Vương Tôn Chiến Thần
Chương 377: Chúng ta phải chạy
Lúc này phía Nhân Tộc, Vương Mộc Thành dẫn quân từ Tây vực thẳm âm thầm đột kích phía sau đội quân Ma Tộc khiến chúng trở tay không kịp, đoàn quân Diệt Ma Chiến Đoàn thế đánh như trẻ tre khiến ma nhân liên tục nằm xuống, hơn nữa trong lúc hỗn loạn ma nhân bị thảm họa từ thiên nhiên ảnh hưởng, vố số người chưa đánh đã bị rơi xuống hố sâu, núi lửa dung nham dìm chết, tiếng kêu gào thảm khóc liên miên, khói lửa cả một vùng trời ngàn dặm bốc lên nghi ngút, ma thú không trung rầm thét trong vô vọng
"Giết" Vương Mộc Thành gầm thét, hai tay cầm theo hai linh kiếm chém giết ma nhân như cắt bùn, chiến giáp trên người nhuộm đỏ một màu huyết sắc tanh tưởi
"Ha ha, giết" Diệp Trần hiệu Kiếm Thánh không khiến người thất vọng, nhất kiếm diệt trăm quân, kiếm quang tung hoành trên chiến trường, ma nhân thế không thể đỡ mà ôm hận chết đi
Lúc này sĩ khí nhân tộc tăng cao, không màn sống chết mà tung hô chiến cờ Diệt Ma Chiến Đoàn tung bay, cờ đi đến đâu địch chết đến đó
Ma Tộc hậu cần không người chỉ huy, chỉ biết sỡ vỡ mật không dám tiến lên liền lâm vào thế cục tiến thoái lưỡng
nan
Độc hành dễ đi, thập quân dễ tiến, bách ky thiểu mã, thiên binh thiểu lương, vạn quân thiểu lộ, nói chi là trăm vạn, ngàn vạn, vài ngàn vạn, hơn nữa chủ lực đi đầu, hậu cần kẻ yếu như con hoang, bây giờ bị đánh không đường khóc phụ mẫu, đây là tối ky binh gia, ma nhân lúc này chỉ biết tuyệt vọng kêu la, chỉ là kêu trời không thấu, gọi đất lại bị vô tình hố sâu hại chết, thương khung đón lấy dung nham phun trào che lấp
"Đáng chết, toàn quân nghe lệnh, quay trở lại hướng Tây tiến đánh nhân tộc" Ma Diệu Thiên gầm thét gào lên
"Không được, mau cho lui quân sang hướng Bắc phòng thủ" Ma Diệu Phong tức giận ngăn lại
"Đúng thế, mau phòng thủ, mau chạy" Ma Diệu Minh hoảng sợ hét lên
Ma Tộc binh sĩ người cờ hiệu rối loạn, hậu phương biến thành tiên phong đoàn, vừa hay tiên phong đoàn lại biến thành hậu quân, người vừa tiến liền phải lui, địch chưa cản được lại thảm hại chết đi
"Đáng chết, ta là tướng, các ngươi mau nghe ta, quay lại giết chúng, nếu không chúng ta hôm nay sẽ chết hết"
Ma Diệu Thiên tức giận gầm lên lần nữa
"Giết" lúc này cờ hiệu biến hậu cần quân thành tiên phong đoàn, Ma Quân liền điên cuồng đáp trả nhân tộc người
Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, tiên phong đoàn này không phải tinh nhuệ quân mà là dự phòng quân, kết cục rất nhanh liền hiện ra
"Lấy quân dự phòng quân làm tiên phong, ma nhân đúng là hết bày ngu xuẩn, ha ha... giết, giết sạch cho ta"
Vương Mộc Thành hưng phấn kêu lớn
Diệt Ma Chiến Đoàn bước tiến tuy chậm, nhưng không khiến tốc độ chém giết họ giảm đi, ngược lại là đến bấy nhiêu liền giết bấy nhiêu, tinh huyết nhuộm đỏ đại địa ngàn dặm, ma hồn chết đi đầy thê lương mà quanh quẩn
"Đáng chết, đợi ta chạy đến, Vương Mộc Thành ngươi đừng hòng có thể yên lòng sống tốt" Ma Diệu Thiên hừng hực khí thế nói
"Tướng sĩ tinh nhuệ, theo ta tiến về phía trước truy viện" Ma Diệu Thiên dẫn theo Hắc Ngục Ma Quân đùng đùng trở về truy viện hậu cần
"Đi" Ma Diệu Phong chỉ biết cắn răng mang theo binh sĩ tinh nhuệ của mình đuổi trở về
"Phó tướng, chúng ta có nên quay lại không" mười ngàn vạn quân bên dưới đang chờ đợi Ma Diệu Minh ra lệnh
"Không, các ngươi mau theo ta chạy, chúng ta phải chạy, quay lại chỉ có đường chết" Ma Diệu Minh quay đầu liền cưỡi Hắc Lang phi theo hướng Bắc mà chạy
"Vâng" mười ngàn vạn binh sĩ nghe vậy chỉ biết câm nín đuổi theo
"Báo, thất hoàng tử kháng lệnh, mang theo mười ngàn vạn quân chạy về phương Bắc" một binh sĩ ma nhân đầm đìa máu me chạy theo Hắc Ngục Ma Hổ mà hô lớn với Ma Diệu Thiên
"Giết" Vương Mộc Thành gầm thét, hai tay cầm theo hai linh kiếm chém giết ma nhân như cắt bùn, chiến giáp trên người nhuộm đỏ một màu huyết sắc tanh tưởi
"Ha ha, giết" Diệp Trần hiệu Kiếm Thánh không khiến người thất vọng, nhất kiếm diệt trăm quân, kiếm quang tung hoành trên chiến trường, ma nhân thế không thể đỡ mà ôm hận chết đi
Lúc này sĩ khí nhân tộc tăng cao, không màn sống chết mà tung hô chiến cờ Diệt Ma Chiến Đoàn tung bay, cờ đi đến đâu địch chết đến đó
Ma Tộc hậu cần không người chỉ huy, chỉ biết sỡ vỡ mật không dám tiến lên liền lâm vào thế cục tiến thoái lưỡng
nan
Độc hành dễ đi, thập quân dễ tiến, bách ky thiểu mã, thiên binh thiểu lương, vạn quân thiểu lộ, nói chi là trăm vạn, ngàn vạn, vài ngàn vạn, hơn nữa chủ lực đi đầu, hậu cần kẻ yếu như con hoang, bây giờ bị đánh không đường khóc phụ mẫu, đây là tối ky binh gia, ma nhân lúc này chỉ biết tuyệt vọng kêu la, chỉ là kêu trời không thấu, gọi đất lại bị vô tình hố sâu hại chết, thương khung đón lấy dung nham phun trào che lấp
"Đáng chết, toàn quân nghe lệnh, quay trở lại hướng Tây tiến đánh nhân tộc" Ma Diệu Thiên gầm thét gào lên
"Không được, mau cho lui quân sang hướng Bắc phòng thủ" Ma Diệu Phong tức giận ngăn lại
"Đúng thế, mau phòng thủ, mau chạy" Ma Diệu Minh hoảng sợ hét lên
Ma Tộc binh sĩ người cờ hiệu rối loạn, hậu phương biến thành tiên phong đoàn, vừa hay tiên phong đoàn lại biến thành hậu quân, người vừa tiến liền phải lui, địch chưa cản được lại thảm hại chết đi
"Đáng chết, ta là tướng, các ngươi mau nghe ta, quay lại giết chúng, nếu không chúng ta hôm nay sẽ chết hết"
Ma Diệu Thiên tức giận gầm lên lần nữa
"Giết" lúc này cờ hiệu biến hậu cần quân thành tiên phong đoàn, Ma Quân liền điên cuồng đáp trả nhân tộc người
Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, tiên phong đoàn này không phải tinh nhuệ quân mà là dự phòng quân, kết cục rất nhanh liền hiện ra
"Lấy quân dự phòng quân làm tiên phong, ma nhân đúng là hết bày ngu xuẩn, ha ha... giết, giết sạch cho ta"
Vương Mộc Thành hưng phấn kêu lớn
Diệt Ma Chiến Đoàn bước tiến tuy chậm, nhưng không khiến tốc độ chém giết họ giảm đi, ngược lại là đến bấy nhiêu liền giết bấy nhiêu, tinh huyết nhuộm đỏ đại địa ngàn dặm, ma hồn chết đi đầy thê lương mà quanh quẩn
"Đáng chết, đợi ta chạy đến, Vương Mộc Thành ngươi đừng hòng có thể yên lòng sống tốt" Ma Diệu Thiên hừng hực khí thế nói
"Tướng sĩ tinh nhuệ, theo ta tiến về phía trước truy viện" Ma Diệu Thiên dẫn theo Hắc Ngục Ma Quân đùng đùng trở về truy viện hậu cần
"Đi" Ma Diệu Phong chỉ biết cắn răng mang theo binh sĩ tinh nhuệ của mình đuổi trở về
"Phó tướng, chúng ta có nên quay lại không" mười ngàn vạn quân bên dưới đang chờ đợi Ma Diệu Minh ra lệnh
"Không, các ngươi mau theo ta chạy, chúng ta phải chạy, quay lại chỉ có đường chết" Ma Diệu Minh quay đầu liền cưỡi Hắc Lang phi theo hướng Bắc mà chạy
"Vâng" mười ngàn vạn binh sĩ nghe vậy chỉ biết câm nín đuổi theo
"Báo, thất hoàng tử kháng lệnh, mang theo mười ngàn vạn quân chạy về phương Bắc" một binh sĩ ma nhân đầm đìa máu me chạy theo Hắc Ngục Ma Hổ mà hô lớn với Ma Diệu Thiên
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương