Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 30: Bị lộ gì rồi ư?!
Thẩm Nhược Hy nhìn ta cười nhạt: - Tỷ tỷ cùng ăn thôi~
Ta nhìn ả ta, vẫn là ánh mắt đầy mưu mô ấy, ta khẽ gật đầu. Cùng ả và đám người kia đến bàn ăn, trên bàn ăn lão phu nhân cẩn thận gắp cho bát ả ta đầy thức ăn: - Nương nương sức khỏe người yếu nên ăn nhiều một chút!
Ả nhận lấy cười tươi rồi liếc mắt nhìn ta, ta cứ gắp đại vài món ăn cho no một chút chẳng quan tâm đến họ. Lâm Thanh Chi cung cung kính kính nói: - Nương nương, thật ra tiểu muội muội nhà tiểu nữ…thật lòng mến mộ công tử nhà ngự sử~
Thẩm Nhược Hy nghe vậy khẽ gật đầu rồi nhếch mép như thể mọi thứ đều được cô ta nắm trong bàn tay vậy: - Công tử nhà ngự sử là một người tốt nhưng tiểu muội muội của biểu tiểu thư nếu gã qua thì khó được làm chính phi!
Lâm Thanh Chi nghe vậy càng cười sảng khoái hơn: - Tiểu muội muội vốn biết chuyện này nhưng mà muội ấy vẫn một lòng chung tình…
Thẩm Nhược Hy vừa ăn vừa gật gật cười nhẹ: - Nếu đã như thế vậy bổn cung sẽ chuyển lời đến bệ hạ~
Vừa dứt câu, Lâm Thanh Chi vội đứng dậy hành lễ cung kính với ả: - Tạ ơn nương nương~
Lâm gia liên hôn với Thẩm gia đã là một cú sốc lớn với ta…vậy mà giờ đây còn nhắm đến ngự sử? Rốt cuộc cô ta đang có mưu tính gì? Vì sao lại để Lâm gia liên hôn với hai gia tộc này? Ta mãi chìm trong suy tư chẳng để ý đến xung quanh, bỗng một lời nói của Thẩm Nhược Hy kéo ta về hiện thực: - Nghe bảo Tây vực vừa phái sứ thần đến, e là sắp đến trong cung sẽ tổ chức yến tiệc rất lớn để đón hoàng thất Tây vực~
Cái gì!!! Tây vực đến ư?! Chẳng lẽ…nếu họ đến đây có lẽ mình sẽ điều tra biết được tung tích của công chúa vong quốc năm đó. Nếu thật sự là Thẩm Nhược Hy thì…đây không chỉ là mạng của 355 vong linh tộc ta nữa~ Mà là 1895 vong linh của toàn tộc và những binh lính trung thành của phụ thân năm đó…Thẩm Nhược Hy nếu cô thật sự báo thù…thì cô đã trả thù sai rồi, đến lúc đó…ta nhất định không để yên cho cô~
Giọng của Thẩm Nhược Hy kéo ta về lại hiện thực: - Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
Ta nhìn ả, kìm nén những cảm xúc rối loạn trong lòng cười lạnh: - Ta chỉ bất ngờ…Tây vực đến sớm hơn so với những năm về trước!
Thẩm Nhược Hy gật đầu: - Ừm phải! Không biết họ đến sớm như vậy là vì việc gì nữa~ Cứu người sao?!
Ta giật mình trước câu nói của Thẩm Nhược Hy, ngẩng đầu lên ta chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của ả khiến ta rùng mình. Chẳng lẽ ả ta biết được chuyện phụ thân và Tây vực sao? Chẳng lẽ…bị lộ gì rồi sao? Ả nhùn chầm chầm ta, ánh mắt lộ rẻ một tia nguy hiểm, nhìn ánh mắt ngày càng biến chất của ả khiến ta lạnh cả sóng lưng. Ả mỉm cười nhưng giờ đây nụ cười của ả lại trông biến thái đến lạ: - Tỷ tỷ~ Tỷ không khỏe sao?
Ta sợ, lúc này ta bỗng sợ hãi con người đáng sợ trước mắt này…nhưng ta không được thể hiện nó ra trước mặt ả, ta không được phép yếu đuối như vậy. Siết chặt tay chấn tính bản thân, ta lạnh nhạt đáp: - Ta rất ổn~ Không cần người quan tâm!
Thấy ta bất kính với ả tất nhiên lão phu nhân lại không im lặng mà bắt đầu chua chát chì chiết ta: - Thứ không có giáo dưỡng, nương nương quan tâm ngươi vậy mà ngươi lại không biết ơn lại còn tỏ vẻ thanh cao với ai? Chẳng biết chút phép tắc gì cả, đây là giáo dưỡng của Ngọc Ấn Hoàng Triều sao?
Nghe bà ta nói, ta không kìm được tức giận mà nói: - Lão phu nhân dù cho giờ cả tộc có bị diệt nhưng Ngọc Ấn Hoàng Triều cũng từng là đại gia tộc, cái gọi là quy cũ ta đây đều được dạy bảo rõ ràng. Quy cũ của thế gia sao có thể sánh được với quy cũ của loại thấp hèn " Bán chủ cầu vinh "~
Nghe ta nhắc đến " Bán chủ cầu vinh " bà ta liền sượng người liếc nhìn ta, ánh mắt đỏ hoe như thể muốn băm ta ra thành trăm mảnh. Ta cười nhạt: - Lão phu nhân ta đây không học được phong phạm, quy cũ của loại thấp hèn~ Mong lão phu nhân bớt giận!
Bà ta đập bàn gào lên: - Dương Chi Hạ đây là quy cũ ngươi được dạy sao?
Lâm Thanh Chi bên cạnh liền thêm dầu vào lửa nói: - Cô cô đừng trách biểu tỷ, biểu tỷ không cố ý đâu. Dù sao tộc cũng diệt rồi, biểu tỷ có lẽ vẫn còn đau lòng~
Khinh miệt nhìn bọn họ ta lạnh nhạt bảo: - Ít nhất ta vẫn được dạy bảo trước mặt mẫu nghi thiên hạ thì không được phép vô lễ~ Lão phu nhân, lẽ ra người nên biết rõ hơn ta chứ~
Nghe vậy bọn họ mới sực nhớ đến Thẩm Nhược Hy, bà ta khúm núm quỳ xuống, Lâm Thanh Chi cũng vội quỳ theo: - Nương nương~
Ả hất tay: - Đứng lên đi! Bổn cung không trách tội đâu~ Tỷ tỷ, tỷ cũng nên ít nặng lời như vậy!
Ta cười lạnh nhìn ả chẳng nói một lời, sợ hãi và những hỗn loạn trong mớ suy nghĩ của bản thân ta liền đứng dậy hành lễ rồi bước khỏi cung Khôn Ninh. Ả cũng chẳng muốn giữ ta ở lại đành nói qua loa vài lời cũng cho bọn họ rời đi.
[ Lộc cộc Lộc cộc ]
Xe ngựa lăn bánh đưa ta khỏi hoàng cung với nhiều âm mưu đáng sợ ấy, mang theo đủ suy tư trong lòng ta cảm thấy mệt mỏi. Con đường phía trước ngày càng nguy hiểm và trông gai quá~ Ta vượt qua được sao? Ta không bỏ cuộc như vậy, ta phải cố gắng~
Ta nhìn ả ta, vẫn là ánh mắt đầy mưu mô ấy, ta khẽ gật đầu. Cùng ả và đám người kia đến bàn ăn, trên bàn ăn lão phu nhân cẩn thận gắp cho bát ả ta đầy thức ăn: - Nương nương sức khỏe người yếu nên ăn nhiều một chút!
Ả nhận lấy cười tươi rồi liếc mắt nhìn ta, ta cứ gắp đại vài món ăn cho no một chút chẳng quan tâm đến họ. Lâm Thanh Chi cung cung kính kính nói: - Nương nương, thật ra tiểu muội muội nhà tiểu nữ…thật lòng mến mộ công tử nhà ngự sử~
Thẩm Nhược Hy nghe vậy khẽ gật đầu rồi nhếch mép như thể mọi thứ đều được cô ta nắm trong bàn tay vậy: - Công tử nhà ngự sử là một người tốt nhưng tiểu muội muội của biểu tiểu thư nếu gã qua thì khó được làm chính phi!
Lâm Thanh Chi nghe vậy càng cười sảng khoái hơn: - Tiểu muội muội vốn biết chuyện này nhưng mà muội ấy vẫn một lòng chung tình…
Thẩm Nhược Hy vừa ăn vừa gật gật cười nhẹ: - Nếu đã như thế vậy bổn cung sẽ chuyển lời đến bệ hạ~
Vừa dứt câu, Lâm Thanh Chi vội đứng dậy hành lễ cung kính với ả: - Tạ ơn nương nương~
Lâm gia liên hôn với Thẩm gia đã là một cú sốc lớn với ta…vậy mà giờ đây còn nhắm đến ngự sử? Rốt cuộc cô ta đang có mưu tính gì? Vì sao lại để Lâm gia liên hôn với hai gia tộc này? Ta mãi chìm trong suy tư chẳng để ý đến xung quanh, bỗng một lời nói của Thẩm Nhược Hy kéo ta về hiện thực: - Nghe bảo Tây vực vừa phái sứ thần đến, e là sắp đến trong cung sẽ tổ chức yến tiệc rất lớn để đón hoàng thất Tây vực~
Cái gì!!! Tây vực đến ư?! Chẳng lẽ…nếu họ đến đây có lẽ mình sẽ điều tra biết được tung tích của công chúa vong quốc năm đó. Nếu thật sự là Thẩm Nhược Hy thì…đây không chỉ là mạng của 355 vong linh tộc ta nữa~ Mà là 1895 vong linh của toàn tộc và những binh lính trung thành của phụ thân năm đó…Thẩm Nhược Hy nếu cô thật sự báo thù…thì cô đã trả thù sai rồi, đến lúc đó…ta nhất định không để yên cho cô~
Giọng của Thẩm Nhược Hy kéo ta về lại hiện thực: - Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
Ta nhìn ả, kìm nén những cảm xúc rối loạn trong lòng cười lạnh: - Ta chỉ bất ngờ…Tây vực đến sớm hơn so với những năm về trước!
Thẩm Nhược Hy gật đầu: - Ừm phải! Không biết họ đến sớm như vậy là vì việc gì nữa~ Cứu người sao?!
Ta giật mình trước câu nói của Thẩm Nhược Hy, ngẩng đầu lên ta chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của ả khiến ta rùng mình. Chẳng lẽ ả ta biết được chuyện phụ thân và Tây vực sao? Chẳng lẽ…bị lộ gì rồi sao? Ả nhùn chầm chầm ta, ánh mắt lộ rẻ một tia nguy hiểm, nhìn ánh mắt ngày càng biến chất của ả khiến ta lạnh cả sóng lưng. Ả mỉm cười nhưng giờ đây nụ cười của ả lại trông biến thái đến lạ: - Tỷ tỷ~ Tỷ không khỏe sao?
Ta sợ, lúc này ta bỗng sợ hãi con người đáng sợ trước mắt này…nhưng ta không được thể hiện nó ra trước mặt ả, ta không được phép yếu đuối như vậy. Siết chặt tay chấn tính bản thân, ta lạnh nhạt đáp: - Ta rất ổn~ Không cần người quan tâm!
Thấy ta bất kính với ả tất nhiên lão phu nhân lại không im lặng mà bắt đầu chua chát chì chiết ta: - Thứ không có giáo dưỡng, nương nương quan tâm ngươi vậy mà ngươi lại không biết ơn lại còn tỏ vẻ thanh cao với ai? Chẳng biết chút phép tắc gì cả, đây là giáo dưỡng của Ngọc Ấn Hoàng Triều sao?
Nghe bà ta nói, ta không kìm được tức giận mà nói: - Lão phu nhân dù cho giờ cả tộc có bị diệt nhưng Ngọc Ấn Hoàng Triều cũng từng là đại gia tộc, cái gọi là quy cũ ta đây đều được dạy bảo rõ ràng. Quy cũ của thế gia sao có thể sánh được với quy cũ của loại thấp hèn " Bán chủ cầu vinh "~
Nghe ta nhắc đến " Bán chủ cầu vinh " bà ta liền sượng người liếc nhìn ta, ánh mắt đỏ hoe như thể muốn băm ta ra thành trăm mảnh. Ta cười nhạt: - Lão phu nhân ta đây không học được phong phạm, quy cũ của loại thấp hèn~ Mong lão phu nhân bớt giận!
Bà ta đập bàn gào lên: - Dương Chi Hạ đây là quy cũ ngươi được dạy sao?
Lâm Thanh Chi bên cạnh liền thêm dầu vào lửa nói: - Cô cô đừng trách biểu tỷ, biểu tỷ không cố ý đâu. Dù sao tộc cũng diệt rồi, biểu tỷ có lẽ vẫn còn đau lòng~
Khinh miệt nhìn bọn họ ta lạnh nhạt bảo: - Ít nhất ta vẫn được dạy bảo trước mặt mẫu nghi thiên hạ thì không được phép vô lễ~ Lão phu nhân, lẽ ra người nên biết rõ hơn ta chứ~
Nghe vậy bọn họ mới sực nhớ đến Thẩm Nhược Hy, bà ta khúm núm quỳ xuống, Lâm Thanh Chi cũng vội quỳ theo: - Nương nương~
Ả hất tay: - Đứng lên đi! Bổn cung không trách tội đâu~ Tỷ tỷ, tỷ cũng nên ít nặng lời như vậy!
Ta cười lạnh nhìn ả chẳng nói một lời, sợ hãi và những hỗn loạn trong mớ suy nghĩ của bản thân ta liền đứng dậy hành lễ rồi bước khỏi cung Khôn Ninh. Ả cũng chẳng muốn giữ ta ở lại đành nói qua loa vài lời cũng cho bọn họ rời đi.
[ Lộc cộc Lộc cộc ]
Xe ngựa lăn bánh đưa ta khỏi hoàng cung với nhiều âm mưu đáng sợ ấy, mang theo đủ suy tư trong lòng ta cảm thấy mệt mỏi. Con đường phía trước ngày càng nguy hiểm và trông gai quá~ Ta vượt qua được sao? Ta không bỏ cuộc như vậy, ta phải cố gắng~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương