di, anh không biết mấy hôm nay Đường Di trải qua chuyện gì, mà giờ đây cô xanh xao tiều tụy đến như vậy.

- Anh xin lỗi!

Âu Tư Đình cụp mắt, anh đau lòng, anh trách bản thân mình vì thời gian gần đây bỏ bê cô, không quan tâm đến cô, giờ nhìn người con gái anh yêu xanh xao như vậy, thân tâm anh xót xa đến quặng thắt từng cơn.





Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng ló dạng qua hàng cây xanh mướt, rồi chiếu gọi qua khung cửa sổ. Không khí hôm nay trong lành, nhưng trong lòng Âu Tư Đình chẳng mấy tốt.

Ánh sáng mặt trời lên dần, Đường Di vì chói mắt mà vô thức tĩnh giấc. Cô lờ mờ mở mắt, nhưng đôi mắt nặng trĩu vì nhiều đêm không ngủ đủ giấc.

- Â… Âu Tư Đình!

Đường Di tưởng bản thân cô bị ảo giác, nên đã tự cắn lấy tay mình, test thử xem bản thân cô có thực sự đang bị ảo giác.

Âu Tư Đình ngồi bên cạnh thấy cô tự làm đau bản thân nên đã lên tiếng trách yêu cô.

- Em làm gì vậy, mới sáng sớm đã làm đau bản thân rồi.

Đường Di lúc này mới nhận ra là thật, cô không mơ, thực sự cô không mơ!

Âu Tư Đình bỗng chốc ôm chầm lấy Đường Di, anh khẽ vuốt tóc cô, đặt lên trán một nụ hôn, rồi lại ôm chặt lấy.

- Anh xin lỗi.

Đường Di hai mắt nặng trĩu, cô không hiểu cảm xúc lúc này của bản thân là gì. Là nhớ nhung hay do bản thân cô đang ảo tưởng?

- Di ngoan, anh hứa với em, anh không bỏ bê em nữa, anh xin lỗi vì mấy hôm nay không quan tâm em, là lỗi của anh. Xin em đừng tự hành hạ bản thân em có được không?

- Em xanh xao lắm, đã ốm hơn rất nhiều.

Âu Tư Đình vẫn ôm chặt Đường Di trong lòng, cơ thể anh rung nhẹ, anh sợ phải nhìn thấy cô tổn thương, lại càng sợ hơn, Đường Di cô tự hành hạ bản thân, bỏ bê bản thân.

Đường Di nhạc nhiên trước những lời nói của anh, cô bây giờ không biết phải làm sao, bản thân cô bây giờ thật sự không ổn, nhưng có Âu Tư Đình bên cạnh, lại ấm áp đến lạ!
Chương trước Chương tiếp