Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 55: Bệnh rồi~
Cô ấy bước đi để lại phía sau là ánh mắt câm giận của Thẩm Nhược Hy, Dự vương vội vã đến đỡ lấy ả an ủi: - Nương nương đừng tức giận! Tức giận hại thân thể~
Nhưng thứ ta nghe lại đó là sự im lặng của ả ta, ta quay đầu nhìn phía bọn họ thì thấy ả lướt qua Dự vương đi về hướng bọn ta, ta có hơi sợ… chẳng lẽ còn muốn mang ta về Khôn Nhinh Cung của ả sao~ Tiếng chân bước vội vã của ả lúc này ta mệt và sợ hãi nép mình vào người trưởng công chúa, dường như nhìn thấy ta đang co ro trong vòng tay của mìn, cô ấy liền cúi đầu khẽ bảo: - Sợ sao?
Ta ngẩng đầu lúc này ta và cô ấy gần như môi sắp chạm môi, mặt ta đã mơ màng nhìn chẳng rõ gương mặt của cô nữa nhưng có thể cảm nhận được hơi thở đang phả vào mặt ta, nóng…mặt ta lại nóng bừng lên, ta cố gắng bình tĩnh nói với cô ấy: - Ta…Ta không sợ~ Chỉ là…không muốn đến đó~
Bỗng ta nghe thấy tiếng phì cười của cô ấy, nữ nhân trước mắt chẳng rõ biếu cảm là gì chỉ biết cô ấy nhẹ nhàng nói với ta: - Không muốn đến đó cũng là do cô sợ thôi mà~ Rõ ràng là sợ nhưng vẫn giớ nanh vuốt của mình lên…ha~ “ Dễ thương~ “ Yên tâm đi, bổn công chúa sẽ không để cô gặp nguy hiểm đâu…ta sẽ bảo vệ cô~
Ta gật đầu cúi mặt chẳng dám nhìn cô ấy, hơi thở của cô ấy khiến mặt ta càng nóng hơn. Ta cúi đầu hai mắt cứ từ từ nhắm chặt lại, ta mệt quá, thật sự mệt quá: - Mệt rồi à?! Ngủ đi~
Ta từ từ nhắm mắt lại, lúc này Thẩm Nhược Hy đã đến gần, ả gằng từng chữ bảo: - Trưởng công chúa có vẻ thích tỷ tỷ của bổn cung nhỉ? Nhưng có như thế nào thì tỷ ấy cũng đã có phu quân rồi~ Trưởng công chúa giành nỗi không đây~
Ta rất muốn lên tiếng đáp lời nhưng không thể, thân thể ta lúc này nóng ran, cổ họng dần đau rát còn có…đầu óc quay cuồng, choáng váng…mệt quá~ Nhưng bên tai ta lúc này vẫn là giọng nói đó: - Nương nương à, đồ ta thích đó giờ có ai giành được sao~ Cô nghĩ bản thân sẽ dành được từ tay ta sao?
Tại sao lại nói như vậy? Thẩm Nhược Hy giành cái gì với ngài ấy chứ? Sao mình không hiểu họ đang nói gì vậy? Giọng nói đầy tức giận của Thẩm Nhược Hy lại vang bên tai của ta: - Vậy bổn cung sẽ xem thử cô mang nàng ấy đi như thế nào~
Sau đó ta nghe tiếng bước chân rời đi, ta không hiểu tranh giành gì chứ? Cả hai người họ đang tranh giành thứ gì sao? Đau… Đầu ta đau quá~ Lúc này ta cảm giác bản thân được đặt lên một tấm nềm mềm mại, người ta vô lực đến mức chẳng ngồi được mà ngã nhào vào người cô ấy, ta không thể kiểm soát được cơ thể của mình nữa, nó nặng nề như thế có ngàn tấn đá đè lên vậy, nghẹt thở đến khó tả.
Trên chiếc xe ngựa xa hoa ấy, cô đặt nàng ngồi ngồi nhưng cơ thể nàng lại ngã sang một bên: - Hạ Hạ nàng mệt đến nổi không ngồi được sao?
Nàng chìm trong cơn mê man thấy vậy cô đành thở dài bế nàng lên ngồi vào chỗ rồi đặt nàng xuống cho đầu nàng lên đùi mình: - Ngủ đi~
[ Lộc cộc ]
Xe ngựa lăn bánh, cô ngồi trên xe cẩn thận tháo từng cây trâm tóc cho nàng, lúc này sắc mắt nàng đỏ bừng, thở dốc rồi mồ hôi thay nhau đổ xuống khiến cô lo lắng: - Hạ Hạ?
Thấy nàng thở dốc không ngừng cô đặt tay lên trán nàng mà bàn hoàng: - Nóng quá~ Nàng sốt rồi?!
Cô cẩn thận kéo chiếc áo bông che chắn cơ thể nàng trước từng đợt gió, rồi cô nhìn Lạc Ý đang đi bên cạnh xe ngựa: - Lạc Ý đến tìm Ôn Tư đến cung của ta ngay lập tức!
Lạc Ý thấy giọng điệu gấp gáp của cô liền nhanh chóng chạy đi, nhìn nàng đang đổ mồ hôi không ngừng cô liền lấy một chiếc khăn tay lau bớt cho nàng, lúc này nàng nhăn mặt, ngọ nguậy cơ thể: - Ư…Ưm~ Đau!
Nghe tiếng nàng kêu như tiếng mèo con, vành tai cô ửng hồng, cô nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: - Đau ở đâu? Ta làm nàng đau sao?
Nàng khẽ run lên một chút khiến cô lo lắng, nàng nhăn mặt đầy đau đớn mà kêu: - Ưm…chân…đau~ Ư…đau~
Cô nghe vậy nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, tay còn lại chạm vào chân nàng qua tấm áo dày nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi chân nàng đã căng cứng, nàng đau đến mức bật khóc: - Hức! Đau~ Ưm…đau~
Cô dùng tay nhẹ nhàng bóp nhẹ vào chân nàng, vừa mới bóp cả người nàng liền run lên, nàng xoay người vào trong: - Đau! Hức! Đau~ Đau quá~
Cô vuốt ve tóc nàng nhẹ nhàng, đôi mắt rũ xuống đầy đau lòng nhìn nàng: - Đừng khóc~ Hạ Hạ ngoan đừng khóc! Ta đưa nàng về cung ngay, không đau…sẽ không đau nữa~
Nàng vừa nhắm mắt vừa nấc, cô vuốt ve tóc nàng tay ở dưới cứ nhẹ nhàng bóp chân cho nàng, nhìn nàng co ro khiến cô vô cùng đau lòng: - Hạ Hạ không sao, có ta đây rồi đừng khóc~
Cô nhẹ nhàng đỡ nàng dậy ngồi dựa vào lòng mình, lấy tay lau nước mắt cho nàng, tay xoa xoa đầu gối của nàng, tay còn lại xoa đầu nàng: - Hạ Hạ không khóc~ Ngoan nào!
Nhưng thứ ta nghe lại đó là sự im lặng của ả ta, ta quay đầu nhìn phía bọn họ thì thấy ả lướt qua Dự vương đi về hướng bọn ta, ta có hơi sợ… chẳng lẽ còn muốn mang ta về Khôn Nhinh Cung của ả sao~ Tiếng chân bước vội vã của ả lúc này ta mệt và sợ hãi nép mình vào người trưởng công chúa, dường như nhìn thấy ta đang co ro trong vòng tay của mìn, cô ấy liền cúi đầu khẽ bảo: - Sợ sao?
Ta ngẩng đầu lúc này ta và cô ấy gần như môi sắp chạm môi, mặt ta đã mơ màng nhìn chẳng rõ gương mặt của cô nữa nhưng có thể cảm nhận được hơi thở đang phả vào mặt ta, nóng…mặt ta lại nóng bừng lên, ta cố gắng bình tĩnh nói với cô ấy: - Ta…Ta không sợ~ Chỉ là…không muốn đến đó~
Bỗng ta nghe thấy tiếng phì cười của cô ấy, nữ nhân trước mắt chẳng rõ biếu cảm là gì chỉ biết cô ấy nhẹ nhàng nói với ta: - Không muốn đến đó cũng là do cô sợ thôi mà~ Rõ ràng là sợ nhưng vẫn giớ nanh vuốt của mình lên…ha~ “ Dễ thương~ “ Yên tâm đi, bổn công chúa sẽ không để cô gặp nguy hiểm đâu…ta sẽ bảo vệ cô~
Ta gật đầu cúi mặt chẳng dám nhìn cô ấy, hơi thở của cô ấy khiến mặt ta càng nóng hơn. Ta cúi đầu hai mắt cứ từ từ nhắm chặt lại, ta mệt quá, thật sự mệt quá: - Mệt rồi à?! Ngủ đi~
Ta từ từ nhắm mắt lại, lúc này Thẩm Nhược Hy đã đến gần, ả gằng từng chữ bảo: - Trưởng công chúa có vẻ thích tỷ tỷ của bổn cung nhỉ? Nhưng có như thế nào thì tỷ ấy cũng đã có phu quân rồi~ Trưởng công chúa giành nỗi không đây~
Ta rất muốn lên tiếng đáp lời nhưng không thể, thân thể ta lúc này nóng ran, cổ họng dần đau rát còn có…đầu óc quay cuồng, choáng váng…mệt quá~ Nhưng bên tai ta lúc này vẫn là giọng nói đó: - Nương nương à, đồ ta thích đó giờ có ai giành được sao~ Cô nghĩ bản thân sẽ dành được từ tay ta sao?
Tại sao lại nói như vậy? Thẩm Nhược Hy giành cái gì với ngài ấy chứ? Sao mình không hiểu họ đang nói gì vậy? Giọng nói đầy tức giận của Thẩm Nhược Hy lại vang bên tai của ta: - Vậy bổn cung sẽ xem thử cô mang nàng ấy đi như thế nào~
Sau đó ta nghe tiếng bước chân rời đi, ta không hiểu tranh giành gì chứ? Cả hai người họ đang tranh giành thứ gì sao? Đau… Đầu ta đau quá~ Lúc này ta cảm giác bản thân được đặt lên một tấm nềm mềm mại, người ta vô lực đến mức chẳng ngồi được mà ngã nhào vào người cô ấy, ta không thể kiểm soát được cơ thể của mình nữa, nó nặng nề như thế có ngàn tấn đá đè lên vậy, nghẹt thở đến khó tả.
Trên chiếc xe ngựa xa hoa ấy, cô đặt nàng ngồi ngồi nhưng cơ thể nàng lại ngã sang một bên: - Hạ Hạ nàng mệt đến nổi không ngồi được sao?
Nàng chìm trong cơn mê man thấy vậy cô đành thở dài bế nàng lên ngồi vào chỗ rồi đặt nàng xuống cho đầu nàng lên đùi mình: - Ngủ đi~
[ Lộc cộc ]
Xe ngựa lăn bánh, cô ngồi trên xe cẩn thận tháo từng cây trâm tóc cho nàng, lúc này sắc mắt nàng đỏ bừng, thở dốc rồi mồ hôi thay nhau đổ xuống khiến cô lo lắng: - Hạ Hạ?
Thấy nàng thở dốc không ngừng cô đặt tay lên trán nàng mà bàn hoàng: - Nóng quá~ Nàng sốt rồi?!
Cô cẩn thận kéo chiếc áo bông che chắn cơ thể nàng trước từng đợt gió, rồi cô nhìn Lạc Ý đang đi bên cạnh xe ngựa: - Lạc Ý đến tìm Ôn Tư đến cung của ta ngay lập tức!
Lạc Ý thấy giọng điệu gấp gáp của cô liền nhanh chóng chạy đi, nhìn nàng đang đổ mồ hôi không ngừng cô liền lấy một chiếc khăn tay lau bớt cho nàng, lúc này nàng nhăn mặt, ngọ nguậy cơ thể: - Ư…Ưm~ Đau!
Nghe tiếng nàng kêu như tiếng mèo con, vành tai cô ửng hồng, cô nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: - Đau ở đâu? Ta làm nàng đau sao?
Nàng khẽ run lên một chút khiến cô lo lắng, nàng nhăn mặt đầy đau đớn mà kêu: - Ưm…chân…đau~ Ư…đau~
Cô nghe vậy nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, tay còn lại chạm vào chân nàng qua tấm áo dày nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi chân nàng đã căng cứng, nàng đau đến mức bật khóc: - Hức! Đau~ Ưm…đau~
Cô dùng tay nhẹ nhàng bóp nhẹ vào chân nàng, vừa mới bóp cả người nàng liền run lên, nàng xoay người vào trong: - Đau! Hức! Đau~ Đau quá~
Cô vuốt ve tóc nàng nhẹ nhàng, đôi mắt rũ xuống đầy đau lòng nhìn nàng: - Đừng khóc~ Hạ Hạ ngoan đừng khóc! Ta đưa nàng về cung ngay, không đau…sẽ không đau nữa~
Nàng vừa nhắm mắt vừa nấc, cô vuốt ve tóc nàng tay ở dưới cứ nhẹ nhàng bóp chân cho nàng, nhìn nàng co ro khiến cô vô cùng đau lòng: - Hạ Hạ không sao, có ta đây rồi đừng khóc~
Cô nhẹ nhàng đỡ nàng dậy ngồi dựa vào lòng mình, lấy tay lau nước mắt cho nàng, tay xoa xoa đầu gối của nàng, tay còn lại xoa đầu nàng: - Hạ Hạ không khóc~ Ngoan nào!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương