Vong Tình Khí Ái
Chương 39: Xuất viện
Từ khi cô đi đến đồn cảnh sát xong, mỗi ngày xung quanh cô nhiều phóng viên vô kể
Đây là bệnh viện phải giữ im lặng và không được chen lấn nhau nhưng có vẻ mấy người trước mắt cố tình không hiểu vậy
Dù cho cô có bày tỏ thái độ ra sao nhưng vì tin nóng hổi mà họ không ngần ngại lao đầu vào
Có vẻ mấy nước trước họ có nhớ nhưng họ không giữ trong lòng rồi
Cô đề nghị muốn xuất viện để chấm dứt tình trạng này nhưng Trần Dữ vẫn có vẻ khá lo lắng cho cô
Khương Ninh Ngọc: [ tại sao không cho em xuất viện ]
Trần Dữ: [ đợi em ổn hơn thì hẵng về ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng ở đây gặp mấy người kia thật sự rất phiền ]
Trần Dữ: [ nhưng vết thương của em… ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật sự bây giờ em chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, anh không phải lo lắng thái quá lên như vậy ]
Trần Dữ: [ anh lo lắng thái quá sao? ] ‘mếu’
Khương Ninh Ngọc: [ mặc dù sát thương của nó khá cao nhưng không nói không được anh hiểu không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ quyết định vậy đi mai em về ]
Trần Dữ: [ sao về sớm quá vậy, để tuần sau về không được sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ở đây bí bách lắm em không thích ]
Trần Dữ: [ vậy để anh đi làm thủ tục xuất viện ]
Khương Ninh Ngọc: [ được, để em đi gấp quần áo ]
Trần Dữ: [ em không cần động tay vào đâu để đó tí cô ta khác làm ] ‘ý chỉ Cảnh Vi’
Cảnh Vi đang ngồi gặm táo đột nhiên bị réo tên [ gì vậy trời, tôi đã cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình rồi mà ]
Trần Dữ: [ ăn đi rồi làm ]
Cảnh Vi: [ biết rồi khỏi nói ]
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị Khương Ninh Ngọc ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa
Nhìn thấy phía sau cây là Phóng viên Lịch đang chụp trộm cô
Khương Ninh Ngọc không nhiều lời liền bước đến
Khương Ninh Ngọc: [ lại gặp cô rồi ]
Phóng viên Lịch: [cô nhìn thấy tôi sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đâu có mù ]
Cô không nhiều lời tiện tay cầm luôn máy ảnh trên tay Phóng viên Lịch
Phóng viên Lịch sững sờ giây lát đưa tay muốn lấy lại chiếc máy ảnh
Khương Ninh Ngọc lùi ra sau vài bước rồi nhìn hết tất cả các ảnh có trong đó
Khương Ninh Ngọc: [ quả nhiên ]
Phóng viên Lịch: [??? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô là. con gái của tên kia ]
Phóng viên Lịch vội vàng chối: [ không phải không phải, tôi không biết ông ta là ai cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đâu có nói đến người nào đâu ]
Phóng viên Lịch: [ tôi…tôi… ]
Khương Ninh Ngọc: [ miễn giải thích, cô có tin tôi nói thông tin nóng hổi này ra ngoài không? ]
Phóng viên Lịch: [ tôi không có làm gì sai cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ làm hay không trong lòng cô tự biết ]
Phóng viên Lịch cứng miệng: [ con gái tội phạm thì sao? Tôi không làm gì phạm pháp cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ chắc chưa? ] ‘nhếch nhẹ’
Phóng viên Lịch: [ đương nhiên rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi rất ghét làm mà không dám nhận nha ]
Phóng viên Lịch: [ cô không có bằng chứng ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không có nhưng trong chiếc máy ảnh này có nha ]
Phóng viên Lịch: [ cái gì… ] ‘sửng sốt’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi xin chiếc máy ảnh này làm kỉ niệm nhé ]
Phóng viên Lịch: [ không được đây là quà của bố tôi tặng vào ngày đầu tiên đi làm của tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ bố cô rất thương cô nhỉ? ]
Phóng viên Lịch: [ không không ] ‘vội vàng chối bay chối biến’
Phóng viên Lịch: [ tôi không chấp nhận kẻ tội phạm này là bố của tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ bố cô biết chắc buồn lắm ]
Phóng viên Lịch: [ tôi…tôi không… ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô chắc là không muốn đưa chiếc máy ảnh cho tôi đâu nhỉ? ]
Phóng viên Lịch: [ đương nhiên ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật tiếc nha ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đành phải đưa bản ghi âm này cho cảnh sát vậy ] ‘lấy trong túi áo ra chiếc bút ghi âm’
Phóng viên Lịch sợ hãi mà liên tục cầu xin cô
Khương Ninh Ngọc: [ vậy cô tặng tôi chiếc máy ảnh này đi ]
Mặc dù rất không muốn nhưng Phóng viên Lịch chỉ đành cắn răng đưa cho cô
Khương Ninh Ngọc thoải mái nhận lấy rồi cất bước đi
Khi coi vừa đi Phóng viên Lịch liền khụy xuống gào khóc nức nở
Khương Ninh Ngọc xuống tay như này còn quá nhẹ, đây là để xem cô ta có biết hối cải hay không
Sáng hôm sau Khương Ninh Ngọc đang bước ra xe loáng thoáng thấy cậu bé bị bắt nạt kia đang đẩy xe lăn cho bà cụ, kia chắc là bà của cậu ấy
Khương Ninh Ngọc không ngờ mình và cậu bé lại có duyên phận như vậy, nhưng cô không quá chú tâm mà bước vào xe của Trần Dữ
Không ai cứu rỗi bản thân ngoài chính bạn, chỉ có bạn mới cứu rỗi được chính mình
Đây là bệnh viện phải giữ im lặng và không được chen lấn nhau nhưng có vẻ mấy người trước mắt cố tình không hiểu vậy
Dù cho cô có bày tỏ thái độ ra sao nhưng vì tin nóng hổi mà họ không ngần ngại lao đầu vào
Có vẻ mấy nước trước họ có nhớ nhưng họ không giữ trong lòng rồi
Cô đề nghị muốn xuất viện để chấm dứt tình trạng này nhưng Trần Dữ vẫn có vẻ khá lo lắng cho cô
Khương Ninh Ngọc: [ tại sao không cho em xuất viện ]
Trần Dữ: [ đợi em ổn hơn thì hẵng về ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng ở đây gặp mấy người kia thật sự rất phiền ]
Trần Dữ: [ nhưng vết thương của em… ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật sự bây giờ em chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, anh không phải lo lắng thái quá lên như vậy ]
Trần Dữ: [ anh lo lắng thái quá sao? ] ‘mếu’
Khương Ninh Ngọc: [ mặc dù sát thương của nó khá cao nhưng không nói không được anh hiểu không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ quyết định vậy đi mai em về ]
Trần Dữ: [ sao về sớm quá vậy, để tuần sau về không được sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ở đây bí bách lắm em không thích ]
Trần Dữ: [ vậy để anh đi làm thủ tục xuất viện ]
Khương Ninh Ngọc: [ được, để em đi gấp quần áo ]
Trần Dữ: [ em không cần động tay vào đâu để đó tí cô ta khác làm ] ‘ý chỉ Cảnh Vi’
Cảnh Vi đang ngồi gặm táo đột nhiên bị réo tên [ gì vậy trời, tôi đã cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình rồi mà ]
Trần Dữ: [ ăn đi rồi làm ]
Cảnh Vi: [ biết rồi khỏi nói ]
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị Khương Ninh Ngọc ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa
Nhìn thấy phía sau cây là Phóng viên Lịch đang chụp trộm cô
Khương Ninh Ngọc không nhiều lời liền bước đến
Khương Ninh Ngọc: [ lại gặp cô rồi ]
Phóng viên Lịch: [cô nhìn thấy tôi sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đâu có mù ]
Cô không nhiều lời tiện tay cầm luôn máy ảnh trên tay Phóng viên Lịch
Phóng viên Lịch sững sờ giây lát đưa tay muốn lấy lại chiếc máy ảnh
Khương Ninh Ngọc lùi ra sau vài bước rồi nhìn hết tất cả các ảnh có trong đó
Khương Ninh Ngọc: [ quả nhiên ]
Phóng viên Lịch: [??? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô là. con gái của tên kia ]
Phóng viên Lịch vội vàng chối: [ không phải không phải, tôi không biết ông ta là ai cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đâu có nói đến người nào đâu ]
Phóng viên Lịch: [ tôi…tôi… ]
Khương Ninh Ngọc: [ miễn giải thích, cô có tin tôi nói thông tin nóng hổi này ra ngoài không? ]
Phóng viên Lịch: [ tôi không có làm gì sai cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ làm hay không trong lòng cô tự biết ]
Phóng viên Lịch cứng miệng: [ con gái tội phạm thì sao? Tôi không làm gì phạm pháp cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ chắc chưa? ] ‘nhếch nhẹ’
Phóng viên Lịch: [ đương nhiên rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi rất ghét làm mà không dám nhận nha ]
Phóng viên Lịch: [ cô không có bằng chứng ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không có nhưng trong chiếc máy ảnh này có nha ]
Phóng viên Lịch: [ cái gì… ] ‘sửng sốt’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi xin chiếc máy ảnh này làm kỉ niệm nhé ]
Phóng viên Lịch: [ không được đây là quà của bố tôi tặng vào ngày đầu tiên đi làm của tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ bố cô rất thương cô nhỉ? ]
Phóng viên Lịch: [ không không ] ‘vội vàng chối bay chối biến’
Phóng viên Lịch: [ tôi không chấp nhận kẻ tội phạm này là bố của tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ bố cô biết chắc buồn lắm ]
Phóng viên Lịch: [ tôi…tôi không… ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô chắc là không muốn đưa chiếc máy ảnh cho tôi đâu nhỉ? ]
Phóng viên Lịch: [ đương nhiên ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật tiếc nha ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đành phải đưa bản ghi âm này cho cảnh sát vậy ] ‘lấy trong túi áo ra chiếc bút ghi âm’
Phóng viên Lịch sợ hãi mà liên tục cầu xin cô
Khương Ninh Ngọc: [ vậy cô tặng tôi chiếc máy ảnh này đi ]
Mặc dù rất không muốn nhưng Phóng viên Lịch chỉ đành cắn răng đưa cho cô
Khương Ninh Ngọc thoải mái nhận lấy rồi cất bước đi
Khi coi vừa đi Phóng viên Lịch liền khụy xuống gào khóc nức nở
Khương Ninh Ngọc xuống tay như này còn quá nhẹ, đây là để xem cô ta có biết hối cải hay không
Sáng hôm sau Khương Ninh Ngọc đang bước ra xe loáng thoáng thấy cậu bé bị bắt nạt kia đang đẩy xe lăn cho bà cụ, kia chắc là bà của cậu ấy
Khương Ninh Ngọc không ngờ mình và cậu bé lại có duyên phận như vậy, nhưng cô không quá chú tâm mà bước vào xe của Trần Dữ
Không ai cứu rỗi bản thân ngoài chính bạn, chỉ có bạn mới cứu rỗi được chính mình
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương