Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 56: Sự chăm sóc dịu dàng~
Trên chiếc xe ngựa ấy, Cố Ân Sa lo lắng xoa đầu vồ về nàng: - Đừng khóc, không đau nữa, đừng khóc Hạ Hạ~
Chiếc xe ngựa dừng trước Minh Hy Cung, cô cẩn thận bế nàng bước xuống xe vội vã đi vào trong, bên trong Ôn Tư đã đợi sẵn, vừa thấy cô ông ta liền quỳ xuống: - Trưởng công chúa!
Cô cẩn thận đặt nàng xuống giường, tháo bỏ áo choàng bên ngoài, cô rất cẩn thận như thể chuyện này cô đã thuần thục từ rất lâu rồi vậy: - Lạc Ý mang nước ấm đến đây! Ôn Tư ngươi đến đây khám cho nàng ấy!
Lạc Ý nghe lời vội đi xuống phòng bếp, còn Ôn Tư cẩn thận đến ngồi bên giường lấy ra một chiếc khăn mỏng đặt lên tay nàng cẩn thận xem mạch. Một lúc sau, ông cất tấm khăn vào hòm thuốc nhìn cô: - Trưởng công chúa xin hãy yên tâm, vị tiểu thư này chỉ bị mắc phong hàn còn có dị ứng với thời tiết thôi! Còn vết thương…thần sẽ châm cứu vài lần và kê đơn thuốc đảm bảo sẽ khỏi!
Cô gật đầu hất tay cho ông ra ngoài, Lạc Ý mang một thau nước ấm vào cho cô, cô cẩn thận cho thị nữ trong phòng lui xuống, nàng nằm trên giường mê man: - Ư…Ưm~ Đau! Tiểu…Tiểu Ý! Ta đau…
Cô sững người lại một lúc lâu như nhớ về điều gì đó đưa tay xoa tóc của nàng: - Ừm tiểu thư~ Nô tỳ đây, không sao, nô tỳ bên cạnh tiểu thư~
Nghe cô nói dứt lời nàng liền dụi đầu vào bàn tay của cô: - Tiểu…Tiểu Ý~ Em còn sống…phải không? Ư…Ưm~ Ta nhớ em~
Cô dùng tay xoa xoa đầu nàng, hơi nóng từ trán phả vào tay cô như muốn làm phỏng cả tay cô vậy, cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, tay còn lại vắt khăn với thau nước ấm cẩn thận lau mặt nàng. Khăn vừa chạm nhẹ vào nàng liền run lên: - Ư~ Tiểu…Tiểu Ý!
Vành tai cô bỗng đỏ lên, tay cô có chút khựng lại nhìn nàng nhưng rồi cô vẫn lau cho nàng tay không ngừng xoa xoa trán nàng: - Em đây tiểu thư~
Giọng nàng càng run rẩy, nàng nhăn mặt khó chịu, giọng khàn đặc nói: - Tiểu Ý~ Ưm…không phải…tiểu thư!
Cô thở dài bất lực nhìn nữ nhân đang níu chặt cánh tay bản thân, ánh mắt cô lúc này chứa đầy tình yêu và sự dịu dàng hiếm có, trong mắt cô lúc này chỉ có duy nhất hình bóng của nữ nhân trước mặt: - Hạ Hạ~ Ngoan~
Lúc này nàng mới im lặng để cô lau mặt cho mình, cô lau nhẹ nhàng như thể nâng niu một viên ngọc quý trong tay vậy, cô nhìn vết sẹo trên mặt nàng ánh mắt sắc lại, tay cầm khăn cũng siết chặt lại: - Hạ Hạ! Nàng chịu khổ rồi~
Nói rồi cô lau vết sẹo ấy càng nhẹ nhàng hơn như thể chỉ cần động vào mạnh tay một chút là sẽ khiến “ viên ngọc “ trước mặt này đau đớn bật khóc. Lau trán cho nàng xong cô cẩn thận cảm nhận thân nhiệt của nàng đã hạ một chút liền thở phào nhẹ nhõm: - Lạc Ý!
Lạc Ý nghe gọi liền chạy vào: - Vâng công chúa!
Cô hất tay Lạc Ý liền hiểu đem thau nước lui xuống, trước khi Lạc Ý rời phòng cô liền bảo: - Mang một bộ y phục đến đây cho ta, chuẩn bị nước tắm nữa!
Lạc Ý “ Vâng “ rồi lui xuống chuẩn bị, nàng nằm trên giường ngủ mê man nhưng trán vẫn không ngừng chảy mồ hôi: - Ưm~ Tiểu Ý…nóng quá~ Tiểu Ý!
Cô nghe nàng gọi liền đến gần xoa trán nàng: - Em đây mà~
Trong cơn mê man giọng nàng như thể mang một luồn mị lực hút hồn cô khiến cô chẳng thể kìm chế muốn ngấu nghiến đôi môi đang kêu la của nàng: - Ưm…Ư nóng! Hức! Nóng!
Cô nghe vậy liền nhắm mắt thở dài đỡ nàng ngồi vào lòng mình, nàng vẫn mê man kêu lên: - Ưm Tiểu Ý~
Cô vỗ vỗ lưng nàng, cẩn thận tháo chiếc áo choàng bên ngoài ra cho nàng: - Ừm ừm em đây! Thoải mái chưa?
Nàng vẫn nhăn mặt khẽ kêu: - Ưm còn…còn nóng~
Cô bất lực vỗ vỗ lưng nàng: - Hạ Hạ~ Em tỉnh rồi sao? Thôi ngoan, đợi một lát nữa thôi, em hầu hạ Hạ Hạ tắm!
Nàng ngủ mê man trong lòng ngực cô, đôi lúc lại khẽ kêu lên “ Tiểu Ý “ rồi lại hành cô xoa lưng cho bản thân mình, cô bất lực nhưng vẫn rất dịu dàng vỗ lưng cho nàng, làm mọi cách để nàng dễ chịu hơn. Một lát sau, Lạc Ý bước vào: - Trưởng công chúa nước tắm chuẩn bị xong rồi ạ!
Cô nghe vậy liền bế nàng lên, khoác cho nàng một chiếc áo bông đưa nàng đến phòng tắm, trong phònh một nhóm cung nữ đã chuẩn bị sẵn sàng hậu hạ cô và nàng. Nhưng cô chỉ lạnh nhạt bảo: - Chuẩn bị xong hết chưa?
Nhóm cung nữ quỳ xuống đồng thanh bảo: - Xong rồi thưa trưởng công chúa!
Cô nghe vậy liền gật đầu đưa tay cho họ lui ra ngoài hết: - Bổn công chúa tự làm, các ngươi ra ngoài hết đi!
Nhóm cung nữ không nhiều lời vội ra ngoài, cô thả màn xuống, cẩn thận tháo từng lớp áo của nàng ra ngoài, vừa tháo ánh mắt cô vừa nhìn không kìm chế được dục vọng của bản thân. Lúc này nàng lại mê man kêu lên: - Ưm~ Tiểu Ý~ Tiểu Ý~
Giọng nói nàng nhẹ tựa lông hồng bay bỏng như thể trêu chọc cơn dục vọng đang khó lòng kìm chế của cô~ Cô thở mạnh kìm chế chính bản thân mình: - Hạ Hạ~ Em đây mà! Ngoan~ Em thay đồ rồi giúp Hạ Hạ tắm~
Nàng im lặng ngủ say, lúc này cô đã tháo đến lớp áo cuối cùng mãi mê suy nghĩ cô chẳng biết bản thân nên cởi ra không nhưng nhìn mô hồi nàng chảy ra không ngừng cô liền mở toang lớp áo ấy ra. Cơ thể hoàn mĩ nàng hiện trước mắt khiến cô nuốt nước kìm nén con ác quỷ trong lòng mình. Cô bế nàng xuống bồn tắm, cẩn thận lau mình cho nàng, bản thân nàng thì ngủ say~ Có lẽ là do cơn nóng được hạ nhiệt hay…do nàng đã nghe được Tiểu Ý của nàng?
Chiếc xe ngựa dừng trước Minh Hy Cung, cô cẩn thận bế nàng bước xuống xe vội vã đi vào trong, bên trong Ôn Tư đã đợi sẵn, vừa thấy cô ông ta liền quỳ xuống: - Trưởng công chúa!
Cô cẩn thận đặt nàng xuống giường, tháo bỏ áo choàng bên ngoài, cô rất cẩn thận như thể chuyện này cô đã thuần thục từ rất lâu rồi vậy: - Lạc Ý mang nước ấm đến đây! Ôn Tư ngươi đến đây khám cho nàng ấy!
Lạc Ý nghe lời vội đi xuống phòng bếp, còn Ôn Tư cẩn thận đến ngồi bên giường lấy ra một chiếc khăn mỏng đặt lên tay nàng cẩn thận xem mạch. Một lúc sau, ông cất tấm khăn vào hòm thuốc nhìn cô: - Trưởng công chúa xin hãy yên tâm, vị tiểu thư này chỉ bị mắc phong hàn còn có dị ứng với thời tiết thôi! Còn vết thương…thần sẽ châm cứu vài lần và kê đơn thuốc đảm bảo sẽ khỏi!
Cô gật đầu hất tay cho ông ra ngoài, Lạc Ý mang một thau nước ấm vào cho cô, cô cẩn thận cho thị nữ trong phòng lui xuống, nàng nằm trên giường mê man: - Ư…Ưm~ Đau! Tiểu…Tiểu Ý! Ta đau…
Cô sững người lại một lúc lâu như nhớ về điều gì đó đưa tay xoa tóc của nàng: - Ừm tiểu thư~ Nô tỳ đây, không sao, nô tỳ bên cạnh tiểu thư~
Nghe cô nói dứt lời nàng liền dụi đầu vào bàn tay của cô: - Tiểu…Tiểu Ý~ Em còn sống…phải không? Ư…Ưm~ Ta nhớ em~
Cô dùng tay xoa xoa đầu nàng, hơi nóng từ trán phả vào tay cô như muốn làm phỏng cả tay cô vậy, cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, tay còn lại vắt khăn với thau nước ấm cẩn thận lau mặt nàng. Khăn vừa chạm nhẹ vào nàng liền run lên: - Ư~ Tiểu…Tiểu Ý!
Vành tai cô bỗng đỏ lên, tay cô có chút khựng lại nhìn nàng nhưng rồi cô vẫn lau cho nàng tay không ngừng xoa xoa trán nàng: - Em đây tiểu thư~
Giọng nàng càng run rẩy, nàng nhăn mặt khó chịu, giọng khàn đặc nói: - Tiểu Ý~ Ưm…không phải…tiểu thư!
Cô thở dài bất lực nhìn nữ nhân đang níu chặt cánh tay bản thân, ánh mắt cô lúc này chứa đầy tình yêu và sự dịu dàng hiếm có, trong mắt cô lúc này chỉ có duy nhất hình bóng của nữ nhân trước mặt: - Hạ Hạ~ Ngoan~
Lúc này nàng mới im lặng để cô lau mặt cho mình, cô lau nhẹ nhàng như thể nâng niu một viên ngọc quý trong tay vậy, cô nhìn vết sẹo trên mặt nàng ánh mắt sắc lại, tay cầm khăn cũng siết chặt lại: - Hạ Hạ! Nàng chịu khổ rồi~
Nói rồi cô lau vết sẹo ấy càng nhẹ nhàng hơn như thể chỉ cần động vào mạnh tay một chút là sẽ khiến “ viên ngọc “ trước mặt này đau đớn bật khóc. Lau trán cho nàng xong cô cẩn thận cảm nhận thân nhiệt của nàng đã hạ một chút liền thở phào nhẹ nhõm: - Lạc Ý!
Lạc Ý nghe gọi liền chạy vào: - Vâng công chúa!
Cô hất tay Lạc Ý liền hiểu đem thau nước lui xuống, trước khi Lạc Ý rời phòng cô liền bảo: - Mang một bộ y phục đến đây cho ta, chuẩn bị nước tắm nữa!
Lạc Ý “ Vâng “ rồi lui xuống chuẩn bị, nàng nằm trên giường ngủ mê man nhưng trán vẫn không ngừng chảy mồ hôi: - Ưm~ Tiểu Ý…nóng quá~ Tiểu Ý!
Cô nghe nàng gọi liền đến gần xoa trán nàng: - Em đây mà~
Trong cơn mê man giọng nàng như thể mang một luồn mị lực hút hồn cô khiến cô chẳng thể kìm chế muốn ngấu nghiến đôi môi đang kêu la của nàng: - Ưm…Ư nóng! Hức! Nóng!
Cô nghe vậy liền nhắm mắt thở dài đỡ nàng ngồi vào lòng mình, nàng vẫn mê man kêu lên: - Ưm Tiểu Ý~
Cô vỗ vỗ lưng nàng, cẩn thận tháo chiếc áo choàng bên ngoài ra cho nàng: - Ừm ừm em đây! Thoải mái chưa?
Nàng vẫn nhăn mặt khẽ kêu: - Ưm còn…còn nóng~
Cô bất lực vỗ vỗ lưng nàng: - Hạ Hạ~ Em tỉnh rồi sao? Thôi ngoan, đợi một lát nữa thôi, em hầu hạ Hạ Hạ tắm!
Nàng ngủ mê man trong lòng ngực cô, đôi lúc lại khẽ kêu lên “ Tiểu Ý “ rồi lại hành cô xoa lưng cho bản thân mình, cô bất lực nhưng vẫn rất dịu dàng vỗ lưng cho nàng, làm mọi cách để nàng dễ chịu hơn. Một lát sau, Lạc Ý bước vào: - Trưởng công chúa nước tắm chuẩn bị xong rồi ạ!
Cô nghe vậy liền bế nàng lên, khoác cho nàng một chiếc áo bông đưa nàng đến phòng tắm, trong phònh một nhóm cung nữ đã chuẩn bị sẵn sàng hậu hạ cô và nàng. Nhưng cô chỉ lạnh nhạt bảo: - Chuẩn bị xong hết chưa?
Nhóm cung nữ quỳ xuống đồng thanh bảo: - Xong rồi thưa trưởng công chúa!
Cô nghe vậy liền gật đầu đưa tay cho họ lui ra ngoài hết: - Bổn công chúa tự làm, các ngươi ra ngoài hết đi!
Nhóm cung nữ không nhiều lời vội ra ngoài, cô thả màn xuống, cẩn thận tháo từng lớp áo của nàng ra ngoài, vừa tháo ánh mắt cô vừa nhìn không kìm chế được dục vọng của bản thân. Lúc này nàng lại mê man kêu lên: - Ưm~ Tiểu Ý~ Tiểu Ý~
Giọng nói nàng nhẹ tựa lông hồng bay bỏng như thể trêu chọc cơn dục vọng đang khó lòng kìm chế của cô~ Cô thở mạnh kìm chế chính bản thân mình: - Hạ Hạ~ Em đây mà! Ngoan~ Em thay đồ rồi giúp Hạ Hạ tắm~
Nàng im lặng ngủ say, lúc này cô đã tháo đến lớp áo cuối cùng mãi mê suy nghĩ cô chẳng biết bản thân nên cởi ra không nhưng nhìn mô hồi nàng chảy ra không ngừng cô liền mở toang lớp áo ấy ra. Cơ thể hoàn mĩ nàng hiện trước mắt khiến cô nuốt nước kìm nén con ác quỷ trong lòng mình. Cô bế nàng xuống bồn tắm, cẩn thận lau mình cho nàng, bản thân nàng thì ngủ say~ Có lẽ là do cơn nóng được hạ nhiệt hay…do nàng đã nghe được Tiểu Ý của nàng?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương