Vương Gia! Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi!

Chương 4: Ám ảnh_ Tâm Hồn Đẹp



Đi được chốc chốc y lại có cảm giác như đó ai đang theo phía sau, nhưng khi để ý thì lại chẳng thấy ai khả nghi cả, trên đường bây giờ cũng dần vơi bớt người, ai nấy cũng đều muốn nhanh chóng về nhà, cũng có vài sạp hàng dọn dần nhường chỗ cho những sạp ăn đêm, ngược lại ở tửu lâu lại càng náo nhiệt, vài khách nhân say xỉn va phải y

liền to tiếng hướng y mà quát mắng, y lười để ý trực tiếp quay người đi vào phía thanh lâu đối diện

...

phải a tuy tửu lâu cũng có những thông tin y muốn biết, cũng rất dễ nói chuyện, nhưng thứ y cần không chỉ đơn giản như thế.

thấy có khách quan đến mấy kĩ nữ phấn son đầy mình vội chạy ra thi nhau dành giật

"a công tử thật là soái a, đêm xuân ngắn ngủi, để thiếp bồi người a"

Tiêu Khuynh Bảo đích thị là thẳng nam, lại nói đến với mấy kiểu người như vậy y thoạt vẫn có vài tia e ngại a, dẫu sao y một thân vốn chẳng còn là thiếu niên hay kiểu trạch nam chưa vương nữ sắc, nhưng để mà vui chơi mấy loại hình này y đây là lần đầu tiên, vội túm lấy một tiểu cô nương vừa mắt, điệu bộ rất tùy tiện túm lấy một người

"tiểu gia hôm nay chọn ngươi"

mấy vị kia thấy bản thân vậy mà bị cướp mất khách, nhao nhao mà mời gọi

"a công tử, đừng như thế mà bỏ người ta đi mà, công tử"

y mặc kệ mấy kỹ nữ kia gọi mời thế nào, cứ thế một đường mà đi, phía sau nhẹ nắm lấy tay người y chọn, tú bà thấy vậy vội vàng chạy qua



" ấy ấy khách quan đừng vội, muốn hưởng đêm xuân cũng phải có "

sau thấy bà ta làm ra hành động xoa xoa tay, y từ trong thắt eo lấy ra một túi tiền ném đến chỗ tú bà, thấy túi tiền nặng trịch lão bà không kìm được hai mắt sáng rực trào phúng xu nịnh vài câu

"vị công tử này thật có mắt nhìn a, cô nương Thanh Hồng này ở chỗ ta là tuyệt thế mĩ nhân đó a, nói về kĩ năng thì vô cũng tốt"

nói đoạn tú bà cười đến là ngại ngùng cũng chẳng thiết dài dòng liền có ý lui đi, trong đầu cũng có chút mơ màng miệng lẩm bẩm

" quái lạ, sao bảo mấy năm nay cái vị này không màng mấy thứ trần tục, một lòng hướng về phật, ăn chay sống tằng tiện mấy năm nay, bây giờ lại xuất hiện ở đây còn vui chơi với mấy loại kĩ nữ cấp thấp này?" nói rồi lão tú bà cũng không dám nói nữa, chỉ lắc đầu, bà ta vẫn muốn làm ăn, tốt hơn là không nên tò mò

Lúc này Tiêu Khuynh Bảo cũng đã lựa được một góc khuất mà ngồi xuống, kỹ nữ từ đầu buổi đi theo y bấy giờ mới cầm bình rượu rót dầy vào chén, dè dặt lên tiếng

"Thần thiếp Thanh Hồng hôm nay thật có diễm phúc phục vụ công tử a''

Tiêu Khuynh Bảo nhận lấy chén rượu, cố ý nhìn về phía vũ nữ ca múa, cũng có ý không nhìn nàng mà nói

"Vậy phải nhờ ngươi tối nay bồi ta rồi "

Thanh Hồng thấy vậy tỏ rõ ý cười nhìn Khuynh Bảo, không nói hai lời tiến đến sáp lại gần y mà có ý hờn dỗi, nũng nịu nói

'' khách quan, giây trước còn cố ý chọn thần thiếp, giây sau đã không rời mà nhìn vũ nữ ca múa, thật sự khiến thiếp rất buồn a "



nói rồi lại nói, cuối cùng chờ không được lời hồi âm của Tiêu khuynh Bảo nàng ta mới thấy kì lạ mà nhìn y

nội tâm Khuynh Bảo có chút rối, xin đấy, vị cô nương này có một tâm hồn thật lớn a, bao nhiêu là phong trần thực sự là y được thưởng thức sao?

phải nói trước ở thế giới cũ, y chỉ vô tình trên tàu điện đụng phải một cô gái ăn mặc mát mẻ, thoạt y cũng chẳng để ý lắm, thế nào mà tàu đột nhiên tới nơi dừng một cái khiến y rơi vào một tai nạn khó lòng một lời giải thích được hết, thế là y với cô gái đó được một phen lôi lôi kéo kéo lên tận đồn công an, quanh co cả ngày trời, mặc cho y đã có ý bồi thường và xin lỗi ngớt mồm, nhưng cô gái đó vẫn cố ý muốn làm to chuyện, từ đó khiến y mang tiếng xấu cả một thời gian dài..

cô gái ấy trùng hợp lại còn là một người nổi tiếng, thế là y được một phen nổi như cồn, song mặc dù sự việc đã được giải quyết bằng một đơn kiện, phía cô gái sau cũng im hơi lặng tiếng, thế nhưng y cũng vì thế mà sinh ra một kiểu ám ảnh với loại phụ nữ có tiện nghi phía trước kia vô điều kiện

Nên hễ cứ gặp phải kiểu người như vậy trong phạm vi tám dặm đừng hòng thấy mặt y, hôm nay cũng bởi bị ám ảnh nên vô cũng muốn né, thế mà loạng quạng thế nào lại chọn nàng ta.

Đợi lúc lâu khi ca múa kết thúc, y mới lấy được dũng khí nhìn sang phía Thanh Hồng, nàng ta vẫn cái bộ dạng ấy mỉm cười mà nhìn y, còn không ngừng mà cọ cọ thứ hàng đó vào cánh tay Khuynh Bảo, trong lòng dâng lên cảm giác run sợ khó tả, hít một ngụm khí.

y mỉm cười, một nụ cười thương mại thu đôi đồng tử của nàng ta vào tầm mắt, khẽ nắm lấy chiếc cằm trắng nõn, hướng đôi môi anh đào mà vuốt đến mà ái muội, nàng tưởng bản thân Khuynh Bảo là có cái ý nghĩ đó, chủ động rướn người lên phía trước

Khuynh Bảo trong lòng không ngừng phân trần ôi mỹ nhân, phụ nàng rồi, ta chỉ là đến đây với ý đồ trong sạch không phải đến để hưởng lạc a, đoạn y nhẹ nhàng lau đi vết đỏ còn sót lại bên khoé miệng của nàng, rồi nhanh tay buông xuống, Thanh Hồng bị trêu ngượng đỏ đến cả mang tai.

'' Công tử người trêu chọc thần thiếp a''

tiêu Khuynh Bảo cười một tiếng

'' chậm chút bản công tử muốn ngươi bồi rượu trước''
Chương trước Chương tiếp