Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 54: Sóng gió~
Ta quay sang nhìn thì thấy Thẩm Nhược Hy cùng Y Lan bước đến chỗ ta, ả vừa nhìn thấy ta đang được trưởng công chúa bế trong lòng liền lập tức đi nhanh đến. Trưởng công chúa nhẹ lùi về phía sau nhìn ả ta: - Hoàng hậu nương nương sao lại gấp thế? Có chuyện gì sao?
Ả nhìn ta chầm chầm gằng giọng: - Tỷ tỷ bị gì sao? Sao lại để trưởng công chúa bế như này?
Ta nhìn ả hai mắt bỗng chốc đỏ lên có phải là do đêm tối hay không nhưng ta cản thấy ánh mắt đó vừa tức giận, phẫn uất và pha lẫn chút gì đó không cam lòng. Ả càng đến gần thì cô ấy càng ôm chặt ta càng né sang một bên: - Hoàng hậu nương nương có chuyện gì sao? Cú dồn ép bổn công chúa thế này là thái độ mà các ngươi đối với quý quốc sao?
Thẩm Nhược Hy lúc này mới bình tĩnh lại, ả thu ánh mắt khi nãy ngẩng cao đầu nhìn ta: - Bổn cung chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ! Sợ tỷ ấy làm phiền trưởng công chúa mà thôi~
Cô ấy cười nhạt đáp trả Thẩm Nhược Hy: - Hoàng hậu nương nương lo xa quá rồi! Bổn công chúa nếu thấy phền thì e là làm gì còn chuyênu bế nàng như vậy~
Thẩm Nhược Hy cố gắng giữ nụ cười giả tao trên môi nhìn ta: - Tỷ tỷ có chuyện sao không bảo với bổn cung?
Quan tâm ta? Ha~ Ngay lúc này đột ngột lại quan tâm ta…chẳng lẽ ả ta phát hiện điều gì rồi sao? Phát hiện chuyện của phụ thân và Tây vực rồi sao? Tâm trạng ta có chút rồi bời những đối diện với ả ta không cho phép mình yếu đuối, ta cười lạnh bảo: - Chẳng phải ngươi biết rõ ta bị gì sao? Ngươi nắm rõ hết còn cố hỏi ta làm gì?
Thẩm Nhược Hy khóe mắt ả ta càng đỏ nhìn ta ngân ngấn nước, cái gì thế này? Ta nhìn lầm rồi sao? Ả ta khóc á? Sao lại khóc? Ta nói chuyện bình thuờng có làm gì ả đâu? Ả cười khẽ cất giọng nói run run: - Về với bổn cung, bổn cung chăm sóc tỷ tỷ~
Ta nghe vậy bật cười, buồn cười thật~ Hành hạ ta, sỉ nhục ta bây giờ nói muốn chăm sóc ta? Cái trò hề gì đây: - Ta không về! Nơi ta ở không phải cung Khôn Ninh của ngươi, ta không về~
Ả nghe ta nói liền kích động muốn lao đến thì bị Lạc Ý ngăn lại, ả hầm hầm nhìn ta rất lâu, nhìn đến mức khiến cả người cả cảm thấy ớn lạnh. Lúc này phía sau ả một giọng nói nam nhân vang lên: - Dương Chi Hạ ngươi lấy tư cách gì hỗn láo với nương nương?
Ồ chẳng ai xa lạ, chẳng phải vị “ phu quân “ ưa thích bạo lực đáng kính của ta đây sao, ta im lặng chẳng muốn đôi co với hắn bởi ngay lúc này cơ thể ta đã mệt lã, cả người mệt mỏi đến mức mi ta chỉ mún sụp xuống, cơn đau tê dại ở chân cứ không ngừng ầm ĩ khiến ta phải cắn chặt răn kìm nén cơn đau, cũng như để tỉnh táo không ngất đi.
Trưởng công chúa nhìn thấy hắn đến liền thì thầm vào tai của ta: - Đừng sợ~ Muốn về không?
Ta gật đầu, trong mơ hồ ta ngẩng đầu thì nhìn thấy khóe môi cô ấy cong lên, cô ấy lại dùng cái chất giọng lạnh lùng ấy khẽ nói: - Bổn công chúa đưa cô về chịu không?
Ta cũng gật đầu trong cơn gió lớn ta lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của nữ nhân trước mặt, cô ấy nhìn Dự vương nói: - Dự vương hình như quên mất ta đang ở đây phải không?
Thẩm Nhược Hy nhìn sang Dự vương, hắn ta một tay khoác áo cho ả còn ánh mắt thì như đao như kiếm hướng về ta: - Trưởng công chúa đừng để cô ta lừa, chẳng phải mới khi nãy còn đang khỏe mạnh sao? Bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối với ai chứ?
Nghe vậy ta cười khẽ nhìn hắn: - Ngươi thử quỳ bên ngoài trời nắng gắt như lúc đó quỳ đến mức ngất xỉu thử xem~
Dự vương tức giận gào lên chỉ vào mặt ta: - Đừng có giả vờ trước mặt bổn vương và trưởng công chúa, ngươi cũng là con gái xuất thân từ nhà lính sức khỏe làm sao yếu đến như vậy. Chẳng qua là thủ đoạn hèn hạ muốn lấy sự thương xót từ trưởng công chúa mà thôi! Mau đi xuống theo ta về, đừng ở đây làm mất mặt Quốc Cung Hoàng Triều, mất mặt Dự vương phủ!
Nghe hắn nói mà ta bật cười, hắn có tự thấy bản thân mình vô lý quá không, chẳng hiểu sao trong tiếng cười của ta lại phản phất tiếng cười khác của một nữ nhân. Ta ngẩng mặt nhìn thấy cô ấy đang cười, cười rất lớn nhưng tay cô ấy vẫn ôm chặt không để ta ngã, cô ấy nhìn Dự vương: - Nữ nhi trong nhà tướng thì sao? Dù sao cô ấy cũng là một nữ nhi lớn lên ở khuê phòng sức khỏe tất nhiên phải yếu ớt hơn những nữ nhi sinh ra và lớn lên từ trên lưng ngựa như bổn công chúa~ Dự vương sao có thể so sánh một cách thiển cận như vậy?
Giọng cô ấy ngày càng châm chọc khiến Dự vương im lặng chẳng nói được gì: - Mà chẳng phải Quốc Cung Hoàng Triều thường bảo nữ nhi phải hiền lương thục đức, nữ nhi là phải yếu đuối, phải biết thêu thùa, may vá không được động vào binh khí sao?
Nghe cô ấy nói khiến cho tên cẩu nam nhân ấy câm miệng khiến lòng ta trở nên nhẹ nhõm đến lạ, ta tựa đầu vào bờ vài của cô ấy, chẳng hiểu sao ngay lúc này bờ vai cô ấy lại mang cho ta cảm giác an toàn và tin tưởng đến lạ. Ta rất mệt, thật sự là rất mệt, cả người ta nóng rát, chân thì âm ĩ đau nhức, mắt ta đã muốn nhắm lại nhưng vì cơn đau ấy mà chẳng thể…Ta tựa đầu vào bờ vai vững chắc ấy mà thả lỏng bản thân như lúc còn nhỏ được ca ca bồng bế~
Thẩm Nhược Hy lên tiếng, ánh mắt nhìn ta chằm chằm: - Tỷ tỷ có lẽ đã mệt rồi về đây bổn cung chăm sóc cho tỷ tỷ!
Trưởng công chúa chẳng để ta cất lời mà lên tiếng đáp: - Nương nương hôm nay cung yến e là đã mệt rồi, giờ còn ôm trọng trách chăm sóc tỷ tỷ lỡ mai ngã bệnh thì hoàng thượng “ hoặc “ Dự vương đây sẽ lại đau lòng lắm~ Lúc đó, tỷ tỷ ngài tỉnh giấc không chừng lại bị tên tra nam nào đó phạt quỳ nữa thì chẳng lẽ lại bắt nương nương thân mang bệnh chăm sóc nữa sao?
Thẩm Nhược Hy cười nhẹ: - Sức khỏe bổn cung nào yếu đuối như vậy, dù sao cũng là tỷ tỷ bổn cung lo lắng, chăm sóc là việc nên làm! Với lại dù sao cũng chỉ có bổn cung mới biết cách chăm sóc cho tỷ ấy mà thôi~
Nghe vậy ta liền muốn bật lại thì cô ấy đã lên tiếng trước luôn cả phần của ta: - Chăm sóc một người bệnh đâu phải khó đến mức bổn công chúa không làm được! Biết cách hay không thì thái y cũng sẽ tự nói cho bổn công chúa, chẳng lẽ…thái y viện của Quốc Cung Hoàng Triều yếu kém đến mức không biết cách chăm sóc người bệnh?
Thẩm Nhược Hy lại gằng giọng bảo: - Tỷ tỷ sức khỏe yếu ớt lại rất nhạy cảm dù sao nên để bổn cung chăm sóc!
Trưởng công chúa lúc này lại bế ta bước đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của ả: - Nương nương đêm nay e là đã mệt rồi, những ngày sau này còn phải chuẩn bị tiêu hao nhiều tinh lực tốt nhất nên nghỉ ngơi không nên vướng thêm chuyện chăm sóc tỷ tỷ. Còn tỷ tỷ của nương nương để bổn công chúa chăm sóc~ Dù sao…là nàng muốn ta chăm sóc nàng~
Dứt câu đó cô nhìn xuống ta, trong màn đêm ánh mắt cô lấp lánh tựa ngàn vì sao nhưng…sao mặt ta lại nóng thế này? Ta chẳng biết…nhưng mà hiện tại mặt rất nóng ta chẳng dám nhìn vào ánh mắt đó nữa~
Cuộc tranh chấp giữa trưởng công chúa cùng Thẩm Nhược Hy dường như…đã đánh thức cơn sóng ngầm…chẳng hiểu sao ta luôn cảm thấy…giữa hai người dường như đã kết thành một mối thù sâu đậm~
Ả nhìn ta chầm chầm gằng giọng: - Tỷ tỷ bị gì sao? Sao lại để trưởng công chúa bế như này?
Ta nhìn ả hai mắt bỗng chốc đỏ lên có phải là do đêm tối hay không nhưng ta cản thấy ánh mắt đó vừa tức giận, phẫn uất và pha lẫn chút gì đó không cam lòng. Ả càng đến gần thì cô ấy càng ôm chặt ta càng né sang một bên: - Hoàng hậu nương nương có chuyện gì sao? Cú dồn ép bổn công chúa thế này là thái độ mà các ngươi đối với quý quốc sao?
Thẩm Nhược Hy lúc này mới bình tĩnh lại, ả thu ánh mắt khi nãy ngẩng cao đầu nhìn ta: - Bổn cung chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ! Sợ tỷ ấy làm phiền trưởng công chúa mà thôi~
Cô ấy cười nhạt đáp trả Thẩm Nhược Hy: - Hoàng hậu nương nương lo xa quá rồi! Bổn công chúa nếu thấy phền thì e là làm gì còn chuyênu bế nàng như vậy~
Thẩm Nhược Hy cố gắng giữ nụ cười giả tao trên môi nhìn ta: - Tỷ tỷ có chuyện sao không bảo với bổn cung?
Quan tâm ta? Ha~ Ngay lúc này đột ngột lại quan tâm ta…chẳng lẽ ả ta phát hiện điều gì rồi sao? Phát hiện chuyện của phụ thân và Tây vực rồi sao? Tâm trạng ta có chút rồi bời những đối diện với ả ta không cho phép mình yếu đuối, ta cười lạnh bảo: - Chẳng phải ngươi biết rõ ta bị gì sao? Ngươi nắm rõ hết còn cố hỏi ta làm gì?
Thẩm Nhược Hy khóe mắt ả ta càng đỏ nhìn ta ngân ngấn nước, cái gì thế này? Ta nhìn lầm rồi sao? Ả ta khóc á? Sao lại khóc? Ta nói chuyện bình thuờng có làm gì ả đâu? Ả cười khẽ cất giọng nói run run: - Về với bổn cung, bổn cung chăm sóc tỷ tỷ~
Ta nghe vậy bật cười, buồn cười thật~ Hành hạ ta, sỉ nhục ta bây giờ nói muốn chăm sóc ta? Cái trò hề gì đây: - Ta không về! Nơi ta ở không phải cung Khôn Ninh của ngươi, ta không về~
Ả nghe ta nói liền kích động muốn lao đến thì bị Lạc Ý ngăn lại, ả hầm hầm nhìn ta rất lâu, nhìn đến mức khiến cả người cả cảm thấy ớn lạnh. Lúc này phía sau ả một giọng nói nam nhân vang lên: - Dương Chi Hạ ngươi lấy tư cách gì hỗn láo với nương nương?
Ồ chẳng ai xa lạ, chẳng phải vị “ phu quân “ ưa thích bạo lực đáng kính của ta đây sao, ta im lặng chẳng muốn đôi co với hắn bởi ngay lúc này cơ thể ta đã mệt lã, cả người mệt mỏi đến mức mi ta chỉ mún sụp xuống, cơn đau tê dại ở chân cứ không ngừng ầm ĩ khiến ta phải cắn chặt răn kìm nén cơn đau, cũng như để tỉnh táo không ngất đi.
Trưởng công chúa nhìn thấy hắn đến liền thì thầm vào tai của ta: - Đừng sợ~ Muốn về không?
Ta gật đầu, trong mơ hồ ta ngẩng đầu thì nhìn thấy khóe môi cô ấy cong lên, cô ấy lại dùng cái chất giọng lạnh lùng ấy khẽ nói: - Bổn công chúa đưa cô về chịu không?
Ta cũng gật đầu trong cơn gió lớn ta lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của nữ nhân trước mặt, cô ấy nhìn Dự vương nói: - Dự vương hình như quên mất ta đang ở đây phải không?
Thẩm Nhược Hy nhìn sang Dự vương, hắn ta một tay khoác áo cho ả còn ánh mắt thì như đao như kiếm hướng về ta: - Trưởng công chúa đừng để cô ta lừa, chẳng phải mới khi nãy còn đang khỏe mạnh sao? Bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối với ai chứ?
Nghe vậy ta cười khẽ nhìn hắn: - Ngươi thử quỳ bên ngoài trời nắng gắt như lúc đó quỳ đến mức ngất xỉu thử xem~
Dự vương tức giận gào lên chỉ vào mặt ta: - Đừng có giả vờ trước mặt bổn vương và trưởng công chúa, ngươi cũng là con gái xuất thân từ nhà lính sức khỏe làm sao yếu đến như vậy. Chẳng qua là thủ đoạn hèn hạ muốn lấy sự thương xót từ trưởng công chúa mà thôi! Mau đi xuống theo ta về, đừng ở đây làm mất mặt Quốc Cung Hoàng Triều, mất mặt Dự vương phủ!
Nghe hắn nói mà ta bật cười, hắn có tự thấy bản thân mình vô lý quá không, chẳng hiểu sao trong tiếng cười của ta lại phản phất tiếng cười khác của một nữ nhân. Ta ngẩng mặt nhìn thấy cô ấy đang cười, cười rất lớn nhưng tay cô ấy vẫn ôm chặt không để ta ngã, cô ấy nhìn Dự vương: - Nữ nhi trong nhà tướng thì sao? Dù sao cô ấy cũng là một nữ nhi lớn lên ở khuê phòng sức khỏe tất nhiên phải yếu ớt hơn những nữ nhi sinh ra và lớn lên từ trên lưng ngựa như bổn công chúa~ Dự vương sao có thể so sánh một cách thiển cận như vậy?
Giọng cô ấy ngày càng châm chọc khiến Dự vương im lặng chẳng nói được gì: - Mà chẳng phải Quốc Cung Hoàng Triều thường bảo nữ nhi phải hiền lương thục đức, nữ nhi là phải yếu đuối, phải biết thêu thùa, may vá không được động vào binh khí sao?
Nghe cô ấy nói khiến cho tên cẩu nam nhân ấy câm miệng khiến lòng ta trở nên nhẹ nhõm đến lạ, ta tựa đầu vào bờ vài của cô ấy, chẳng hiểu sao ngay lúc này bờ vai cô ấy lại mang cho ta cảm giác an toàn và tin tưởng đến lạ. Ta rất mệt, thật sự là rất mệt, cả người ta nóng rát, chân thì âm ĩ đau nhức, mắt ta đã muốn nhắm lại nhưng vì cơn đau ấy mà chẳng thể…Ta tựa đầu vào bờ vai vững chắc ấy mà thả lỏng bản thân như lúc còn nhỏ được ca ca bồng bế~
Thẩm Nhược Hy lên tiếng, ánh mắt nhìn ta chằm chằm: - Tỷ tỷ có lẽ đã mệt rồi về đây bổn cung chăm sóc cho tỷ tỷ!
Trưởng công chúa chẳng để ta cất lời mà lên tiếng đáp: - Nương nương hôm nay cung yến e là đã mệt rồi, giờ còn ôm trọng trách chăm sóc tỷ tỷ lỡ mai ngã bệnh thì hoàng thượng “ hoặc “ Dự vương đây sẽ lại đau lòng lắm~ Lúc đó, tỷ tỷ ngài tỉnh giấc không chừng lại bị tên tra nam nào đó phạt quỳ nữa thì chẳng lẽ lại bắt nương nương thân mang bệnh chăm sóc nữa sao?
Thẩm Nhược Hy cười nhẹ: - Sức khỏe bổn cung nào yếu đuối như vậy, dù sao cũng là tỷ tỷ bổn cung lo lắng, chăm sóc là việc nên làm! Với lại dù sao cũng chỉ có bổn cung mới biết cách chăm sóc cho tỷ ấy mà thôi~
Nghe vậy ta liền muốn bật lại thì cô ấy đã lên tiếng trước luôn cả phần của ta: - Chăm sóc một người bệnh đâu phải khó đến mức bổn công chúa không làm được! Biết cách hay không thì thái y cũng sẽ tự nói cho bổn công chúa, chẳng lẽ…thái y viện của Quốc Cung Hoàng Triều yếu kém đến mức không biết cách chăm sóc người bệnh?
Thẩm Nhược Hy lại gằng giọng bảo: - Tỷ tỷ sức khỏe yếu ớt lại rất nhạy cảm dù sao nên để bổn cung chăm sóc!
Trưởng công chúa lúc này lại bế ta bước đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của ả: - Nương nương đêm nay e là đã mệt rồi, những ngày sau này còn phải chuẩn bị tiêu hao nhiều tinh lực tốt nhất nên nghỉ ngơi không nên vướng thêm chuyện chăm sóc tỷ tỷ. Còn tỷ tỷ của nương nương để bổn công chúa chăm sóc~ Dù sao…là nàng muốn ta chăm sóc nàng~
Dứt câu đó cô nhìn xuống ta, trong màn đêm ánh mắt cô lấp lánh tựa ngàn vì sao nhưng…sao mặt ta lại nóng thế này? Ta chẳng biết…nhưng mà hiện tại mặt rất nóng ta chẳng dám nhìn vào ánh mắt đó nữa~
Cuộc tranh chấp giữa trưởng công chúa cùng Thẩm Nhược Hy dường như…đã đánh thức cơn sóng ngầm…chẳng hiểu sao ta luôn cảm thấy…giữa hai người dường như đã kết thành một mối thù sâu đậm~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương