Vương Tôn Chiến Thần

Chương 376: Trở về đột kích



"Hừ, chỉ còn ngàn dặm, tiếp tục tiến lên cho ta, nếu đoán không sai, đám đó nhân tộc hiện rất hoảng sợ, ta muốn thấy bọn chúng tuyệt vọng" Ma Diệu Thiên không quan tâm nói

"Đáng chết, ngươi chẳng lẽ không quan tâm an toàn binh sĩ" Ma Diệu Phong tức giận nói

"Đừng nói lời vô nghĩa, nếu ngươi còn không tiến lên, ta không ngại trảm ngươi vì tội kháng lệnh" Ma Diệu Thiên nhếch miệng nói

"Ngừ" Hắc Ngục Ma Hổ nhe răng đầy thèm khát nhìn đến

"Tiếp tục tiến lên" Ma Diệu Phong run rẫy ra lệnh cho đại quân tiếp tục tiến lên

Phía Tây vực thắm, đại quân tám trăm vạn người lười biến tiến lên hướng đến tận cùng vực thẳm

"Vương đại nhân, như ngài đã dự liệu, ma tộc người đã tiến đánh vào trung tâm chúng ta trước đó đại doanh" hơn trăm người bao vây Vương Mộc Thành hưng phấn nói

"Các vị, đã khiến các ngươi mệt nhọc rồi" Vương Mộc Thành khách sáo nói

"Nào có, nào có, chúng ta hiện sinh lực vẫn còn tràn đầy đây, rất muốn trở về tiêu diệt đám đó ma tộc" hơn trăm người hưng phấn, huyết khí sôi trào nói

"Ha ha... ta so với các vị còn nôn nóng đây, nhưng hiện tại địch nhân chưa vào bẫy, chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ đợi" Vương Mộc Thành tỏ vẻ cao nhân nói

"Vẫn là Vương đại nhân liệu sự nhân thần, chúng ta bội phục, bội phục" đám người hai mắt tỏ ra đầy kính ý nhìn

Vương Mộc Thành

Trong đêm Ma Diệu Thiên đưa quân tiến lên, trước đại địa rung chuyển cây cối đổ ngã khiến ma nhân bị thương không ít, tiếng kêu gào liên tục vang lên, những kẻ xấu số không kịp né tránh hố sâu sụp đổ, hằng trăm người rơi xuống chết thảm, núi lửa phun trào càn quét, chưa kể nhiều lần tránh né dẫn đến hiện tượng dẫm đạp liên hoàn, dù cho bọn họ có ngự không phi hành cũng không thể nào cắt giảm thiệt hại cho việc đại quân hành quân trong cái này địa hình

"Mau, mau cho đội hình mỗi người cách nhau một trượng" Ma Diệu Phong đỏ mắt gầm thét trước thảm họa

"Đúng là một đám phế vật" Ma Diệu Thiên tức giận không nhẹ



Rất nhanh trời liền hừng sáng, ma nhân khi tiếp cận đại doanh nhân tộc liền hoang mang nhìn lấy, bên tai bọn họ không ngừng nghe thấy từng tiếng ầm ầm do sụp đổ đại địa, đối với cái này thảm họa bọn họ là tỏ vẻ vô cùng bất an

Lúc này nhóm tình báo liên tiếp trở lại bẩm báo

"Báo, Nhân Tộc người không thấy, tất cả đại doanh điều trống"

"Báo, xung quanh đã tìm kiếm, không phát hiện nơi khác trú ẩn"

"Báo, nơi đây hiện tại đã muốn sụp đồ"

"Báo, đường phía Đông đã bị sụp đổ thành vực sâu, xung quanh cây cối đỗ ngã mất đường lui"

"Đáng chết, nhân tộc chúng hiện ở đâu, các ngươi đã tìm kỹ sao" Ma Diệu Thiên nghe vậy liền nộ quát

"Đại ca, ta xem mười phần đại quân tám trăm vạn tại phía Tây vực thằm chính là nhân tộc cải trang, ngươi nên lập tức thu quân thì hơn" Ma Diệu Phong sợ hãi nói

"Nhị ca nói đúng, chúng ta nên rút quân thì hơn, với tình thế chúng ta hiện tại đang nằm tại nơi hiểm địa, nếu chậm trễ sợ rằng sảy ra biến cố" Ma Diệu Minh từ xa chạy đến run rẫy nói

"Rút quân" Ma Diệu Thiên nghe vậy liền dứt khoát ra lệnh, nhưng đại quân chưa kịp nhận lệnh liền xuất hiện tình hình hỗn loạn phía Tây hậu quân, khói lửa tại đó bùng nổ liên miên, tiếng động vang trời, đại địa đang rung lắc liền trở nên táo bạo hơn, ma quân trận hình rất nhanh liền lâm vào hỗn loạn theo hiệu ứng lớp sau đẩy lớp trước

"Chuyện gì đang xảy ra" Ma Diệu Thiên đôi mắt lúc này trợn to mà gầm thét

Một ma nhân cả người đầm đìa máu me chạy lên với bộ dạng chật vật, giọng nói đầy bi thảm: "Báo, tình hình không tốt, tám trăm vạn đại quân nhân tộc cải trang thành quân ta, bọn chúng từ phía Tây vực thằm trở về đột kích, hậu cần quân ta bị đánh đến trở tay không kịp, thương vong hiện tại là hơn trăm vạn, hơn nữa thương vong còn đang tăng nhanh"

Lại một tên khác ma nhân thảm hại chạy đến: "Báo, phòng tuyến hậu cần phía Tây đã bị đánh vỡ, quân ta thương vong đã hơn năm trăm vạn, nhân tộc hiện đang tiến quân thần tốc đến đây"'

Lại có cấp báo: "Báo, đại địa sụp đổ, mười vạn quân ta điều rơi xuống vực sâu, sống chết không rõ!"
Chương trước Chương tiếp