Vương Phi Tiểu Tướng
Chương 13: Thật - Giả
Mỹ phụ từ cử chỉ phất tay hay dáng đứng điều cố tỏ ra vô cùng đạo mạo, bà ta đứng giữa không trung lên giọng chất giọng của những nữ nhân chua ngoa.
- Bổn tọa đến đây ban phước lành cho huyện Thanh Thủy các ngươi còn không mau bái lạy.
Người dân phía dưới hai bên bờ sông cứ thế quỳ xuống bái lạy. Khi họ ngẩn đầu lên tên trưởng thôn và thầy pháp người tung kẻ hứng không ngớt lời.
- Thánh mẫu đại nhân vạn phúc.
- Chúng thần dân lên người hai đồng tử mong người thu nhận. Ban phúc muôn dân.
Mỹ phụ kia còn đang tỏ ra kiêu ngạo, rất nhanh xung quanh trở nên lặng lẽ mọi ánh nhìn tập trung phía sau bọn họ làn khói trắng lần nữa thổi qua mặt sông, phía sau đám người thánh mẫu xuất hiện hai người một nam một nữ trang phục linh đồng, nữ tử ôm trên người chiếc tỳ bà bằng ngọc, còn nam tử ôm trong người thanh kiếm trông vô cùng tinh xảo. Hai người có phần uy nghiêm chậm rãi lên tiếng nhưng giọng nói lại vang xa.
- Tên nào hỗn xược dám giả mạo thánh mẫu. Mau chờ thiên giới xử phạt.
- Các ngươi là ai, ta là thánh mẫu thiên giới xuống ban phước lành kẻ nào dám trái lệnh.
- Vậy sao?
Thanh âm trong trẻo vang lên, pha theo đấy là tiếng cười nhỏ của nữ tử, Sở Ngọc và Lăng Thanh Tiêu cùng nhau xuất hiện. Bọn họ cẩn thận đứng trên dây cước mỏng dưới chân, nàng đi chân trần trên cổ chân mang vài chiếc lắc vàng gắn lục lạc nhỏ chỉ cần nàng di chuyển là sẽ có tiếng leng keng cực kì ma mị. Lăng Thanh Tiêu đứng bên cạnh nàng cũng bị nàng trang điểm cẩn thận giữa trán còn điểm nét chu sa đỏ. Trang phục của hai người, nàng dựa theo đôn hoàng phi thiên pha lẫn chút hiện đại mà làm nên.
Nàng mạnh dạn xẻ luôn váy để lộ ra chiếc chân trắng noãn không tì vết và phần da thịt ở chiếc eo nhỏ của nàng. Về Lăng Thanh Tiêu sau khi nhận y phục của nàng đưa đã thấy đau đầu, hắn lộ ra một phần cơ ngực như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng.
Chu Tuấn xem một màn này tự dưng thấy lạnh sống lưng mẫu thân hắn mà biết Ngọc Nhi mặc y phục kiểu này chắc sẽ cho hai huynh muội theo ông bà sớm. Còn Tư Kỳ không biết thân phận hắn là gì mà hoàng thượng đặc biệt dặn dò hắn bảo vệ tên lang trung này, bây giờ thì hay rồi hắn chiều theo Ngọc Nhi hùa theo muội ấy.
Mỹ phụ trợn tròn mắt vì sự xuất hiện của mọi người, bà ta và hai nha hoàn phía sau sợ hãi định lùi về sau vài bước nhưng bà ta quên rằng đang đứng trên dây chứ không phải trên mặt đất. Rất nhanh một loạt mấy tiếng như có đồ vật gì rơi xuống nước vang lên.
Có người nhận ra tạo hình đôn hoàng của nàng vội vàng quỳ xuống, miệng không ngừng la lớn.
- Là thiên nữ đôn hoàng, thiên nữ giáng lâm mau, mau hành lễ đi.
Khi nàng nhìn lại đã thấy thánh mẫu thần thông ban nãy không thể chống lại lực hút của trái đất đã trở về với sông Thanh Thủy. Bà ta còn không biết bơi miệng không ngừng kêu cứu. Tiểu Vân và Tử Kiệt đứng hai bên bả vai run run khó khăn lắm mới nhịn cười, Sở Ngọc thấy cảnh này cũng khẽ thở dài.
- Tiểu Vân, Tiểu Kiệt hai em mau cứu phàm nhân kia đi, mạng bà ấy chưa tận, nghiệp báo chưa trả hết không thể làm loạn sinh tử được. Nhưng không nên đụng vào người bà ấy tiên, phàm khác biệt
- Dạ.
Hai người đồng thanh lên tiếng, Tử Kiệt và Tiểu Vân đáp lên chiếc bè gỗ hiến tế linh đồng hai người dùng lực ném dây quấn lấy mỹ phụ rồi kéo vào bờ.
- A Kỳ, A Kỳ chúng ta phụng mệnh làm việc nên thế nào đây?
- A Sở, không nên ham vui Thánh mẫu nương nương đang đợi
- Được rồi.
Sở Ngọc làm bộ dáng bĩu môi, chán nản. Trưởng thôn và thầy pháp vừa nghe hai người nhắc đến “Thánh Mẫu” cũng run chân mà quỳ xuống. Nàng chậm rãi lên tiếng giọng nói vang lên trong trẻo mà vang xa
- Người dân huyện Thanh Thủy, thánh mẫu xót thương các người mưa lớn quanh năm nên sai bọn ta xuống điều tra nhưng tiếc thay lại tra ra được có người mạo danh bà nhận viện trợ của thiên tử. Hồng Ân thiên tử mà độc chiếm thì khó thọ, các người còn tùy tiện đem mạng của những đứa trẻ đi hiến tế. Thần tiên cứu độ chúng sinh mà các người đoạt mạng những hài đồng này không thương tiếc nghiệp quả nặng nề. Đạo từ bi thánh mẫu bỏ qua không trách phạt mong các người không nên làm vậy nữa.
Sở Ngọc vừa nói vừa dùng dải lụa trong tay cuốn lấy tỳ bà trên tay Tiểu Vân. Bảo kiếm trên người Tử Kiệt cũng bị nàng lấy mất.
- A Kỳ, thưởng thiện phạt ác. Muội thưởng, huynh phạt.
Sở Ngọc nắm lấy tỳ bà đặt lên trên vai, bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của nàng kết ấn bên nhà Phật còn về phía Lăng Thanh Tiêu hắn rút kiếm ra hướng về phía đám người trưởng thôn và thầy pháp dọa chúng một phen mất mật.
- Được rồi kẻ có tội sẽ xử theo luật thiên giới, còn những người vô tội. Bổn tiên sẽ lập nghi thức cầu an cho trấn Thanh Thủy, tạo phước cho bá tánh.
Nhạc công theo kế hoạch trước đó của nàng bắt đầu lên nhạc, bên phía Thanh Tiêu ánh mắt sắc bén của hắn đổ dồn lên người bọn họ. Lạnh nhạt lên tiếng.
- Tiền cứu trợ thiên tai hiện tại ở đâu?
Vài chữ ngắn gọn xúc tích nhưng lại khiến bọn chúng sợ hãi không dám ngẩn đầu lên tựa như quỷ sai đoạt mạng khiến chúng cũng nhanh chóng khai nhận.
- Đại tiên bọn ta vô tội là do tri huyện và thứ sử đại nhân sai bảo chúng ta làm. Nếu không bọn họ sẽ lôi người nhà chúng ta ra uy hiếp.
- Tiền cứu trợ hiện đang ở đâu?
- Là ở Hắc Phong trại.
- Sơn tặc? Các ngươi dám lấy tiền cứu trợ bồi dưỡng sơn tặc?
Lần này người lên tiếng là các hộ bộ thị lang đi theo nhóm các nàng đến đây.
- Đại tiên cái này.....cái này, bọn ta chỉ theo lệnh mà làm không biết nhiều như vậy.
Thanh Tiêu nhìn xem đám người hộ bộ đã ghi đầy đủ lời khai nên cũng không muốn dây dưa hơn nữa.
- Chu tướng quân, việc ở đây giao lại cho ngài và hộ bộ xử lí ta đi trước.
- Huynh yên tâm, giao lại cho bọn ta đi. Nhờ huynh chiếu cố Ngọc nhi để muội ấy có thể rút lui an toàn.
Chu Tuấn nghe nhắc đến tên hắn nên đã vội vã xuất hiện. Lăng Thanh Tiêu nhân lúc mọi người còn đang tập trung phía Sở Ngọc thì hắn đã lặng lẽ vào rừng nơi được chôn sẵn pháo hoa chuẩn bị một màn rút lui hoành tráng.
- Bổn tọa đến đây ban phước lành cho huyện Thanh Thủy các ngươi còn không mau bái lạy.
Người dân phía dưới hai bên bờ sông cứ thế quỳ xuống bái lạy. Khi họ ngẩn đầu lên tên trưởng thôn và thầy pháp người tung kẻ hứng không ngớt lời.
- Thánh mẫu đại nhân vạn phúc.
- Chúng thần dân lên người hai đồng tử mong người thu nhận. Ban phúc muôn dân.
Mỹ phụ kia còn đang tỏ ra kiêu ngạo, rất nhanh xung quanh trở nên lặng lẽ mọi ánh nhìn tập trung phía sau bọn họ làn khói trắng lần nữa thổi qua mặt sông, phía sau đám người thánh mẫu xuất hiện hai người một nam một nữ trang phục linh đồng, nữ tử ôm trên người chiếc tỳ bà bằng ngọc, còn nam tử ôm trong người thanh kiếm trông vô cùng tinh xảo. Hai người có phần uy nghiêm chậm rãi lên tiếng nhưng giọng nói lại vang xa.
- Tên nào hỗn xược dám giả mạo thánh mẫu. Mau chờ thiên giới xử phạt.
- Các ngươi là ai, ta là thánh mẫu thiên giới xuống ban phước lành kẻ nào dám trái lệnh.
- Vậy sao?
Thanh âm trong trẻo vang lên, pha theo đấy là tiếng cười nhỏ của nữ tử, Sở Ngọc và Lăng Thanh Tiêu cùng nhau xuất hiện. Bọn họ cẩn thận đứng trên dây cước mỏng dưới chân, nàng đi chân trần trên cổ chân mang vài chiếc lắc vàng gắn lục lạc nhỏ chỉ cần nàng di chuyển là sẽ có tiếng leng keng cực kì ma mị. Lăng Thanh Tiêu đứng bên cạnh nàng cũng bị nàng trang điểm cẩn thận giữa trán còn điểm nét chu sa đỏ. Trang phục của hai người, nàng dựa theo đôn hoàng phi thiên pha lẫn chút hiện đại mà làm nên.
Nàng mạnh dạn xẻ luôn váy để lộ ra chiếc chân trắng noãn không tì vết và phần da thịt ở chiếc eo nhỏ của nàng. Về Lăng Thanh Tiêu sau khi nhận y phục của nàng đưa đã thấy đau đầu, hắn lộ ra một phần cơ ngực như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng.
Chu Tuấn xem một màn này tự dưng thấy lạnh sống lưng mẫu thân hắn mà biết Ngọc Nhi mặc y phục kiểu này chắc sẽ cho hai huynh muội theo ông bà sớm. Còn Tư Kỳ không biết thân phận hắn là gì mà hoàng thượng đặc biệt dặn dò hắn bảo vệ tên lang trung này, bây giờ thì hay rồi hắn chiều theo Ngọc Nhi hùa theo muội ấy.
Mỹ phụ trợn tròn mắt vì sự xuất hiện của mọi người, bà ta và hai nha hoàn phía sau sợ hãi định lùi về sau vài bước nhưng bà ta quên rằng đang đứng trên dây chứ không phải trên mặt đất. Rất nhanh một loạt mấy tiếng như có đồ vật gì rơi xuống nước vang lên.
Có người nhận ra tạo hình đôn hoàng của nàng vội vàng quỳ xuống, miệng không ngừng la lớn.
- Là thiên nữ đôn hoàng, thiên nữ giáng lâm mau, mau hành lễ đi.
Khi nàng nhìn lại đã thấy thánh mẫu thần thông ban nãy không thể chống lại lực hút của trái đất đã trở về với sông Thanh Thủy. Bà ta còn không biết bơi miệng không ngừng kêu cứu. Tiểu Vân và Tử Kiệt đứng hai bên bả vai run run khó khăn lắm mới nhịn cười, Sở Ngọc thấy cảnh này cũng khẽ thở dài.
- Tiểu Vân, Tiểu Kiệt hai em mau cứu phàm nhân kia đi, mạng bà ấy chưa tận, nghiệp báo chưa trả hết không thể làm loạn sinh tử được. Nhưng không nên đụng vào người bà ấy tiên, phàm khác biệt
- Dạ.
Hai người đồng thanh lên tiếng, Tử Kiệt và Tiểu Vân đáp lên chiếc bè gỗ hiến tế linh đồng hai người dùng lực ném dây quấn lấy mỹ phụ rồi kéo vào bờ.
- A Kỳ, A Kỳ chúng ta phụng mệnh làm việc nên thế nào đây?
- A Sở, không nên ham vui Thánh mẫu nương nương đang đợi
- Được rồi.
Sở Ngọc làm bộ dáng bĩu môi, chán nản. Trưởng thôn và thầy pháp vừa nghe hai người nhắc đến “Thánh Mẫu” cũng run chân mà quỳ xuống. Nàng chậm rãi lên tiếng giọng nói vang lên trong trẻo mà vang xa
- Người dân huyện Thanh Thủy, thánh mẫu xót thương các người mưa lớn quanh năm nên sai bọn ta xuống điều tra nhưng tiếc thay lại tra ra được có người mạo danh bà nhận viện trợ của thiên tử. Hồng Ân thiên tử mà độc chiếm thì khó thọ, các người còn tùy tiện đem mạng của những đứa trẻ đi hiến tế. Thần tiên cứu độ chúng sinh mà các người đoạt mạng những hài đồng này không thương tiếc nghiệp quả nặng nề. Đạo từ bi thánh mẫu bỏ qua không trách phạt mong các người không nên làm vậy nữa.
Sở Ngọc vừa nói vừa dùng dải lụa trong tay cuốn lấy tỳ bà trên tay Tiểu Vân. Bảo kiếm trên người Tử Kiệt cũng bị nàng lấy mất.
- A Kỳ, thưởng thiện phạt ác. Muội thưởng, huynh phạt.
Sở Ngọc nắm lấy tỳ bà đặt lên trên vai, bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của nàng kết ấn bên nhà Phật còn về phía Lăng Thanh Tiêu hắn rút kiếm ra hướng về phía đám người trưởng thôn và thầy pháp dọa chúng một phen mất mật.
- Được rồi kẻ có tội sẽ xử theo luật thiên giới, còn những người vô tội. Bổn tiên sẽ lập nghi thức cầu an cho trấn Thanh Thủy, tạo phước cho bá tánh.
Nhạc công theo kế hoạch trước đó của nàng bắt đầu lên nhạc, bên phía Thanh Tiêu ánh mắt sắc bén của hắn đổ dồn lên người bọn họ. Lạnh nhạt lên tiếng.
- Tiền cứu trợ thiên tai hiện tại ở đâu?
Vài chữ ngắn gọn xúc tích nhưng lại khiến bọn chúng sợ hãi không dám ngẩn đầu lên tựa như quỷ sai đoạt mạng khiến chúng cũng nhanh chóng khai nhận.
- Đại tiên bọn ta vô tội là do tri huyện và thứ sử đại nhân sai bảo chúng ta làm. Nếu không bọn họ sẽ lôi người nhà chúng ta ra uy hiếp.
- Tiền cứu trợ hiện đang ở đâu?
- Là ở Hắc Phong trại.
- Sơn tặc? Các ngươi dám lấy tiền cứu trợ bồi dưỡng sơn tặc?
Lần này người lên tiếng là các hộ bộ thị lang đi theo nhóm các nàng đến đây.
- Đại tiên cái này.....cái này, bọn ta chỉ theo lệnh mà làm không biết nhiều như vậy.
Thanh Tiêu nhìn xem đám người hộ bộ đã ghi đầy đủ lời khai nên cũng không muốn dây dưa hơn nữa.
- Chu tướng quân, việc ở đây giao lại cho ngài và hộ bộ xử lí ta đi trước.
- Huynh yên tâm, giao lại cho bọn ta đi. Nhờ huynh chiếu cố Ngọc nhi để muội ấy có thể rút lui an toàn.
Chu Tuấn nghe nhắc đến tên hắn nên đã vội vã xuất hiện. Lăng Thanh Tiêu nhân lúc mọi người còn đang tập trung phía Sở Ngọc thì hắn đã lặng lẽ vào rừng nơi được chôn sẵn pháo hoa chuẩn bị một màn rút lui hoành tráng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương