Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 118



Lê Hiếu hung hăng nhìn Doãn Tùng Khiết, căm phẫn nói: " Thằng nhãi mặt hoa da phấn như mày, lấy cái gì mà tranh giành với tao! Mày có biết mày đang đối đầu với ai không? Tao không chấp nhận kết quả này. "

" Hải cảng Mata bắt buộc phải thuộc về bọn tao. " Lê Hiếu căng da mặt, cay nghiến.

Boss đã nhiều lần nhắc nhở hắn bắt buộc phải lấy được cảng Mata. Chỉ khi có được cảng Mata thì tuyến đường biển của bọn họ mới được mở rộng. Biển cả rộng lớn ngoài kia không thiếu gì khoáng sản hải vật quý hiếm, trước kia còn có người phát hiện một mảng dầu trôi nổi trên biển phía Đông chỉ là chưa xác định được nó bắt nguồn từ đâu cũng bởi vì đường ranh giới giữa các nước. Có được cảng Mata thì biết được vị trí của dầu mỏ là chuyện dễ dàng.

Nhưng dầu mỏ cũng chỉ là phụ, có được hải càng Mata thật chất là để giúp cho việc buôn bán ngầm giữa hai nước trở nên dễ dàng hơn. Boss muốn lôi kéo thật nhiều quan hệ rồi dần mở rộng thế lực, sau đó len lỏi vào những người có quyền cao chức trọng ở nước L.

Nghĩ đến Boss khi biết được việc này thất bại, mạng sống của Lê Hiếu sẽ không thể giữ được. Lê Hiếu thật sự rất hoảng sợ.

Lê Hiếu thấy Cố Tích một cái hành động cũng không làm, lặng yên ngồi một chỗ, bộ dạng trông bất lực. Điều này càng khiến lửa giận trong lòng Lê Hiếu tăng cao gần như là bùm nổ.

Lê Hiếu lớn giọng ra lệnh.

" Cố Tích, ông ngồi yên ở đấy làm cái gì? Còn không mau làm thủ tục chuyển nhượng. "

Cố Tích nhìn qua Lê Hiếu bộ dạng phàm tục không nói lý lẽ, thật sự khiến hắn bất lực.

Bọn họ đã thất bại trong việc giành hải cảng Mata rồi. Làm sao có thể vô lý làm thủ tục cho mình được chứ.

Hành động của Lê Hiếu thật sự rất mất mặt. Cố Tích nhìn qua Sở Thiên Vũ thấy khuôn mặt như gặp một cú sốc lớn, hắn khẽ lắc đầu.

Cố Tích thiết nghĩ dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, có thông minh tài giỏi đến mức nào cũng sẽ thất bại. Coi như đây là bài học của Sở Thiên Vũ đi. Tránh hắn sau này thành công quá dễ liền sinh ra kiêu ngạo.

Lê Hiếu biết mình đang nói lời không có lý lẽ nhưng hắn thật sự không thể kiểm soát được lời nói của mình nữa.

Trước khi đến đây Lê Hiếu đã nghe Sở Thiên Vũ xác định chắc chắn sẽ trúng thầu, còn nói sẽ giúp bọn hắn lôi kéo thêm người. Lê Hiếu tin tưởng nên cũng không hề lo lắng cái gì. Chính mình ngồi yên một chỗ đợi người khác cơm bưng nước rót, bộ dạng phải nói là ung dung. Nhưng giờ thì hay rồi. Hải cảng Mata lại bị người khác nẫng tay trên, còn là một thiếu niên mặt hoa da phấn, bộ dạng trông ốm yếu một chút cũng không khiến người khác cảm thấy sẽ gây ra chuyện.

Lê Hiếu càng nghĩ càng hận Doãn Tùng Khiết. Không có sự xuất hiện của Doãn Tùng Khiết bọn họ sẽ lấy được cảng Mata.

Doãn Tùng Khiết nhìn Lê Hiếu như con chó điên xổng chuồng, hậm hực nhe răng muốn cắn người nhưng lại không biết người trước mặt lại là thợ săn.



Doãn Tùng Khiết cười nhạt, con chó sói ẩn nhẫn bên cạnh còn chưa nói gì chỉ im lặng nghiến răng thì một con chó ngu xuẩn như Lê Hiếu ở đây nhe răng dọa người cái gì. Không sợ chính mình đến một cái răng cũng không còn sao?

Nhưng mà con chó này sủa không ít, tiếng sủa của nó còn rất khó nghe, thật sự khiến màng nhĩ của Doãn Tùng Khiết chịu cơn địa chấn. Doãn Tùng Khiết nhíu mày, giọng nói không nghe ra cảm xúc.

" Vị này không biết trước kia có được đi học đầy đủ hay không? Lời nói ra thật khó nghe. Chúng tôi là người trúng thầu thì người nên kí là chúng tôi mới phải. "

" Nhãi ranh, mày nói ai không được đi học! "

Lê Hiếu tức giận xông tới nắm lấy cổ áo Doãn Tùng Khiết mà xách lên, bàn tay đã vo thành nắm đấm, trong giây lát có thể hạ một đường quyền. Mà một quyền này một khi rơi xuống trên người Doãn Tùng Khiết chẳng khác nào khiến hắn mất nửa cái mạng.

Mạc Khuynh Châu thấy cảnh tượng này miệng không cười được nữa. Mặt mày trở nên lo lắng, đứng dậy muốn ngăn cản Lê Hiếu ra tay. Nhưng Doãn Tùng Khiết đã ra hiệu cản lại.

Doãn Tùng Khiết nhìn Sở Thiên Vũ, cặp mắt mờ nhạt khiêu khích một cái, nói:

" Sở thiếu, cậu không tính ngăn cản người của mình lại sao? Tôi không biết cậu từ lúc nào lại thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề a! Chúng ta là người văn minh sống trong một xã hội có pháp luật có công bằng chứ không phải là dạng người sống trong xã hội bẩn thỉu không biết lý lẽ, động một cái liền giơ nắm đấm lên đánh người đâu. "

Sở Thiên Vũ lạnh lẽo nhìn Doãn Tùng Khiết. Lời của Doãn Tùng Khiết thật sự đã chọc giận Sở Thiên Vũ nhưng chính hắn lại không thể phản bác lại.

Dù sao người sai thật sự là bọn họ. Có nói cái gì cũng chỉ rước thêm nhục.

Sở Thiên Vũ thật sự không hiểu. Doãn Tùng Khiết một người rõ ràng không có chút dính dáng gì đến vòng tròn giữa bọn họ thì tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trước khi Doãn Tùng Khiết bước vào căn phòng này, mọi chuyện vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của Sở Thiên Vũ. Nhưng khi Doãn Tùng Khiết vừa đến, Dương Quân không hiểu sao lại trở mặt.

Cố Tích tuy là chủ tọa nhưng không có nghĩa hắn có thể kiểm soát được những người sẽ xuất hiện ở đây. Dựa trên danh sách của Cố Tích vốn không hề có người tên Doãn Tùng Khiết. Thông tin dù có bị rò rỉ ra ngoài nhưng nếu không có người dẫn dắt thì Doãn Tùng Khiết không thể nào đến được đây.

Vậy nên chỉ còn một khả năng nằm ở phía Dương Quân. Là người bán thông qua Cố Tích thì ông ta chắc chắn có quyền cho người khác tham dự buổi đấu thầu này.

Ban đầu Sở Thiên Vũ nghĩ Mạc Khuynh Châu đến đây cũng nhờ có Tần Mặc ở phía sau đưa vào nhưng sau khi Doãn Tùng Khiết xuất hiện biểu cảm của Dương Quân thật sự không đúng.

Rốt cuộc thì Dương Quân đã qua cầu rút ván từ lúc nào!

Còn Doãn Tùng Khiết rốt cuộc là ai? Một thiếu niên không biết từ nơi nào đến lại cùng với Mạc Khuynh Châu phá hỏng kế hoạch của Sở Thiên Vũ.



Trong lòng Sở Thiên Vũ vừa tức giận vừa cảm thấy mình đã hành động quá sai sót. Sự tự tin trong lòng hắn vơi đi không ít.

Hiện tại Sở Thiên Vũ không thể ngồi yên đứng nhìn hành động ngu xuẩn của Lê Hiếu được nữa.

Tuy đã thất bại ở việc giành lấy cảng Mata nhưng chưa đến bước cuối cùng thì vẫn chưa phải thất bại hoàn toàn.

" Lê Hiếu, buông tay! " Sở Thiên Vũ lạnh giọng, ra lệnh.

" Không buông. Tao phải đánh nát cái bản mặt của thằng nhãi này. " Lê Hiếu dùng lực mạnh, càng xiết chặt cổ áo Doãn Tùng Khiết tưởng chừng như muốn xiết cổ hắn đến chết.

Lần này Lê Hiếu đã hạ quyết tâm phải đánh Doãn Tùng Khiết cho hả giận.

Sở Thiên Vũ thấy Lê Hiếu không chịu dừng tay còn muốn ra tay đánh người, hắn tặc lưỡi, lao đến cản lại.

Sở Thiên Vũ nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lê Hiếu, lực nắm cực kỳ mạnh giống như sợ ít quá sẽ bị bật lại.

Cả người Sở Thiên Vũ toả ra một tầng lệ khí như muốn bức chết người, thanh âm trầm thấp nói:

" Buông! "

Lê Hiếu không sao thoát được bàn tay kia, cả người hắn run rẩy. Hắn sợ Sở Thiên Vũ nhưng không can tâm tha cho Doãn Tùng Khiết.

Lê Hiếu nghiến răng, chậm chạp buông tay khỏi cổ áo Doãn Tùng Khiết.

Sở Thiên Vũ chưa kịp thở phào một tiếng thì một tiếng “bốp” vang lên.

Doãn Tùng Khiết chưa kịp chỉnh lại cổ áo thì đã bị một quyền đánh vào mặt, một cú đau đến điếng người. Trong vô thức Doãn Tùng Khiết đã ngã bịch xuống đất.

Doãn Tùng Khiết theo bản năng ngước mắt lên nhìn người đã đánh mình. Thấy ánh mắt Lê Hiếu tràn đầy vẻ thích thú, còn rất thỏa mãn giống như vừa mới trút được cơn tức bao năm của mình.

Mặt mày Doãn Tùng Khiết xám xịt, hắn chạm vào vết thương trên mặt, lướt qua vệt máu trên môi, ánh mắt lạnh lẽo.
Chương trước Chương tiếp