Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 29: Mưu kế gì đây?
Một lát sau, ta cũng đã đến trước cửa cung Khôn Ninh, bước xuống kiệu ta nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh ấy của lão phu nhân và Lâm Thanh Chi, mặt cả hai đỏ bừng bừng có vẻ vì giận hoặc vì trời nóng. Ta mặc kệ, nhìn cung Khôn Ninh trước mắt này mà lòng ta đầy những suy tư khó nói.
Y Lan bước ra cúi người trước mặt ta: - Vương phi mời vào~
Ta nhìn Y Lan, cô ta từng là thị nữ bên cạnh ta nhưng giờ đây…nhận ra ánh mắt của ta, cô ta né tránh. Ta cười lạnh: - Lão phu nhân cùng biểu muội của ta hôm nay cũng đến, ngươi vào báo cho hoàng hậu nương nương một tiếng đi!
Y Lan lúc này mới để ý đến hai người họ, cô ta gật đầu vội chạy vào trong. Lão phu nhân tức giận siết tay nhìn ta: - Sao ngươi có thể nói chuyện vô lễ như vậy Y Lan cô nương?
Ta nhìn bà ta: - Y Lan từng là thị nữ bên cạnh ta, giờ cô ta có là thị nữ bên cạnh Thẩm Nhược Hy đi nữa thì cũng chỉ là một nô tỳ! Mà đã là nô tỳ thì tại sao ta phải cung kính?! Hay lão phu nhân hay cung kính với cung nhân nên…cũng muốn ta như vậy sao?
Vừa dứt câu tiếng xì xầm bên tai khiến bà ta ngại đến đỏ mặt im lặng. Cũng đúng thôi, bà ta trước đây là một cung nữ vô cùng thấp kém, nhờ việc " Bán chủ cầu vinh " mới trở thành Anh Tần của tiên hoàng. Lời ta nói khác nào nhắc lại vết nhơ từng làm cung nữ của bà ta chứ~ Lâm Thanh Chi liếc nhìn ta muốn nói gì đó nhưng Y Lan xuất hiện cắt ngang mọi thứ
Y Lan cúi người: - Mời vương phi, phu nhân cùng biểu tiểu thư vào trong ạ~
Ta nghe vậy nhẹ nhàng bước vào trong, bên trong chính điện, Thẩm Nhược Hy đang ngồi trên ghế thảnh thơi uống trà. Thấy ta bước vào liền cười nhẹ: - Tỷ tỷ đến rồi~
Lão phu nhân cùng Lâm Thanh Chi vừa thấy Thẩm Nhược Hy liền quỳ xuống hành lễ, ta vẫn đứng nhìn ả. Thấy vậy hai người kia liền quát lớn: - Dương Chi Hạ ngươi không biết phép tắc sao? Trước mặt nương nương lại không quỳ xuống~
Ta mặc kệ nhìn ả ta, nhìn thật kĩ gương mặt của ả, đúng là khuynh quốc khuynh thành không thua gì ta năm xưa~ Một nữ nhân toát lên khí thế khiếp người đến như vậy sao lại có thể một kẻ mồ côi, ăn xin đầu đường xó chợ chứ. Nghĩ lại cũng thật nực cười, lẽ nào thật sự…Thẩm Nhược Hy cô thật sự là tiểu công chúa ấy sao? Cô đến đây trả thù cho mẫu quốc của cô sao?
Chẳng kịp để ý chốc lát ả ta đã đứng trước mặt ta, đôi tay ghê tởm ấy nắm lấy tay ta khiến ta giật bắn mình: - Tỷ tỷ! Tỷ giận gì bổn cung sao?
Ta rút tay lại cười nhạt: - Nào có! Ta làm sao giận ngươi được!
Thẩm Nhược Hy nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt vô cùng đánh giá, miệng nở nụ cười kì lạ: - Tỷ tỷ hôm nau điểm trang thật xinh đẹp hơn ngày thường, xem ra Dự vương phủ không bạc đãi tỷ tỷ~
Lão phu nhân quỳ trên đất vội nói: - Chúng thần không dám ngược đãi tỷ tỷ của nương nương~
Ả ta nhìn lão phu nhân rồi nhè nhẹ bảo: - Hai người đứng lên đi, hôm nay sao lại đến cùng tỷ tỷ vậy?
Lâm Thanh Chi hai mắt sáng rực nhìn ả, ta liếc nhìn gương mặt giả vờ ngây thơ ấy mà buồn nôn. Ả nhìn sang ta cười bảo: - Mấy hôm nay, ta nghe được vài tin tức không hay lắm~
Ta cười nhạt bảo: - Cũng chỉ là những tin đồn nhạt nhẽo thôi, ngươi quan tâm chúng làm gì?
Ta liếc nhìn Lâm Thanh Chi, ánh mắt đầy tham vọng ấy cũng đủ khiến ta hiểu lý do vì sao ả lại muốn vào cung cùng lão phu nhân. Đòi lại công đạo từ Thẩm Nhược Hy sao? Ha~ Nhạt nhẽo thật đó!
Ta nhìn Thẩm Nhược Hy cười nhẹ: - Biểu muội của ta có chuyện muốn xin ngươi đó!
Thẩm Nhược Hy nghe vậy cười cười gật đầu: - Ồ~ Biểu tiểu thư mời nói!
Lâm Thanh Chi quỳ xuống bảo: - Nương nương, thần thiếp có lòng mến mộ Thẩm tam công tử xin nương nương ban hôn cho chúng thần!
Nghe vậy ta vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Chi, Lâm gia và Thẩm gia liên hôn sao? Rốt cuộc mưu đồ gì đây~ Rõ ràng Lâm Thanh Chi vốn nổi tiếng thích thầm Dự vương nhưng nay sao lại đổi ý rồi~ Chẳng lẽ…có âm mưu gì chăng?
Thẩm Nhược Hy cười vui vẻ đến đỡ Lâm Thanh Chi trước ánh mắt ngỡ ngàng của ta: - Nếu biểu tiểu thư có tình cảm với tam đệ của bổn cung tất nhiên bổn cung sẽ tác hợp cho hai người~
Lâm Thanh Chi nghe vậy vui mừng không ngớt, lão phu nhân bên cạnh cũng cười đầy vui vẻ, chỉ mỗi mình ta…ngơ ngác trước những chuyện xảy ra. Cái chết oan của 355 vong linh toàn tộc ta vốn dĩ có dấu chân của Dự vương phủ…giờ đây Lâm gia trở mặt muốn liên hôn với Thẩm gia tất nhiên có vấn đề. Rốt cuộc…sự thật phía sau…là gì? Càng đi lại càng có nhiều sương mù dày đặc giăng kín lối đi của ta~ Nhưng…không được nản lòng, dù thế nào ta cũng sẽ tra ra…nhất định…phải lật ngược được ván cờ này~
Y Lan bước ra cúi người trước mặt ta: - Vương phi mời vào~
Ta nhìn Y Lan, cô ta từng là thị nữ bên cạnh ta nhưng giờ đây…nhận ra ánh mắt của ta, cô ta né tránh. Ta cười lạnh: - Lão phu nhân cùng biểu muội của ta hôm nay cũng đến, ngươi vào báo cho hoàng hậu nương nương một tiếng đi!
Y Lan lúc này mới để ý đến hai người họ, cô ta gật đầu vội chạy vào trong. Lão phu nhân tức giận siết tay nhìn ta: - Sao ngươi có thể nói chuyện vô lễ như vậy Y Lan cô nương?
Ta nhìn bà ta: - Y Lan từng là thị nữ bên cạnh ta, giờ cô ta có là thị nữ bên cạnh Thẩm Nhược Hy đi nữa thì cũng chỉ là một nô tỳ! Mà đã là nô tỳ thì tại sao ta phải cung kính?! Hay lão phu nhân hay cung kính với cung nhân nên…cũng muốn ta như vậy sao?
Vừa dứt câu tiếng xì xầm bên tai khiến bà ta ngại đến đỏ mặt im lặng. Cũng đúng thôi, bà ta trước đây là một cung nữ vô cùng thấp kém, nhờ việc " Bán chủ cầu vinh " mới trở thành Anh Tần của tiên hoàng. Lời ta nói khác nào nhắc lại vết nhơ từng làm cung nữ của bà ta chứ~ Lâm Thanh Chi liếc nhìn ta muốn nói gì đó nhưng Y Lan xuất hiện cắt ngang mọi thứ
Y Lan cúi người: - Mời vương phi, phu nhân cùng biểu tiểu thư vào trong ạ~
Ta nghe vậy nhẹ nhàng bước vào trong, bên trong chính điện, Thẩm Nhược Hy đang ngồi trên ghế thảnh thơi uống trà. Thấy ta bước vào liền cười nhẹ: - Tỷ tỷ đến rồi~
Lão phu nhân cùng Lâm Thanh Chi vừa thấy Thẩm Nhược Hy liền quỳ xuống hành lễ, ta vẫn đứng nhìn ả. Thấy vậy hai người kia liền quát lớn: - Dương Chi Hạ ngươi không biết phép tắc sao? Trước mặt nương nương lại không quỳ xuống~
Ta mặc kệ nhìn ả ta, nhìn thật kĩ gương mặt của ả, đúng là khuynh quốc khuynh thành không thua gì ta năm xưa~ Một nữ nhân toát lên khí thế khiếp người đến như vậy sao lại có thể một kẻ mồ côi, ăn xin đầu đường xó chợ chứ. Nghĩ lại cũng thật nực cười, lẽ nào thật sự…Thẩm Nhược Hy cô thật sự là tiểu công chúa ấy sao? Cô đến đây trả thù cho mẫu quốc của cô sao?
Chẳng kịp để ý chốc lát ả ta đã đứng trước mặt ta, đôi tay ghê tởm ấy nắm lấy tay ta khiến ta giật bắn mình: - Tỷ tỷ! Tỷ giận gì bổn cung sao?
Ta rút tay lại cười nhạt: - Nào có! Ta làm sao giận ngươi được!
Thẩm Nhược Hy nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt vô cùng đánh giá, miệng nở nụ cười kì lạ: - Tỷ tỷ hôm nau điểm trang thật xinh đẹp hơn ngày thường, xem ra Dự vương phủ không bạc đãi tỷ tỷ~
Lão phu nhân quỳ trên đất vội nói: - Chúng thần không dám ngược đãi tỷ tỷ của nương nương~
Ả ta nhìn lão phu nhân rồi nhè nhẹ bảo: - Hai người đứng lên đi, hôm nay sao lại đến cùng tỷ tỷ vậy?
Lâm Thanh Chi hai mắt sáng rực nhìn ả, ta liếc nhìn gương mặt giả vờ ngây thơ ấy mà buồn nôn. Ả nhìn sang ta cười bảo: - Mấy hôm nay, ta nghe được vài tin tức không hay lắm~
Ta cười nhạt bảo: - Cũng chỉ là những tin đồn nhạt nhẽo thôi, ngươi quan tâm chúng làm gì?
Ta liếc nhìn Lâm Thanh Chi, ánh mắt đầy tham vọng ấy cũng đủ khiến ta hiểu lý do vì sao ả lại muốn vào cung cùng lão phu nhân. Đòi lại công đạo từ Thẩm Nhược Hy sao? Ha~ Nhạt nhẽo thật đó!
Ta nhìn Thẩm Nhược Hy cười nhẹ: - Biểu muội của ta có chuyện muốn xin ngươi đó!
Thẩm Nhược Hy nghe vậy cười cười gật đầu: - Ồ~ Biểu tiểu thư mời nói!
Lâm Thanh Chi quỳ xuống bảo: - Nương nương, thần thiếp có lòng mến mộ Thẩm tam công tử xin nương nương ban hôn cho chúng thần!
Nghe vậy ta vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Chi, Lâm gia và Thẩm gia liên hôn sao? Rốt cuộc mưu đồ gì đây~ Rõ ràng Lâm Thanh Chi vốn nổi tiếng thích thầm Dự vương nhưng nay sao lại đổi ý rồi~ Chẳng lẽ…có âm mưu gì chăng?
Thẩm Nhược Hy cười vui vẻ đến đỡ Lâm Thanh Chi trước ánh mắt ngỡ ngàng của ta: - Nếu biểu tiểu thư có tình cảm với tam đệ của bổn cung tất nhiên bổn cung sẽ tác hợp cho hai người~
Lâm Thanh Chi nghe vậy vui mừng không ngớt, lão phu nhân bên cạnh cũng cười đầy vui vẻ, chỉ mỗi mình ta…ngơ ngác trước những chuyện xảy ra. Cái chết oan của 355 vong linh toàn tộc ta vốn dĩ có dấu chân của Dự vương phủ…giờ đây Lâm gia trở mặt muốn liên hôn với Thẩm gia tất nhiên có vấn đề. Rốt cuộc…sự thật phía sau…là gì? Càng đi lại càng có nhiều sương mù dày đặc giăng kín lối đi của ta~ Nhưng…không được nản lòng, dù thế nào ta cũng sẽ tra ra…nhất định…phải lật ngược được ván cờ này~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương