Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 21: Nhận lương “khủng”
Mặt mày đỏ bừng tía tai, giữa trời đêm mát mẻ này cũng không khiến tôi cảm thấy hết nóng.
Dù không đứng trước mặt đối phương nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ bối rối.
Có thể là tôi đang ép buộc mình quá mức. Dù sao cũng vừa mới thất tình xong, vậy mà liền vội vàng bắt đầu một mối quan hệ mới, tôi có tàn ác với bản thân mình quá không vậy?
Nhưng chính ra thì tôi mới là người tàn ác nhất với đối phương, Trần Minh Viễn - một người chẳng hay biết gì về tình yêu tình báo của tôi cả - giờ cứ thế mà bắt đầu bước vào giai đoạn tìm hiểu cùng với tôi.
Cảm thấy mình tồi tệ, quá đáng quá đi mất.
Trần Minh Viễn không thấy tôi nói gì liền cất giọng: “Nếu như em cần suy nghĩ thì anh----”
“Em muốn thử bước vào giai đoạn tìm hiểu trước.”
Đối phương ở đầu dây bên kia bị tôi ngắt lời, mãi sau mới rặn ra được một chữ: “Hửm?”
Tôi đang ngượng chín mặt rồi đây này, tay tôi vô thức nắm chặt lấy lan can, khó khăn nói với anh.
“Em nghĩ anh cũng… cũng không tệ đến mức đó, nên em muốn thử tìm hiểu trước, xem có hợp nhau không…” Tôi hơi cắn môi, ngập ngừng nói: “Nếu hợp thì em sẽ đồng ý…”
“Được.” Giọng anh vẫn không có gì thay đổi: “Vậy mấy ngày tới khi nào rảnh chúng ta sẽ thử hẹn hò trước.”
Nghe giọng anh có vẻ nghiêm túc khiến tôi cảm thấy mình đã chọn đúng người.
“Vâng.”
“Vậy em mau ngủ sớm đi, công việc sắp tới sẽ khá nhiều đấy.”
Trần Minh Viễn vậy mà còn nhắc nhở tôi, tôi biết chứ, nhưng công việc nào chẳng có cái khó của riêng nó.
Biết được anh cũng quan tâm đến mình khiến thiện cảm của tôi đối với anh tăng lên không ít.
“Được, vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Nói xong tôi liền cúp máy.
Đã năm phút trôi qua tôi vẫn đứng trên ban công ngắm trời ngắm đất, tận hưởng chút gió mát nhè nhẹ thoang thoảng này.
Tay tôi dần thả lỏng khỏi lan can, ngước mắt lên nhìn trời sao, nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi…
Ngại quá đi mất!
Mới hôm qua còn nói với lũ bạn cùng phòng rằng mình ghét anh ta đến nhường nào, vậy mà chỉ trong một ngày tôi đã thay đổi chóng mặt, quyết định tiến tới tìm hiểu với anh, có ai như tôi không cơ chứ?
Trong một ngày lắm sự kiện chấn động như vậy, cảm xúc của tôi cũng thay đổi đi không ít.
“Lê Uyển Đình, mày đúng là đồ ba phải, đồ tồi tệ.”
Tôi tự đập tay mình vào thành lan can.
Đúng vậy, tôi là một người kỳ lạ như vậy đó. Thế nên suốt bốn năm đại học, có bao nhiêu người theo đuổi thì đều bị tôi “đuổi” chạy tót đi hết.
Đơn giản là vì, cảm xúc của tôi luôn thay đổi 180 độ như vậy, ai mà chịu cho được.
Mà nghĩ cũng thấy lạ, Trần Minh Viễn không những không chán ghét tôi vì tính cách này, ngược lại còn rất thích thú nữa.
Tôi thú vị lắm sao?
Lại nghĩ tới Bóng tối, rồi Trần Minh Viễn, thật cảm thấy tội lỗi với hai người họ quá đi.
Nhưng không sao, biết đâu tôi có thể quên được Bóng tối, rồi sẽ yêu Trần Minh Viễn thì sao?
Đời người không ai biết trước được điều gì, và cả tôi cũng vậy.
Đứng đây cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, tôi nhìn giờ giấc trên màn hình đã hơn một giờ sáng. Tôi bắt đầu loạn óc hết lên, vội vàng quay về phòng, khóa cửa cẩn thận rồi đi ngủ.
***
Nhiều ngày sau đó, các bản phác thảo đã được thông qua, có một số bản buộc phải làm lại và sau đó đều đã được ổn định, dần dần chúng tôi cũng bắt đầu tiến hành dự án trò chơi mới này.
Dự án trò chơi mới có tên Hỏa Diệu, là một trò chơi online nhập vai hành động. Hiện tại đây là dự án rất mới vừa mới được thông qua, vậy nên công ty chưa hề công bố với báo chí.
Vì vậy sau bản phác thảo kia, chúng tôi bắt đầu tiến hành vẽ kỹ lưỡng hơn.
Đội chúng tôi phụ trách thiết kế nhân vật và trang phục, vì hiện tại mới chỉ có vài nhân vật nên chúng tôi đều chia ra mỗi người thiết kế cho một nhân vật, có thể nói ở thời điểm này chưa có quá nhiều áp lực tồn đọng.
Trong quá trình làm việc tôi nghe nói các đội khác có tiến hành loại người ra khỏi dự án chỉ vì làm không tốt hoặc chậm trễ deadline.
Nghĩ cũng thấy may, một nhân viên thực tập như tôi vậy mà không bị loại khỏi dự án này, thật là tuyệt vời ông mặt trời.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, tôi ngồi viết báo cáo thực tập của mình ở trên công ty.
Đã bước sang tuần thứ hai tôi làm việc ở đây rồi, dẫu sao tôi cũng đã làm quen được với môi trường làm việc của công ty, làm quen với vài người đồng nghiệp thân thiện, dễ mến.
Tính ra người tôi vẫn thân thiết nhất là chị Minh, chẳng hiểu sao chúng tôi cùng chung sở thích nghe nhạc, xem phim, thậm chí là ngắm trai đẹp nữa.
Mới ngồi tám chuyện với chị ấy một lúc thì tôi nghe thấy có người gọi mình.
“Cô Lê Uyển Đình có ở đây không? Tổng giám đốc gọi cô lên có việc.”
Tôi ngẩn người ra trong vài giây, là Trần Minh Viễn cho người gọi mình lên sao?
Trên đường tôi vừa đi vừa suy nghĩ.
Mấy ngày nay chúng tôi không hề gặp hay nói chuyện gì với nhau nhiều, đơn giản là vì mỗi người bận công việc khác nhau. Bây giờ anh ấy cho gọi tôi lên thì tôi mới sực nhớ ra còn có sự tồn tại của ‘đối tượng xem mắt đầu tiên’ của mình nữa.
Hừm, tôi còn chưa công nhận anh là vị hôn phu của tôi đâu đấy! Đừng có mà lươn lẹo định tẩy não tôi như lần trước!
Đứng trước cửa phòng, tôi hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.
Bởi vì đã mấy ngày không gặp nên tôi có hơi e dè một chút.
“Vào đi.” Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vọng ra từ bên trong, rất nghiêm túc và lạnh lùng.
Tôi nghe lời mở cửa bước vào phòng, sau đó liền đóng cửa lại, nhìn thấy bóng dáng đang ngồi ở vị trí đằng xa kia, cảm giác người đàn ông ấy cao cao tại thượng, như không thể chạm đến được vậy.
Một lát sau người đàn ông mới ngẩng đầu lên, thấy tôi liền đứng dậy rồi xoay người đi đến chỗ sofa, anh nhìn tôi rồi nói: “Còn đứng đó làm gì? Mau tới đây ngồi.”
Tự dưng tôi cảm thấy lúc này thật giống như trước đây, ngày đầu tiên đi làm đã bị anh gọi lên đây rồi.
Trần Minh Viễn mặc bộ vest màu đen chỉnh tề, mái tóc anh không rũ xuống như thường ngày mà lại vuốt ngược lên trên, khiến cho tôi có cảm giác người đàn ông này thật xa lạ.
Rũ tóc xuống trông thân thiện hơn bao nhiêu thì vuốt tóc lên trông xa lạ hơn bấy nhiêu.
Trần Minh Viễn nhìn tôi một cái rồi nói: “Hôm nay là ngày em nhận lương.”
“Dạ?” Tôi không hiểu.
Không phải đến đầu tháng sau mới được nhận lương hay sao? Hôm nay mới cuối tháng mà, nhận lương gì chứ?
Với cả gọi tôi lên đây là có chuyện gì?
Trần Minh Viễn chống tay rồi nghiêng người qua một bên, miệng đột nhiên nhếch lên cười: “Em quên số tiền năm mươi triệu rồi sao?”
Số tiền năm mươi triệu? Aaaaa sao tôi lại có thể quên được cơ chứ?
Từ trong túi áo anh lấy một tờ séc ra rồi đưa nó cho tôi.
“Tiền lương của em đây, vì là công việc riêng nên anh không thể để bên kế toán chuyển lại cho em được, như thế em sẽ mang tiếng xấu mất. Vậy nên anh nghĩ, đưa trực tiếp cho em cho an toàn.” Anh giải thích cho tôi hiểu.
Tôi nhìn tờ séc trên tay ghi tên mình với con số năm mươi triệu to tướng kia, bỗng chốc tôi không thể tin được.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy trong đời, chỉ khổ nỗi đây là công việc ngoài lề, và nó không được đàng hoàng cho lắm.
Anh nói tôi giả vờ làm bạn gái anh, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt gia đình nên liền nói sẽ trả lương năm mươi triệu cho tôi. Tuy vậy nhưng trên thực tế tôi chỉ gặp gia đình anh duy nhất lần đó và anh cũng gần như không hẹn tôi đi ra ngoài nhiều.
Anh cũng không bắt tôi làm gì quá đáng, chỉ đơn giản là những cái nắm tay và nói chuyện thân mật trước mặt gia đình anh thôi, còn lại thì vẫn như người đồng nghiệp bình thường vậy.
Hết.
Ấy vậy mà anh vẫn trả lương cho tôi đầy đủ…
Tôi cảm động, rưng rưng ngước mắt lên nhìn anh, Trần Minh Viễn ngồi đó nhìn tôi, gương mặt đang rất kinh ngạc, tự hỏi vì sao tôi lại làm biểu cảm này đúng không?
Vì anh không bắt tôi đi cùng mình nhiều nhưng vẫn giữ lời trả lương theo hợp đồng như vậy, dĩ nhiên tôi đã rất vui rồi.
Tôi cười thật tươi rồi nói với anh: “Thật sự, cảm ơn anh rất nhiều!”
Vì quá vui sướng sau khi nhận được tiền lương đầu tiên mình kiếm được, tôi cứ cười như một con ngốc vậy, cứ chăm chăm nhìn vào tấm séc đang cầm trên tay. Cho nên không để ý đến gương mặt của người nọ đang có biểu cảm như thế nào.
Lát sau tôi nghe thấy anh bật cười, gương mặt trở nên kiêu ngạo mà nói.
“Ừm, anh rất vinh hạnh khi nhận được lời cảm ơn này.”
Dù không đứng trước mặt đối phương nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ bối rối.
Có thể là tôi đang ép buộc mình quá mức. Dù sao cũng vừa mới thất tình xong, vậy mà liền vội vàng bắt đầu một mối quan hệ mới, tôi có tàn ác với bản thân mình quá không vậy?
Nhưng chính ra thì tôi mới là người tàn ác nhất với đối phương, Trần Minh Viễn - một người chẳng hay biết gì về tình yêu tình báo của tôi cả - giờ cứ thế mà bắt đầu bước vào giai đoạn tìm hiểu cùng với tôi.
Cảm thấy mình tồi tệ, quá đáng quá đi mất.
Trần Minh Viễn không thấy tôi nói gì liền cất giọng: “Nếu như em cần suy nghĩ thì anh----”
“Em muốn thử bước vào giai đoạn tìm hiểu trước.”
Đối phương ở đầu dây bên kia bị tôi ngắt lời, mãi sau mới rặn ra được một chữ: “Hửm?”
Tôi đang ngượng chín mặt rồi đây này, tay tôi vô thức nắm chặt lấy lan can, khó khăn nói với anh.
“Em nghĩ anh cũng… cũng không tệ đến mức đó, nên em muốn thử tìm hiểu trước, xem có hợp nhau không…” Tôi hơi cắn môi, ngập ngừng nói: “Nếu hợp thì em sẽ đồng ý…”
“Được.” Giọng anh vẫn không có gì thay đổi: “Vậy mấy ngày tới khi nào rảnh chúng ta sẽ thử hẹn hò trước.”
Nghe giọng anh có vẻ nghiêm túc khiến tôi cảm thấy mình đã chọn đúng người.
“Vâng.”
“Vậy em mau ngủ sớm đi, công việc sắp tới sẽ khá nhiều đấy.”
Trần Minh Viễn vậy mà còn nhắc nhở tôi, tôi biết chứ, nhưng công việc nào chẳng có cái khó của riêng nó.
Biết được anh cũng quan tâm đến mình khiến thiện cảm của tôi đối với anh tăng lên không ít.
“Được, vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Nói xong tôi liền cúp máy.
Đã năm phút trôi qua tôi vẫn đứng trên ban công ngắm trời ngắm đất, tận hưởng chút gió mát nhè nhẹ thoang thoảng này.
Tay tôi dần thả lỏng khỏi lan can, ngước mắt lên nhìn trời sao, nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi…
Ngại quá đi mất!
Mới hôm qua còn nói với lũ bạn cùng phòng rằng mình ghét anh ta đến nhường nào, vậy mà chỉ trong một ngày tôi đã thay đổi chóng mặt, quyết định tiến tới tìm hiểu với anh, có ai như tôi không cơ chứ?
Trong một ngày lắm sự kiện chấn động như vậy, cảm xúc của tôi cũng thay đổi đi không ít.
“Lê Uyển Đình, mày đúng là đồ ba phải, đồ tồi tệ.”
Tôi tự đập tay mình vào thành lan can.
Đúng vậy, tôi là một người kỳ lạ như vậy đó. Thế nên suốt bốn năm đại học, có bao nhiêu người theo đuổi thì đều bị tôi “đuổi” chạy tót đi hết.
Đơn giản là vì, cảm xúc của tôi luôn thay đổi 180 độ như vậy, ai mà chịu cho được.
Mà nghĩ cũng thấy lạ, Trần Minh Viễn không những không chán ghét tôi vì tính cách này, ngược lại còn rất thích thú nữa.
Tôi thú vị lắm sao?
Lại nghĩ tới Bóng tối, rồi Trần Minh Viễn, thật cảm thấy tội lỗi với hai người họ quá đi.
Nhưng không sao, biết đâu tôi có thể quên được Bóng tối, rồi sẽ yêu Trần Minh Viễn thì sao?
Đời người không ai biết trước được điều gì, và cả tôi cũng vậy.
Đứng đây cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, tôi nhìn giờ giấc trên màn hình đã hơn một giờ sáng. Tôi bắt đầu loạn óc hết lên, vội vàng quay về phòng, khóa cửa cẩn thận rồi đi ngủ.
***
Nhiều ngày sau đó, các bản phác thảo đã được thông qua, có một số bản buộc phải làm lại và sau đó đều đã được ổn định, dần dần chúng tôi cũng bắt đầu tiến hành dự án trò chơi mới này.
Dự án trò chơi mới có tên Hỏa Diệu, là một trò chơi online nhập vai hành động. Hiện tại đây là dự án rất mới vừa mới được thông qua, vậy nên công ty chưa hề công bố với báo chí.
Vì vậy sau bản phác thảo kia, chúng tôi bắt đầu tiến hành vẽ kỹ lưỡng hơn.
Đội chúng tôi phụ trách thiết kế nhân vật và trang phục, vì hiện tại mới chỉ có vài nhân vật nên chúng tôi đều chia ra mỗi người thiết kế cho một nhân vật, có thể nói ở thời điểm này chưa có quá nhiều áp lực tồn đọng.
Trong quá trình làm việc tôi nghe nói các đội khác có tiến hành loại người ra khỏi dự án chỉ vì làm không tốt hoặc chậm trễ deadline.
Nghĩ cũng thấy may, một nhân viên thực tập như tôi vậy mà không bị loại khỏi dự án này, thật là tuyệt vời ông mặt trời.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, tôi ngồi viết báo cáo thực tập của mình ở trên công ty.
Đã bước sang tuần thứ hai tôi làm việc ở đây rồi, dẫu sao tôi cũng đã làm quen được với môi trường làm việc của công ty, làm quen với vài người đồng nghiệp thân thiện, dễ mến.
Tính ra người tôi vẫn thân thiết nhất là chị Minh, chẳng hiểu sao chúng tôi cùng chung sở thích nghe nhạc, xem phim, thậm chí là ngắm trai đẹp nữa.
Mới ngồi tám chuyện với chị ấy một lúc thì tôi nghe thấy có người gọi mình.
“Cô Lê Uyển Đình có ở đây không? Tổng giám đốc gọi cô lên có việc.”
Tôi ngẩn người ra trong vài giây, là Trần Minh Viễn cho người gọi mình lên sao?
Trên đường tôi vừa đi vừa suy nghĩ.
Mấy ngày nay chúng tôi không hề gặp hay nói chuyện gì với nhau nhiều, đơn giản là vì mỗi người bận công việc khác nhau. Bây giờ anh ấy cho gọi tôi lên thì tôi mới sực nhớ ra còn có sự tồn tại của ‘đối tượng xem mắt đầu tiên’ của mình nữa.
Hừm, tôi còn chưa công nhận anh là vị hôn phu của tôi đâu đấy! Đừng có mà lươn lẹo định tẩy não tôi như lần trước!
Đứng trước cửa phòng, tôi hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.
Bởi vì đã mấy ngày không gặp nên tôi có hơi e dè một chút.
“Vào đi.” Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vọng ra từ bên trong, rất nghiêm túc và lạnh lùng.
Tôi nghe lời mở cửa bước vào phòng, sau đó liền đóng cửa lại, nhìn thấy bóng dáng đang ngồi ở vị trí đằng xa kia, cảm giác người đàn ông ấy cao cao tại thượng, như không thể chạm đến được vậy.
Một lát sau người đàn ông mới ngẩng đầu lên, thấy tôi liền đứng dậy rồi xoay người đi đến chỗ sofa, anh nhìn tôi rồi nói: “Còn đứng đó làm gì? Mau tới đây ngồi.”
Tự dưng tôi cảm thấy lúc này thật giống như trước đây, ngày đầu tiên đi làm đã bị anh gọi lên đây rồi.
Trần Minh Viễn mặc bộ vest màu đen chỉnh tề, mái tóc anh không rũ xuống như thường ngày mà lại vuốt ngược lên trên, khiến cho tôi có cảm giác người đàn ông này thật xa lạ.
Rũ tóc xuống trông thân thiện hơn bao nhiêu thì vuốt tóc lên trông xa lạ hơn bấy nhiêu.
Trần Minh Viễn nhìn tôi một cái rồi nói: “Hôm nay là ngày em nhận lương.”
“Dạ?” Tôi không hiểu.
Không phải đến đầu tháng sau mới được nhận lương hay sao? Hôm nay mới cuối tháng mà, nhận lương gì chứ?
Với cả gọi tôi lên đây là có chuyện gì?
Trần Minh Viễn chống tay rồi nghiêng người qua một bên, miệng đột nhiên nhếch lên cười: “Em quên số tiền năm mươi triệu rồi sao?”
Số tiền năm mươi triệu? Aaaaa sao tôi lại có thể quên được cơ chứ?
Từ trong túi áo anh lấy một tờ séc ra rồi đưa nó cho tôi.
“Tiền lương của em đây, vì là công việc riêng nên anh không thể để bên kế toán chuyển lại cho em được, như thế em sẽ mang tiếng xấu mất. Vậy nên anh nghĩ, đưa trực tiếp cho em cho an toàn.” Anh giải thích cho tôi hiểu.
Tôi nhìn tờ séc trên tay ghi tên mình với con số năm mươi triệu to tướng kia, bỗng chốc tôi không thể tin được.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy trong đời, chỉ khổ nỗi đây là công việc ngoài lề, và nó không được đàng hoàng cho lắm.
Anh nói tôi giả vờ làm bạn gái anh, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt gia đình nên liền nói sẽ trả lương năm mươi triệu cho tôi. Tuy vậy nhưng trên thực tế tôi chỉ gặp gia đình anh duy nhất lần đó và anh cũng gần như không hẹn tôi đi ra ngoài nhiều.
Anh cũng không bắt tôi làm gì quá đáng, chỉ đơn giản là những cái nắm tay và nói chuyện thân mật trước mặt gia đình anh thôi, còn lại thì vẫn như người đồng nghiệp bình thường vậy.
Hết.
Ấy vậy mà anh vẫn trả lương cho tôi đầy đủ…
Tôi cảm động, rưng rưng ngước mắt lên nhìn anh, Trần Minh Viễn ngồi đó nhìn tôi, gương mặt đang rất kinh ngạc, tự hỏi vì sao tôi lại làm biểu cảm này đúng không?
Vì anh không bắt tôi đi cùng mình nhiều nhưng vẫn giữ lời trả lương theo hợp đồng như vậy, dĩ nhiên tôi đã rất vui rồi.
Tôi cười thật tươi rồi nói với anh: “Thật sự, cảm ơn anh rất nhiều!”
Vì quá vui sướng sau khi nhận được tiền lương đầu tiên mình kiếm được, tôi cứ cười như một con ngốc vậy, cứ chăm chăm nhìn vào tấm séc đang cầm trên tay. Cho nên không để ý đến gương mặt của người nọ đang có biểu cảm như thế nào.
Lát sau tôi nghe thấy anh bật cười, gương mặt trở nên kiêu ngạo mà nói.
“Ừm, anh rất vinh hạnh khi nhận được lời cảm ơn này.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương