Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!
Chương 26: Hai Đứa Trẻ_Tên
Nhìn hai đưa nhỏ ngập ngừng y mới lấy làm lạ, lúc này tiểu hài nữ mới ngây ngô hi hi ha ha chỉ vào bản thân lên tiếng
‘‘Đ…đồ sao chổi, ca… ca đ.đồ úc sinh?’’
Bầu không khí liền rơi vào im lặng, bên cạnh còn có tiếng thở dài cùng ánh mắt xót thương, người như bọn họ ít nhiều còn không thể chiu được loai lời nói như vậy, bọn chúng còn nhỏ như vậy rốt cuộc đã rơi vào loại hoàn cảnh nào, chúng xứng phải chịu những lời sỉ vả đó không?
Tiểu hài tử thấy em gái nói vậy nắm quyền nhỏ trong tay lại chặt hơn, từ khi nó sinh ra chưa một lần nào được sống tốt, nương nó bệnh tật triền miên còn cha nó thì sớm tối rượu chè bạc đen bạc đỏ, rồi về nhà đánh đập nương và nó, cho đến khi nương nó có mang, đẻ ra muội muội nó thì cũng trút đi hơi thở cuối để mặc nó một mình chịu đựng trong căn nhà lạnh lẽo, ra sức hầu hạ cha nó, tuy rất nhiều lần nó muốn vùng dậy nhưng nào có sức địch lại một tên vũ phu to khoẻ, thêm cả nó chỉ là một đứa bữa no bữa đói gầy còn ốm yếu
Đặc biệt trầm trọng hơn nữa nếu nó không chịu nổi mà chết đi thì muội muội nó sẽ phải sống như thế nào đây? ai sẽ muốn bảo vệ muội ấy chứ?
Nhưng nó nín nhịn phục tùng bao nhiêu thì lão ta lại dã man và tàn độc bấy nhiêu, trong tâm trí nó còn nhớ rõ cái đêm kinh hoàng ấy, Cái đêm mà lão ta vẫn say xỉn đánh đập nó như thường lệ thì muội muội nó xông ra hai tay nhỏ chắn trước mặt lão ta, miệng còn bập bẹ nói lão dừng lại mặc cho đã sợ hãi đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt hay dù cho ca nó có cố khuyên bảo thế nào cũng không chịu trốn đi
Con cầm thú trong người lão ta trỗi dậy bắt lấy muội muội nó
‘’ xem cái tướng mạo giống y như con mẹ mày!’’ xong lão lại nở một nụ cười mà cuộc đời này nó coi là ghê tởm nhất, nhận thấy lão ta như vậy nó cũng hoảng vội víu lấy chân của lão ta hòng cho lão chuyển dời sự chú ý vào bản thân nhưng chỉ nhận lại là một cú đạp đau đớn khiến nó văng ra, xa lưng va đập mạnh vào nền đất
Lão ta thấy vậy chỉ liếc nó một cái buông ra hai chữ ‘’ súc sinh ‘’ rồi một tay cưỡng ép nhấc đứa nhỏ còn được xem là ‘’ máu mủ’’ của lão vào trong gian phòng
Trong lòng nó sớm dã dâng lên một nỗi bất an, sợ hãi, lão ta muốn làm gì nó cũng được nhưng tuyệt nhiên muội muội nó là giới hạn cuối cùng của nó, lúc này trước mắt nó là con dao dắt bên góc tường, ánh mắt nó ánh hiện lên một tia uất hận cứng rắn đến gần nắm chặt lấy chuôi dao
Sau cùng nó chỉ nhớ con dao ấy đã găm vào sau gáy của tên cha cầm thú kia khiến lão dãy ra mấy cái giương mắt về phía nó rồi trợn trắng, thoạt nhìn có thể thấy như có rất nhiều vết chém nông sâu chồng chéo lên nhau nó lúc này nhìn xuống phía dưới lại chỉ thấy bàn tay nhuốm máu đang run rẩy không ngừng, ánh mắt không tự chủ thôi thúc nhìn đến phía muội muội nó đang hớt hải toàn vẹn chạy về phía nó, nó biết bản thân không thể ở lại đây được nữa
Phải! nó và muội muội phải rời đ!
Bất chợt làn da cảm nhận có hơi ấm, một đôi bàn tay lớn ấm áp bao lấy đôi tay của nó mà trấn an
Khuynh Bảo ngồi đấy, tay và giọng đều run run như bị nghẹn ứ, rất lâu mới có thể hít thở bình thường
‘’ V… vậy … ta đặt cho hai nhóc một cái tên có được không?’’
Nó bất ngờ trước lời nói của y, tầm mắt thu vào được ánh mắt chân thành kia của đối phương, tại sao y có thể đối xử dịu dàng với nó như thế? mắt nó lập tức ửng đỏ dòng nước mắt nóng hổi cũng từ hốc mắt theo đó mà chảy ra, xen lẫn với tiếng nấc còn có tiếng nó cố nói
‘’ được ‘’
Tiểu hài nữ thấy ca ca nó bỗng dưng khóc nên cuống quýt chạy đến không ngại lấy vạt áo của nó lau nước mắt cho caca miệng nhỏ an ủi
‘’ Ca… ca đừng khóc ‘’
Lão quản gia nãy giờ bị hành động dịu dàng của y doạ cho sững người song thấy một cảnh này cũng không khỏi xúc động
Lão đổi ý rồi, y nhất định là người cha tốt
Tại thư phòng Khuynh Bảo đang ngồi đó lật dở như đang tìm kiếm thứ gì đó, Tiêu Cầm thấy một cảnh này cũng chỉ đành bát lực lên tiếng hỏi
" Vương gia, chỉ là cái tên thôi mà có cần phải lao tâm như vậy không"
Khuynh Bảo ngừng lại hành động qua qua nhìn hắn
" Vậy ý ngươi nói một cái tên cũng không quan trọng sao?"
Tiêu Cầm đáp lại
" Thần không có ý đó, chẳng qua là người từ sớm trở về đã không ngừng tìm kiếm đến bây giờ cũng quá lâu rồi, người đã có cân nhắc cái tên nào chưa?"
Khuynh Bảo bất ngờ vì bỗng dưng nay hắn nói nhiều như vậy, ít nhiều cũng khiến y thấy không đúng
" Ngươi để tam mấy đứa nhỏ vậy sao?"
" không có …"
Nhận được câu trả lời nụ cười sẵn trên môi. bỗng dưng càng tươi
" Vậy ngươi giúp ta chọn tên, thế nào?"
" Thần không-"
Y ngắt lời tuỳ tiện kéo hắn cúi xuống
" Ây da lấy đâu rầm không lắm thế, dù sao cũng chỉ là một cái tên "
Nói rồi y và hắn cũng nhau ngồi trên một chiếc ghế lựa tên, Khuynh Bảo thì cứ vô tư mà lựa còn hi hi ha ha nói về ý nghĩa của cái tên vừa đọc được, không chú ý ngời ngồi bên cạnh y sớm bị mấy hành động thân mật của y. vô tình ghẹo cho có chút ửng đỏ rồi.
‘‘Đ…đồ sao chổi, ca… ca đ.đồ úc sinh?’’
Bầu không khí liền rơi vào im lặng, bên cạnh còn có tiếng thở dài cùng ánh mắt xót thương, người như bọn họ ít nhiều còn không thể chiu được loai lời nói như vậy, bọn chúng còn nhỏ như vậy rốt cuộc đã rơi vào loại hoàn cảnh nào, chúng xứng phải chịu những lời sỉ vả đó không?
Tiểu hài tử thấy em gái nói vậy nắm quyền nhỏ trong tay lại chặt hơn, từ khi nó sinh ra chưa một lần nào được sống tốt, nương nó bệnh tật triền miên còn cha nó thì sớm tối rượu chè bạc đen bạc đỏ, rồi về nhà đánh đập nương và nó, cho đến khi nương nó có mang, đẻ ra muội muội nó thì cũng trút đi hơi thở cuối để mặc nó một mình chịu đựng trong căn nhà lạnh lẽo, ra sức hầu hạ cha nó, tuy rất nhiều lần nó muốn vùng dậy nhưng nào có sức địch lại một tên vũ phu to khoẻ, thêm cả nó chỉ là một đứa bữa no bữa đói gầy còn ốm yếu
Đặc biệt trầm trọng hơn nữa nếu nó không chịu nổi mà chết đi thì muội muội nó sẽ phải sống như thế nào đây? ai sẽ muốn bảo vệ muội ấy chứ?
Nhưng nó nín nhịn phục tùng bao nhiêu thì lão ta lại dã man và tàn độc bấy nhiêu, trong tâm trí nó còn nhớ rõ cái đêm kinh hoàng ấy, Cái đêm mà lão ta vẫn say xỉn đánh đập nó như thường lệ thì muội muội nó xông ra hai tay nhỏ chắn trước mặt lão ta, miệng còn bập bẹ nói lão dừng lại mặc cho đã sợ hãi đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt hay dù cho ca nó có cố khuyên bảo thế nào cũng không chịu trốn đi
Con cầm thú trong người lão ta trỗi dậy bắt lấy muội muội nó
‘’ xem cái tướng mạo giống y như con mẹ mày!’’ xong lão lại nở một nụ cười mà cuộc đời này nó coi là ghê tởm nhất, nhận thấy lão ta như vậy nó cũng hoảng vội víu lấy chân của lão ta hòng cho lão chuyển dời sự chú ý vào bản thân nhưng chỉ nhận lại là một cú đạp đau đớn khiến nó văng ra, xa lưng va đập mạnh vào nền đất
Lão ta thấy vậy chỉ liếc nó một cái buông ra hai chữ ‘’ súc sinh ‘’ rồi một tay cưỡng ép nhấc đứa nhỏ còn được xem là ‘’ máu mủ’’ của lão vào trong gian phòng
Trong lòng nó sớm dã dâng lên một nỗi bất an, sợ hãi, lão ta muốn làm gì nó cũng được nhưng tuyệt nhiên muội muội nó là giới hạn cuối cùng của nó, lúc này trước mắt nó là con dao dắt bên góc tường, ánh mắt nó ánh hiện lên một tia uất hận cứng rắn đến gần nắm chặt lấy chuôi dao
Sau cùng nó chỉ nhớ con dao ấy đã găm vào sau gáy của tên cha cầm thú kia khiến lão dãy ra mấy cái giương mắt về phía nó rồi trợn trắng, thoạt nhìn có thể thấy như có rất nhiều vết chém nông sâu chồng chéo lên nhau nó lúc này nhìn xuống phía dưới lại chỉ thấy bàn tay nhuốm máu đang run rẩy không ngừng, ánh mắt không tự chủ thôi thúc nhìn đến phía muội muội nó đang hớt hải toàn vẹn chạy về phía nó, nó biết bản thân không thể ở lại đây được nữa
Phải! nó và muội muội phải rời đ!
Bất chợt làn da cảm nhận có hơi ấm, một đôi bàn tay lớn ấm áp bao lấy đôi tay của nó mà trấn an
Khuynh Bảo ngồi đấy, tay và giọng đều run run như bị nghẹn ứ, rất lâu mới có thể hít thở bình thường
‘’ V… vậy … ta đặt cho hai nhóc một cái tên có được không?’’
Nó bất ngờ trước lời nói của y, tầm mắt thu vào được ánh mắt chân thành kia của đối phương, tại sao y có thể đối xử dịu dàng với nó như thế? mắt nó lập tức ửng đỏ dòng nước mắt nóng hổi cũng từ hốc mắt theo đó mà chảy ra, xen lẫn với tiếng nấc còn có tiếng nó cố nói
‘’ được ‘’
Tiểu hài nữ thấy ca ca nó bỗng dưng khóc nên cuống quýt chạy đến không ngại lấy vạt áo của nó lau nước mắt cho caca miệng nhỏ an ủi
‘’ Ca… ca đừng khóc ‘’
Lão quản gia nãy giờ bị hành động dịu dàng của y doạ cho sững người song thấy một cảnh này cũng không khỏi xúc động
Lão đổi ý rồi, y nhất định là người cha tốt
Tại thư phòng Khuynh Bảo đang ngồi đó lật dở như đang tìm kiếm thứ gì đó, Tiêu Cầm thấy một cảnh này cũng chỉ đành bát lực lên tiếng hỏi
" Vương gia, chỉ là cái tên thôi mà có cần phải lao tâm như vậy không"
Khuynh Bảo ngừng lại hành động qua qua nhìn hắn
" Vậy ý ngươi nói một cái tên cũng không quan trọng sao?"
Tiêu Cầm đáp lại
" Thần không có ý đó, chẳng qua là người từ sớm trở về đã không ngừng tìm kiếm đến bây giờ cũng quá lâu rồi, người đã có cân nhắc cái tên nào chưa?"
Khuynh Bảo bất ngờ vì bỗng dưng nay hắn nói nhiều như vậy, ít nhiều cũng khiến y thấy không đúng
" Ngươi để tam mấy đứa nhỏ vậy sao?"
" không có …"
Nhận được câu trả lời nụ cười sẵn trên môi. bỗng dưng càng tươi
" Vậy ngươi giúp ta chọn tên, thế nào?"
" Thần không-"
Y ngắt lời tuỳ tiện kéo hắn cúi xuống
" Ây da lấy đâu rầm không lắm thế, dù sao cũng chỉ là một cái tên "
Nói rồi y và hắn cũng nhau ngồi trên một chiếc ghế lựa tên, Khuynh Bảo thì cứ vô tư mà lựa còn hi hi ha ha nói về ý nghĩa của cái tên vừa đọc được, không chú ý ngời ngồi bên cạnh y sớm bị mấy hành động thân mật của y. vô tình ghẹo cho có chút ửng đỏ rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương