Vong Tình Khí Ái
Chương 38: Lấy lời khai
Không khí trong đồn cảnh sát làm cô ngột ngạt không thoải mái chút nào, đặc biệt đối diện cô lại là cảnh sát nhìn mặt không thân thiện cho lắm có thể nói là khó ưa may thay có chị gái nhìn khá thân thiện
Cảnh sát Tường: [ vậy tôi bắt đầu lấy lời khai của cô nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ có gì cứ hỏi, tôi nhớ rất rõ ] ‘nhếch nhẹ’
Kẻ sát nhân cũng rất hứng thú mà nhìn cô, ai mà chả muốn xem người bị mình hại kể lại câu chuyện kích thích như thế nào
Cảnh sát Tường: [ tại sao cô lại phát hiện là có kẻ đột nhập ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn ta gõ cửa liên tục, dồn dập đến mức mà tôi tưởng nó sắp gãy đến nơi ]
Cảnh sát Tường: [ làm sao mà nó vào được phòng khách sạn của cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ hình như hắn ta dùng cưa ]
Cảnh sát Tường nghe xong cũng nhướng mày: [ chả nhẽ ở đó không có bảo vệ sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn đeo bom, chả ai ngu mà lại gần tìm đường chết ]
Cảnh sát Tường: [ lúc đó cô rất sợ đúng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không sợ thì gọi cảnh sát làm gì? ]
Kẻ sát nhân cũng chen mồm vào: [ cô cũng nhanh tay thật đấy, lúc đó tôi không nghe được gì trong đó cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ do mày điếc ]
*xin phép xưng mày có gì các cậu bỏ qua, hoan hỉ hoan hỉ ạ
Cảnh sát Tường không ngờ cô sẽ nói câu như vậy mà tên sát nhân kia cũng ngỡ ngàng trong giây lát
Cảnh sát Tường: [ có vẻ cô không sợ hắn lắm nhỉ? ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn bị bắt rồi thì sao tôi phải sợ nữa ]
Cảnh sát Tường: [ nhưng vẫn có trường hợp bất khả kháng xảy ra không lường trước được ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy thì là do số thôi ]
Cảnh sát Tường: [ trong lúc tên sát nhân kia cưa cửa thì cô trốn ở đâu? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi xem phim thấy trốn ở bếp sẽ mất thời gian tìm thấy nhưng không ngờ tôi bị phát hiện ngay sau đó ]
Cảnh sát Tường: [ trong lúc bị tìm thấy cô làm sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ liều mạng vùng vẫy ]
Cảnh sát Tường: [ cô có thể kể chi tiết vụ việc hay không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ khi hắn vừa mở cửa tủ lúc đó tôi chỉ biết liều mạng dùng đầu mình đập vào đầu hắn nhanh nhất có thể. Sau khi hắn túm được tóc tôi thì tôi chỉ biết sờ xung quanh tìm xem có gì ném vào hắn được hay không. Tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn tôi bị đánh tới tấp mà chỉ biết dùng chảo đập thật mạnh vào người hắn. Lúc đó không biết kiểu gì mà tôi thoát ra được sau đó cứ người chạy người bắt ờm sau đó tôi không nhớ rõ lắm để hắn kể nốt đi ]
Cảnh sát Tường: [ chúng tôi lấy lời khai của hắn mà không thu thập được gì e rằng… ]
Cảnh sát Tường chưa nói xong đã bị kẻ kia cắt ngang
Kẻ sát nhân: [ sau đó tôi rất hưng phấn, tôi cũng không muốn cô ta chếch quá sớm. Mà những sự việc cô ta kể vẫn nhẹ nhàng hơn lúc đó nhiều, người nhỏ con mà sức rất lớn nhiều lúc tôi cũng phải yếu thế ]
Cảnh sát Tường: [ sau mấy tiếng vật vã cô làm cách gì để tìm lối thoát thân cho bản thân ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn đánh tôi cắn, đánh càng mạnh cắn càng đau, dù sao tên đó da rất dày tôi làm cách gì mà thương tổn hắn nhận lại rất ít mà trên người tôi đang chảy đầy máu ]
…
Sau 3 tiếng ngồi trong đó cuối cùng cô cũng được ra về
Trước lúc đi cô muốn ở lại nói chuyện với tên sát nhân kia đôi câu
Cô cũng không muốn đôi co mà trực tiếp vào vấn đề chính
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết anh có một người con đang làm phóng viên ]
Kẻ sát nhân: [ cái gì? ] ‘sửng sốt’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi cũng biết lý do vì sao anh làm vậy ]
Kẻ sát nhân không tin được vào mắt mình, không muốn nói chuyện với cô nữa muốn được đưa đi
Khương Ninh Ngọc: [ tôi cũng biết danh tính cô ta là ai ] ‘cười mỉm’
Kẻ sát nhân: [ cô không được động vào con gái tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi nhìn trên tin tức, tôi rất thắc mắc tại sao cô ta có được tin nóng hổi trong khi tôi vẫn đang bị đánh đập ]
Khương Ninh Ngọc: [ hôm nay tôi cũng phải tìm lý do để nhìn lại mặt anh, quả nhiên rất giống cha con ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh có muốn tôi công khai tin này cho toàn bộ mọi người biết hay không? ]
Kẻ sát nhân: [ cô không được động vào tương lai tươi sáng của con gái tôi ]
Kẻ sát nhân: [ đi tôi muốn đi ngay lập tức, tù chung thân tôi cũng chịu, tôi thừa nhận tôi không bị tâm thần mong cô tha cho con gái tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại sao tôi phải tha khi người đó gián tiếp muốn hại tôi, nếu không phải tôi có ý chí mạnh mẽ thì hiện tại cỏ cũng đã mọc đến mắt cá chân tôi rồi ]
Kẻ sát nhân: [ tôi xin cô, là tôi hại cô không phải con bé ] ‘sợ hãi’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi sẽ không tố cáo cô ta nhưng tôi làm gì cô ta hay không thì chưa biết ]
Sau đó cô đi ngay lập tức mà không ngoảnh đầu lại
Cảnh sát Tường: [ vậy tôi bắt đầu lấy lời khai của cô nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ có gì cứ hỏi, tôi nhớ rất rõ ] ‘nhếch nhẹ’
Kẻ sát nhân cũng rất hứng thú mà nhìn cô, ai mà chả muốn xem người bị mình hại kể lại câu chuyện kích thích như thế nào
Cảnh sát Tường: [ tại sao cô lại phát hiện là có kẻ đột nhập ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn ta gõ cửa liên tục, dồn dập đến mức mà tôi tưởng nó sắp gãy đến nơi ]
Cảnh sát Tường: [ làm sao mà nó vào được phòng khách sạn của cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ hình như hắn ta dùng cưa ]
Cảnh sát Tường nghe xong cũng nhướng mày: [ chả nhẽ ở đó không có bảo vệ sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn đeo bom, chả ai ngu mà lại gần tìm đường chết ]
Cảnh sát Tường: [ lúc đó cô rất sợ đúng không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không sợ thì gọi cảnh sát làm gì? ]
Kẻ sát nhân cũng chen mồm vào: [ cô cũng nhanh tay thật đấy, lúc đó tôi không nghe được gì trong đó cả ]
Khương Ninh Ngọc: [ do mày điếc ]
*xin phép xưng mày có gì các cậu bỏ qua, hoan hỉ hoan hỉ ạ
Cảnh sát Tường không ngờ cô sẽ nói câu như vậy mà tên sát nhân kia cũng ngỡ ngàng trong giây lát
Cảnh sát Tường: [ có vẻ cô không sợ hắn lắm nhỉ? ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn bị bắt rồi thì sao tôi phải sợ nữa ]
Cảnh sát Tường: [ nhưng vẫn có trường hợp bất khả kháng xảy ra không lường trước được ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy thì là do số thôi ]
Cảnh sát Tường: [ trong lúc tên sát nhân kia cưa cửa thì cô trốn ở đâu? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi xem phim thấy trốn ở bếp sẽ mất thời gian tìm thấy nhưng không ngờ tôi bị phát hiện ngay sau đó ]
Cảnh sát Tường: [ trong lúc bị tìm thấy cô làm sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ liều mạng vùng vẫy ]
Cảnh sát Tường: [ cô có thể kể chi tiết vụ việc hay không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ khi hắn vừa mở cửa tủ lúc đó tôi chỉ biết liều mạng dùng đầu mình đập vào đầu hắn nhanh nhất có thể. Sau khi hắn túm được tóc tôi thì tôi chỉ biết sờ xung quanh tìm xem có gì ném vào hắn được hay không. Tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn tôi bị đánh tới tấp mà chỉ biết dùng chảo đập thật mạnh vào người hắn. Lúc đó không biết kiểu gì mà tôi thoát ra được sau đó cứ người chạy người bắt ờm sau đó tôi không nhớ rõ lắm để hắn kể nốt đi ]
Cảnh sát Tường: [ chúng tôi lấy lời khai của hắn mà không thu thập được gì e rằng… ]
Cảnh sát Tường chưa nói xong đã bị kẻ kia cắt ngang
Kẻ sát nhân: [ sau đó tôi rất hưng phấn, tôi cũng không muốn cô ta chếch quá sớm. Mà những sự việc cô ta kể vẫn nhẹ nhàng hơn lúc đó nhiều, người nhỏ con mà sức rất lớn nhiều lúc tôi cũng phải yếu thế ]
Cảnh sát Tường: [ sau mấy tiếng vật vã cô làm cách gì để tìm lối thoát thân cho bản thân ]
Khương Ninh Ngọc: [ hắn đánh tôi cắn, đánh càng mạnh cắn càng đau, dù sao tên đó da rất dày tôi làm cách gì mà thương tổn hắn nhận lại rất ít mà trên người tôi đang chảy đầy máu ]
…
Sau 3 tiếng ngồi trong đó cuối cùng cô cũng được ra về
Trước lúc đi cô muốn ở lại nói chuyện với tên sát nhân kia đôi câu
Cô cũng không muốn đôi co mà trực tiếp vào vấn đề chính
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết anh có một người con đang làm phóng viên ]
Kẻ sát nhân: [ cái gì? ] ‘sửng sốt’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi cũng biết lý do vì sao anh làm vậy ]
Kẻ sát nhân không tin được vào mắt mình, không muốn nói chuyện với cô nữa muốn được đưa đi
Khương Ninh Ngọc: [ tôi cũng biết danh tính cô ta là ai ] ‘cười mỉm’
Kẻ sát nhân: [ cô không được động vào con gái tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi nhìn trên tin tức, tôi rất thắc mắc tại sao cô ta có được tin nóng hổi trong khi tôi vẫn đang bị đánh đập ]
Khương Ninh Ngọc: [ hôm nay tôi cũng phải tìm lý do để nhìn lại mặt anh, quả nhiên rất giống cha con ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh có muốn tôi công khai tin này cho toàn bộ mọi người biết hay không? ]
Kẻ sát nhân: [ cô không được động vào tương lai tươi sáng của con gái tôi ]
Kẻ sát nhân: [ đi tôi muốn đi ngay lập tức, tù chung thân tôi cũng chịu, tôi thừa nhận tôi không bị tâm thần mong cô tha cho con gái tôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại sao tôi phải tha khi người đó gián tiếp muốn hại tôi, nếu không phải tôi có ý chí mạnh mẽ thì hiện tại cỏ cũng đã mọc đến mắt cá chân tôi rồi ]
Kẻ sát nhân: [ tôi xin cô, là tôi hại cô không phải con bé ] ‘sợ hãi’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi sẽ không tố cáo cô ta nhưng tôi làm gì cô ta hay không thì chưa biết ]
Sau đó cô đi ngay lập tức mà không ngoảnh đầu lại
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương