Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!

Chương 3: Nhàn Vương_Kẻ Bủn Xỉn



Đã được một hồi rồi

Ánh nhìn của y từ lúc bắt đầu nhìn tỳ nữ đó đều có vài phần để tâm đến chiếc trâm cài tóc nọ liền dứt khoát mà ho nhẹ mấy tiếng chuyển dời sự chú ý

"ngươi tên là gì?"

cảm thấy một buổi sáng mà y hỏi câu này những mấy lần, cũng trong tình cảnh này, khiến câu hỏi dường như trở nên khó khăn, trong lòng dâng lên sự mọi sự bất an

tỳ nữ thanh âm nhỏ nhẹ mang theo ánh mắt có vài tia hoang mang

" thưa vương gia, kẻ ti tiện như nô tỳ chỉ có một chữ Kiều để gọi a"

Tiêu Khuynh Bảo nét mặt bắt đầu dần trở nên khó coi, ra sức mà nhăn nhó, chủ tử này nhà này thật kì lạ, đến cả một cái tên cũng keo kiệt, không kiềm được thở ra hai chữ.

"thật là"

Biết mình vô ý, y cũng chỉ vội ho khan

"được rồi, lui ra đi "

chậm chút

bệnh khùng điê.n của y lại phát tác rồi, khi không lại rất muốn nghĩ có thể giao tiếp với tỳ nữ này, bới móc cũng không ít thông tin.

"vị cô nương này chậm chút, thật ra ta ngủ đến ngu người rồi, ngươi có thể nói cho ta biết ta là ai không?? "

tiêu khuynh bảo trời sinh không có khiếu nói dối, y cũng đã liên tưởng xong cảnh bị tiểu tỳ nữ có mỗi chữ "Kiều" này phát hiện lại nhìn y bằng con mắt ngạc nhiên, rồi lại chạy đi la hét báo quan mà bắt y thì sao?



....

nếu vậy thực sự y sẽ bị coi là tên thần kinh! Nặng hơn là đồ giả mạo! tốt nhất là cứ để y tự mình tìm hiểu tránh bị bại lộ.

Xế chiều, ánh hoàng hôn lắng đọng ngụp lặn trong làn nước sông trong veo, có vài cánh hoa rẽ rung động trên mặt sông, bị một cái chèo vớt lên rồi lại thả xuống, chỉ tiếc là bị vùi dưới làn nước đến không còn nguyên vẹn, mặt sông tĩnh lặng phút chốc động, một chiếc thuyền lặng lẽ trôi dạt vào bờ

trên thuyền một chàng trai tướng mạo bất phàm, một thân phục y đẹp đẽ, hắn thanh thoát tựa như tiên tử chẳng vướng chút bụi của hồng trần, cánh tay lười nhác phe phẩy chiếc quạt vài cái, rồi cụp lại

.. thật mạnh, như trút giận, đoán khẩu hình miệng có thể đoán ra hắn đang chử.i thề a

Thế quái nào mà phủ đệ của Tên họ Mạc này nằm xa tít tận ngoại thành, khó khăn cả ngày trời mới mò vào đến nơi, thấy xung quanh thành bao phủ bởi một con sông lớn, xét đến về vị trí chiến lược khi sảy ra chiến tranh có thể là một nơi hiểm nguy cho quân địch là một căn cứ vững chắc cho quân đội, chỉ có điều nếu như bị cô lập thì khả năng chống chọi là bằng không

thêm cả với những lĩnh vực đối ngoại như dịch vụ giao thương, giao lưu văn hoá thì chắc chắn có hạn chế và cản trở, nhưng nếu muốn có thêm nhiều thông tin thì nơi đây là hợp lí nhất rồi, đành chịu vậy

Thầm nghĩ biết thế y hỏi đại tỳ nữ tên một chữ "Kiều" kia cho rồi.

Vừa bước chân lên được đất liền y đã không khỏi kinh ngạc, trước mặt là một kinh thành phồn hoa, không thấy điểm dừng, vô ý nhìn vào một góc nhỏ cũng thấy được nó được trang hoàng đến rực rỡ như thế nào

quả không hổ với danh xưng "Mạch vàng của Nhân Viễn quốc"_ quốc gia hiện tại của nguyên chủ

Bước lại gần cổng thành mở rộng, y bị chặn lại bởi Lính canh gác, một tên trong số đó hung hăng mà hắng giọng

" đứng lại! ngươi từ đâu đến?"

Tiêu Khuynh Bảo rút ra lệnh bài mang chữ " Nhàn " được chạm khắc tinh xảo

hai tên lính canh thấy lệnh bài thì vội cúi người hành lễ

" Chúng nô tài có mắt như mù, không biết Nhàn Vương đại giá quang lâm, xin người trách phạt "



Tiêu Khuynh Bảo đi cả ngày trời mệt mỏi không thôi chỉ muốn qua loa cho có lệ, mới phất tay biểu ý bọn họ miễn lễ

" ta vào được chưa?"

rất nhanh đám lính canh cũng dạt ra nhường đường, một tên không nhịn được mà lên tiếng xu nịnh

"Không biết vương gia đi đường dài mệt mỏi đến đây lại không mang theo kẻ hầu, hay là để nô tài đi gọi cho người một chiếc xe ngựa thuận tiện đi lại "

Tiêu Khuynh Bảo đi qua trước nhìn hắn một cái

" không bất tiện " sau đó rời đi

tiếp đến sau lưng y vang lên tiếng bàn tán

" cái tên đại ngốc nhà ngươi, không biết cái tên Nhàn vương đấy nổi tiếng là keo kiệt sao? ngươi muốn moi tiền còn phải lựa người mà moi chứ, không thấy hắn ta đi đến đâu cũng không xe, không người, không chừng nửa đường nhờ ai đó hoá giang đến đây một đoạn "

có tiếng thốt lên đầy cảm khái

" không ngờ còn có thể bủn xỉn đến vậy! "

" đúng a! ta nghe nói hắn vàng bạc cả phủ nhưng bản thân lại mặc đi mặc lại một bộ đồ, trông đến mà luộm thuộm "

" thật quá ngu ngốc rồi! "

" đổi lại là ta thì ta sẽ...."

Tiêu Khuynh Bảo đi càng xa tiếng bàn luận của hai tên đó cũng nhỏ dần, sắc mặt cũng trở nên khó coi, a hai vị tiểu huynh đệ này bàn luận có chút lớn....
Chương trước Chương tiếp