Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Chương 119
Sở Thiên Vũ khẽ nhíu mày cũng không nói gì. Đánh cũng đã đánh rồi hắn còn có thể nói gì được nữa.
Cơ mà Lê Hiếu ra tay cũng thật mạnh, một bên má Doãn Tùng Khiết đỏ như huyết, khoé môi rách một lớp da đang rỉ máu lại thêm khuôn mặt trắng bệch thanh khiết kia thật khiến người khác không khỏi đau xót.
Mạc Khuynh Châu bàng hoàng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn không kịp trở tay. Khi nhận ra thì Doãn Tùng Khiết đã ngã xuống sàn nhà từ bao giờ. Hắn hoảng hốt vội vàng chạy đến đỡ Doãn Tùng Khiết dậy, hung hăng trừng mắt Lê Hiếu mà nói:
" Lê Hiếu, làm người không nên quá đáng như vậy. Anh đây là hành hung người vô lí. Tôi không mong chúng ta ra tòa nói chuyện đâu. Ngay bây giờ xin lỗi Doãn thiếu đi. "
Mạc Khuynh Châu lúc nãy còn khúm núm trước mặt Lê Hiếu vậy mà bây giờ đã lập tức trở mặt, thái độ căm ghét không hề che giấu.
Mạc Khuynh Châu dù biết thân phận của Lê Hiếu không phải là người mà hắn có thể tùy tiện chọc vào. Nhưng mà hắn không thể nhịn được hành động bạo lực không rõ lí do này. Tất nhiên nếu là người khác hắn sẽ không quản nhưng đây là Doãn Tùng Khiết, vị thiếu gia này hắn có thể làm lơ được sao.
Mặc kệ đắc tội với ai, chuyện hôm nay Lê Hiếu phải có một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không thì đừng trách hắn không nhắc trước đắc tội với Doãn Tùng Khiết hiếm ai sống nổi ở nước L đâu.
Lê Hiếu cười khinh. Mạc Khuynh Châu lấy cái gì mà ra lệnh cho hắn.
Pháp luật? Lê Hiếu sợ chắc. Hắn từng một thời khuynh đảo ở nước Z, cái gì làm cũng đã làm rồi, đắc tội cũng không ít người nhưng nào có ai dám bắt hắn xin lỗi cũng chẳng có ai mang pháp luật ra răn đe hắn, dù có thì ngay ngày hôm sau xác của người đó đã bị trôi ngay giữa dòng sông rồi, xác có khi còn chẳng thể vớt được.
Lê Hiếu khiêu khích, hắn hất cằm, bộ dạng chẳng coi ai ra gì.
" Bắt tao xin lỗi sao? Đừng có mà chọc cười tao. "
Lê Hiếu bước lại gần Mạc Khuynh Châu, một tầng khí thế áp bức.
" Và cũng đừng mang pháp luật ra mà đe dọa. Trước khi mày kịp báo án thì xác của mày đã phơi thây ngoài kia rồi. Lúc đó đừng trách tao tàn ác. "
Mạc Khuynh Châu sợ mất mật. Sắc mặt kém đi vài phần. Đối diện với ánh mắt nồng đậm sát khí, hắn một câu cũng chẳng thể nói được. Bộ dạng như con mồi chịu chết.
Doãn Tùng Khiết cười khẩy. Tiếng cười này đáng thức ánh mắt tò mò khó hiểu nhìn đến.
Doãn Tùng Khiết khàn giọng, ánh mắt mơ hồ không rõ.
" Lê Hiếu đúng không. Chú thật sự không muốn xin lỗi tôi. "
Lê Hiếu dửng dưng, nhếch mép khinh thường.
" Không muốn. "
Ánh mắt Doãn Tùng Khiết tối sầm. Hắn lạnh lẽo nói: " Chú không muốn cũng phải làm. "
" Sở Thiên Vũ, chúng ta trao đổi đi. " Doãn Tùng Khiết nhìn Sở Thiên Vũ hắng giọng.
" Trao đổi? " Sở Thiên Vũ hoài nghi. " Cậu muốn cái gì? "
" Tôi sẽ cho không các người hải cảng Mata đổi lại … " Doãn Tùng Khiết lạnh lùng nhìn Lê Hiếu, cười nhạt nói: " Bắt Lê Hiếu quỳ xuống xin lỗi tôi cho đến khi nào tôi thỏa mãn mới thôi. "
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mọi người không khỏi kinh ngạc với lời nói của Doãn Tùng Khiết. Đặc biệt sắc mặt của Lê Hiếu lại càng tối tăm, nét mặt biến hóa khôn lường hiện rõ vẻ khó tin cùng tức giận.
Điều đầu tiên mọi người nghĩ đến Doãn Tùng Khiết thật sự rất thâm độc. Vậy mà lấy hải cảng Mata ra trao đổi thật sự không ngang bằng cho lắm.
Nếu như thật sự trao đổi Lê Hiếu liệu có thể có thể đồng ý. Điều kiện trao đổi này rõ ràng là muốn hắn mất mặt mà.
…
Ở phía dưới tầng hầm biệt thự Cố gia có một khán phòng vô cùng rộng lớn, trông giống như một đấu trường thu nhỏ. Tầng tầng lớp lớp ghế ngồi bao quanh hơn phân nửa diện tích, để lại một chỗ trống chính giữa dài khoảng 30 mét, ở phía cuối căn phòng có tổng cộng ba tấm bia, gần đó có trọng tài quan sát.
Ba thiếu niên mặt mày nghiêm túc cẩn trọng quan sát tấm bia, nâng khẩu súng lên cao híp mắt nhắm bắn.
Hiện đã là vòng cuối cùng thi bắn súng cá nhân vậy nên ai cũng thận trọng từng li từng tí, hận không thể liên tục dán mắt vào tấm bia.
Dựa theo quy định người có điểm số cao nhất vòng trước sẽ là người bắn đầu tiên.
Tần Mặc quan sát một hồi rồi bóp còi.
" Bằng -------- " Tiếng nổ từ khẩu súng trường vang lên.
Viên đạn bay nhanh vượt qua rào cản của không khí chạm trúng đích đã được người bắn định sẵn.
Trọng tài lúc này nhìn qua bia súng, hô lên một tiếng.
" 10 điểm cho Tần thiếu. "
Trọng tài vừa mới nói xong thì hai phát tiếp theo đã xé gió đâm vào bia có số điểm cao nhất.
Trọng tài hơi kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh đọc điểm.
" Cộng thêm 20 điểm cho Tần thiếu. Ba phát súng kết thúc. Tổng điểm Tần thiếu là 30 đứng đầu bảng. "
Một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên. Mọi người dành lời khen ngợi cho người vừa mới bắn.
" Ây za. Tần thiếu không gì không làm được. Ba phát đều bắn trúng ô có điểm cao nhất. Phỏng chừng người thắng hôm nay là cậu ấy rồi. "
" Còn không phải sao. Trong lứa thiếu niên hiện tại hiếm có ai bằng được Tần thiếu. "
" Nhìn bộ dạng soái khí đó tôi thật sự hận không thể mang con gái mình nhét bên người cậu ta. "
" Ha ha. Bà xem con gái bà đã bao nhiêu tuổi. Tần thiếu người ta mới 15, con gái bà năm nay đã ngoài 20 rồi. Làm sao mà tương xứng cho được. "
Người phụ nữ trung niên kia hậm hực im lặng không nói gì thêm.
Tiếng nói chuyện bàn luận của các phu nhân chớp mắt đã thu hút rất nhiều người chú ý tới.
Mộng tưởng của bọn họ người khác cũng từng nghĩ đến nhưng sợ sinh chuyện nên chẳng ai dám nói gì. Đám thiếu nữ chỉ dám dành lời khen tả Tần Mặc chứ không dám buông lời ham muốn.
Những thiếu nữ này không giống những vị tiểu thư ngoài kia, bọn họ đều được răn dạy giữ kẽ không ai dám nói lời vượt mức. Chỉ dám mộng tưởng cũng không có ai dám nói ra. Dù sao thì Tần Mặc cũng là chủ đã có hoa rồi.
Người phụ nữ hồi nãy vừa mới mỉa mai con của người khác lúc này lại lên tiếng khen ngợi cháu gái của mình.
" Ây za. Con gái các người thì quá già rồi không hợp tuổi với Tần Mặc đâu. Cháu gái của tôi Giang Hiểu Đồng mới hợp đây này. Chúng nó đều bằng tuổi nhau lại học chung một lớp. Luận gia thế luận dung mạo đều không hề thua kém. Rất xứng đôi vừa lứa nha. " Bà ta nhoẻn miệng cười tươi.
Sắc mặt mọi người trầm xuống, đủ loại biểu cảm nhìn bà ta.
Cơ mà Lê Hiếu ra tay cũng thật mạnh, một bên má Doãn Tùng Khiết đỏ như huyết, khoé môi rách một lớp da đang rỉ máu lại thêm khuôn mặt trắng bệch thanh khiết kia thật khiến người khác không khỏi đau xót.
Mạc Khuynh Châu bàng hoàng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn không kịp trở tay. Khi nhận ra thì Doãn Tùng Khiết đã ngã xuống sàn nhà từ bao giờ. Hắn hoảng hốt vội vàng chạy đến đỡ Doãn Tùng Khiết dậy, hung hăng trừng mắt Lê Hiếu mà nói:
" Lê Hiếu, làm người không nên quá đáng như vậy. Anh đây là hành hung người vô lí. Tôi không mong chúng ta ra tòa nói chuyện đâu. Ngay bây giờ xin lỗi Doãn thiếu đi. "
Mạc Khuynh Châu lúc nãy còn khúm núm trước mặt Lê Hiếu vậy mà bây giờ đã lập tức trở mặt, thái độ căm ghét không hề che giấu.
Mạc Khuynh Châu dù biết thân phận của Lê Hiếu không phải là người mà hắn có thể tùy tiện chọc vào. Nhưng mà hắn không thể nhịn được hành động bạo lực không rõ lí do này. Tất nhiên nếu là người khác hắn sẽ không quản nhưng đây là Doãn Tùng Khiết, vị thiếu gia này hắn có thể làm lơ được sao.
Mặc kệ đắc tội với ai, chuyện hôm nay Lê Hiếu phải có một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không thì đừng trách hắn không nhắc trước đắc tội với Doãn Tùng Khiết hiếm ai sống nổi ở nước L đâu.
Lê Hiếu cười khinh. Mạc Khuynh Châu lấy cái gì mà ra lệnh cho hắn.
Pháp luật? Lê Hiếu sợ chắc. Hắn từng một thời khuynh đảo ở nước Z, cái gì làm cũng đã làm rồi, đắc tội cũng không ít người nhưng nào có ai dám bắt hắn xin lỗi cũng chẳng có ai mang pháp luật ra răn đe hắn, dù có thì ngay ngày hôm sau xác của người đó đã bị trôi ngay giữa dòng sông rồi, xác có khi còn chẳng thể vớt được.
Lê Hiếu khiêu khích, hắn hất cằm, bộ dạng chẳng coi ai ra gì.
" Bắt tao xin lỗi sao? Đừng có mà chọc cười tao. "
Lê Hiếu bước lại gần Mạc Khuynh Châu, một tầng khí thế áp bức.
" Và cũng đừng mang pháp luật ra mà đe dọa. Trước khi mày kịp báo án thì xác của mày đã phơi thây ngoài kia rồi. Lúc đó đừng trách tao tàn ác. "
Mạc Khuynh Châu sợ mất mật. Sắc mặt kém đi vài phần. Đối diện với ánh mắt nồng đậm sát khí, hắn một câu cũng chẳng thể nói được. Bộ dạng như con mồi chịu chết.
Doãn Tùng Khiết cười khẩy. Tiếng cười này đáng thức ánh mắt tò mò khó hiểu nhìn đến.
Doãn Tùng Khiết khàn giọng, ánh mắt mơ hồ không rõ.
" Lê Hiếu đúng không. Chú thật sự không muốn xin lỗi tôi. "
Lê Hiếu dửng dưng, nhếch mép khinh thường.
" Không muốn. "
Ánh mắt Doãn Tùng Khiết tối sầm. Hắn lạnh lẽo nói: " Chú không muốn cũng phải làm. "
" Sở Thiên Vũ, chúng ta trao đổi đi. " Doãn Tùng Khiết nhìn Sở Thiên Vũ hắng giọng.
" Trao đổi? " Sở Thiên Vũ hoài nghi. " Cậu muốn cái gì? "
" Tôi sẽ cho không các người hải cảng Mata đổi lại … " Doãn Tùng Khiết lạnh lùng nhìn Lê Hiếu, cười nhạt nói: " Bắt Lê Hiếu quỳ xuống xin lỗi tôi cho đến khi nào tôi thỏa mãn mới thôi. "
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mọi người không khỏi kinh ngạc với lời nói của Doãn Tùng Khiết. Đặc biệt sắc mặt của Lê Hiếu lại càng tối tăm, nét mặt biến hóa khôn lường hiện rõ vẻ khó tin cùng tức giận.
Điều đầu tiên mọi người nghĩ đến Doãn Tùng Khiết thật sự rất thâm độc. Vậy mà lấy hải cảng Mata ra trao đổi thật sự không ngang bằng cho lắm.
Nếu như thật sự trao đổi Lê Hiếu liệu có thể có thể đồng ý. Điều kiện trao đổi này rõ ràng là muốn hắn mất mặt mà.
…
Ở phía dưới tầng hầm biệt thự Cố gia có một khán phòng vô cùng rộng lớn, trông giống như một đấu trường thu nhỏ. Tầng tầng lớp lớp ghế ngồi bao quanh hơn phân nửa diện tích, để lại một chỗ trống chính giữa dài khoảng 30 mét, ở phía cuối căn phòng có tổng cộng ba tấm bia, gần đó có trọng tài quan sát.
Ba thiếu niên mặt mày nghiêm túc cẩn trọng quan sát tấm bia, nâng khẩu súng lên cao híp mắt nhắm bắn.
Hiện đã là vòng cuối cùng thi bắn súng cá nhân vậy nên ai cũng thận trọng từng li từng tí, hận không thể liên tục dán mắt vào tấm bia.
Dựa theo quy định người có điểm số cao nhất vòng trước sẽ là người bắn đầu tiên.
Tần Mặc quan sát một hồi rồi bóp còi.
" Bằng -------- " Tiếng nổ từ khẩu súng trường vang lên.
Viên đạn bay nhanh vượt qua rào cản của không khí chạm trúng đích đã được người bắn định sẵn.
Trọng tài lúc này nhìn qua bia súng, hô lên một tiếng.
" 10 điểm cho Tần thiếu. "
Trọng tài vừa mới nói xong thì hai phát tiếp theo đã xé gió đâm vào bia có số điểm cao nhất.
Trọng tài hơi kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh đọc điểm.
" Cộng thêm 20 điểm cho Tần thiếu. Ba phát súng kết thúc. Tổng điểm Tần thiếu là 30 đứng đầu bảng. "
Một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên. Mọi người dành lời khen ngợi cho người vừa mới bắn.
" Ây za. Tần thiếu không gì không làm được. Ba phát đều bắn trúng ô có điểm cao nhất. Phỏng chừng người thắng hôm nay là cậu ấy rồi. "
" Còn không phải sao. Trong lứa thiếu niên hiện tại hiếm có ai bằng được Tần thiếu. "
" Nhìn bộ dạng soái khí đó tôi thật sự hận không thể mang con gái mình nhét bên người cậu ta. "
" Ha ha. Bà xem con gái bà đã bao nhiêu tuổi. Tần thiếu người ta mới 15, con gái bà năm nay đã ngoài 20 rồi. Làm sao mà tương xứng cho được. "
Người phụ nữ trung niên kia hậm hực im lặng không nói gì thêm.
Tiếng nói chuyện bàn luận của các phu nhân chớp mắt đã thu hút rất nhiều người chú ý tới.
Mộng tưởng của bọn họ người khác cũng từng nghĩ đến nhưng sợ sinh chuyện nên chẳng ai dám nói gì. Đám thiếu nữ chỉ dám dành lời khen tả Tần Mặc chứ không dám buông lời ham muốn.
Những thiếu nữ này không giống những vị tiểu thư ngoài kia, bọn họ đều được răn dạy giữ kẽ không ai dám nói lời vượt mức. Chỉ dám mộng tưởng cũng không có ai dám nói ra. Dù sao thì Tần Mặc cũng là chủ đã có hoa rồi.
Người phụ nữ hồi nãy vừa mới mỉa mai con của người khác lúc này lại lên tiếng khen ngợi cháu gái của mình.
" Ây za. Con gái các người thì quá già rồi không hợp tuổi với Tần Mặc đâu. Cháu gái của tôi Giang Hiểu Đồng mới hợp đây này. Chúng nó đều bằng tuổi nhau lại học chung một lớp. Luận gia thế luận dung mạo đều không hề thua kém. Rất xứng đôi vừa lứa nha. " Bà ta nhoẻn miệng cười tươi.
Sắc mặt mọi người trầm xuống, đủ loại biểu cảm nhìn bà ta.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương