Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 59: Chải tóc
[ Vài ngày sau ]
Mấy hôm nay, ta ở cạnh trưởng công chúa được cô ấy tỉ mỉ chăm sóc nên hai chân ta cũng đã đỡ đau hơn, ta bây giờ đã có thể đi lại bình thường chỉ là không thể đi lâu thôi, nhưng theo lời thái y có vẻ cũng gần khỏi bệnh rồi.
[ Cạch ]
Ta vẫn còn đang mê ngủ nằm cuộn chăn trên giường, tiếng cửa mở khiến ta hơi giật mình quay đầu, lần này…là Lạc Ý bước vào: - Tiểu thư cô tỉnh rồi~
Ta…Sao lại có chút hụt hẫn như vậy? Lạc Ý bước đến mở cửa sổ gió bên ngoài thổi nhè nhẹ vào khiến cho những tấm màng trong phòng di chuyển nhẹ nhàng theo nó. Ta ngồi dậy nhìn Lạc Ý: - Trưởng công chúa…cô ấy đâu?
Lạc Ý nghe vậy cười: - Trưởng công chúa đang ở cạnh hoàng đế và hoàng hậu ạ~ Tiểu thư mấy ngày nay hoàng hậu nương nương rất hay đến tìm người!
Thẩn Nhược Hy à, cũng phải sau việc đó ta luôn cảm thấy mệt mỏi và ngủ mê man tuy vậy ta vẫn luôn nghe loáng thoáng tiếng thị vệ bảo Thẩm Nhược Hy ở bên ngoài muốn gặp ta. Ả ta đến tìm ta làm gì chứ? Muốn bắt ta về rồi giao cho cẩu nam nhân của ả ta sỉ nhục ta nữa sao? Ta nhẹ bảo: - Nếu sau này ả ta còn đến nữa cứ bảo ta không muốn gặp~
Lạc Ý nghe vậy bảo: - Tiểu thư yên tâm, trưởng công chúa đã làm việc đó trước rồi ạ!
Ta ngẩng người nhìn Lạc Ý, trưởng công chúa…những ngày ta bệnh dù trong cơn mê man nhưng ta lại luôn nghe thấy tiếng của Tiểu Ý~ Lúc ta tỉnh táo được một chút thì lại thấy…cô ấy chăm sóc ta y như Tiểu Ý chăm sóc ta vậy…là ta nghĩ nhiều, nhớ Tiểu Ý quá nên ảo tưởng rồi sao? Nhưng chính ta lại cảm thấy…trưởng công chúa rất rất giống Tiểu Ý, bóng hình của em ấy…Là ta nghĩ nhiều ảo tưởng thôi, Tiểu Ý sao có thể là trưởng công chúa được chứ~
Lạc Ý bước đến nhìn ta: - Tiểu thư chúng ta mau chuẩn bị thôi, hoàng đế truyền chỉ bảo hôm nay muốn gặp người đó ạ!
Hoàng đế muốn gặp ta ư?! Phải rồi, chắc chắn là chuyện của phụ thân, ta tỉnh táo lấy lại tinh thần gật đầu. Lạc Ý dìu ta xuống giường giúp ta tắm rửa: - Lạc Ý hoàng đế và hoàng hậu là người như thế nào?
Lạc Ý vừa lấy khăn lau mình cho ta vừa bảo: - Là những người hiền từ, hoàng đế và hoàng hậu rất nhân từ với mọi người, đối với chúng nô tỳ hai người họ đối xử rất tốt, không có quá hà khắc với chúng nô tỳ!
Xem ra hai người họ rất tốt nhưng mà sao mình lại nghe nói họ rất tàn bạo và nhẫn tâm? Khác với những lời mà Lạc Ý nói: - Nhưng ta nghe lời đồn thì hình như không phải như vậy!
Lạc Ý vừa giúp ta mặc y phục vừa bảo: - Lời đồn cũng chỉ là thứ che mắt người ngoài thôi nhưng mà hoàng đế và hoàng hậu đôi lúc cũng có những mặt hà khắc!
Ta nghe vậy cười bảo: - Phải! Nếu không có mặt hà khắc thì làm sao giữ được Tây vực phồn thịnh như vậy còn có… lãnh thổ không ngừng được mở rộng!
Ta vừa ngồi vào bàn trang điểm vừa nói chuyện với Lạc Ý bỗng nhiên một giọng nói hờ hững vang lên: - Hà khắc đối với những kẻ không biết điều thôi còn với cô họ không hà khắc đâu, đừng sợ~
Ta giật mình ngẩng đầu thì thấy cô ấy đứng sau lưng ta từ lúc nào, tay cô ấy vuốt ve tóc cho ta bảo: - Đã khỏe hơn chưa?
Ta gật đầu bảo: - Ưm khỏe hơn rồi, chân ta cũng đã đi lại được rồi~ Nhưng không phải Lạc Ý bảo người đang ở cạnh hoàng đế và hoàng hậu sao?
Cô ấy nhìn ta bảo: - Ta đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu thôi, không ngờ hôm nay cô lại dậy sớm như vậy~
Sớm?! Sớm á?! Ta nhìn cô ấy với đầy dấu chấm hỏi trong đầu, cô ấy bỗng xoa đầu ta: - Bình thường ta thỉnh an về thì cô mới tỉnh, hôm nay sao lại dậy sớm thể? Ngủ không ngon sao?
Ta lắc đầu bảo: - Lúc sáng chân có hơi đau nên ta ngủ không được!
Cô ấy nghe vậy liền bảo: - Đau? Vẫn còn đah sao? Cô có sao không? Giờ còn đau không?
Một đóng câu hỏi dồn dập khiến ta choáng váng mà trả lời không kịp ta không nhìn cô ấy nhưng ta lại cảm nhận được sự lo lắng qua cái giọng nói lạnh lùng ấy. Rõ ràng là rất lạnh, rõ ràng là rất hững hờ nhưng sao ta lại…có chút cảm giác thân thuộc nhỉ? Lại còn cảm nhận được…sự quan tâm trong sóc nữa chứ?
Ta cười nhẹ bảo: - Không…giờ không đau nữa~ Lâu lâu nó đau nhẹ lên thôi không sao đâu!
Cô ấy lại bảo: - Thật sự là không sao?
Ta gật đầu, khoan…hình như có gì đó sai sai, ta nhìn vào gương thì thấy…cô ấy đang chải tóc cho ta còn giúp ta làm tóc nữa: - Ah…Trưởng công chúa sao người…việc này nên để cho Lạc Ý làm!
Ta đưa tay định ngăn cản thì bị cô ấy nắm lại đặt xuống: - Yên nào~ Để bổn công chúa hầu hạ cho cô!
Ta hơi lúng túng nhìn cô ấy: - Việc này nên để cho Lạc Ý làm…trưởng công chúa thân phận cao quý sao…sao có thể làm những việc này!
Cô ấy vừa chải tóc vừa bảo: - Có gì đâu mà lại không được, bổn công chúa thấy được thì chẳng ai dám bàn tán gì cả!
Ta định nói tiếp thì bị cô ấy chặn miệng: - Giờ cô ngoan ngoãn để yên cho bổn công chúa làm hay là muốn…
Ta khẽ gật đầu không đợi cô ấy nói tiếo câu sau, cô ấy hài lòng rồi lại tiếp tục chải tóc cho ta, động tác rất thuần thục như thể đã làm rất quen việc này rồi. Nhưng…không phải cô ấy là trưởng công chúa cao ngạo sao? Sao giờ lại ngoan ngoãn như thể một con sư tử bị ta thuần phục chải tóc cho ta vậy? Vốn dĩ những việc này cô ấy nên không biết cái gì chứ?
Ta cứ mãi suy nghĩ mà không nhận ra cô ấy đã giúp ta trang điểm, chuẩn bị xong rồi: - Được rồi~ Cô hài lòng không?
Ta ngẩng người nhìn mĩ nhân trong gương, vết sẹo của ta được cô ấy tỉ mỉ vẻ hoa lên để che đi nó, nhan sắc của hiện tại…hình như còn đẹp hơn cả lúc trước, mái tóc được cô ấy cẩn thận tết thành một đoạn dài sau đó gắn đầy những bông hoa nhỏ nhắn lên…đẹp…thật sự rất đẹp~
Cô ấy thấy ta ngẩng người một lúc lâu liền đặt tay lên vai ta trong khoảng khắc này giọng cô ấy dịu dàng đến lạ: - Thích không?
Ta khẽ gật đầu: - Th…Thích! Thích lắm! Nó rất đẹp~
Nàng cứ mãi ngắm nhìn bản thân mình trong gương mà không chú ý nữ nhân bên cạnh cũng đang âm thầm cười, nhìn em bằng ánh mắt của kẻ si tình: - “ Diện mạo này mới chính là viên minh châu quý giá của ta~ Thật sự rất xinh đẹp! “
Mấy hôm nay, ta ở cạnh trưởng công chúa được cô ấy tỉ mỉ chăm sóc nên hai chân ta cũng đã đỡ đau hơn, ta bây giờ đã có thể đi lại bình thường chỉ là không thể đi lâu thôi, nhưng theo lời thái y có vẻ cũng gần khỏi bệnh rồi.
[ Cạch ]
Ta vẫn còn đang mê ngủ nằm cuộn chăn trên giường, tiếng cửa mở khiến ta hơi giật mình quay đầu, lần này…là Lạc Ý bước vào: - Tiểu thư cô tỉnh rồi~
Ta…Sao lại có chút hụt hẫn như vậy? Lạc Ý bước đến mở cửa sổ gió bên ngoài thổi nhè nhẹ vào khiến cho những tấm màng trong phòng di chuyển nhẹ nhàng theo nó. Ta ngồi dậy nhìn Lạc Ý: - Trưởng công chúa…cô ấy đâu?
Lạc Ý nghe vậy cười: - Trưởng công chúa đang ở cạnh hoàng đế và hoàng hậu ạ~ Tiểu thư mấy ngày nay hoàng hậu nương nương rất hay đến tìm người!
Thẩn Nhược Hy à, cũng phải sau việc đó ta luôn cảm thấy mệt mỏi và ngủ mê man tuy vậy ta vẫn luôn nghe loáng thoáng tiếng thị vệ bảo Thẩm Nhược Hy ở bên ngoài muốn gặp ta. Ả ta đến tìm ta làm gì chứ? Muốn bắt ta về rồi giao cho cẩu nam nhân của ả ta sỉ nhục ta nữa sao? Ta nhẹ bảo: - Nếu sau này ả ta còn đến nữa cứ bảo ta không muốn gặp~
Lạc Ý nghe vậy bảo: - Tiểu thư yên tâm, trưởng công chúa đã làm việc đó trước rồi ạ!
Ta ngẩng người nhìn Lạc Ý, trưởng công chúa…những ngày ta bệnh dù trong cơn mê man nhưng ta lại luôn nghe thấy tiếng của Tiểu Ý~ Lúc ta tỉnh táo được một chút thì lại thấy…cô ấy chăm sóc ta y như Tiểu Ý chăm sóc ta vậy…là ta nghĩ nhiều, nhớ Tiểu Ý quá nên ảo tưởng rồi sao? Nhưng chính ta lại cảm thấy…trưởng công chúa rất rất giống Tiểu Ý, bóng hình của em ấy…Là ta nghĩ nhiều ảo tưởng thôi, Tiểu Ý sao có thể là trưởng công chúa được chứ~
Lạc Ý bước đến nhìn ta: - Tiểu thư chúng ta mau chuẩn bị thôi, hoàng đế truyền chỉ bảo hôm nay muốn gặp người đó ạ!
Hoàng đế muốn gặp ta ư?! Phải rồi, chắc chắn là chuyện của phụ thân, ta tỉnh táo lấy lại tinh thần gật đầu. Lạc Ý dìu ta xuống giường giúp ta tắm rửa: - Lạc Ý hoàng đế và hoàng hậu là người như thế nào?
Lạc Ý vừa lấy khăn lau mình cho ta vừa bảo: - Là những người hiền từ, hoàng đế và hoàng hậu rất nhân từ với mọi người, đối với chúng nô tỳ hai người họ đối xử rất tốt, không có quá hà khắc với chúng nô tỳ!
Xem ra hai người họ rất tốt nhưng mà sao mình lại nghe nói họ rất tàn bạo và nhẫn tâm? Khác với những lời mà Lạc Ý nói: - Nhưng ta nghe lời đồn thì hình như không phải như vậy!
Lạc Ý vừa giúp ta mặc y phục vừa bảo: - Lời đồn cũng chỉ là thứ che mắt người ngoài thôi nhưng mà hoàng đế và hoàng hậu đôi lúc cũng có những mặt hà khắc!
Ta nghe vậy cười bảo: - Phải! Nếu không có mặt hà khắc thì làm sao giữ được Tây vực phồn thịnh như vậy còn có… lãnh thổ không ngừng được mở rộng!
Ta vừa ngồi vào bàn trang điểm vừa nói chuyện với Lạc Ý bỗng nhiên một giọng nói hờ hững vang lên: - Hà khắc đối với những kẻ không biết điều thôi còn với cô họ không hà khắc đâu, đừng sợ~
Ta giật mình ngẩng đầu thì thấy cô ấy đứng sau lưng ta từ lúc nào, tay cô ấy vuốt ve tóc cho ta bảo: - Đã khỏe hơn chưa?
Ta gật đầu bảo: - Ưm khỏe hơn rồi, chân ta cũng đã đi lại được rồi~ Nhưng không phải Lạc Ý bảo người đang ở cạnh hoàng đế và hoàng hậu sao?
Cô ấy nhìn ta bảo: - Ta đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu thôi, không ngờ hôm nay cô lại dậy sớm như vậy~
Sớm?! Sớm á?! Ta nhìn cô ấy với đầy dấu chấm hỏi trong đầu, cô ấy bỗng xoa đầu ta: - Bình thường ta thỉnh an về thì cô mới tỉnh, hôm nay sao lại dậy sớm thể? Ngủ không ngon sao?
Ta lắc đầu bảo: - Lúc sáng chân có hơi đau nên ta ngủ không được!
Cô ấy nghe vậy liền bảo: - Đau? Vẫn còn đah sao? Cô có sao không? Giờ còn đau không?
Một đóng câu hỏi dồn dập khiến ta choáng váng mà trả lời không kịp ta không nhìn cô ấy nhưng ta lại cảm nhận được sự lo lắng qua cái giọng nói lạnh lùng ấy. Rõ ràng là rất lạnh, rõ ràng là rất hững hờ nhưng sao ta lại…có chút cảm giác thân thuộc nhỉ? Lại còn cảm nhận được…sự quan tâm trong sóc nữa chứ?
Ta cười nhẹ bảo: - Không…giờ không đau nữa~ Lâu lâu nó đau nhẹ lên thôi không sao đâu!
Cô ấy lại bảo: - Thật sự là không sao?
Ta gật đầu, khoan…hình như có gì đó sai sai, ta nhìn vào gương thì thấy…cô ấy đang chải tóc cho ta còn giúp ta làm tóc nữa: - Ah…Trưởng công chúa sao người…việc này nên để cho Lạc Ý làm!
Ta đưa tay định ngăn cản thì bị cô ấy nắm lại đặt xuống: - Yên nào~ Để bổn công chúa hầu hạ cho cô!
Ta hơi lúng túng nhìn cô ấy: - Việc này nên để cho Lạc Ý làm…trưởng công chúa thân phận cao quý sao…sao có thể làm những việc này!
Cô ấy vừa chải tóc vừa bảo: - Có gì đâu mà lại không được, bổn công chúa thấy được thì chẳng ai dám bàn tán gì cả!
Ta định nói tiếp thì bị cô ấy chặn miệng: - Giờ cô ngoan ngoãn để yên cho bổn công chúa làm hay là muốn…
Ta khẽ gật đầu không đợi cô ấy nói tiếo câu sau, cô ấy hài lòng rồi lại tiếp tục chải tóc cho ta, động tác rất thuần thục như thể đã làm rất quen việc này rồi. Nhưng…không phải cô ấy là trưởng công chúa cao ngạo sao? Sao giờ lại ngoan ngoãn như thể một con sư tử bị ta thuần phục chải tóc cho ta vậy? Vốn dĩ những việc này cô ấy nên không biết cái gì chứ?
Ta cứ mãi suy nghĩ mà không nhận ra cô ấy đã giúp ta trang điểm, chuẩn bị xong rồi: - Được rồi~ Cô hài lòng không?
Ta ngẩng người nhìn mĩ nhân trong gương, vết sẹo của ta được cô ấy tỉ mỉ vẻ hoa lên để che đi nó, nhan sắc của hiện tại…hình như còn đẹp hơn cả lúc trước, mái tóc được cô ấy cẩn thận tết thành một đoạn dài sau đó gắn đầy những bông hoa nhỏ nhắn lên…đẹp…thật sự rất đẹp~
Cô ấy thấy ta ngẩng người một lúc lâu liền đặt tay lên vai ta trong khoảng khắc này giọng cô ấy dịu dàng đến lạ: - Thích không?
Ta khẽ gật đầu: - Th…Thích! Thích lắm! Nó rất đẹp~
Nàng cứ mãi ngắm nhìn bản thân mình trong gương mà không chú ý nữ nhân bên cạnh cũng đang âm thầm cười, nhìn em bằng ánh mắt của kẻ si tình: - “ Diện mạo này mới chính là viên minh châu quý giá của ta~ Thật sự rất xinh đẹp! “
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương