Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 47: Bảo vệ, che chở cho ta~



[ Trước cửa điện Sương Anh ]

Đoàn người của Tây vực đứng trước mặt nàng, nàng lúc này đã ngã nhào về phía phước khiến Lạc Ý hoảng sợ vội đỡ lấy. Bên trong điện vừa nghe tiếng hô của công công liền nháo nhào, cô - trưởng công chúa Tây vực trên người vẫn còn mặc trang phục Tây vực bước đến đỡ lấy nàng vào lòng. Mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi chảy như suối, mắt còn sưng một bên, tóc tai tán loạn, nhìn là biết nàng vừa mới bị đánh xong. Cô cẩn thận bế nàng vào lòng, còn nàng thì co ro thở gấp trong lòng cô, cẩu hoàng đế vội bước đến nhìn nàng: - Đây là hoàng muội!

Cố Ân Sa nhìn cẩu hoàng đế không nhanh không chậm trả lời: - Nếu đã là hoàng muội của bệ hạ vậy bệ hạ hãy giải thích cho bổn công chúa nghe xem vì sao hoàng muội của ngài lại bị như thế này?

Hoàng đế nghe cô hỏi liền im lặng nhìn Sương anh điện trước mặt, cô nhìn Lạc Ý hỏi: - Ngươi nói xem là có chuyện gì?

Lạc Ý nghe vậy vội quỳ xuống bảo: - Thưa trưởng công chúa, vương phi trách phạt một nô tỳ liền bị vương gia phạt ở đây~ Xin công chúa đòi lại công đạo cho vương phi nhà ta~

Nghe Lạc Ý nói xong cả nhóm người đều bàn tán xôn xao khiến hoàng đế mất hết mặt mũi, bởi hắn hiểu rõ quý quốc vừa đến đây mà trong cung lại có người bị trách phạt đến mực ngất xỉu trước mặt quý quốc thế này khác nào đang đuổi khéo họ. Với lại theo quan niệm từ xưa việc này chính là không chào đón quý quốc hay thậm trí là nguyền rủa bệnh tật đến với quốc gia của họ. Bên trong điện các thái y vội vã chạy đôn chạy đáo không ngừng, hoàng đế toát mồ hôi lạnh bình tĩnh bước vào trong: - Ta sẽ cho quý quốc một câu trả lời thích đáng~

Hoàng đế bước vào khiến đám thái ý sợ hãi mà dừng việc lại, cô cũng bế nàng vào trong ngồi vào chính điện nhìn đám người, Dự vương vừa thấy liền quỳ xuống: - Thần xin tham kiến hoàng đế, hoàng hậu, trưởng công chúa Tây vực…

Nhóm người vào ngồi chật kính cả điện, không khí lúc này ngạt thở đến lạ, hoàng đế ngồi cạnh hoàng đế Tây vực thần sắc hoảng sợ nhìn Dự vương: - Hoàng đệ ngươi đã làm gì hoàng muội mình vậy?

Dự vương nghe vậy liền cúi người: - Thần dạy dỗ thê tử đã để mọi người chê cười rồi!

Cô cười lạnh nhìn Dự vương: - Dạy dỗ thế tử? Xin hỏi vương phi đã làm sai chuyện gì mà Dự vương bắt nàng ấy phải quỳ bên ngoài như vậy?

Lão phu nhân lúc này từ bên trong bước ra trên tay cầm trâm cài tóc ném xuống đất nhìn mọi người xung quanh, bà ta quỳ xuống nhẹ nói: - Thưa trưởng công chúa, ả ta không hiểu quy cũ, bất kính với trưởng bối còn…sát hại người trước mặt ta nên Bắc Nhiên mới phạt nó! Cái thứ khốn kiếp này chính là hung khí của ả ta~

Thấy cây trâm trong tay bà ta dính máu hoàng đế có hơi xanh mặt bởi hắn là kẻ biết rõ hơn ai hết biểu tượng mặt trăng trên cây trâm ấy gắn liền với gì. Hắn sợ hãi nhìn trưởng công chúa, cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn cây trâm: - Ý ngươi là vương phi dùng cây trâm đó sát hại người sao?



Bà ta gật gật đầu, Dự vương mới nói tiếp: - Cô ta bất kính với trưởng bối như vậy nên thần mới trách phạt cô ta không có ý gì đến quý quốc~

Cô không nóng cũng không lạnh hỏi tiếp: - Không biết ai là người bị sát hại vậy?

Dự vương bảo: - Là Dung cô cô bên cạnh ngạch nương ta, Dung cô cô từ nhỏ đã nuôi dạy ta cùng ta trưởng thành ta đã xem như ngạch nương thứ hai giờ đây lại bị ả tiện nhân đó sát hại nên ta tức giận!

Nghe bọn họ trình bày xong cô cười lớn: - Ha~ Hoàng đế xem ra quý quốc thật có lòng, trâm cài biểu tượng của mẫu quốc ta đây lại bị vương phi đây ném xuống đất không thương tiếc, còn vì một nô tỳ thấp kém mà lại trừng phạt một vương phi…quy cũ của Dự vương phủ khiến bổn công chúa đây mở mang tầm mắt lắm!

Bọn họ nghe vậy cả người mềm nhũn ra, cô chẳng quan tâm bế nàng vào lòng bước thẳng ra cửa điện để lại một câu nói: - Bệ hạ việc nên làm người tự khắc biết làm gì, bổn công chúa lần này nể tình hữu nghị hai nước rộng lòng bỏ qua nhưng nếu còn lần sau…Quốc Cung Hoàng Triều chuẩn làm một nước thuộc địa như 5 năm trước đi~ Còn Dự vương nếu ngươi không thể trân trọng tốt thê tử của mình thì để bổn công chúa giúp ngươi~

Hoàng đế vừa nghe câu nói đó liền đứng hình nhìn bóng lưng của cô: - “ Chẳng lẽ…cô ta có ý với Hạ Hạ sao? Không được! Không được! Ta không cho phép~ “

Lạc Ý cẩn trọng cầm trâm cài dưới nền đất chạy theo phía sau cô, để lại một không khí nghẹt thở đến mức hoàng đế xanh cả mặt, Dự vương trầm mặt chẳng dám mở lời nhìn theo bóng dáng của trưởng công chúa. Lão phu nhân thì run rẩy trên sàn nhà, hoàng đế nhìn bọn họ lạnh giọng: - Hoàng đệ không ngờ đệ lại làm ra chuyện đại kỵ ngay trong hôm nay thật khiến trẫm thất vọng!

Dự vương trầm mặt im lặng không dám nói lời nào còn lão phu nhân nhìn hoàng đế: - Bệ hạ…là ta…ta bảo Bắc Nhiên nó làm như vậy chứ không cố ý…ta…

Hoàng đế tức giận hất tay áo rời đi: - Hai người tự xử lý đi, nếu làm trưởng công chúa tức giận thì hậu quả các ngươi tự mình gánh!

Nghe vậy lão phu nhân ngồi bệt xuống đấy run rẩy nhìn Dự vương, lúc này phía bên ngoài Thẩm Nhược Hy từ xa vội đi đến trước mặt cô: - Trưởng công chúa xin dừng bước!

Cô quay lại nhìn ả ta ánh mắt vẫn rất sắc lạnh: - Hoàng hậu nương nương có chuyện gì sao?

Thẩm Nhược Hy có hơi e dè lùi lại một chút nhưng nhìn nàng nằm trong lòng cô, hai mắt ả bỗng sáng rực đến lạ: - Trưởng công chúa điện hạ định mang tỷ tỷ ta đi đâu thế?
Chương trước Chương tiếp