Vong Tình Khí Ái
Chương 36: Gặp mặt cảnh sát
Chốc lát khi cô vừa ăn xong Khương Ninh Ngọc lại tiếp tục rơi vào tình trạng tự kỉ
Trần Dữ: [ em bình tĩnh hơn chưa? ]
Đáp lại anh là một khoảng không tĩnh lặng
Ngay lúc đó Cảnh Vi và Hạo Nhiên vừa lúc bước vào, nhìn tình cảnh trước mắt họ không hiểu gì cả
Cảnh Vi: [ có chuyện gì xảy ra vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tớ tính tutu ]
Cảnh Vi: [ gì cơ? ] ‘sửng sốt’
Cảnh Vi hốt hoảng chạy đến kiểm tra toàn thân cô, kiểm tra xong Cảnh Vi mới nhẹ nhõm thở ra
Cảnh Vi: [ sao cậu lại tính làm vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ buồn đời ]
Cảnh Vi: [ chỉ có lý do đó thôi sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên không, mình đã thấy tin tức của mình rồi ]
Cảnh Vi: [ cậu đừng buồn làm gì, không có ai chê cậu xấu đâu ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng mà xấu thật, nghĩ đến lại cay ]
Cảnh Vi: [ mãi mới cứu được cậu chả nhẽ cậu định tutu à ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhắc đến mới nhớ tên sát nhân kia sao rồi? ]
Cảnh Vi: [ bị kết án tù chung thân rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ ủa giờ mới nhớ đến cảnh sát không tìm tớ lấy lời khai sao? ] ‘tò mò’
Cảnh Vi: [ tớ lấy lý do muốn cậu nghỉ ngơi mấy hôm nữa rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ hóa ra là vậy, hẳn nào tớ cứ thấy kì kì ]
Đang trò chuyện hăng say Khương Ninh Ngọc cảm thấy sau lưng lành lạnh, cô quay nhẹ đầu sang thấy Phóng viên Lịch đang chụp trộm cô
Khương Ninh Ngọc cũng không vạch trần ngay lập tức mà phô ra những góc mặt cùng với tư thế hoàn mỹ của cô
Không biết sao mà Phóng viên Lịch vẫn không hề phát hiện ra điểm gì kì lạ mà chỉ tập trung chụp trộm cô
Tại sao Khương Ninh Ngọc phải làm như vậy ư, tại vì Phóng viên Lịch chụp cũng quá ư là xấu đi, xấu đến mức mà xúc phạm người nhìn luôn. Nhìn những hình ảnh mà trên báo đài đưa tin cô muốn ngay lập tức đánh ngất bản thân đi cho rồi
Nói chung là chuyện gì đến cũng phải đến
Hôm nay một buổi sáng rất đẹp, trước mắt cô là những đồng chí cảnh sát vô cùng anh tuấn
Cảnh sát: [ mời cô hợp tác với chúng tôi lên đồn lấy lời khai ]
Khương Ninh Ngọc: [ nếu không? ]
Cảnh sát: [ tôi biết chuyện này ảnh hưởng tâm lí cực kì nặng, nhưng hiện tại cô là nhân chứng duy nhất còn sống. Chúng tôi cũng không muốn ép buộc cô nhưng đây là lệnh mà cấp trên đưa ra để lấy đủ những bằng chứng đang thiếu sót ]
Khương Ninh Ngọc: [ còn gì thiếu sao? ]
Cảnh sát: [ chúng tôi muốn biết tâm lí tên sát nhân kia có bị tâm thần hay không ]
Khương Ninh Ngọc: [ khả năng là tâm thần đấy, dù gì hắn ta cứ khùng khùng điên điên ]
Cảnh sát: [ mong cô hợp tác với chúng tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có gì để chối từ ]
Ý là Khương Ninh Ngọc đang trò chuyện với các đồng chí cảnh sát nhưng mà sao nhiều máy quay lại chĩa vào cô như vậy?
Không biết ai tiết lộ tin tức với cánh truyền thông mà hiện tại mấy chục người đang chen lấn trước cửa chỉ hận không thể lại gần cô hết mức
Dù bản thân cô biết cô xinh đẹp nhưng quá nhiều máy quay chĩa vào người khiến Khương Ninh Ngọc sợ hãi
Đường đi xuống cũng rất khó khăn nói đúng hơn là họ không muốn cô đi
Các đồng chí cảnh sát đang rất nỗ lực bảo vệ tôi toàn vẹn nhất có thể
Dù cho như vậy nhưng không khí rất không được lưu thông khiến lồng ngực cô phập phồng khó chịu
Coi cố gắng nhìn hết những gương mặt phía trước nhưng có một điều cô thấy lạ trong lòng tại sao lại không nhìn thấy Phóng viên Lịch, một tin tức nóng hổi như thế này mà không có cô vậy những công sức ngày trước chẳng phải công cốc hay sao?
Mang theo nghi vấn trong lòng mà đột nhiên một ai đó nhảy ra chĩa thẳng mic vào mặt cô khiến cô cũng phải hoảng hốt
Phóng viên: [ xin hỏi, không biết cô đã bị tên sát nhân kia xamhai hay chưa ]
Khương Ninh Ngọc: [??? ]
Cô chưa kịp trả lời Trần Dữ ngay lập tức tiếp lời thay cô
Trần Dữ: [ không biết mọi người ở đây thấy thế nào nhưng một phóng viên hỏi một câu như thế này với một người đang bị ám ảnh tâm lí vừa mới được cứu sống cách đây không lâu, không biết anh còn muốn cô ấy sống tiếp hay là không? ]
Lời anh vừa thốt ra những cảnh sát có mặt ở đấy liền nhíu chặt mày lại
Những người ở bên ngoài đang live trực tiếp ngay sau khi Trần Dữ nói câu đó đó xong lập tức cộng đồng mạng bất bình thay cho cô
Trần Dữ: [ không biết mọi người ở đây muốn cảnh sát nhanh chóng lấy được lời khai hay không mà liên tục chặn lại lối đi của người thi hành công vụ ]
Trần Dữ: [ mấy người không thấy bản thân rất phiền phức hay sao? ]
Trần Dữ: [ bộ các bạn muốn cô ấy đối diện với ống kính để bày ra bộ dáng yếu ớt hay là sao? ]
Trần Dữ: [ các bạn cũng phải hiểu lấy lời khai rất quan trọng vậy tại sao các bạn liên tục cản đường và chen lấn lên nhau? ]
Sau khi Trần Dữ nói xong mọi người cũng không dám nghênh ngang nữa mà đứng sang hai bên để cảnh sát đưa cô đi
Khương Ninh Ngọc và các đồng chí thần dơ ngón cái cho anh
Ngay sau khi đứng trước cửa xe Khương Ninh Ngọc quay ra sau nhìn thằng vào ống kính, những lời mà cô nói khiến cho mọi người ở đấy cùng với cộng đồng mạng không thể nào quên [ tôi rất cảm kích các bạn đã an ủi tôi nhưng không đồng nghĩa với việc các bạn lấy nó ra soi mói tôi, sau khi sự việc đó vừa xảy ra có thể tâm lí tôi bị ảnh hưởng nặng nề sau sự việc khủng khiếp ấy nhưng tôi mong các bạn không nhắc đến chuyện này nữa vì thực sự tôi đang rất sợ hãi và có dấu hiệu trầm cảm. Tôi không hiểu tôi làm gì sai mà có một số thành phần liên tục chỉ trích tôi, chẳng lẽ là nạn nhân cũng là sai ư, tại sao tất cả tội lỗi lại đổ dồn về phía nạn nhân? mong mọi người nhận thức được việc đúng và sai mà bản thân đang làm. Chúc các bạn sau này có cuộc sống an lành và hạnh phúc ]
Vừa dứt lời Khương Ninh Ngọc ngồi thẳng vào xe mà không nhìn họ nữa
Chiếc xe lăn bánh mà để lại những cảm xúc phức tạp trong lòng của từng người
Trần Dữ: [ em bình tĩnh hơn chưa? ]
Đáp lại anh là một khoảng không tĩnh lặng
Ngay lúc đó Cảnh Vi và Hạo Nhiên vừa lúc bước vào, nhìn tình cảnh trước mắt họ không hiểu gì cả
Cảnh Vi: [ có chuyện gì xảy ra vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tớ tính tutu ]
Cảnh Vi: [ gì cơ? ] ‘sửng sốt’
Cảnh Vi hốt hoảng chạy đến kiểm tra toàn thân cô, kiểm tra xong Cảnh Vi mới nhẹ nhõm thở ra
Cảnh Vi: [ sao cậu lại tính làm vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ buồn đời ]
Cảnh Vi: [ chỉ có lý do đó thôi sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên không, mình đã thấy tin tức của mình rồi ]
Cảnh Vi: [ cậu đừng buồn làm gì, không có ai chê cậu xấu đâu ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng mà xấu thật, nghĩ đến lại cay ]
Cảnh Vi: [ mãi mới cứu được cậu chả nhẽ cậu định tutu à ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhắc đến mới nhớ tên sát nhân kia sao rồi? ]
Cảnh Vi: [ bị kết án tù chung thân rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ ủa giờ mới nhớ đến cảnh sát không tìm tớ lấy lời khai sao? ] ‘tò mò’
Cảnh Vi: [ tớ lấy lý do muốn cậu nghỉ ngơi mấy hôm nữa rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ hóa ra là vậy, hẳn nào tớ cứ thấy kì kì ]
Đang trò chuyện hăng say Khương Ninh Ngọc cảm thấy sau lưng lành lạnh, cô quay nhẹ đầu sang thấy Phóng viên Lịch đang chụp trộm cô
Khương Ninh Ngọc cũng không vạch trần ngay lập tức mà phô ra những góc mặt cùng với tư thế hoàn mỹ của cô
Không biết sao mà Phóng viên Lịch vẫn không hề phát hiện ra điểm gì kì lạ mà chỉ tập trung chụp trộm cô
Tại sao Khương Ninh Ngọc phải làm như vậy ư, tại vì Phóng viên Lịch chụp cũng quá ư là xấu đi, xấu đến mức mà xúc phạm người nhìn luôn. Nhìn những hình ảnh mà trên báo đài đưa tin cô muốn ngay lập tức đánh ngất bản thân đi cho rồi
Nói chung là chuyện gì đến cũng phải đến
Hôm nay một buổi sáng rất đẹp, trước mắt cô là những đồng chí cảnh sát vô cùng anh tuấn
Cảnh sát: [ mời cô hợp tác với chúng tôi lên đồn lấy lời khai ]
Khương Ninh Ngọc: [ nếu không? ]
Cảnh sát: [ tôi biết chuyện này ảnh hưởng tâm lí cực kì nặng, nhưng hiện tại cô là nhân chứng duy nhất còn sống. Chúng tôi cũng không muốn ép buộc cô nhưng đây là lệnh mà cấp trên đưa ra để lấy đủ những bằng chứng đang thiếu sót ]
Khương Ninh Ngọc: [ còn gì thiếu sao? ]
Cảnh sát: [ chúng tôi muốn biết tâm lí tên sát nhân kia có bị tâm thần hay không ]
Khương Ninh Ngọc: [ khả năng là tâm thần đấy, dù gì hắn ta cứ khùng khùng điên điên ]
Cảnh sát: [ mong cô hợp tác với chúng tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có gì để chối từ ]
Ý là Khương Ninh Ngọc đang trò chuyện với các đồng chí cảnh sát nhưng mà sao nhiều máy quay lại chĩa vào cô như vậy?
Không biết ai tiết lộ tin tức với cánh truyền thông mà hiện tại mấy chục người đang chen lấn trước cửa chỉ hận không thể lại gần cô hết mức
Dù bản thân cô biết cô xinh đẹp nhưng quá nhiều máy quay chĩa vào người khiến Khương Ninh Ngọc sợ hãi
Đường đi xuống cũng rất khó khăn nói đúng hơn là họ không muốn cô đi
Các đồng chí cảnh sát đang rất nỗ lực bảo vệ tôi toàn vẹn nhất có thể
Dù cho như vậy nhưng không khí rất không được lưu thông khiến lồng ngực cô phập phồng khó chịu
Coi cố gắng nhìn hết những gương mặt phía trước nhưng có một điều cô thấy lạ trong lòng tại sao lại không nhìn thấy Phóng viên Lịch, một tin tức nóng hổi như thế này mà không có cô vậy những công sức ngày trước chẳng phải công cốc hay sao?
Mang theo nghi vấn trong lòng mà đột nhiên một ai đó nhảy ra chĩa thẳng mic vào mặt cô khiến cô cũng phải hoảng hốt
Phóng viên: [ xin hỏi, không biết cô đã bị tên sát nhân kia xamhai hay chưa ]
Khương Ninh Ngọc: [??? ]
Cô chưa kịp trả lời Trần Dữ ngay lập tức tiếp lời thay cô
Trần Dữ: [ không biết mọi người ở đây thấy thế nào nhưng một phóng viên hỏi một câu như thế này với một người đang bị ám ảnh tâm lí vừa mới được cứu sống cách đây không lâu, không biết anh còn muốn cô ấy sống tiếp hay là không? ]
Lời anh vừa thốt ra những cảnh sát có mặt ở đấy liền nhíu chặt mày lại
Những người ở bên ngoài đang live trực tiếp ngay sau khi Trần Dữ nói câu đó đó xong lập tức cộng đồng mạng bất bình thay cho cô
Trần Dữ: [ không biết mọi người ở đây muốn cảnh sát nhanh chóng lấy được lời khai hay không mà liên tục chặn lại lối đi của người thi hành công vụ ]
Trần Dữ: [ mấy người không thấy bản thân rất phiền phức hay sao? ]
Trần Dữ: [ bộ các bạn muốn cô ấy đối diện với ống kính để bày ra bộ dáng yếu ớt hay là sao? ]
Trần Dữ: [ các bạn cũng phải hiểu lấy lời khai rất quan trọng vậy tại sao các bạn liên tục cản đường và chen lấn lên nhau? ]
Sau khi Trần Dữ nói xong mọi người cũng không dám nghênh ngang nữa mà đứng sang hai bên để cảnh sát đưa cô đi
Khương Ninh Ngọc và các đồng chí thần dơ ngón cái cho anh
Ngay sau khi đứng trước cửa xe Khương Ninh Ngọc quay ra sau nhìn thằng vào ống kính, những lời mà cô nói khiến cho mọi người ở đấy cùng với cộng đồng mạng không thể nào quên [ tôi rất cảm kích các bạn đã an ủi tôi nhưng không đồng nghĩa với việc các bạn lấy nó ra soi mói tôi, sau khi sự việc đó vừa xảy ra có thể tâm lí tôi bị ảnh hưởng nặng nề sau sự việc khủng khiếp ấy nhưng tôi mong các bạn không nhắc đến chuyện này nữa vì thực sự tôi đang rất sợ hãi và có dấu hiệu trầm cảm. Tôi không hiểu tôi làm gì sai mà có một số thành phần liên tục chỉ trích tôi, chẳng lẽ là nạn nhân cũng là sai ư, tại sao tất cả tội lỗi lại đổ dồn về phía nạn nhân? mong mọi người nhận thức được việc đúng và sai mà bản thân đang làm. Chúc các bạn sau này có cuộc sống an lành và hạnh phúc ]
Vừa dứt lời Khương Ninh Ngọc ngồi thẳng vào xe mà không nhìn họ nữa
Chiếc xe lăn bánh mà để lại những cảm xúc phức tạp trong lòng của từng người
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương