Vong Tình Khí Ái
Chương 30: Tính mạng nguy hiểm
Thật sự khuôn mặt trước mắt quá đáng sợ, nhiều vết sẹo đan xen lên nhau, máu từ khuôn mặt đấy chảy ra không ngừng
Đúng là xấu người xấu cả nết dọa cho cô hết cả hồn
Bấy giờ trong cơn hoảng hốt cô cũng hiểu được tại sao ở bên ngoài lại yên tĩnh đến vậy
Trên người hắn đeo thêm bom, chả nhẽ khách sạn được phong tỏa rồi sao?
Thất thần được mấy giây cô cố gắng hết sức liều mình về phía trước lấy cây gậy cản lại chiếc rìu đang bổ xuống
Tiếng leng keng khi ma sát vang lên nhanh chóng, cô cũng có học võ nhưng người trước mắt rất to lớn cô e là không bì lại nổi
Tiếng cười khúc khích vang lên khiến cô dựng tóc gáy
Kẻ sát nhân: [ cuối cùng cũng gặp được một con chuột biết vùng vẫy ] ‘thích thú’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi sẽ xem đấy là một lời khen ]
Kẻ sát nhân: [ mày là người đầu tiên tao gặp mà thú vị như thế đấy ] ‘cười to’
Khương Ninh Ngọc: [ không ấy mình nói thôi đừng cười được không? Đã không đẹp còn bị điên ]
Kẻ sát nhân: [ mày nói gì cơ? Mày giỏi nói lại tao nghe ]
Khương Ninh Ngọc: [ à còn bị điếc nữa ].
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Kẻ sát nhân: [ tự tìm đường chết ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa sống lại sao tôi lại muốn chết chứ! ]
Kẻ sát nhân: [ tâm thần ]
Khương Ninh Ngọc: [ như rắn độc cả thôi ]
Tình hình bây giờ một người chạy một người bình tĩnh đuổi theo
Hắn đang cố tình chơi mèo vờn chuột với cô, với cái ngoại hình khủng bố đấy e là không ai bì nổi hắn
Sau một hồi chơi đuổi bắt cô nản không muốn chạy nữa, cảnh sát đã có mặt ở đây bây giờ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi
Đắc chí chưa được 2 giây cô đã bị tóm lấy
Cô vội vàng cúi xuống bật người nhảy lên người hắn, hai người đang giằng co vô cùng dữ dội, đang trên cổ hắn người hắn lắc lư khiến cô suýt bị ngã mấy lần
Trên không cô cố gắng vơ những gì ở xung quanh cố gắng đánh thật mạnh vào hắn
Tên sát nhân có vẻ càng thích thú, máu không ngừng rơi như đánh thức con ác quỷ đang sục sôi trong người hắn
Mấy lần cô đánh vào gáy hắn mà có vẻ không si nhê gì cả
2 người không ai yếu thế nhưng có một vấn đề rất nguy cấp, trên người cô hiện tại vết bầm tím và máu ngày càng nhiều sợ sẽ không trụ nổi được nữa
Đánh được một hồi cô đã bị túm lấy ném thẳng xuống đất, dưới đất toàn những mảng vỡ ban nãy có đã ném vào đầu kẻ sát nhân
Máu trên đầu cô nhanh chóng chảy xuống, cơm choáng váng nhanh chóng lan đến trên người cô. Với nghị lực sống cô gắng hết sức bò lên phía trước
Kẻ sát nhân: [ muốn nữa muốn nữa ] ‘nhìn thấy máu phát điên’
Khương Ninh Ngọc: [ hèn nhát ]
Kẻ sát nhân: [ cái gì? ] ‘không tin được’
Khương Ninh Ngọc: [ có giỏi solo 1/1 ] ‘kéo dài thời gian’
Bây giờ, 1 là cô sẽ dùng hết sức bình sinh để chạy đến bếp lấy con dao, 2 là cô chết hắn sống
*Tự tin bản thân là con cưng của tác giả bả đã trượt tay:)))
Khi cố gắng chạy đến cô bị vấp đập mạnh đầu vào mép bàn
Đang choáng váng người cô bị nhấc bổng lên
Trong cơn hôn mê có một giọng nói trầm đến đáng sợ vang lên
Kẻ sát nhân: [ ai cho mày chết, đang chơi vui mà, mày chết ai chơi với tao? ]
Đột nhiên tiếng nổ vang lên, may thay cô đang nằm ở góc bếp lên che được một chút
Người của tên sát nhân cháy đen thui nhưng vẫn có thể vùng dậy được
Tiếng súng đạn liên tiếp vang lên, sau đấy thì cô cũng không biết chuyện gì xảy ra phía sau nữa, sức lực Khương Ninh Ngọc cạn kiệt đến cùng cực, cô trụ được đến bây giờ đã là một kì tích rồi còn sống chếch ra sao thì chưa biết
Đúng là xấu người xấu cả nết dọa cho cô hết cả hồn
Bấy giờ trong cơn hoảng hốt cô cũng hiểu được tại sao ở bên ngoài lại yên tĩnh đến vậy
Trên người hắn đeo thêm bom, chả nhẽ khách sạn được phong tỏa rồi sao?
Thất thần được mấy giây cô cố gắng hết sức liều mình về phía trước lấy cây gậy cản lại chiếc rìu đang bổ xuống
Tiếng leng keng khi ma sát vang lên nhanh chóng, cô cũng có học võ nhưng người trước mắt rất to lớn cô e là không bì lại nổi
Tiếng cười khúc khích vang lên khiến cô dựng tóc gáy
Kẻ sát nhân: [ cuối cùng cũng gặp được một con chuột biết vùng vẫy ] ‘thích thú’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi sẽ xem đấy là một lời khen ]
Kẻ sát nhân: [ mày là người đầu tiên tao gặp mà thú vị như thế đấy ] ‘cười to’
Khương Ninh Ngọc: [ không ấy mình nói thôi đừng cười được không? Đã không đẹp còn bị điên ]
Kẻ sát nhân: [ mày nói gì cơ? Mày giỏi nói lại tao nghe ]
Khương Ninh Ngọc: [ à còn bị điếc nữa ].
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Kẻ sát nhân: [ tự tìm đường chết ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa sống lại sao tôi lại muốn chết chứ! ]
Kẻ sát nhân: [ tâm thần ]
Khương Ninh Ngọc: [ như rắn độc cả thôi ]
Tình hình bây giờ một người chạy một người bình tĩnh đuổi theo
Hắn đang cố tình chơi mèo vờn chuột với cô, với cái ngoại hình khủng bố đấy e là không ai bì nổi hắn
Sau một hồi chơi đuổi bắt cô nản không muốn chạy nữa, cảnh sát đã có mặt ở đây bây giờ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi
Đắc chí chưa được 2 giây cô đã bị tóm lấy
Cô vội vàng cúi xuống bật người nhảy lên người hắn, hai người đang giằng co vô cùng dữ dội, đang trên cổ hắn người hắn lắc lư khiến cô suýt bị ngã mấy lần
Trên không cô cố gắng vơ những gì ở xung quanh cố gắng đánh thật mạnh vào hắn
Tên sát nhân có vẻ càng thích thú, máu không ngừng rơi như đánh thức con ác quỷ đang sục sôi trong người hắn
Mấy lần cô đánh vào gáy hắn mà có vẻ không si nhê gì cả
2 người không ai yếu thế nhưng có một vấn đề rất nguy cấp, trên người cô hiện tại vết bầm tím và máu ngày càng nhiều sợ sẽ không trụ nổi được nữa
Đánh được một hồi cô đã bị túm lấy ném thẳng xuống đất, dưới đất toàn những mảng vỡ ban nãy có đã ném vào đầu kẻ sát nhân
Máu trên đầu cô nhanh chóng chảy xuống, cơm choáng váng nhanh chóng lan đến trên người cô. Với nghị lực sống cô gắng hết sức bò lên phía trước
Kẻ sát nhân: [ muốn nữa muốn nữa ] ‘nhìn thấy máu phát điên’
Khương Ninh Ngọc: [ hèn nhát ]
Kẻ sát nhân: [ cái gì? ] ‘không tin được’
Khương Ninh Ngọc: [ có giỏi solo 1/1 ] ‘kéo dài thời gian’
Bây giờ, 1 là cô sẽ dùng hết sức bình sinh để chạy đến bếp lấy con dao, 2 là cô chết hắn sống
*Tự tin bản thân là con cưng của tác giả bả đã trượt tay:)))
Khi cố gắng chạy đến cô bị vấp đập mạnh đầu vào mép bàn
Đang choáng váng người cô bị nhấc bổng lên
Trong cơn hôn mê có một giọng nói trầm đến đáng sợ vang lên
Kẻ sát nhân: [ ai cho mày chết, đang chơi vui mà, mày chết ai chơi với tao? ]
Đột nhiên tiếng nổ vang lên, may thay cô đang nằm ở góc bếp lên che được một chút
Người của tên sát nhân cháy đen thui nhưng vẫn có thể vùng dậy được
Tiếng súng đạn liên tiếp vang lên, sau đấy thì cô cũng không biết chuyện gì xảy ra phía sau nữa, sức lực Khương Ninh Ngọc cạn kiệt đến cùng cực, cô trụ được đến bây giờ đã là một kì tích rồi còn sống chếch ra sao thì chưa biết
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương